BÉ NHÂN NGƯ CẬU ẤY SIÊU NGOAN



Dung Trì đón lấy ánh mắt của dì hai cùng Ấn Yên, anh chỉ cảm thấy da đầu tê dại.

"Dì hai, trước tiên con nên đi nhìn Dun Niên một chút, chờ nhìn xong rồi lại nói tiếp."
Dì hai thấy anh muốn chạy, đang định lôi anh lại thì Ấn Yên chợt cười nói: "Dì Thấm, vẫn là đừng gượng ép anh Dung Trì, trước mặt nhiều người như vậy lại bảo anh Dung Trì biến đuôi ra, là con đưa ra yêu cầu thiếu thoả đáng."
Dì hai lập tức bị sự săn sóc này làm cho lung lay.

Cô cầm lấy tay Ấn Yên: "Chắc là thằng bé ngại đấy, chờ lần sau không có người ngoài, con có thể nhìn đuôi thằng bé."
"Được." Ấn Yên cười dịu dàng nói.

Sau khi Dung Trì nhận thấy được ý đồ của dì hai, anh một chút cũng không muốn đi cùng dì hai nữa, quá nguy hiểm.

Anh dựa vào Dung Niên lấy lý do rời khỏi đáy biển.

Sau khi lên bờ, vốn dĩ anh định quay về chỗ mình nghỉ ngơi nhưng trong đầu vẫn còn nghi vấn lượng cơm hôm nay Dung Niên đã ăn, vì thế bước chân mới bước được một nửa chợt đổi hướng.

Mà giờ phút này ở trong phòng.

Dung Niên nép vào lồng ngực Lục Cận Ngôn, ngủ không biết trời trăng gì.

Lục Cận Ngôn không ngủ, hắn cúi đầu nhìn khuôn mặt chưa hết ửng hồng của bé con, bỗng cảm thấy tim mềm đến rối tinh rối mù.

Niên Niên nhà hắn sao ngủ cũng đẹp như vậy.

Thời gian dần trôi.

Lục Cận Ngôn nhìn nhìn, dần dần cũng bắt đầu buồn ngủ.

"Cộc, cộc, cộc——"
Tiếng gõ cửa bên ngoài vừa hay làm Niên Niên bừng tỉnh khỏi ác mộng.

Không biết vì sao vừa rồi trong giấc mơ của cậu đột nhiên lại hiện về khung cảnh trước kia cậu bị nhốt trong bể giam, bị rất nhiều người xem như cá cảnh.

Trên mặt những người đó đều mang theo nụ cười, nhưng khi những nụ cười đó lọt vào trong mắt Dung Niên, trông không khác gì ác quỷ.

"Lục Cận Ngôn!"
Ký ức đột ngột quay về, cả người cậu đầy thương tích, thu đuôi cá trở lại rồi thất tha thất thểu chạy ra bên ngoài.

Rất nhiều người truy bắt cậu, bọn họ cầm theo thuốc mê cùng đèn pin, liều mạng đuổi theo sau cậu.

Cậu thật sự không chạy được nữa bèn trốn vào trong góc, đôi mắt hồng hồng, khuôn mặt nhỏ bẩn thỉu, nức nở gọi ông nội, anh hai, đương lúc mơ mơ màng màng, cậu cảm nhận được một cái ôm ấm áp.

Khuôn mặt tuấn mỹ lạnh nhạt rơi vào tầm mắt, như thể là thần tới cứu rỗi cậu.

"Lục Cận Ngôn..." Cậu tiếp tục gọi, và lần này đã có người đáp lại cậu.


"Niên Niên, Niên Niên, tỉnh lại đi em."
Lục Cận Ngôn ngủ rất nhẹ, ngay khi Dung Niên nhắm mắt run rẩy, hắn lập tức tỉnh giấc.

Hắn không rảnh quan tâm tiếng đập cửa vẫn còn vang bên ngoài, hắn lay lay bé con như đang bị bóng đè trong lồng ngực mình, có ý định làm cậu tỉnh lại.

Khuôn mặt nhỏ của Dung Niên trắng bệch.

Cậu đột nhiên mở mắt, ngay lúc thấy rõ Lục Cận Ngôn, cậu duỗi tay ôm chặt hắn.

Ký ức hòa vào thực tại.

Giọng nói nhỏ nhẹ của cậu pha lẫn tiếng khóc nức nở, vẫn đang chìm trong khủng hoảng: "Lục Cận Ngôn, có người xấu."
Lục Cận Ngôn nhìn dáng này vẻ của cậu, trong lòng đau buồn không thôi.

"Đừng sợ." Hắn ôm chặt bé con trong lồng ngực thêm vài phần: "Có anh ở đây, không cần sợ bất kỳ một tên xấu xa nào."
"Anh sẽ bảo vệ em." Hắn hôn lên trán bé con, giọng nói trầm thấp mà nghiêm túc nói ra lời hứa hẹn.

Dung Niên nằm trong lồng ngực hắn được hắn dỗ dành, cảm xúc cũng dần dần bình tĩnh lại.

Một lát sau.

Sau khi Dung Niên bình tĩnh lại cậu mới hậu tri hậu giác nói: "Lục Cận Ngôn, vừa nãy có người gõ cửa phải không?"
Quả thực Lục Cận Ngôn có nghe thấy tiếng đập cửa, nhưng lúc Dung Niên hỏi, hắn mặt không đổi sắc nói: "Có ư! Không nghe thấy."
Đoạn thời gian này hắn vẫn còn đang ở trong phòng, cho dù có người gõ cửa thật thì cũng nhất quyết không thể mở.

Dung Niên nhíu mày: "Nhưng hình như em có nghe thấy mà."
Lục Cận Ngôn xoa xoa khuôn mặt nhỏ của cậu, đoạn nhắc nhở: "Nếu thật sự có người tới gõ cửa, như là anh hai em, vậy em có mở hay không?"
Dung Niên: "......"
Đúng là vấn đề chết người.

Dung Niên quyết định chọn cho dù có tiếng gõ cửa thì cũng coi như điếc.

Hai người tiếp tục nằm lỳ trong phòng, Dung Trì gõ cửa mãi mà không thấy ai ra, anh bỗng cảm thấy kỳ lạ, bèn ra cửa sổ nhìn vào xem có chuyện gì.

Bởi vì Dung Niên tuyệt đối không có khả năng nghỉ ngơi vào khoảng thời gian này.

Nhưng chưa kịp đi đến cửa sổ, Wechat trên điện thoại bỗng hiện lên một tin nhắn mới.

Là tấm ảnh chụp vé máy bay, chuyến bay từ thành phố A đến đảo sớm nhất.

Thời gian hạ cánh: rạng sáng 12:24.

Dung Trì đọc tin nhắn xong, khuôn mặt lập tức sa sầm, anh trực tiếp rời khỏi cửa, đen mặt đi ra ngoài gọi điện thoại.


Thứ ngu xuẩn, đã ngồi lên tận xe lăn rồi mà cũng không yên phận.

"Lục Cận Ngôn ơi, em không mệt."
Dung Niên ở trong phòng vẫn không hề hay biết mình vừa thoát được một kiếp, cậu ngồi xếp bằng bằng trên giường, mở to đôi mắt ướt dầm dề vô tội nhìn Lục Cận Ngôn.

Lục Cận Ngôn cũng ngồi dậy theo.

Dung Niên trầm tư vài giây, sau đó đi xuống giường.

Phòng của cậu có cửa sổ phía đông hướng ra bờ biển.

Lúc mở cửa sổ thì có thể nhìn được toàn bộ đảo, không sót một cái gì.

"Lục Cận Ngôn, ngài qua đây nhanh lên."
Lục Cận Ngôn nghe vậy, hắn đứng dậy đi tới.

Dung Niên nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ khẽ ửng hồng: "Ngài, ngài xuống giường mà không mặc quần áo."
Ít ra mình còn mặc quần con.

Lục Cận Ngôn nhướng mày: "Niên Niên không muốn nhìn à?"
Mặt Dung Niên càng đỏ hơn: "Thật ra cũng không phải."
Lục Cận Ngôn bị cậu chọc cho đôi mắt cũng hiện lên ý cười, hắn ôm bé con vào trong lồng ngực rồi quay lại đề tài chính.

"Vừa rồi bảo anh qua làm gì?" Hắn hỏi.

Dung Niên chỉ bên ngoài cửa sổ: "Ngắm cảnh đêm.

Ban đêm trên đảo rất đẹp đó, đặc biệt là bở biển, khi mặt nước được ánh trăng chiếu lên, nó sẽ chiết xạ ra ánh sáng rất đẹp."
Lục Cận Ngôn một bên nghe cậu tỉ mỉ giới thiệu cảnh đẹp trên đảo, một bên ngước mắt nhìn về phía xa xăm.

Cửa sổ chỗ bọn họ kề bên Hậu Hải*, nhìn từ chỗ này qua, quả thực đẹp kinh tâm động phách.

*Hậu Hải: là một hồ nước nằm ở quận Tây Thành, Bắc Kinh, Trung Quốc.

Hậu Hải là biển lớn nhất trong ba biển ở Thập Sát Hải, nối Tiền Hải và Tây Hải.

Kể từ đầu thế kỷ 21, người Hồ Đống và các khu vực lân cận ở Hậu Hải đã nổi tiếng với cuộc sống về đêm, và nhiều ngôi nhà dọc theo bờ hồ đã được chuyển đổi thành nhà hàng, quán bar và quán cà phê.

Khu vực này đặc biệt nổi tiếng với khách du lịch nước ngoài đến Bắc Kinh, và nhiều người nước ngoài và thế hệ trẻ địa phương tập trung ở đây.

(Từ đảo chạy sang Bắc Kinh luôn....!theo Baidu)
"Niên Niên."

Trong lòng Lục Cận Ngôn khẽ động, đột nhiên cắn lỗ tai cậu, đề nghị: "Muốn dạo quanh bờ biển chứ?"
Thời gian hiện tại vẫn chưa muộn cho lắm, cứ ở mãi trong phòng lại khiến bé con bí bách, chi bằng đi ra ngoài loanh quanh một chút.

