BẢY VỊ THẦN


Giây phút yên bình này của Liêu Huệ Lan không duy trì được bao lâu.
Giống như đã hẹn từ trước, xung quanh cô tầm ba mét, một loạt kẻ mặc đồ đen che kín mặt mũi đột nhiên xuất hiện từ hư không.

Chúng tạo thành một vòng tròn bao quanh lấy cô, một phần ba trong số đó thậm chí còn lơ lửng ở trên mặt sông.

Vừa xuất hiện, bọn chúng không làm bất cứ chuyện gì khác, đồng đều như một cùng thực hiện động tác kết ấn.
Đợi đến khi cô phản ứng lại, vội vàng muốn dùng thuật Dịch chuyển không gian thì đã quá muộn.
Kết giới đã hoàn thành.
Trong số những kẻ áo đen này, có hai kẻ không đứng cùng với những người khác mà đứng ở trong vòng tròn như cô, một nam một nữ.

Nam thì đeo mặt nạ, chỉ lộ ra một đôi mắt đen như mực, nhìn không thấy đáy, mang cho người khác một loại cảm giác âm trầm hư vô.

Cánh môi hắn hơi nhếch lên, để lộ nụ cười khinh khi, tuy rằng rất nhạt.
Còn người con gái kia thì lộ mặt, nhưng Liêu Huệ Lan cũng không nhận ra được cô ta là ai.

Nhìn vị trí đứng của hai người, Liêu Huệ Lan đoán hẳn người con trai kia mới là chủ, nhưng thái độ và ánh mắt của cô gái đó so với hắn ta lại còn ác lãnh và tàn độc hơn gấp mấy lần.
“Hôm nay có lẽ là lần đầu tiên chúng ta chính thức đối diện với nhau nhỉ?” Người con trai kia lên tiếng.
Vừa nghe âm thanh, Liêu Huệ Lan lập tức nhận ra được hắn ta chính là chủ nhân của giọng nói bọn họ đã nghe được khi ở trong căn nhà gỗ lúc trước.
“Thiếu gia, chúng ta không nên chậm trễ thời gian, tránh cho lại thất bại,” cô gái kia nói.
Kẻ kia trầm mặc mấy giây, cuối cùng nâng tay lên, nhẹ phất.


Tức khắc, cả đám đồng loạt xông lên.
Liêu Huệ Lan nhìn một đám người hùng hổ mang theo sát ý phóng về phía mình, trong lòng vừa sợ lại vừa giận.

Đã trải qua mấy lần nguy hiểm nên hiện tại tâm lý của cô đã vững vàng hơn trước rất nhiều, mấy ngày qua tâm tình lại vẫn luôn không tốt, nhóm người này vừa xuất hiện liền không khác gì đổ thêm dầu vào lửa, khiến cho sự sợ hãi trong cô càng bị đè x uống đến mức thấp nhất.
Cô nghiến răng, hai tay nâng lên, một màn lửa ào ào dâng tràn.
*
Thần Phong và Hàn Bội Bội nhanh chóng tìm được một toán binh lính và cảnh sát.

Hai người nhanh chóng trình bày sự việc, binh lính và cảnh sát liền không chút chần chừ, dựa theo tọa độ mà vòng tay đưa cho, dịch chuyển đến nơi đó.
Thế nhưng, một hai ba giây trôi qua, một đám người vẫn đứng yên tại chỗ, không chút nào thay đổi.
“Thế này là thế nào?” Đội trưởng đội binh linh không khỏi sững sờ.

Vài người khác cũng rì rầm xôn xao hoang mang nhìn nhau.
Thần Phong và Hàn Bội Bội đã từng trải qua chuyện này hai lần, tuy rằng lần này hơi khác một chút nhưng bọn họ vẫn nhanh chóng nhận ra được.

Thần Phong sầm mặt trả lời, “Bên kia hẳn đã dựng lên phong ấn không gian nên chúng ta mới không thể tiến vào nơi đó được.”
“Vậy chúng ta nên làm sao bây giờ?” Đội trưởng lo lắng hỏi anh.
“Không gian phong ấn của bọn chúng thường không lớn.

