BẢY VỊ THẦN


Có lẽ là bởi vì đang ở trong đường hầm không gian nên đồng hồ của bọn họ không còn hoạt động nữa, nhưng dựa theo cảm nhận thì có lẽ bọn họ đã bay ở trong này được ít nhất là năm phút rồi.

Thổ Dạ Vũ không thấy bất kỳ dấu hiệu gì là bọn họ sắp đến nơi, không nhịn được mở miệng hỏi.
“Mộ Thống, rốt cuộc phải mất bao lâu mới đến được thần giới vậy?”
Bọn họ hẳn là đang bay với tốc độ cả trăm kilomet trên giờ rồi ấy chứ.
Nguyệt Thống nghe được, đột nhiên nghiêm túc nói, “Không phải Mộ Thống, là Nguyệt Thống.

Có lẽ với các cậu, dù là tên nào thì cũng là tớ mà thôi, tớ hiểu, nhưng đối với thần nói riêng và thần giới nói chung thì đó lại không chỉ đơn giản là một cái tên.

Họ của mỗi thần là điểm đặc trưng, điểm nhận dạng của chính bọn họ, là tượng trưng cho thân phận, năng lực và địa vị của bọn họ, cũng giống như Quang thần sẽ luôn mang họ Âu Dương và Hỏa thần sẽ luôn mang họ Hỏa vậy.

Hy vọng các cậu có thể nhanh chóng điều chỉnh, khi lên thần giới rồi đừng gọi sai.”
Mọi người đều không ngờ trên thần giới lại coi trọng vấn đề này đến vậy.

Thổ Dạ Vũ nuốt một ngụm nước bọt, nhanh chóng nhận lỗi hứa hẹn, “Tớ biết rồi, tớ xin lỗi, tớ sẽ chú ý.”
Nguyệt Thống mỉm cười lắc đầu, “Không cần phải xin lỗi, là do các cậu vẫn chưa hiểu biết nhiều về thần giới mà thôi.

Nếu chúng ta cứ tiếp tục di chuyển với tốc độ này thì phải mất tầm mười lăm, hai mươi phút nữa mới đến.

Các cậu có câu hỏi hay thắc mắc gì thì có thể tận dụng thời gian này để hỏi tớ, nếu không tớ sợ đến khi lên kia rồi, nhiều khi đến cả thời gian để thở chúng ta cũng không có.”
Nghe anh nói như vậy, mọi người chợt hơi căng thẳng, nhưng rất nhanh sau bọn họ đã trấn an con tim mình rồi sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu, bởi vì bọn họ quả thực có rất nhiều vấn đề đang cần được giải đáp.
Không lâu sau, Thủy Ai Dã làm người đầu tiên đặt ra câu hỏi, “Bảy vị thần tối cao là cha hay mẹ của bọn tớ? Và người còn lại là ai? Tại sao bọn tớ lại bị phong ấn ký ức và năng lực trong khi cậu thì không?”

Âu Dương Bội lúc này cũng đã dần bình tĩnh trở lại, nghe thấy câu hỏi của cô thì cố gắng trấn tĩnh để lắng nghe câu trả lời.

Thần Phong đứng ở một bên yên lặng ôm chặt cô, Âu Dương Bội liếc qua trừng anh một cái, sau đó lại chuyển ánh mắt trở về Nguyệt Thống.

Tuy rằng cô không nói gì, bàn tay cô lại khẽ siết chặt lấy bàn tay anh.
Nguyệt Thống lúc này lại đang cười khổ trong lòng, trả lời Thủy Ai Dã, “Cái này thì tùy thuộc vào từng người.

Đối với cậu, Bội Bội, Huệ Lan, và A Quan thì thần tối cao là mẫu thần của các cậu; còn với Minh Nhật, Dạ Vũ và Băng Băng thì thần tối cao lại là phụ thần.

Về phần bảy vị còn lại, phụ thần của cậu, Bội Bội, Huệ Lan và A Quan lần lượt là Lôi thần, Nhật thần, Không thần và Xuân thần; và mẫu thần của Minh Nhật, Dạ Vũ và Băng Băng lần lượt là Hoa thần, Hải thần và Vận thần.”
Ngừng một chút để mọi người xác định rõ ràng ai là cha mẹ của mình, Nguyệt Thống mới nói tiếp, “Trên thần giới, khi muốn nhắc đến cha mẹ với người khác, mọi người sẽ dùng xưng hô phụ thần và mẫu thần; còn khi gọi lẫn nhau, dùng phụ thần mẫu thần hay cha mẹ, hay bất kỳ loại xưng hô nào khác thì tùy thuộc vào mỗi cá nhân.

