Bên này, Thần Phong và Hàn Bội Bội cùng nhau sóng vai tản bộ trong học viện.
Hai người mười ngón đan xen, Thần Phong nắm tay cô rất chặt; thế nhưng Hàn Bội Bội hiếm khi không đủ tinh ý, chỉ cho rằng là vì bọn họ mới xác định quan hệ nên anh mới muốn nắm tay cô chặt thêm một chút mà thôi.
Hai người câu được câu không trò chuyện, nội dung trải dài từ trên trời đến dưới đất, từ các câu chuyện lặt vặt trong ngày đến những chuyện quan trọng như tung tích kẻ đã thôi miên Thần Phong, hay tung tích của những kẻ áo đen kia.
Chỉ tiếc, tuy ai nấy đều đang dốc hết sức mình điều tra thăm dò, tin tức khả quan lại một chút cũng không bắt được.
Đi một hồi rốt cuộc cũng đến dưới tòa ký túc xá nữ, Hàn Bội Bội không khỏi có chút lưu luyến, không muốn cứ thế liền tách nhau tại đây.
Cô quay đầu nhìn Thần Phong, vốn cho rằng anh cũng sẽ lưu luyến mà nhìn mình, không ngờ thứ cô thấy lại là ánh mắt thâm trầm tĩnh lặng của anh.
Trong đôi mắt sâu thẳm ấy phản chiếu ra sắc tím u tối, tựa như đêm đen vô tận, khiến cho người dễ dàng lạc mất linh hồn vào nơi ấy.
“Hoàng tử…? Anh sao vậy?” Hàn Bội Bội có chút bồn chồn hỏi.
Thần Phong mím môi nhìn cô, trong mắt anh dường như lóe lên tia cố chấp.
Trong lúc Hàn Bội Bội còn đang hoang mang, anh bỗng nhiên dùng lực kéo lấy, đem cả người cô ôm vào trong lòng.
Hàn Bội Bội bị anh ôm gắt gao, giống như chỉ cần anh hơi lỏng tay một chút là cô sẽ bỏ anh mà đi vậy.
Tuy đây không phải là lần đầu tiên được anh ôm, cảm giác xấu hổ, bồn chồn và rung rinh lại vẫn tràn ngập trong lòng cô như cũ.
Cảm thụ nhiệt độ ấm áp từ trên người anh truyền đến, Hàn Bội Bội cũng vòng tay ôm lấy eo anh.
Bàn tay cô níu lấy lưng áo anh, cô áp tai lên ngực anh, lắng nghe tiếng tim anh đập từng nhịp hữu lực.
“Hoàng tử, sao vậy?” Cô nhẹ nhàng hỏi.
“Tiểu Bội,” anh tựa cằm lên đ ỉnh đầu cô, tựa như hung hăng lại tựa như ủy khuất nói, “Nếu em đã quyết định chọn anh, vậy em đừng hòng hối hận! Anh tuyệt đối không cho phép em hối hận!”
Hàn Bội Bội sững sờ, không hiểu gì hỏi lại, “Hối hận gì cơ? Sao em lại hối hận được chứ?”
Đáp lại cô lại chỉ là cái ôm càng thêm chặt của anh.
Hàn Bội Bội có chút đau đớn, khẽ nhíu mày hơi đẩy anh ra, “Hoàng tử?”
Cảm nhận được hành động của cô, lực cánh tay của Thần Phong một lần nữa gia tăng, trói gọn cô trong lồ ng ngực mình.
Anh hơi cắn răng, hạ quyết tâm nói, “Cho dù em có hối hận, cũng đã muộn rồi!”
Nghe thấy lời này, Hàn Bội Bội rốt cuộc không nhịn được nữa, cường ngạnh muốn đẩy anh ra.
Thần Phong do dự vài giây, cuối cùng bởi vì không nỡ khiến cô chịu ủy khuất, anh xuống nước thả lỏng cánh tay.
Hàn Bội Bội đẩy anh cho đến khi giữa hai người có một khoảng cách đủ để cô có thể nhìn được mặt anh.
Nhìn đến ánh mắt đượm buồn mang theo tia ủy khuất lại cố chấp của anh, tâm Hàn Bội Bội không khỏi hốt hoảng, lại mềm xuống, nắm lấy tay anh hỏi, “Hoàng tử, rốt cuộc là sao vậy? Tại sao anh lại cho rằng em sẽ hối hận?”
