BẢY VỊ THẦN


Đến bên giường, Hàn Bội Bội quan sát Thần Phong.

Sắc mặt của anh quả thật không tốt lắm, hơi nhợt nhạt.

So với trong trí nhớ của cô thì có vẻ như anh gầy đi đôi chút, nhưng đây cũng có thể là do anh đã bị bệnh trước đó, không nhất định chỉ mới hai ngày mà anh đã gầy đi rõ ràng như vậy.
Cô hỏi mọi người tình hình của anh, lúc nghe thấy Thần Nhã Hân bảo anh chỉ ngủ một giấc mà thôi, tâm Hàn Bội Bội không khỏi hốt hoảng nhẹ.

Nhưng rất nhanh cô đã bình tĩnh lại, biết rõ Thần Nhã Hân nói là ý trên mặt chữ, Thần Phong thật sự là ngủ một giấc mà thôi, đợi đến khi anh nghỉ ngơi đủ rồi sẽ tự khắc tỉnh dậy.
Hàn Bội Bội đã không có việc gì, sau khi biết cô ngày mai sẽ đi học như bình thường, mọi người liền chào tạm biệt rồi rời đi trước.

Linh Ai Dã vốn là muốn cùng cô trở về ký túc xá, không ngờ Hàn Bội Bội lại bảo muốn ở lại chờ Thần Phong tỉnh lại, mà Thần Nhã Hân cũng đã thay mặt cha mẹ mình đồng ý, vì vậy Linh Ai Dã chỉ đành một mình rời đi.
Hàn Công tước và Hàn phu nhân không còn lý do để ở lại hoàng cung nữa, sau khi đi gặp Đức vua và Hoàng hậu nói lời tạm biệt thì cũng trở về nhà.
*
Tại một phòng ký túc xá nam.
Dương Minh Nhật mệt mỏi nằm ở trên giường, tay đắp ngang mặt, che khuất đi đôi mắt.

Tư thế nằm của anh vô cùng xuề xòa, chỉ có nửa thân trên là ở trên giường, cẳng chân trở đi vắt vẻo ở mé giường, Lâm Dạ Vũ chỉ nhìn thôi mà cũng thấy đau nhức eo thay anh.
“Cậu sao vậy? Không phải Bội Bội đã không có chuyện gì rồi sao?” Lâm Dạ Vũ khó hiểu.
Nghe đến hai chữ kia, cơ thể Dương Minh Nhật bất giác căng cứng.

Anh không nhìn Lâm Dạ Vũ, chỉ uể oải lại khô khan đáp, “Không có việc gì.”
Lâm Dạ Vũ nhún vai, không quan tâ m đến anh nữa, đi làm chuyện của mình.

Đầu Dương Minh Nhật lúc này như một cái máy chiếu, mà não bộ của anh đang chiếu đi chiếu lại cùng một cảnh tượng.

Từng hình ảnh, từng câu thoại tựa như thước phim, không sai một li lặp đi lặp lại khiến anh như muốn điên lên, cõi lòng rối loạn.
Tối hôm kia, nghe tin Hàn Bội Bội bị trọng thương, đáy lòng anh lập tức nóng rát như bị lửa đốt.

Cả đêm hôm đó anh không tài nào chợp mắt nổi, tràn đầy trong lòng là nỗi lo lắng hoảng sợ ngày càng dày đặc hơn.

Đến sáng hôm sau, anh cùng mọi người ngay cả tiết học cũng không thèm học, đồng loạt chạy đến hoàng cung để thăm cô.

Sau khi nghe được tin tức chính xác từ bác sĩ và cha mẹ cô, ngọn lửa nóng nơi đáy lòng anh sau một đêm rốt cuộc cũng dập tắt.
Là bị hàn băng dập tắt.
Khoảnh khắc đó, anh tưởng rằng bản thân đã chết, bởi vì mắt anh hoa lên, tai anh ù đi, toàn thân lạnh ngắt cứng đờ, cái gì cũng không thể cảm nhận được.
Trong đầu quanh đi quẩn lại lời nói của bác sĩ, cô không biết có vượt qua được hay không, vượt qua rồi cũng không biết có thể tỉnh lại hay không.

