BÉ NHÂN NGƯ CẬU ẤY SIÊU NGOAN



"Niên Niên! Đi thôi!"
Cư Tử Dật duỗi tay kéo Dung Niên vẫn đang đứng như trời trồng trước gương.

Nhưng không di chuyển được cậu, anh đành quay lại nhìn, ồ hố( ó huō), hình như biểu tình của Dung Niên không đúng lắm.

"Tin tớ đi Niên Niên, bây giờ cậu mà bước ra ngoài đường thì chắc chắn là thằng cu bảnh nhất phố." Cư Tử Dật ra sức thả rắm cầu vồng cho cậu, thả xong, anh còn kích động nói thêm: " Người cậu sắp đi xem mắt thích loại hình ngoan ngoãn, bây giờ trông cậu như vậy, tớ thề anh ta sẽ coi thường cậu."
Thằng cu bảnh Niên Niên đang định cởi áo da màu đen dính đầy đinh nhựa, đột nhiên nghe câu cuối cùng, động tác của cậu khựng lại.

"Thật sao?" Dung Niên nhìn áo da dính đầy đinh cùng cái quần rách lộ cả đầu gối, trên mặt lộ vẻ do dự: "Nhìn tớ như vậy...!anh ta sẽ bị doạ chạy mất dép thật à?"
Sau đó, buổi kết thân liền thất bại.

"Đúng vậy."
Cư Tử Dật vẫn vô cùng kiên định, người mà Dung Trì giới thiệu thì chỉ có thể là loại hình ôn nhu, cẩn trọng, anh tin chắc người nọ sẽ chướng mắt thằng cu đẹp zai mặc quần rách áo da như Dung Niên.

Sau khi bị Cư Tử Dật tẩy não xong, Dung Niên cũng vượt qua cảm giác xẩu hổ, bước ra bên ngoài.

Địa điểm xem mắt là ở một nhà hàng cao cấp.

Dung Niên xuống xe, lúc đi còn ngoái lại vẫy tay chào Cư Tử Dật, nhìn qua trông khá giống thằng cu trẻ trâu, lại còn dùng giọng điệu mà cậu tự cho là ngầu nói với Cư Tử Dật: " Không cần đi theo tớ, tớ vào đó uống chén trà rồi ra ngoài ngay."
Cư Tử Dật: "Được! Được! Được!"
Anh dán mặt vào cửa kính, nhìn Dung Niên nắm chặt bàn tay nhỏ đi vào nhà hàng, anh cứ cảm thấy mình vẫn còn sơ suất chỗ nào đấy.

Mặc dù Dung Niên đã đội tóc giả màu trắng, vẽ mắt màu đen, nhưng mà,....!
Vào lúc cậu bước xuống xe, anh vẫn thấy Niên Niên trông rất đẹp.

"Niên Niên! Chờ đã."
Cư Tử Dật phi thân tới, túm lại Dung Niên đang đi, châm một điếu thuốc rồi gác lên vành tai của cậu, lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm.

"Được rồi! Bây giờ nhìn cậu vừa soái vừa hư, nếu anh ta nhìn thấy chắc chắn sẽ sợ hú vía."
Dung Niên: "..."
Thôi mặc kệ, đã bị thành như vậy rồi, điểm xuyết thêm cái gì cũng không quan trọng nữa.

Một đầu tóc trắng, quần rách đầu gối, áo khoác da dính đầy đinh nhựa, thằng cu bảnh Niên Niên cứ như vậy bước vào nhà hàng.

Bởi vì đã hẹn trước cộng thêm nhân viên phục vụ biết thân phận đối phương cao quý nên khi nhìn một thân quần áo kỳ quặc của cậu chàng ta vẫn rất lịch sự dẫn cậu lên tầng hai đến bàn ăn gần cửa sổ.

Không gian tầng hai rất lớn, còn ít người.

Chỗ Dung Niên ngồi là ở gần cửa sổ, nhìn ra ngoài còn thấy xe Cư Dật đang đỗ nên cậu cảm thấy rất an tâm.

"Anh chính là Mộ Lương sao?"
Dung Niên trực tiếp ngồi xuống, hỏi người đàn ông mặc tây trang giày da phía đối diện, nhìn đối phương rất giống nam tinh anh ưu tú.

