BẢY VỊ THẦN


Sau khi nghĩ thông suốt, Hàn Bội Bội vội vàng liên hệ với Thần Phong bày tỏ có chuyện quan trọng muốn nói với anh.

Nghe giọng điệu gấp gáp của cô, Thần Phong nhất thời không đoán trước được điều cô muốn nói rốt cuộc là tốt hay xấu, chỉ có thể mang tâm tình phức tạp gửi một tọa độ qua cho cô.
Hàn Bội Bội hoang mang rối rắm mấy ngày qua, nay khó khăn lắm mới nghĩ thông, tự nhiên không kiềm chế được muốn nhanh chóng nói cho anh biết, vừa để giải thích rõ ràng tránh hiểu lầm, cũng vừa giúp lòng mình an tâm hơn.

Vì vậy vừa nhận được tọa độ, cô liền không nghĩ nhiều, trực tiếp truyền tống qua.
Đợi đến khi truyền tống qua, Hàn Bội Bội mới giật mình nhận ra hôm nay là cuối tuần.

Thần Phong nhanh như vậy đã có thể gửi tọa độ địa điểm gặp mặt cho cô chứng tỏ anh không hề đi đâu xa, cộng thêm chiếc giường lớn màu xanh đậm trước mặt, Hàn Bội Bội liền nhanh chóng nhận ra địa điểm Thần Phong hẹn gặp cô là nơi nào.
Cô không khỏi cảm thấy có chút lúng túng.
Nhưng cảm giác này cũng không duy trì được lâu, bởi vì Thần Phong đã mở miệng hỏi, “Em muốn nói chuyện gì với ta?”
Nói đến chuyện chính, Hàn Bội Bội nhanh chóng bình tĩnh lại, nhìn anh cao hứng đáp, “Hoàng tử, mấy ngày qua thần vẫn luôn suy nghĩ về những câu hỏi ngày đó ngài hỏi thần, rốt cuộc thần cũng nghĩ thông rồi!”
Quả nhiên là về chuyện này.
Thần Phong nhìn dáng vẻ vui vẻ của cô, thầm nghĩ những lời cô chuẩn bị nói có khả năng cao sẽ không phải là những lời anh muốn nghe.

Anh khẽ siết nắm tay, cố gắng dằn xuống cỗ xúc động muốn chạy trốn, giả vờ bình tĩnh hỏi, “Vậy sao?”
Hàn Bội Bội không quá để ý, gật đầu nói tiếp, “Vâng! Ngài khi đó nói đúng, thần thật sự đã… hôn ngài, nguyên nhân là bởi vì khi đó thần nghi ngờ ngài mắc bệnh Vĩnh miên, lo lắng không biết ngài còn bao nhiêu thời gian nên mới hôn ngài để chữa bệnh.

Nhưng chuyện này cùng chuyện thần thích Dương Minh Nhật hoàn toàn không có quan hệ.


Suốt quãng thời gian qua, ngài là người thế nào, đối xử với thần ra sao, thần đều ghi nhớ trong lòng.

Khi đó thấy ngài bị bệnh, biết rõ bản thân có khả năng cứu ngài, dựa vào những gì ngài đã làm cho thần và mối quan hệ bạn bè giữa hai ta, thần tự nhiên không thể thấy chết mà không cứu được.”
Ngừng một chút, cô nói tiếp, “Cho nên khi đó dù chưa chắc chắn ngài mắc bệnh gì, thần vẫn hôn ngài.

Mà nếu ngài thực sự đã mắc bệnh Vĩnh miên, chuyện thần có thể cứu ngài cũng là chuyện dễ hiểu, bởi vì thần thừa nhận, khi đó hôn ngài, là thần cam tâm tình nguyện.

Nhưng không phải là vì trong lòng thần có ngài.”
Nói đến đây, cô áy náy nhìn anh, hành lễ nói, “Mấy ngày qua luôn trốn tránh ngài là thần sai, xin ngài thứ lỗi cho thần.

Bởi vì khi đó thần vẫn chưa làm rõ được lòng mình, lại vừa mới hôn ngài, sợ ngài hiểu lầm nên mới không dám đối mặt với ngài.”
Thần Phong lặng im nghe cô nói từ đầu đến cuối, tâm tình cũng theo đó mà lúc lên lúc xuống, cuối cùng lại ngổn ngang, không biết bản thân nên vui hay buồn.

Vui là vì, cô vẫn không biết tình cảm của anh dành cho cô, anh không cần sợ cô sẽ trốn tránh anh.