Thần Phong cúi đầu cụp mắt, vài giây sau mới đáp, “Anh biết, em đã thích Minh Nhật rất lâu rồi.
Tuy rằng không biết cuối cùng vì lý do gì mà em lại quyết định chọn anh, nhưng mà Tiểu Bội, anh nhất định sẽ chứng minh cho em thấy, anh không thua kém gì cậu ta cả! Những gì Minh Nhật có thể cho em, anh cũng có thể cho em, mà những gì cậu ta không thể cho, anh lại càng có thể cho em.”
Anh hơi ngẩng đầu nhìn cô, cầm lấy bàn tay cô áp lên ngực trái mình, thâm tình nói, “Cho nên Tiểu Bội, em đừng hối hận, có được không?”
Nghe anh nhắc đến Dương Minh Nhật, Hàn Bội Bội suy nghĩ một lúc, rốt cuộc cũng hiểu được vì sao anh lại có phản ứng như thế này.
Là lỗi của cô, khi đó vì áy náy và lo lắng cho Dương Minh Nhật mà nhất thời lơ là mất cảm nhận của anh.
Hàn Bội Bội chủ động sà vào lòng anh, Thần Phong bất ngờ, vội vàng đỡ lấy thân hình cô.
Cô vòng hai tay siết chặt lấy eo anh, thủ thỉ nhu tình nói, “Hoàng tử, anh không cần phải chứng minh, anh đối với em tốt đến nhường nào, em đều đã thấy cả rồi.
Nguyên nhân mà em chọn anh rất đơn giản, cũng rất thuần túy, em đều đã nói với anh rồi, đó là vì em thích anh.
Hoàng tử, em là thật tâm thích anh, thích anh bởi vì chính anh chứ không liên quan đến bất kỳ người nào hay điều gì khác, cho nên em cũng sẽ không hối hận.
Mãi mãi cũng không.”
Kể cả sau này chúng ta hữu duyên vô phận, đoạn tình cảm lúc này đây cũng sẽ là đoạn ký ức mà em trân quý.
Em tuyệt sẽ không hối hận vì ngày hôm nay đã dũng cảm đứng ra tỏ tình với anh.
Thần Phong vùi đầu vào hõm cổ cô, khàn khàn hỏi, “Thật sao?”
“Thật! Hoàng tử, em thích anh.”
“Lại lần nữa.”
“Hoàng tử, em thích anh.” Bởi vì tâm trạng của anh đang không ổn định, cũng bởi vì hai người đã bày tỏ rõ tình cảm của mình với đối phương từ trước, lúc này đây cho dù phải lặp đi lặp lại câu bày tỏ, Hàn Bội Bội cũng không cảm thấy xấu hổ đến vậy.
“Đừng gọi Hoàng tử.
Tiểu Bội, gọi tên anh.”
Hàn Bội Bội cũng không mất kiên nhẫn, nhẹ giọng thủ thỉ, “Thần Phong, em thích anh.”
Cô nhẹ nhàng đẩy anh ra, đối mắt với anh, cô mỉm cười, nhu hòa dịu dàng nói, “Phong, em thích anh.”
Thần Phong nhìn biểu cảm của cô, trái tim không kiềm hãm được mà run lên, mềm nhũn.
Ngay tại khoảnh khắc này anh khắc cốt minh tâm nhận ra, cả đời này, anh đã không còn cách nào thoát khỏi cô nữa rồi.
Nhưng mà, anh cam tâm tình nguyện.
Anh khẽ khàng ôm lấy khuôn mặt cô, chậm rãi mang theo ý thăm dò mà đưa mặt lại gần.
Thấy cô xấu hổ khẽ nhắm lại hai mắt, hàng mi dài run rẩy như cọ lên trái tim anh khiến nó ngứa đến tê dại, anh rốt cuộc không chần chừ nữa, hôn lên cánh môi mà mình đã khao khát từ lâu.
Hàn Bội Bội, chính miệng em đã nói em sẽ không hối hận.
Câu này anh sẽ ghi nhớ cả đời, em cũng đừng hòng quên!
*
Mấy ngày qua đi, Dương Minh Nhật đã biến trở về trạng thái ban đầu.
Nói đúng hơn thì, ngay ngày thứ hai, ở trong mắt mọi người, Dương Minh Nhật đã không khác nhiều so với mọi ngày, chỉ là hơi trầm lặng ít nói một chút mà thôi.
