BẢY VỊ THẦN


Hàn Bội Bội vội xua tay nói, “Thần không sao đâu, ngài đừng để chuyện này trong lòng.

Thần biết, vì ngài bị người khống chế nên mới như vậy.”
Nghe thấy lời này, Thần Phong hơi nhếch môi, cười tự giễu.
Bị người khống chế thì đã sao chứ? Anh vẫn là đã tổn thương cô, còn khiến cô suýt nữa mất mạng.

Cô không hận anh chán ghét anh đã là tốt lắm rồi, anh còn mong chờ gì nữa đây? Chẳng lẽ anh còn dám hy vọng cô sẽ quên đi tình cảm mười năm với thanh mai trúc mã, chuyển sang thích một kẻ đã từng đẩy cô đến quỷ môn quan sao?
Huống chi, trước đó anh còn từng hỏi cô có phải cô đã thích anh không nữa.

Có lẽ hiện tại trong mắt cô, anh là một kẻ tự cao tự đại cho rằng ai cũng phải thích mình, là kẻ thất bại dễ dàng bị người khác khống chế, cũng là kẻ đáng hận suýt chút nữa đã giết cô.
Càng nghĩ, tâm trạng của Thần Phong càng suy sụp.

Lần đầu tiên trong đời, anh có một loại tự ti khi ở trước mặt người khác.
Hàn Bội Bội lúc này đang lo nghĩ xem có nên tỏ tình với anh luôn không nên không chú ý đến cảm xúc của Thần Phong.

Nhận ra sự im lặng kỳ quặc đang dần bao trùm lấy hai người, Hàn Bội Bội vội tìm đề tài bắt chuyện.
“Mà sao ngài lại xuất hiện ở đây? Ngài đã ăn trưa chưa?”
“Cũng không có gì, chỉ là muốn tìm em để nói xin lỗi mà thôi,” Thần Phong cố tỏ ra bình thường trả lời.
“Ngài đừng cảm thấy áy náy, thần biết rõ mọi chuyện là thế nào mà…”
Nói xong, Hàn Bội Bội chợt nhận ra đoạn đối thoại này không khác gì với mới vừa rồi, có chút lúng túng mím môi.

Thần Phong liếc nhìn cô, thấy vành tai cô đỏ lên, trái tim liền hơi thắt lại.
Xem ra… là đã thành công rồi…

Thần Phong lại cảm thấy bản thân thực nực cười.

Không phải anh nên đoán trước được điều này kể từ khi Thần Nhã Hân đến nói với anh rằng cô muốn nói cho Dương Minh Nhật biết tình cảm của cậu ta sao? Lúc đó Thần Nhã Hân còn nói sẽ cho anh thời gian suy nghĩ, nhưng anh lại bảo không cần, cũng là vì anh cảm thấy bản thân đã không còn tư cách để nói thích cô khi chính anh vừa mới tổn thương cô.

Nếu đã quyết định như vậy, giờ đây anh còn đau khổ để làm gì chứ?
Thôi, nếu ngay cả Nhã Hân cũng làm được, anh cũng sẽ làm được thôi.

Coi như là đã đến thời điểm phải buông tay rồi đi.
Thần Phong nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, đến lúc anh mở mắt ra, mọi ánh sáng trong mắt dường như đã tắt rụi.
Anh khô khốc lại cứng ngắc mở miệng, “Chúc mừng em.”
Một câu không đầu không đuôi của anh khiến Hàn Bội Bội vốn đang xấu hổ vì biểu hiện của mình ở trước mặt anh không khỏi giật mình, ngơ ngác nhìn anh “Ah?” một tiếng, “Chúc mừng cái gì cơ?”
Thần Phong hơi mím môi, nắm tay đặt bên hông siết lại, giây sau mới đáp, “Lúc nãy ta vô tình thấy em và Minh Nhật nói chuyện với nhau.

Chúc mừng em, giấc mơ rốt cuộc đạt thành rồi.”
Hàn Bội Bội chớp mắt hai cái mới hiểu ra ý anh là gì, sắc mặt nháy mắt tái đi, hoảng hốt luống cuống hô lên, “Không phải như vậy đâu!!”
Phản ứng có phần dữ dội của cô khiến Thần Phong sững sờ, có chút không theo kịp hỏi, “Không phải cái gì?”
Hàn Bội Bội cắn môi, hai bàn tay vì do dự và thẹn thùng mà xoắn lại với nhau, vân vê vò nát cả vạt áo.