Buồn là vì, cô tuy rằng tự nguyện hôn anh, lại hoàn toàn không phải vì thích anh, mà vì coi anh là bạn.
Là bạn.
Cô còn lo sợ anh sẽ hiểu lầm cô thích anh, nhưng đã muộn rồi.

Anh đã hiểu lầm, lại cũng đã ngộ ra.


Đã từng hy vọng, lại cũng đã thất vọng.
“Hoàng tử…” Hàn Bội Bội giữ nguyên động tác hành lễ xin lỗi, chờ một lúc cũng không nghe thấy tiếng anh đáp lại thì có chút lo lắng, khẽ gọi một tiếng.
“Ừm,” Thần Phong đáp lại, cổ họng vừa khàn vừa nghẹn khiến cho tiếng ừm kia suýt nữa đã không phát ra thành lời.

Thần Phong vội điều chỉnh tâm tình, mở miệng đáp, “Em đứng lên đi, đừng lo lắng.

Ta hiểu.

Là do ta khi đó đã quá hấp tấp bộp chộp…”
Hàn Bội Bội được anh miễn lễ thì đứng thẳng dậy, ngẩng đầu nhìn anh, lại chợt phát hiện âm thanh của anh bỗng nhiên nhỏ dần, cảm xúc trong đó cũng chậm rãi rút đi.

Đợi đến cuối cùng, anh bỗng im bặt, ý muốn nói vẫn chưa nói xong, Hàn Bội Bội nghi hoặc nhìn anh thì lại nhận ra ánh mắt anh có chút quái lạ.
Tựa như vô thần, lại tựa như thống khổ, giống như đang gắng gượng đấu tranh.
“Mau….”
Thần Phong gằn rít cố gắng rặn ra được một từ, tích tắc sau ánh mắt anh bỗng trở nên hoàn toàn vô tiêu cự, dại ra.

Không để Hàn Bội Bội kịp phản ứng, anh đã giơ tay lên, nhanh như cắt tung một chưởng ma lực về phía ngực cô.
Hàn Bội Bội không hề phòng bị anh, ăn trọn một đòn này.


Thân thể thon gầy theo lực đạo bị đánh văng ra sau, đập trúng ghế sô pha đặt trong phòng.

Vết nội thương khi trước ở ngực do Kiều Phan gây ra chưa lành được bao lâu, nay lại nhận thêm một đòn toàn lực từ Thần Phong, lồ ng ngực Hàn Bội Bội nháy mắt vỡ vụn, mảnh nhỏ xương cốt phá rách phổi cùng trái tim.

Đau đớn khôn cùng ập đến, đau đến mức khiến cô hoa mắt chóng mặt, đến sức lực hô đau cũng không có, hộc một ngụm máu lớn liền ngất đi.
Mà ngay tại khoảnh khắc Hàn Bội Bội mất đi ý thức, đôi mắt Thần Phong cũng có thần trở lại.

Biểu cảm vốn thờ ơ vô cảm nháy mắt vỡ vụn, chuyển thành vô vàn hoảng sợ, tự trách, áy náy, hối hận, thống khổ, lo lắng cùng điên cuồng phức tạp đan xen.

Anh phóng đến bên cạnh Hàn Bội Bội, cánh tay run rẩy muốn ôm cô lên, nhưng ở khoảnh khắc trước khi chạm vào cô anh bỗng dừng lại, quay đầu hướng về phía cửa như muốn xé rách cổ họng gào lên.
“Người đâu!!! Mau đem bác sĩ lại đây!!!!!”
*
Vợ chồng Hàn Công tước vừa nhận được thông báo liền bất chấp tình huống lập tức truyền tống đến hoàng cung.

Binh lính canh gác phát hiện có người đột ngột xuất hiện, còn chưa kịp ra tay bắt người đã bị Hàn Công tước bắt ngược lại, mang theo điên cuồng ép người nọ dẫn mình đến chỗ Đức vua.
Thái độ cùng hành động như vậy, binh lính sao có thể nghe theo, thậm chí còn thêm nghi ngờ hai người họ thuộc phe tạo phản nên ra sức chống trả.

Các binh lính khác cũng vội vàng tiến lên giúp đỡ.

Cũng may trước khi hai bên thật sự giao chiến, hầu cận của Đức vua xuất hiện, lãnh hai người họ đi.
Hàn Công tước tức khắc buông tên lính ra, lạnh mặt cùng vợ mình đuổi theo hầu cận kia.
Tiến vào một gian phòng tựa như phòng ngủ, Hàn Công tước cùng Hàn phu nhân vừa liếc mắt liền nhìn thấy con gái của mình đang nằm trên chiếc giường lớn ở trong phòng, trên người đắp chăn màu xanh đậm ngay ngắn, nhìn thoáng qua liền rất giống như đang an lành ngủ một giấc mà thôi.