Lại thêm mấy ngày, hình ảnh người con trai ôn hòa cởi mở liền đã quay trở lại.
Anh thay đổi nhanh như vậy, một phần là vì anh không muốn lộ ra mặt yếu đuối của mình trước mặt mọi người, huống chi chuyện thất tình cũng không phải chuyện vinh quang gì.
Mà một phần còn lại, là bởi vì tình cảm mà anh dành cho Hàn Bội Bội vốn cũng không sâu đậm như vậy.
Không sâu đậm bằng tình cảm Thần Phong dành cho Hàn Bội Bội, không sâu đậm bằng tình cảm Hàn Bội Bội dành cho Thần Phong, không sâu đậm bằng tình cảm Thần Nhã Hân dành cho anh, cũng không sâu đậm bằng tình cảm Hàn Bội Bội dành cho anh lúc trước.
Nếu không, bằng vào khả năng của Dương Minh Nhật, anh không nên đợi đến khi Thần Nhã Hân nói thẳng mới nhận ra mình thích ai.
Đúng là bởi vì anh chậm hiểu, không sớm nhận ra, nhưng cũng là bởi vì tình cảm đó chưa nhiều, khó mà nhận ra.
Nhìn thấy Hàn Bội Bội hạnh phúc bên Thần Phong, Dương Minh Nhật mấy ngày qua vẫn luôn tự dặn mình phải mau quên, phải vui vẻ vì cô.
Tuy không thể làm bạn trai cô, anh vẫn còn có thể làm bạn thân của cô, làm một trong những người quan trọng nhất trong cuộc đời cô, giống như trước đây, tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nhiều nguyên nhân cộng lại, Dương Minh Nhật rất nhanh đã chấn chỉnh được tâm tình của mình, chỉ là thỉnh thoảng vẫn không khống chế được mà cảm thấy tủi thân chạnh lòng.
Sau khi tỉnh táo lại, Dương Minh Nhật mới hốt hoảng nhớ lại những lời mình đã nói với Thần Nhã Hân hôm đó, không khỏi cảm thấy tự trách và áy náy hối hận.
Cho nên, khi Thần Nhã Hân nhận được tin nhắn từ Dương Minh Nhật với nội dung hẹn gặp mặt riêng sau giờ học, cô giật mình kinh ngạc không thôi.
Tâm không khống chế được lại run lên, bắt đầu hướng đến hướng tốt mà tưởng tượng phỏng đoán.
Chỉ là hình ảnh tốt đẹp kia còn chưa kịp thành hình, Thần Nhã Hân lại đã lý trí mà phá tan nó.
Cô phải mạnh mẽ lên, không thể ủy mị không dứt khoát như vậy được! Nếu đã quyết định buông tay, vậy cô không thể cứ hở ra là lại ôm hy vọng ảo tượng như thế!
Nhìn lại tin nhắn, Thần Nhã Hân đắn đo một hồi lâu, rốt cuộc vẫn là đồng ý hẹn gặp anh.
Ngày hôm đó, Thần Nhã Hân theo hẹn đến nơi Dương Minh Nhật đã định.
Từ xa nhìn đến anh, Thần Nhã Hân tự trấn an trái tim mình, lại tự nhủ mấy lần, sau đó mới đi đến chỗ anh.
Dương Minh Nhật thấy cô đến thì xoay người đứng đối diện với cô, nhưng Thần Nhã Hân tiến đến trước anh ba mét lại đã dừng lại, trên khuôn mặt là vẻ lạnh lùng hiếm gặp khiến cho Dương Minh Nhật càng thêm áy náy khổ sở.
“Anh hẹn gặp ta là có chuyện gì?” Thần Nhã Hân hỏi thẳng.
Nghe thấy cách xưng hô cô dùng với mình, Dương Minh Nhật có chút chua xót, nghiêm túc nhìn cô nói, “Thần hẹn ngài ra đây là vì muốn nói lời xin lỗi với ngài.”
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của Thần Nhã Hân, Dương Minh Nhật cúi thấp người, cơ hồ tạo thành một góc chín mươi độ với cơ thể, chân thành nói, “Ngày hôm đó, thần vì cảm xúc cá nhân mà đã có những lời nói gây tổn thương đến ngài, lại cũng vì cảm xúc cá nhân mà đến lúc này thần mới nhận ra hành động mạo phạm của mình.
Thần thật sự rất xin lỗi ngài!”.