Tâm anh giống như trong nháy mắt thiếu hụt đi một bộ phận, đau nhức không thôi, tựa như một thứ quan trọng đang rời anh mà đi, không bao giờ quay lại nữa.
Cả buổi hôm đó anh cứ mơ màng như ở trên mây, đến khi mọi người quyết định trở về học viện anh cũng phản ứng chậm hơn một nhịp, vì thế mà bị Thần Nhã Hân giữ lại.

Anh đi theo cô đến một góc của hành lang, lúc này đầu óc mới thanh tỉnh được đôi chút.

Nhìn vẻ mặt bất lực lại thương tâm của Thần Nhã Hân, anh cho rằng cô đang muốn đánh liều tỏ tình với mình.

Đương lúc anh cố gắng sử dụng một ít tỉnh táo còn sót lại của mình để suy nghĩ câu trả lời, lời nói của cô đã chấn trụ anh.

Cô gặp riêng anh đúng là để tỏ tình, nhưng không phải bày tỏ tình cảm của cô, mà là của chính anh.
Cô nói, có lẽ anh không nhận ra, nhưng anh đã thích một người, người đó là Hàn Bội Bội.
Có thể vì gặp quá nhiều k1ch thích trong cùng một khoảng thời gian, lúc đó anh lại to gan lớn mật mà đáp, ngài đang nói linh tinh cái gì vậy, cho dù ngài có muốn tỏ tình với thần thì cũng không nên nói mấy lời tùy tiện như vậy.
Cho dù lúc đó đầu óc anh có đang không minh mẫn, anh vẫn nhớ rõ từng thay đổi trong biểu cảm trên mặt Thần Nhã Hân.

Có kinh ngạc, có tức giận, có thương tâm, sau cùng là quyết tuyệt nói với anh.
“Ta đúng là thích Dương thiếu gia.

Chính vì vậy, khi ta nhìn ra trong tâm anh đã có hình bóng người khác mà chính anh cũng không nhận ra, ta đã quyết định giấu diếm, muốn tranh thủ thời cơ này theo đuổi anh.

Con người ai cũng có ích kỷ, anh không nhận ra là chuyện của anh, ta nói hay không nói là lựa chọn của ta, ta không có nghĩa vụ phải tác hợp anh với người khác.

Hiện tại nói ra, không phải vì ta cao thượng, cũng không phải vì ta thiện lương, mà bởi vì ta không muốn cho anh cơ hội sau này quay ngược lại trách cứ ta biết mà không nói.

Lúc này đây lựa chọn nói ra tất cả, tình cảm này sau này ta sẽ không giữ lại nữa.

Anh tin thì tin, không tin thì không tin, quyết định như thế nào nằm ở anh, ta không bao giờ quan tâm nữa.”
Nói dứt lời, Thần Nhã Hân lập tức dùng phép thuật dịch chuyển đi, ngay cả một bóng lưng cũng không để lại.
Dương Minh Nhật không biết sau đó mình như thế nào trở về, cũng không biết hôm nay đến hoàng cung thăm Hàn Bội Bội, nếu lại gặp Thần Nhã Hân thì nên dùng thái độ thế nào, có nên nói xin lỗi hay không.

Chỉ là cuối cùng anh đã nghĩ nhiều, Thần Nhã Hân hoàn toàn làm lơ anh, tựa như người xa lạ.


Sau khi mọi chuyện đã được giải quyết và sắp xếp ổn thỏa, cô cũng lập tức rời đi trước.
Lúc này đây Dương Minh Nhật rất rối loạn, một phần là vì cảm thấy áy náy với Thần Nhã Hân, một phần là vì lời nói của cô khi đó.
Rằng anh thật ra đã thích Hàn Bội Bội, còn thích từ rất lâu rồi.

Chỉ là vì anh vẫn luôn xem cô là bạn thanh mai trúc mã nên mới không nhận ra.
Dương Minh Nhật nằm ở trên giường thật lâu, tư thế không thay đổi chút nào.

Đợi đến khi Lâm Dạ Vũ không nhịn xuống được nữa, muốn mở miệng lần nữa hỏi thăm thì người trên giường đã đột nhiên tan biến vào không trung.
Lâm Dạ Vũ há miệng, câu hỏi nghẹn lại nơi cổ họng.

Vài giây sau, anh thở dài, lắc lắc đầu nhún nhún vai, lại tiếp tục làm chuyện của mình.
*
Hàn Bội Bội đã tỉnh, Thần Phong liền được người hầu cẩn thận dịch chuyển đến trên giường của bản thân.