Chẳng hạn như tớ thì khi nói chuyện với phụ thần mẫu thần của tớ, tớ sẽ gọi bọn họ là cha mẹ.”
Mọi người gật gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Như vậy, muốn xác định được nên xưng hô như thế nào, bọn họ sẽ phải bàn bạc với cha mẹ ruột của bọn họ trước.

Cũng không biết sau bao nhiêu năm xa cách như vậy, cha mẹ ruột của bọn họ sẽ ôm tâm tình và thái độ gì khi gặp lại bọn họ đây…
“Về chuyện phong ấn, thì đó là vì các vị thần muốn che giấu tung tích của các cậu nên mới phong ấn ký ức và năng lực của các cậu lại, cố hết sức để khiến các cậu càng giống nhân loại càng tốt.

Tớ thì xuống nhân giới là để bảo hộ các cậu cho nên mới không bị phong ấn để tiện bề hành động.”
Nghe vậy, Âu Dương Bội chợt nghĩ đến dáng vẻ của mình, bật hỏi, “Vậy màu mắt và màu tóc của tớ bị thay đổi có phải cũng là vì nguyên nhân này không?”
Nguyệt Thống gật đầu, “Màu mắt và màu tóc của cậu thay đổi là do mẫu thần tớ làm.


Khi đó bà phụ trách đưa cả bảy người các cậu xuống nhân giới, vừa phải che giấu tung tích và tìm được đến bảy cặp vợ chồng được chọn, vừa phải phong ấn ký ức và năng lực cho các cậu, vừa phải tạo ra chìa khóa để các cậu có thể giải phong ấn sau này, rồi chuẩn bị cả đường hầm không gian nữa.

Vốn bà định thay đổi màu tóc và màu mắt cho tất cả các cậu, nhưng cuối cùng lại chỉ còn dư thần lực để làm cho một người mà thôi, nên bà đã chọn Bội Bội.”
“Vậy sao ngài ấy lại không nói cha mẹ bọn tớ giúp bọn tớ thay đổi màu sắc? Không thì nhuộm tóc cũng được mà?” Mộc Quan nghi hoặc.
Nguyệt Thống cười lắc đầu, “Không thể đâu.

Bởi vì thần là người nắm giữ một loại nguyên tố nào đó của toàn thế giới, nên vẻ ngoài của bọn họ cũng sẽ vì bị ảnh hưởng bởi năng lực của bọn họ mà có những điểm đặc trưng nhất định, chính là ở màu mắt và màu tóc.

Nhuộm tóc hay ma lực của nhân loại đều không thể nào thay đổi được màu sắc của nó.”
Tình Băng lại giơ tay lên hỏi, “Vậy… chúng ta đều bằng tuổi cả sao? Thế không phải là quá trùng hợp rồi à?”
Nguyệt Thống cười khẽ, “Có thể xem như là vậy, khoảng cách tuổi tác lớn nhất giữa các cậu chỉ có chín tháng mà thôi.

Tất nhiên là không thể có sự trùng hợp lớn đến như vậy rồi.

Nguyên nhân các cậu đều ra đời gần như là cùng một thời điểm như vậy là vì mẫu thần của cậu, Vận thần.”
Anh nhìn Tình Băng, giải thích, “Năm đó Vận thần tính được thần giới sẽ gặp một kiếp nạn, và phương pháp để hóa giải kiếp nạn ấy lại nằm ở trên người nhi thần của bảy vị thần tối cao.

Lúc đó cả bảy người ai cũng đều chưa có con, bởi vậy mà Vận thần đã sử dụng năng lực của mình, cầu phúc cho bọn họ có thể nhanh chóng mang thai.

Đó cũng là lý do vì sao mà các cậu lại gần tuổi nhau đến như vậy.


Cha mẹ nuôi của các cậu cũng chính là được Vận thần ban phước mới có thể có được thành công như hôm nay.”
Tuy đã biết cha mẹ ruột của mình là thần, nhưng khi Tình Băng nghe những lời này, cô vẫn không tránh khỏi có chút kích động.

Không ngờ bà lại giỏi như vậy, thế không phải là có thể bói trước tương lai rồi sao?
“Vậy nếu, tớ nói là nếu, cả phụ thần tớ và tớ đều chết, sẽ không còn có ai kế thừa Tình thần vị nữa sao?”
Câu hỏi này tuy là không may mắn lắm, Nguyệt Thống vẫn ôn tồn giải đáp, “Vẫn còn, chỉ là khi nào mới xuất hiện người kế thừa thì không ai biết được.