Vài giây sau, rốt cuộc cô cũng hạ được quyết tâm.
Anh đã hiểu lầm đến mức này, cô không thể do dự thêm được nữa! Chuyện gì tới thì cứ để nó tới đi!
Hàn Bội Bội hít một hơi thật sâu, một hơi này giống như không phải chứa đựng không khí mà là dũng khí, nháy mắt đã khiến tâm cô bình ổn lại.

Nhịp đập thật ra vẫn dồn dập mãnh liệt như cũ, nhưng đầu óc cô lại đang rất tỉnh táo, nghiêm túc bình tĩnh nhìn thẳng vào đôi mắt phiếm chút u buồn cùng khổ sở của anh, nói rõ từng chữ một.
“Thần và Minh Nhật không hề có gì cả!”

Thần Phong kinh ngạc nhìn cô, bởi vì thái độ kỳ lạ của cô mà đầu óc anh có chút hỗn loạn, không suy nghĩ được gì, cảm xúc cũng lung tung rối loạn không kém.
“Những gì thần đã nói lúc trước, thần xin được phép rút lại.”
“Sao cơ…?” Thần Phong theo bản năng mà đáp lại một câu.
“Thần không có thích Minh Nhật.”
“S--sao cơ?” Thần Phong chưa bao giờ cảm thấy đầu óc mình vô dụng như lúc này.
Hàn Bội Bội lại hít sâu một hơi lấy thêm can đảm, nói liền một mạch, “Lúc trước thần đúng là thích cậu ấy, cũng bởi vì quãng thời gian thích cậu ấy quá dài nên mới khiến cho thần có mặc định về tình cảm của mình, đến mức rõ ràng tim thần đã thích người khác, thần lại vẫn luôn mặc định rằng nó trước sau vẫn chưa thay đổi.

Cho nên, thần xin được phép rút lại những lời thần đã nói với ngài lúc ở hoàng cung.”
Cô nhìn anh, hai gò má ửng đỏ như ráng chiều, từng lời từng chữ lại vẫn cứ rõ mồn một được thốt lên, “Người thần thích hiện tại không phải là Minh Nhật.

Khi trước tình nguyện hôn ngài, cũng không phải là vì xem ngài là bạn.”
Thần Phong ngơ ngác nhìn cô, máu trong người như muốn sôi trào, toàn thân trở nên cứng ngắc tê dại như pho tượng, không cách nào động đậy.

Tim anh lúc này đập bình bịch như trống trận, tựa như đang vô cùng mong đợi điều gì đó, thế nhưng lại luôn bị lý trí kiềm hãm, không cho phép nó hy vọng, cũng không cho phép nó hưng phấn.
Bởi vì anh không dám, không dám lại hy vọng một lần nữa.
Bởi vì không hy vọng thì cũng sẽ không có thất vọng.
Anh siết chặt tay mình như muốn đâm thủng lòng bàn tay, cổ họng trở nên nghèn nghẹn lại khô khốc.

Anh động đậy yết hầu mấy lần mới có thể hỏi ra, “Vậy thì vì cái gì?”
Khuôn mặt Hàn Bội Bội lại đỏ thêm một bậc, giống như trái táo đỏ chín mọng ngọt nước.

Cô hơi cúi đầu, xấu hổ đến mức khóe mắt cũng hơi đỏ lên, các ngón tay thon dài đan chặt vào nhau, lí nhí nói, “Thần đã nói đến vậy, ngài còn không đoán được sao…”
Nói xong, cô xấu hổ mím môi chờ đợi anh trả lời.


Thế nhưng, từng giây một trôi qua, bầu không khí lại vẫn lặng im như cũ, bên tai chỉ có tiếng gió nhè nhẹ thổi, mát rượi lại yên bình đến thế nhưng lại khiến cho lòng Hàn Bội Bội ngày càng chùng xuống.
Chẳng lẽ… cô đã thất bại sao…
Hàn Bội Bội khẽ cắn môi, hốc mắt nóng lên nhưng cô lại ngoan cố nhịn xuống.

Cô ngẩng đầu, vốn là muốn cho dù mình có tỏ tình thất bại thì cũng phải nhận được một câu trả lời chính thức rõ ràng, không ngờ đúng lúc này anh lại lên tiếng.
“Ta không dám đoán…”
Giọng anh vẫn khàn khàn như vậy, mấy lần suýt không phát âm thành lời, trong giọng nói mang theo ý vị chua xót cùng tự ti hiếm thấy khiến cho cô giật mình sững sờ.

Cô nhìn anh, lúc này mới phát hiện hóa ra anh cũng đang cúi đầu.