Sau đó, một người cung kính đến bên Hàn Bội Bội, dẫn cô đến căn phòng bên cạnh, cũng chính là căn phòng cha mẹ cô đã ở trước đó, ở lại chờ đợi Thần Phong tỉnh lại.
Nhận lấy trang phục và vật dụng cá nhân từ người hầu, Hàn Bội Bội thay đồ rồi sắp xếp lại đồ đạc một chút.

Đúng lúc này, thiết bị liên lạc trên cổ tay cô đột nhiên đổ chuông.

Hàn Bội Bội dừng tay nhìn xuống, thấy tên người gọi, lại thấy phương thức gọi, lông mày cô khẽ nhướng lên ngạc nhiên, nhấn nút tiếp nhận.
Giây sau, một hình chiếu ba chiều từ thiết bị liên lạc phóng ra, trên đó là người thanh niên với mái tóc màu bạc và đôi mắt màu khói.
Hàn Bội Bội nhìn bối cảnh sau lưng anh, càng thêm khó hiểu hỏi, “Sao cậu lại về nhà rồi? Sao không ở lại ký túc xá học viện cho an toàn?”
Dương Minh Nhật nhìn cô, nghiêm túc nói, “Tớ có chuyện muốn nói với cậu, lại không tiện tới gặp cậu nên chỉ có thể tìm một chỗ riêng tư một chút.”
Hiện tại cô đang ở hoàng cung, Dương Minh Nhật không thể muốn tới liền tới.
Hàn Bội Bội nhìn dáng vẻ nghiêm túc quá mức của anh, nhất thời căng thẳng khẩn trương theo, đáy lòng bỗng xuất hiện một tia cảm xúc mờ nhạt không rõ là mong chờ hay hốt hoảng.
“C--cậu muốn nói chuyện gì với tớ?”

Dương Minh Nhật nghiêm túc nhìn cô, tuy rằng chỉ là qua hình chiếu ba chiều, ánh mắt nghiêm túc sâu lắng của anh lại như có thể nhìn xuyên thấu tâm hồn cô, khiến cô không khỏi khẩn trương.
“Bội Bội, tớ quen biết cậu từ năm sáu tuổi, đến nay đã được mười năm rồi.

Cậu và Dã Dã là hai người bạn thân nhất quý nhất của tớ, không ai có thể thay thế được.

Có lẽ cũng vì thế mà tớ mới không nhận ra, cho đến khi được người chỉ rõ…”
Trái tim của Hàn Bội Bội cứ theo mỗi lời nói của anh là lại nhảy lên một bậc, mãi không hạ xuống được.

Đúng lúc này, đột nhiên Dương Minh Nhật nhấc mi mắt nhìn cô, tim cô nháy mắt nhảy vọt lên tận cổ họng.
“Tớ cứ cho rằng bản thân rất thông minh, nhưng hóa ra cũng có lúc tớ lại ngốc đến không lời nào tả nổi.

Lúc thấy cậu được Hoàng tử mời khiêu vũ, đột nhiên tớ cảm thấy có chút bực bội, vừa được người khác mời khiêu vũ liền lập tức đáp ứng.

Mỗi lần thấy cậu và Hoàng tử qua lại gần gũi là nội tâm tớ lại cảm thấy buồn bực khó chịu.

Thấy cậu bị thương hay gặp nguy hiểm, tớ liền lo lắng hoảng sợ đến không kiềm chế được, cơ thể đều tự làm ra phản ứng muốn che chở cho cậu.

Biết bao nhiêu dấu hiệu rõ ràng như vậy, thế mà tớ mãi vẫn không nhận ra, chỉ cho rằng đó là vì cậu là bạn thân của tớ.

Cũng có lẽ là vì làm bạn quá lâu rồi, tình cảm thay đổi chậm rãi qua từng ngày, chậm rãi đến mức làm tớ không nhận ra được, đợi đến khi quay đầu mới giật mình nhận ra.”
Hàn Bội Bội ngơ ngác nhìn anh, nhất thời không thể phản ứng được.

Đầu óc cô trống rỗng, chỉ còn lại duy nhất một ý nghĩ.
Cô đã đợi câu nói này từ anh gần mười năm rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc