Nguyệt Thống cố gắng dành ra năm phút để bọn họ tiếp nhận sự thật này và điều chỉnh tâm tình mình.
Đợi đến khi năm phút qua đi, thấy một số người vẫn còn đang khóc hoặc là hoang mang rối loạn, anh chỉ có thể lên tiếng thúc giục.
“Tớ biết chuyện này rất khó tin nhưng các cậu thật sự là những nhi thần trong truyền thuyết ấy, cho nên các cậu có thể mau mau chấn chỉnh lại tâm tình của mình được không? Chúng ta thật sự không còn nhiều thời gian đâu!”
Có lẽ là vì cảm nhận được sự nôn nóng cấp bách trong lời nói của Nguyệt Thống, mọi người dần bình tĩnh trở lại, tuy rằng tâm trạng vẫn không quá tốt lắm.
Nguyệt Thống thầm thở phào một hơi trong lòng, đang định nói tiếp thì đột nhiên Hạ Băng lại hốt hoảng hô lên.
“Khoan đã! Nếu con là nhi thần, vậy còn Hạ Di thì sao?”
Cái tên này vừa được nhắc đến, những người khác lập tức cũng mang theo nghi hoặc lo lắng nhìn qua, nhưng Nguyệt Thống và vợ chồng Hạ Công tước thì lại sa sầm sắc mặt; người trước thì đáy mắt lóe qua lãnh ý, hai người sau thì lại lộ ra vẻ áy náy xen lẫn với may mắn.
“Cha…? Mẹ…? Hai người như vậy là thế nào?”
Hạ Băng thật ra còn một người em song sinh nữa, chính là Hạ Di.
Nói ra nghe có vẻ kỳ lạ lại có phần vô tình vô cảm, nhưng tuy là chị em song sinh, không hiểu sao từ nhỏ Hạ Băng đã không quá thích Hạ Di.
Hai người tựa như hai kẻ xa lạ chỉ có cùng diện mạo; ngoại trừ ở những buổi tiệc, bình thường cả hai chưa từng xuất hiện cùng nhau.
Điều này có lẽ cũng do cha mẹ cô từ khi hai người còn nhỏ đã tách bọn họ ra mà nuôi, chưa bao giờ để bọn họ ở chung một mình với nhau cho nên mới khiến cho cô xa cách với đứa em gái song sinh của mình đến vậy.
Nhưng mà hiện tại khi biết được thân phận thật sự của mình, sự hiện diện của Hạ Di lại không hợp lý.
Nếu như Hạ Di thực sự là em gái song sinh của cô, vì sao Nguyệt Thống lại vẫn luôn mặc kệ Hạ Di? Lúc này khi dẫn tất cả mọi người đến đây cũng không tìm và mang theo Hạ Di.
Ngay cả cha mẹ cô cũng có thái độ kỳ lạ khi cô nhắc đến Hạ Di…
“Hạ Di là người của phe Hắc Ám,” Nguyệt Thống trầm giọng nói.
“Cái gì?!” Hạ Băng không thể tin nổi hô lên, trợn tròn mắt nhìn anh, lại nhìn qua cha mẹ mình, “Sao có thể? Nếu vậy… tại sao…”
Hạ Công tước hối lỗi lắc đầu, “Là do chúng ta… Khoảng hai tuần sau khi cha mẹ nhận con từ thần, Hạ Di xuất hiện ngay trước cửa nhà chúng ta.
Bộ dáng của hai đứa giống hệt nhau, cha mẹ khi đó không dám đánh cược, chỉ có thể nhận nuôi cả nó.
Nhưng vì cẩn thận, cha mẹ vẫn luôn tách hai đứa ra, không dám để cho hai đứa có cơ hội ở riêng với nhau dù là một giây.
Cũng may là vì vậy nên sau này khi Hạ Di đủ lớn để biết được về thân phận và mục đích của nó khi ở thế giới này, nó mới luôn không tìm được cơ hội để làm gì con.”
Hạ Băng bàng hoàng nhìn ông.
Vài giây sau, sắc mặt cô trắng bệch, tia hoảng sợ chợt lóe qua đáy mắt cô.
Chỉ cần nghĩ đến bản thân vẫn luôn sống dưới cùng một mái nhà với kẻ muốn lấy mạng mình mà cô lại không hề hay biết gì, cô liền thấy rét lạnh sống lưng.
“Sau đợt tấn công đầu tiên của Lãnh Khang, hay nói chính xác hơn là Ám Khang, tớ đã bí mật gặp cha mẹ các cậu để tiết lộ thân phận của mình để dễ dàng hơn cho việc câu thông sau này.
Khi đó tớ mới biết về sự hiện diện của Hạ Di, mới dặn cha mẹ cậu phải đặc biệt chú ý đến cô ta, không cần phải đánh rắn động cỏ,” Nguyệt Thống giải thích thêm.
Nghe đến đây, Hàn Bội Bội đột nhiên nhớ đến căn bệnh đãng trí quái lạ ngày xưa của Hạ Băng, bật hỏi, “Hạ Băng, lần đầu tiên cậu gặp tớ là ở đâu?”
Hạ Băng còn đang bàng hoàng trước thông tin mình nhận được, nghe Hàn Bội Bội hỏi thì ngơ ngác “Hả?” một tiếng, mấy giây sau mới lấy lại tinh thần, trả lời cô, “Ở lớp học, sao vậy?”
Trên mặt Hàn Bội Bội lộ ra biểu cảm vỡ lẽ, “Còn nhớ khi đó tớ vẫn luôn nói chúng ta gặp nhau ở trước cửa hội trường, cậu chạy va vào tớ chứ?”
Hạ Băng lần này đã nhanh nhạy hơn nhiều, lập tức hiểu ra, “Ý cậu là lúc đó cậu đã gặp Hạ Di đóng giả thành tớ?”
Hàn Bội Bội gật đầu, nói tiếp, “Không chỉ thế, lúc ở buổi tiệc sinh nhật thứ mười bảy của Phong, trước khi cậu đến tìm tớ muốn nói chuyện riêng, ‘cậu’ đã đến gặp tớ một lần.
Khi tớ hỏi ‘cậu’ về vụ cậu không nhận ra tớ ở trong lớp, ‘cậu’ liền bảo là do ‘cậu’ mắc chứng hay quên.
Giờ nghĩ lại, lúc đó hẳn là Hạ Di rồi.”
Đây là lần đầu tiên Nguyệt Thống nghe đến chuyện này, lúc này không khỏi đổ mồ hôi lạnh, “Hẳn là cô ta muốn giả dạng Hạ Băng để tiếp cận cậu và những người khác, đợi đến khi lấy được sự tín nhiệm của các cậu rồi liền sẽ ra tay đối phó với các cậu,” ngừng một chút, anh thở phào, “May mà còn có tớ ở đây.”
Không chỉ Hàn Bội Bội và Hạ Băng, những người khác nghe vậy cũng sởn lạnh gật đầu.
Mọi người im lặng vài giây, Nguyệt Thống lúc này mới nhận ra bọn họ đã bị Hạ Băng dẫn lạc hướng chú ý mất rồi, vội vàng kéo lại chủ đề, “Nếu hiện tại các cậu đều đã tiếp nhận được sự thật, vậy chúng ta đi vào trọng điểm đi.
Năm mươi kẻ đã đối đầu với chúng ta lúc trước thực ra là bán thần, chính là con lai giữa người với thần, nên mới có sức mạnh to lớn như vậy.
Việc có một số lượng lớn bán thần xuất hiện ở nhân giới và phe Hắc Ám có thể có được lửa thần, thứ chỉ thuộc về Hỏa thần, đều nói cho chúng ta biết, phe Quang Minh ở trên thần giới thật sự sắp không xong rồi.”
Cả đám trầm trọng sắc mặt nhìn anh, Hàn Bội Bội nghiêm nghị hỏi, “Vậy bây giờ cậu muốn làm thế nào?”
Nguyệt Thống lắc đầu, nhìn thẳng vào mắt bọn họ, nghiêm túc nói từng chữ, “Không phải là tớ muốn làm thế nào, mà là các cậu muốn làm thế nào.
Các cậu có muốn cứu Andalasia không? Có muốn cứu cha mẹ ruột của mình không? Có muốn cứu thần giới và tam giới không?”
Bảy người họ lại ngẩn người lần nữa.
Nhưng không lâu như trước đó, lần này chỉ mất vài chục giây, cả nhóm đều đã đưa ra được quyết định của mình.
“Muốn!”
“Tớ muốn cứu bọn họ!”
“Tuy rằng không biết tớ có thể làm những gì, nhưng tớ sẽ làm tất cả những gì tớ có thể!”
Nguyệt Thống nở nụ cười không rõ là nhẹ nhõm hay đắn đo, nhưng anh vẫn nói tiếp, “Được.
Nếu các cậu đều đã lựa chọn như vậy thì điều đầu tiên cần làm chính là giải trừ phong ấn ký ức và thần lực cho các cậu.
Đài phun nước sau lưng tớ chính là chìa khóa giải khai phong ấn mà cha mẹ các cậu đã chuẩn bị cho các cậu.
Mọi người chỉ cần đặt tay lên trên viên đá biểu tượng của mình để khởi động cơ quan là được.
Sau đó, mỗi người các cậu sẽ tiến vào từng không gian riêng biệt, chính xác sẽ xảy ra chuyện gì thì tớ không rõ, nhưng các cậu sẽ tự biết bản thân cần phải làm gì khi ở đó, không cần lo lắng.”
Nói đến đây, Nguyệt Thống chợt nhớ ra mình đã bỏ sót một điểm cực kỳ quan trọng, vội thêm vào, “Quên mất.
Có lẽ các cậu cũng đã đoán được, nhưng vẫn hãy để tớ trịnh trọng giới thiệu lại.
Tớ là Nguyệt nhi thần Nguyệt Thống, là người được cử xuống nhân giới để bảo hộ các cậu.”
Sau đó, anh lần lượt nhìn qua từng người, trịnh trọng nói, “Cậu là Phong nhi thần Phong Minh Nhật, cậu là Mộc nhi thần Mộc Quan, cậu là Tình nhi thần Tình Băng, cậu là Quang nhi thần Âu Dương Bội, cậu là Thủy nhi thần Thủy Ai Dã, cậu là Thổ nhi thần Thổ Dạ Vũ, và cậu là Hỏa nhi thần Hỏa Huệ Lan.”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt vẫn còn sót lại chút ngỡ ngàng mông lung từ hồi nãy, lúc này đây chính thức làm quen lại với nhau.
Nguyệt Thống hít sâu một hơi, tựa như đã hạ quyết tâm nói, “Các cậu mau đi nhanh đi, mọi người chờ các cậu trở lại.”
Nghe vậy, mọi người vội vàng quay sang nhìn cha mẹ mình, trong mắt trong lòng đều là sợ hãi cùng không nỡ.
Sợ hãi những thứ xa lạ và vô định ở tương lai trước mắt, và không nỡ rời xa bọn họ đi đối mặt với số phận của mình.
Âu Dương Bội nhìn cha mẹ mình và Thần Phong.
Vợ chồng Hàn Công tước đã biết trước một ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến, lúc này cũng chỉ có thể gượng cười cổ vũ cô.
Thần Phong thì không màng gì khác, vươn tay ôm chặt cô vào lòng, ở bên tai cô ôn nhu nhỏ giọng, “Tiểu Bội, anh chờ em trở về.”
Âu Dương Bội cũng siết chặt lấy anh.
Vài giây sau, cô đột nhiên đẩy anh ra, hung hăng kéo mặt anh lại gần, hôn mạnh lên môi anh.
Dưới ánh mắt ngỡ ngàng của anh, cô nghiêm túc nói, “Chúng ta sẽ luôn ở bên nhau!”
Đáy mắt Thần Phong chợt lóe qua tia giật mình kinh ngạc.
Trái tim anh run lên từng hồi, không nghĩ đến trong tình huống như vậy cô lại vẫn nhìn ra được lo lắng ẩn giấu nơi đáy lòng anh.
Ánh mắt anh hóa ôn nhu mềm mại, anh đáp lại nụ hôn của cô, triền miên âu yếm nói, “Được, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau.”.