Người đàn ông có vẻ ngoài nho nhã, anh cười với cậu, tỏ ra khá thân thiện: "Đúng, là tôi."

"Cậu là Dung Niên?" Anh nhìn Dung Niên, bên miệng vẫn duy trì nụ cười, trên mặt không có chút gì gọi là thất thố, ngược lại, dường như anh còn cảm thấy hơi hứng thú với cậu bé này, nói: " Cậu thực sự khiến tôi cảm thấy ngoài dự kiến."
Ngoài dự kiến?
Dung Niên thầm nghĩ, tôi chính là dựa vào cái ngoài dự kiến này của anh khiến anh chạy mất dép đấy.

Rồi hai người ngồi nhìn nhau một lúc.

Dung Niên nhìn đối phương, trong lòng thấy hơi bồn chồn.

Qua vài phút rồi, sao đối phương không bị doạ chạy?
"Muốn uống cái gì không? Hay là bây giờ dùng bữa luôn."
Không những không coi thường cậu mà anh còn đưa menu cho cậu.

Tình huống này không đúng lắm, Dung Niên lo lắng vươn vai cầm lấy thực đơn.

Còn Mộ Lương thì từ lúc cậu ngồi xuống, khoé miệng của anh chưa từng ngừng cười một giây.

"Tôi, tôi muốn uống rượu."
Dung Niên thấy đối phương không bị doạ sợ, đầu nhỏ cậu tính toán, chuyển sang phương án mới.

Làm một badboy tiêu chuẩn, vừa hút thuốc, xăm mình, còn biết uống rượu.

Trước khi đến đây, Cư Tử Dật có dán lên tay cậu một cái hình xăm có hình con rồng Thanh Long siêu cấp dũng mãnh.

Cậu đã có hình xăm, giờ chỉ thiếu mỗi rượu.

"Được thôi, tôi có biết một số loại rượu vang, không biết cậu thích uống loại gì?" Xong, Mộ Lương còn tri kỉ giới thiệu cho cậu một số loại đặc biệt để cậu chọn lựa.

Dung Niên ôm quyết tâm vô cùng lớn, cầm thực đơn, lớn tiếng cộc lốc: "Tôi muốn uống Erguotou!"
Mộ Lương: "..."
Phụt.

Anh sắp bị đứa bé này đùa không nhịn nổi cười rồi.

"Khụ, khụ!" Mộ Lương đặt nắm tay lên môi, hắng giọng lại, sau khi điều chỉnh tốt trạng thái, anh khẽ nói: "Được thôi, vậy gọi rượu Erguotou đi."
Một lúc sau.

Rượu được mang lên bàn, Dung Niên nghẹn ngào nhìn chai rượu.

Ngược lại, anh không cần phải thuận theo ý tôi như vậy đâu.

"Uống được không?" Mộ Lương chủ động rót hai chén rượu, một chén trong đó được đẩy đến trước mặt Dung Niên.

Dung Niên cúi đầu nhìn chén.

Nửa ngày sau, cậu không hề báo trước, bàn tay nhỏ nâng chén lên—-

"Cạch!"
Một chén Erguotou cạn sạch, điều khiến anh cảm thấy sững sờ là cậu uống như nước lã, một hơi xuống họng.

Mộ Lương: "...."
Trong nháy mắt sắc mặt Mộ Lương liền cứng lại.

Anh gọi rượu chỉ để trêu đùa Dung Niên thôi, ai ngờ cậu lại uống thật.

Chết rồi, nếu để Dung Trì biết buổi gặp mặt đầu tiên của người, anh rót cho Dung Niên một chén rượu Erguotou, dựa vào tính tình của Dung Trì, chắc chắn nó sẽ không để yên cho anh.

"Dung Niên, cậu...."
Mộ Lương đột ngột đứng lên, đi ra chỗ Dung Niên để xem tình huống của cậu.

Nhưng mặt Dung Niên đỏ bừng, sau khi tu ly rượu kia xong, dạ dày cậu nóng như lửa thiêu.

Cậu duỗi tay dùng sức đẩy Mộ Lương ra xa, chạy như bay vào buồng vệ sinh.

Buồng vệ sinh không xa, chỉ ngay sau cái ngã rẽ.

Dung Niên chạy rất nhanh, như bắn tên lửa, không kịp chuẩn bị nên bị va vào một người nào đó.