Nhưng vừa nhìn đến sắc mặt trắng nhợt tựa như trong suốt của cô cùng với hơi thở nhẹ đến mức dường như không có, thân thể hai người run rẩy một trận.

“Hai người đến rồi,” Đức vua lên tiếng kéo lại tinh thần của bọn họ, trong giọng nói mang theo áy náy cùng bất đắc dĩ.
Hai vợ chồng Hàn Công tước tựa như bắt được ngọn cỏ cứu mạng, cường chống tinh thần quay sang nhìn Đức vua, Hàn Công tước khàn khàn gấp gáp mở miệng, “Tiểu Bội thế nào?”
Đức vua không tiếng động thở dài, khó khăn mở miệng, “Hiện tại… cũng coi như đã ổn định được tính mạng.”
Hàn Công tước siết chặt bàn tay vợ mình, run rẩy hỏi, “Thế nào là coi như?! Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Đã bắt được hung phạm chưa? Hắn ở đâu?”
Đức vua bị một loạt câu hỏi của ông làm cho á khẩu, không biết phải trả lời thế nào.

Đúng lúc này, Thần Phong bỗng tiến lên phía trước, mở miệng thu hút sự chú ý của hai người họ.
“Hàn Công tước, Hàn phu nhân, thực xin lỗi, là ta…” Thần Phong gập người chín mươi độ, trong giọng nói mang theo sự run rẩy nhè nhẹ, “Lúc đó ta bị người khống chế, lại đứng cách Bội Bội quá gần… Sau khi được bác sĩ cứu chữa thì hiện tại tính mạng của Bội Bội có thể xem như đã ổn định…” Anh hít sâu, nắm tay siết chặt, đôi mắt vì ngăn lại dòng nước mà hằn lên tơ máu, gằn giọng nói, “Nhưng vết thương quá nghiêm trọng, có thể lành hay không, có thể tỉnh lại hay không… đều phải phó mặc cho số--------”
Bốp!!!
Lời còn chưa nói dứt, một cú đấm ngang trời bay đến đánh thẳng lên mặt Thần Phong.

Anh dường như không hề đoán được, hoặc là không có ý trốn tránh, ăn trọn cú đấm loạng choạng ngã ra sau.

Hàn Công tước giống như hóa điên, hai mắt đỏ rực bất chấp tất cả nhào đến Thần Phong, hai nắm đấm liên tục giơ lên hạ xuống, đánh lên người Thần Phong, miệng tuyệt vọng lại phẫn nộ hô gào, “Đều tại ngươi! Đều tại ngươi hại con gái ta! Đều tại ngươi! Nếu con bé có mệnh hệ gì, ngươi có mười cái mạng cũng không bù lại được!!!”
Hàn phu nhân bên cạnh, từ lúc chồng mình lao đến chỗ Thần Phong đã tựa như mất đi sức lực cùng hy vọng, cả người mềm nhũn khuỵu xuống, mặt mày tái nhợt hốt hoảng lẩm bẩm, “Không thể nào… con bé không thể chết được… nó không thể chết được… không thể…”
Đức vua thấy con trai bị đánh tất nhiên không thể bàng quang đứng nhìn, lập tức tiến lên tách Hàn Công tước ra, tức giận mắng, “Hàn Tuấn Nghi! Ngươi bình tĩnh lại cho ta! Ngươi dám đối với con trai ta như vậy, có-----”
“Cha!”
Đức vua bị cắt ngang, cứng họng nhìn qua con trai lúc này đã đứng lên, cả người chật vật nhưng lại đang ngoan cố nghiêm túc nhìn mình, nháy mắt ông liền cảm thấy vừa tức vừa nghẹn.

Hừ một tiếng, ông nhìn sang Hàn Công tước lúc này giống như đã bình tĩnh lại được hơn chút, tức tối nói, “Chuyện này là do con trai ta muốn sao? Nó bị người khống chế mới tấn công Hàn tiểu thư! Sau khi tỉnh táo lại, nó không thông qua ta mà đã sai người đem truyền tộc chi bảo đến.

Ngươi biết truyền tộc chi bảo của Thần gia là gì sao? Là một lọ thần dược! Chỉ duy nhất một lọ! Từ lúc Andalasia được thành lập đến nay, Thần gia chúng ta dù sinh lão bệnh tử thế nào cũng không dám dùng, hiện tại lại đã cho con gái ngươi uống! Mới có thể giúp con bé ổn định được tính mạng! Như vậy còn chưa bồi thường đủ sao?!”


Bình luận

Truyện đang đọc