Lúc trước Đức vua có nói, bảy vị thần tối cao quyết định để Sinh thần tạo ra nhân loại để hình thành nên thế giới thứ ba, từ đó mà giữ được sự cân bằng giữa các thế giới, thật ra đây chỉ là một phần nguyên nhân mà thôi.

Nguyên nhân còn lại bọn họ làm như vậy là vì quy tắc sinh sản và truyền thừa của thần giới quá mức khắt khe.
Trước khi nhân loại được tạo ra, thần nếu muốn có con nối dõi chỉ có thể kết hôn với một vị thần khác.

Nhưng ngặt một nỗi, một cặp đôi chỉ có thể có hai đứa con.

Đứa con đầu tiên sẽ tự động trở thành nhi thần của người có năng lực mạnh hơn, và đứa con thứ hai sẽ là nhi thần của người còn lại.

Quy tắc này, cho dù là Sinh thần hay thần tối cao đều không có cách nào thay đổi.

Ngoài ra, vẫn còn một cách truyền thừa khác, nếu như một vị thần chết đi mà chưa có nhi thần, vậy thì thần vị đó sẽ tạm thời bị bỏ trống.

Khi thời cơ đến, nhi thần kế thừa thần vị đó sẽ xuất thế; và tất nhiên, chỉ có duy nhất một trường hợp này là một cặp vợ chồng thần-thần có thể có những ba đứa con.

Đứa trẻ nhi thần đó sẽ không theo họ của phụ thần hay mẫu thần nó, mà là họ của thần vị mà nó sẽ kế thừa.

Đó cũng là lý do tớ nhấn mạnh với các cậu về việc gọi đúng tên của nhau.”
Nói đến đây, Nguyệt Thống hơi ngừng một chút để lấy hơi.


Thủy Ai Dã thấy anh đã nói liên tục được một lúc, bèn biến ra một chút nước cho anh.
Nguyệt Thống cười cảm ơn, cẩn thận uống từng hớp nước một.
“Ủa khoan đã, vậy là nhi thần thật ra không phải chỉ con của thần, mà là người thừa kế sao?” Hỏa Huệ Lan chợt chú ý đến một điểm, bật hỏi anh.

Nguyệt Thống uống nốt ngụm nước cuối cùng, trả lời cô, “Nhi thần quả thực là danh xưng được dùng để chỉ người thừa kế của một thần vị; nhưng sự rạch ròi này ban đầu không rõ ràng bởi vì đa phần các vị thần đều sinh ra người thừa kế cho mình trước khi chết.

Sau này khi nhân loại được tạo ra, danh xưng nhi thần này mới trở nên rạch ròi và quan trọng như vậy.

Như ban nãy tớ nói thì hẳn các cậu cũng đã đoán được, nếu thần giới vẫn cứ tiếp tục kiểu kết hôn và sinh con như vậy thì sẽ có một ngày, tất cả mọi thần đều sẽ có quan hệ họ hàng với nhau, thậm chí rất có khả năng là không còn ai làm đối tượng kết hôn nữa.

Cho nên, Sinh thần mới phải xuống hạ giới, hy sinh bản thân để tạo ra nhân loại.
Từ khi nhân loại được sinh ra, đã có rất nhiều thần kết hôn cùng nhân loại.

Có lẽ bởi vì năng lực mà con lai nắm giữ chỉ bằng một nửa so với đứa trẻ thuần chủng cho nên quy tắc sinh sản liền không có hiệu nghiệm ở trên người con lai.

Hay nói cách khác, nếu đối tượng là nhân loại, thần có thể có bao nhiêu đứa con cũng được.

Những đứa con lai này sẽ chỉ được gọi chung là con của thần, cho đến khi một đứa được chọn ra làm người kế thừa thần vị, thì đứa trẻ đó mới được gọi là nhi thần.

Đương nhiên, cả phụ thần mẫu thần của các cậu đều là thần, nên từ khi ra đời các cậu đã là nhi thần, không cần phải tranh giành quyền thừa kế với ai cả.”
Mọi người nghe anh giải thích, không khỏi có chút ngỡ ngàng.

Bọn họ đều không ngờ được rằng thần muốn có con lại phải gặp nhiều khó khăn như vậy.

Nhưng dựa theo ý của Nguyệt Thống, có lẽ thần giới có quy tắc như vậy là vì tránh tình huống các nhi thần vì tranh chấp quyền kế thừa thần vị mà đấu đá với nhau, gây ra thiệt hại nặng nề cho thế giới..


Bình luận

Truyện đang đọc