Rất may người đàn ông kia vẫn còn đứng vững, hắn không chỉ không đẩy cậu mà mà còn nắm lấy cổ tay cậu, giúp cậu ổn định cơ thể.

"Cảm..."
Hai chữ "cảm ơn" còn chưa nói xong, Dung Niên và người nọ bốn mắt chạm nhau, giờ cậu chỉ cảm thấy hít thở cũng khó khăn.

Tiêu, tiêu đời rồi!!"
Cậu va phải người Lục Cận Ngôn!!
Trong sự tĩnh lặng chết chóc này, Dung Niên len lén nắm lấy túi quần rách tứ tung, không biết do rượu làm cậu say, hay sự xuất hiện của Lục Cận Ngôn khiến cậu sợ hãi.

Bây giờ trong đầu nhỏ của cậu hoàn toàn trống rỗng.

"Nếu em nói, em có một người anh em song sinh cũng tên là Dung Niên, vậy ngài có tin không?"
Dung Niên giật giật môi, giãy dụa thêm một lần trước khi chết.

Lục Cận Ngôn: "..."
Lục Cận Ngôn nhìn tóc giả màu trắng trên đầu cậu, áo dính đinh nhựa, quần rách lỗ chỗ.

Còn có điếu thuốc lá vẫn còn cháy trên tai, trên cánh tay dán hình xăm, miệng thì đầy mùi rượu.

Gân xanh trên trán hắn nổi lên cuồn cuộn vì tức giận.


Mấy ngày không gặp, sao bé con nhà hắn lại biến thành như vậy?
Nhưng hắn còn chưa kịp nói thì đã bị Dung Niên đẩy ra, chạy vào buồng vệ sinh, "Oẹ!" một tiếng, tất cả rượu Erguotou đều phun ra ngoài.

Nôn nửa ngày, lúc đi ra ngoài, Dung Niên nhìn như quả cà tím nhỏ bị sương muối đánh tan.

Không, là quả ớt nhỏ mới phải.

Cả người đều nổi lên một tầng màu hồng, đặc biệt là trên mặt mang màu hồng quyến rũ.

"Lục Cận Ngôn, ôm em."
Dung Niên nhổ nước súc miệng ra ngoài, lấy bàn tay dính nước lau mặt qua loa, rồi ngoảnh đầu lại, ngửa khuôn mặt bẩn hề hề lên, vô cùng đáng thương thúc giục.

Lục Cận Ngôn ngó lơ cậu: "Không ôm, em phải nói cho tôi chuyện gì đang xảy ra."
Dung Niên: "..."
Dung Niên nửa khép nửa mở đôi mắt ướt sũng, mềm mại nhắc nhở: "Ngài không ôm em, em sẽ ngã đấy."
Cậu vừa nói xong, cơ thể liền uốn éo, ngã bịch xuống đất.

Trong lòng Lục Cận Ngôn hoảng sợ, nhanh tay nhanh mắt ôm người vào trong ngực.

Sau khi đỡ được cậu, hắn cúi đầu xuống thì thấy đứa nhỏ đã ngủ mất rồi.

Lục Cận Ngôn tức giận nhưng không biết trút vào đâu.

Hắn bế thốc Dung Niên lên, sải đôi chân dài bước ra khỏi nhà hàng.

Đương nhiên, giữa đường đi có một người đàn ông đuổi theo tìm Dung Niên.

Nhìn dáng dấp, có lẽ là người vừa ngồi uống nước cùng Dung Niên.

Thầm nhớ kĩ khuôn mặt người nọ, Lục Cận Ngôn cười lạnh, chờ hắn giải quyết xong bên này, chắc chắn hắn sẽ tính sổ anh ta.

Cư Tử Dật vẫn dán mặt lên kính, chờ Dung Niên đi ra.

Chờ đến mức sốt ruột thì mới thấy một bóng hình quen thuộc xuất hiện.

Không, là hai chứ.

Anh vội vàng xuống xe, định chặn lại Lục Cận Ngôn để cướp Dung Niên về.

Nhưng động tác Lục Cận Ngôn rất nhanh, hắn trèo lên xe tư nhân có tài xế riêng của hắn chờ từ nãy, dẫm chân lên phanh ga, phóng cho Cư Tử Dật một đống khói xe rồi đi mất dạng.