Chúng ta cứ thử điều chỉnh tọa độ một chút, dịch chuyển đến nơi bên cạnh xem sao,” Thần Phong đưa ra phương án giải quyết.
Cả nhóm người cùng nhau thử, mỗi lần đều dịch tọa độ một chút so với tọa độ ban đầu.


Bởi vì bọn họ không rõ vị trí Liêu Huệ Lan đang đứng cụ thể là như thế nào nên không dám dịch tọa độ quá lớn, sợ lại dịch chuyển đến chỗ không nên đến.

Điều chỉnh đến lần thứ năm, cả đám mới thành công dịch chuyển đi.

Lúc đến nơi, đập vào mắt họ là cảnh tượng một cô gái bị cả đám người mặc áo đen bao vây trong màn lửa; thế nhưng tình hình lại không nghiêm trọng như bọn họ đã nghĩ.

Tuy rằng phải lấy một địch mười, tình huống của Liêu Huệ Lan vẫn không quá tệ, ít nhất dựa theo trạng huống hiện tại thì cô vẫn có thể chống đỡ thêm được năm mười phút nữa.

Mấu chốt quan trọng, chính là vì màn lửa kia.
Bên trong không gian bị phong tỏa ấy như đang có một lễ hội lửa tưng bừng diễn ra.

Ánh lửa bập bùng đỏ rực khiến lòng người run sợ, dù đứng cách xa mấy mét bọn họ vẫn bị nhiệt độ của nó hun nóng đến muốn cháy da bỏng thịt.

Ở giữa màn lửa, ngoại trừ cô gái với mái tóc cam kia, toàn bộ những kẻ còn lại đều bị ảnh hưởng dù ít dù nhiều.
Thần Phong và Hàn Bội Bội là nhóm người đầu tiên đến đây, cơ hồ là ngay sau đó, Mộ Thống, Hạ Băng và Nhất Quan cũng đến.
Mấy người họ còn chưa kịp dặn dò, nhóm binh lính và cảnh sát đã hành động.

Đội trưởng chỉ huy binh lính cấp dưới đi tìm ranh giới của phong ấn, sau đó cùng nhau hợp lực, ý đồ muốn phá hủy nó để tiến vào cứu người.
Thế nhưng, nếu như phong ấn không gian có thể dễ dàng bị phá hủy như vậy thì lúc trước Hiệu trưởng đã không hoảng loạn đến vậy rồi.


Đây không chỉ là loại chú thuật cổ xưa ít người biết đến, mà nó còn được thực hiện bởi mười kẻ có năng lực siêu cường mà hiện tại vẫn chưa ai có thể giải thích nổi; nhóm binh lính hợp lực thử mấy lần, phong ấn không gian vẫn sừng sững như cũ.
Bên trong phong ấn, cô gái trông có vẻ như là phụ tá của kẻ cầm đầu kia quay đầu gọi chủ tử của mình, “Thiếu gia! Ngài mau ra tay đi! Nếu không đợi bọn họ phá được phong ấn thì mọi chuyện lại thành công cốc mất!”
Kẻ cầm đầu, cũng là thiếu gia trong miệng cô ta, vẫn luôn đứng ở một bên sử dụng ma lực đẩy lùi ngọn lửa tránh xa mình.

Nghe cô ta nói vậy, trong đôi mắt đen như mực kia xuất hiện gợn sóng nhỏ.

Hắn nhìn về phía Liêu Huệ Lan, sức nóng cực hạn từ ngọn lửa tỏa ra vừa tra tấn hắn lại vừa như đang cứu rỗi hắn.

Vài giây sau, ánh mắt hắn tĩnh lại, nhìn về phía đám người bên ngoài, nhếch môi mở miệng.
“Chỉ là một đám tạp nham, làm sao có thể phá hủy được phong ấn?” Trong lời nói của hắn thấm đậm sự khinh thường, “Phong ấn không gian không phải là thứ muốn phá hủy liền có thể phá hủy được.”
Phụ tá nhíu mày, bớt ra thời giờ nhìn hắn ta, trong ánh mắt thoáng lộ ra vẻ nghi ngờ, “Nhưng mà----”
“Không có nhưng nhị gì cả.