Mái tóc đen mượt của anh rũ xuống trước trán, che khuất đi một phần của khuôn mặt anh, không hiểu sao lại khiến cho Hàn Bội Bội đau lòng.
Cô không quan tâ m đến bất kỳ điều gì nữa, tiến lên bắt lấy hai nắm tay đang siết chặt kia.

Bởi vì khoảng cách rút ngắn, cô hơi ngẩng đầu lên liền có thể mặt đối mặt với anh.

Dưới cái nhìn kinh ngạc của anh, Hàn Bội Bội mỉm cười, dịu dàng nói, “Hoàng tử, nếu ngài không dám đoán, vậy để thần nói cho ngài nghe.

Khi đó thần nguyện ý hôn ngài, chính là vì thần đã thích ngài rồi.

Không biết tự bao giờ, người chiếm giữ toàn bộ tâm trí thần đã không còn là Minh Nhật nữa, mà chính là ngài.

Hoàng tử, lúc trước ngài hỏi thần, có phải thần đã thích ngài rồi không, thần xin được phép trả lời lại.

Đúng vậy, thần đã thích ngài rồi.”
Con ngươi của Thần Phong mở lớn theo từng câu từng chữ của cô.

Hàn Bội Bội có thể thấy rõ, nơi đáy mắt u sâu tăm tối ấy chợt như có pháo hoa nở rộ, tràn đầy các mảnh ánh sáng rực rỡ.


Ánh tím nhu hòa tỏa ra giống như hai viên đá scapolite đen, xinh đẹp huyền ảo vô cùng.
Bàn tay vẫn luôn khẩn trương siết chặt của Thần Phong chợt bắt đầu thả lỏng, đầu ngón tay do dự đôi chút, rốt cuộc khẽ khàng câu lấy ngón tay mà anh đã ao ước được nắm từ lâu.

Anh chăm chú nhìn cô, hy vọng và sung sướng trong lòng rốt cuộc cũng không có cách nào kiềm nén được nữa, “Em nói thật sao?”
Hàn Bội Bội cười càng thêm tươi, hai mắt cong thành vầng trăng non, trong đó chứa vô vàn các mảnh sáng vụn lấp lánh, “Vâng, thần thực sự rất thích ngài!”
Khóe môi Thần Phong không chút nào kiềm chế được cong lên, ngày càng nở rộ, tựa như đóa hoa rực rỡ tràn đầy sức sống dưới nắng mai.
Đột nhiên, anh vươn tay ôm chặt cô vào lòng.

Cằm anh tựa trên đỉnh đầu cô, anh cúi đầu, chóp mũi vùi vào giữa các sợi tóc mềm mại tràn đầy hương thơm thanh nhã.

Lúc này đây, nghĩ đến trong vòng tay anh là người con gái anh trân quý yêu mến nhất đời này, tâm Thần Phong sung sướng đến run rẩy, ôm lấy cô càng thêm gắt gao.
Hàn Bội Bội bị anh ấn đầu vào lồ ng ngực, nháy mắt toàn thân cô được bao bọc bởi mùi hương và độ ấm đặc trưng của anh.

Điều này khiến cho cô ngượng ngùng không thôi, sắc đỏ lan tràn xuống tận hõm cổ trắng nõn.

Bên tai cô vang lên tiếng nhịp tim anh đập mạnh mẽ mà hữu lực, đều đặn rõ ràng từng nhịp một như đang muốn nói cho cô biết tình cảm chân thật từ sâu trong đáy lòng anh.

Một cỗ hạnh phúc vui sướng không lời nào có thể diễn tả trọn vẹn dâng trào trong lòng cô, tựa như dòng nước ấm áp bao trùm lấy con tim cô, cẩn thận mà nâng niu, khiến cho tâm cô nhũn ra hóa thành một bãi mật ngọt.
“Anh cũng thích em,” từ trên đỉnh đầu vang lên âm thanh thì thầm khàn khàn của anh, cánh môi anh nhẹ cọ xát phần da trên đỉnh đầu cô khiến cho cô tê dại, “Rất thích, rất thích em.”
Hàn Bội Bội níu chặt vạt áo sau lưng anh, mang theo áy náy nói, “Thật xin lỗi, bởi vì em chậm chạp nên mới khiến anh….”
“Không có,” Thần Phong cắt ngang cô, ôm cô càng thêm chặt, “Không sao cả.

Chỉ cần em cũng thích anh, mọi thứ đều không sao cả.

Đều đáng giá.”.


Bình luận

Truyện đang đọc