Cư Tử Dật hoang mang.

Sao lại thành thế này!?
Tại sao Lục Cận Ngôn lại bế Dung Niên lên xe hắn rồi phóng đi.

Ngay lúc này, bên trong chiếc xe Maybach màu đen.

Lục Cận Ngôn ngồi hàng ghế phía sau, còn Dung Niên thì gối đầu lên chân hắn, bàn tay nhỏ nắm chặt lấy hắn không buông, sắc mặt nổi lên từng mảng màu hồng, cả cơ thể đều vô cùng nóng bỏng.

"Lái xe nhanh hơn đi." Lục Cận Ngôn trầm giọng ra lệnh.


Tài xế nghe thấy, lại lái nhanh hơn một chút.

Nhưng hôm nay là thứ bảy, người đi trên đường rất đông, có lái nhanh hơn cũng chẳng khác gì.

"Nóng..."
Dung Niên bị sự khó chịu trong người đánh thức, cậu dụi mắt, cố gắng ngồi dậy.

Một ly rượu Erguotou vào bụng, khiến cơ thể mấy ngày đã không được giải toả bây giờ lại như lửa cháy thêm dầu.

Nhìn thấy Lục Cận Ngôn bên cạnh, cậu mơ mơ màng màng trèo lên đùi hắn.

"Muốn ôm!" Hai vành mắt cậu đỏ rực, muốn khóc nhưng không khóc được.

Vừa rồi nhân lúc cậu ngủ, Lục Cận Ngôn đã lau sạch khuôn mặt bẩn thỉu của cậu, cởi áo da xuyên thấu dính đầy đinh nhựa ra, lúc này nhìn cậu vừa đáng thương lại vô cùng chọc người.

Hắn biết đối phương đang say, đầu óc không tỉnh táo.

Lục Cận Ngôn chỉ có thể nhịn xuống sự việc ở nhà hàng, vươn tay ôm cậu vào lòng.

Dung Niên được ôm một cái, nhưng cậu vẫn chưa thoả mãn.

Cậu ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, bàn chân khẽ di chuyển: "Muốn hôn nữa."
Tài xế ngồi đằng trước: "...."
Lưng tài xế chợt lạnh lẽo, bản năng khát cầu sự sống của anh ta khiến anh ta mặt không đổi sắc nhanh chóng nhấn vào nút cách ngắn giữa hai hàng ghế, làm tất cả hình ảnh phía sau đều được che kín.

Thấy kính che chắn được bật lên, Lục Cận Ngôn mới thu hồi tầm mắt, lần nữa nhìn khuôn mặt vẫn đang ngửa lên của Dung Niên.

"Em thật là."
Lục Cận Ngôn thấp giọng than thở, rồi nghe theo yêu cầu của cậu, nắm lấy cằm Dung Niên, hôn lên đôi môi còn thoang thoảng mùi rượu.

Dung Niên ôm cổ hắn, ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại.

Hàng lông mi thật dài quét lên mặt Lục Cận Ngôn, truyền đến xúc cảm tê dại.

Lục Cận Ngôn hôn cậu thật lâu, hoàn toàn không có ý định tách ra.

Sau khi hai đôi môi tách ra, bé con khẽ nức nở một tiếng như mèo kêu, câu lấy tim hắn, như thể cậu vừa phải chịu sự uỷ khuất nào đó to lớn lắm.

Không còn biện pháp nào khác, Lục Cận Ngôn đành xốc thẳng lại người cậu.

"Lách cách!"
Vừa ngồi thẳng, Dung Niên đã trực tiếp vươn tay ra, cởi thắt lưng của hắn.

"Niên Niên."
Lục Cận Ngôn chặn lại bàn tay không phận, đáy mắt càng lúc càng tối.

"Chuyện này không được."
Hắn ôm chặt cậu trong ngực, không cho cậu nhúc nhích, âm thanh trầm thấp có hơi khàn, giọng nói nhẹ nhàng giống như đang dỗ dành cậu bé đang nóng nảy: "Chờ về nhà! Em nhịn một chút thôi."
———
Tác giả có lời muốn nói: khi thằng nhóc trẻ trâu đẹp zai Dung Niên uống rượu Erguotou..


Bình luận

Truyện đang đọc