Phong ấn không gian không dễ bị phá hủy vậy đâu, không phải thứ gì cũng có thể phá hủy nó.”
Đôi lông mày của cô ta nhíu lại càng thêm chặt.

Tuy rằng trong lời nói của hắn chứa đầy sự khinh thường và tự cao đối với những kẻ này, nhưng cô ta vẫn cảm thấy có cái gì đó không hợp lắm.
Hắn ta bỗng chuyển ánh mắt trở lại trên người Liêu Huệ Lan, giống như lúc trước nhìn cô một lúc, sau đó lại dời ánh mắt đi, nhìn qua cấp dưới của mình.
“Ta nuôi các ngươi lâu như vậy, bây giờ chỉ cần phải giải quyết một tên mà các ngươi cũng không làm được, còn cần ta phải ra tay?!”
Nghe được ẩn ý tức giận trong lời nói ấy, phụ tá kia liền tập trung lại tinh thần đối phó với Liêu Huệ Lan, không dám nghi ngờ gì hắn nữa.
Liêu Huệ Lan đã phải dây dưa với nhóm người này được một khoảng thời gian.

Nếu không phải từ sau vụ đó, lửa do cô biến ra vừa khó dập tắt lại vừa có mức độ hủy diệt cao hơn hẳn thì cô đã không thể chống đỡ được đến tận lúc này.


Nhưng dù sao cũng là lấy một địch mười, ma lực trong người Liêu Huệ Lan đã sắp cạn kiệt; nếu phong ấn này không nhanh chóng bị phá hủy để nhóm người bên ngoài có thể xông vào cứu cô, chỉ sợ hôm nay cô sẽ phải chết tại đây.
Nhưng càng nguy cấp, Liêu Huệ Lan lại càng bình tĩnh.

Lúc đầu khi bị ánh mắt của kẻ đứng đầu kia nhìn tới, cô đã chuẩn bị trước tinh thần sẽ phải hứng chịu thêm cả sự tấn công của hắn ta.

Thế nhưng không hiểu sao sau đó hắn ta lại dời ánh mắt đi, không chỉ không ra tay tấn công cô, hắn lại còn ẩn ý mà nói những lời kia.
Những câu nói đó của hắn, nhìn qua thì có vẻ như chỉ đơn giản là không để binh lính vào mắt mà thôi, nhưng cách nói của hắn vẫn có điểm gì đó là lạ, giống như hắn là cố tình nói như thế vậy.

Nếu như muốn nhấn mạnh đặc tính không gì có thể phá nổi của phong ấn, hắn hoàn toàn có thể bảo bọn họ chắc chắn không thể phá được phong ấn, hoặc là phong ấn không thể nào bị phá hủy được.
Thế nhưng hắn lại nói không phải thứ gì cũng có thể phá hủy phong ấn, tại sao chứ? Lại còn nói những hai ba lần…
Không phải thứ gì cũng có thể…
Sắc mặt Liêu Huệ Lan trắng nhợt, bởi vì hao tổn quá nhiều sức lực mà mồ hôi đổ ra như mưa.

Cô nhìn biển lửa hừng hực do chính mình tạo ra, ánh lửa bập bùng ánh lên đôi mắt rực sáng, trong đầu cô đột nhiên xẹt qua một tia thông suốt.
Là lửa thần.
Mặc kệ là thứ gì, cho dù là vật c ứng rắn nhất thế gian, lửa thần vẫn có thể phá hủy và nuốt chửng nó.
Phong ấn không gian này cũng vậy, mặc kệ nó là gì được tạo ra từ ai, khi đối diện với lửa thần, nó cũng sẽ như là một tờ giấy mà thôi.
Nghĩ ra được đáp án, sắc mặt Liêu Huệ Lan tốt lên đôi chút, nhưng chưa được bao lâu cô lại đã sa sút tinh thần.
Cô… biết phải tìm lửa thần ở đâu đây?
Liêu Huệ Lan thoáng nhìn qua đôi tay mình.
Tuy rằng Mộ Thống đã từng nói, mọi loại lửa trên thế giới này đều nằm trong tầm tay của cô, nhưng đây lại là lửa thần.

Phàm là thứ có chữ thần trong đó, có cái nào là tầm thường?.


Bình luận

Truyện đang đọc