Hơn nữa phía Hậu Hải bên kia vừa vặn không có ai.

Dung Niên cũng có chút động tâm.

Tuy rằng phía bên Hậu Hải đẹp thật, nhưng có vẻ mấy người dì hai không xuống biển từ chỗ này mà là một nơi khác.

Hơn nữa, trong lúc dì hai hội họp với đại gia đình ở dưới đáy biển thì sẽ càng không lui tới Hậu Hải.

"Được, chúng ta đi dạo thôi." Trong lòng Dung Niên quyết định, trả lời hắn.

Bây giờ ra cửa còn an toàn, chứ đợi đến ban này muốn ra thì phải tìm cơ hội thích hợp.

Nói đi là đi, hai người một lần nữa đổi quần áo, Lục Cận Ngôn vẫn điệu thấp như cũ, trên đầu đội một cái mũ lưỡi trai, nhìn qua vừa trẻ tuổi lại tràn đầy sức sống.

Dung Niên mặc một bộ đồ đơn giản áo trắng quần tây cắt cúp*, cả người toát ra hơi thở sạch sẽ thoải mái.

Cậu đi phía trước, lúc ra cửa vẫn còn vô cùng khẩn trương, ánh mắt luôn luôn cảnh giác, sợ có người quen nào đó đột nhiên nhảy ra.

Nhưng cũng may, vận may của bọn họ không tồi, một đường thuận lợi đi đến Hậu Hải không hề bắt gặp một ai.

Hậu Hải thật yên tĩnh, trên bờ cát rải rác không ít hòn đá to nhỏ.

Dung Niên cởi giày tất ra, cùng Lục Cận Ngôn đan tay chậm rãi bước đi.

Thi thoảng cậu lại cong lưng nhặt vài cái vỏ sò, đạp lên mặt nước.

Ánh mắt Lục Cận Ngôn vẫn luôn đặt trên người cậu, dưới màn đêm trông ôn nhu đến cùng cực.

"Lục Cận Ngôn." Dung Niên đang nhặt vỏ sò đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng, nghiêng đầu hỏi hắn: "Ngài có muốn ngọc trai không? Mấy viên ngọc trai cực lớn."
Lục Cận Ngôn không trả lời ngay câu hỏi của cậu: "Ngọc trai? Em định tặng cho anh sao?"
Dung Niên gật đầu, cậu đã đọc rất nhiều sổ tay hướng dẫn yêu đương ở trên mạng rồi, tặng quà cho bạn trai là điều thường thấy.

Hiện tại cậu muốn đưa cho Lục Cận Ngôn thật nhiều những viên ngọc trai vừa to vừa đẹp.

Lục Cận Ngôn tưởng là cậu đã chuẩn bị từ trước, vì vậy hắn không từ chối: "Được thôi, đưa anh nhìn xem."
Vừa dứt lời.

Dung Niên bỗng nhiên chạy vào trong biển: "Em sẽ bơi xuống, lát nữa sẽ vớt ngọc trai lên cho ngài."
Tối nay nhất định cậu sẽ đưa cho Lục Cận Ngôn viên ngọc trai đẹp nhất trong biển!
Lục Cận Ngôn bị cậu hất tay ra, nhìn cậu chạy vào trong biển, sắc mặt lập tức thay đổi.

"Em quay lại cho anh!"
Hắn lạnh lùng nói, bước lên phía trước vài bước lôi bé con về.

Quần bị ướt sũng, hai người đứng ở chỗ nước nông, Lục Cận Ngôn nắm chặt cổ tay cậu, giọng điệu trở nên lạnh lùng: "Giờ này còn muốn xuống biển bơi lội, em chán sống à?"
Dung Niên: "...."
Dung Niên không phục, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Em bơi rất giỏi, không chết đuối được."
"Như vậy cũng không được."
Lục Cận Ngôn không nói chẳng rằng đưa cậu về bãi cát nước không xô tới.


Không khí giữa hai người dần hạ xuống, Dung Niên ngoan ngoãn để hắn nắm tay, đôi mắt nhỏ vẫn luôn nhìn mặt hắn.

Một lúc lâu sau, Dung Niên thiếu kiên nhẫn chủ động nhẹ nhàng lên tiếng: "Lục Cận Ngôn, ngài đừng tức giận, em không xuống biển nữa."
Lục Cận Ngôn vẫn không nói chuyện.

Bầu không khí vẫn tiếp tục đông cứng, bỗng nhiên có vài âm thanh rên rỉ nhỏ nhẹ truyền vào tai hai người.

m thanh rên rỉ kia phát ra từ phía sau tảng đá.

Dung Niên lập tức nhận ra ngay âm thanh này là đang làm gì.

Đụng, đụng phải hiện trường của người ta rồi!
"Lục Cận Ngôn, chúng ta đi nhanh lên." Dung Niên bị âm thanh kia làm cho cả người không được tự nhiên, lôi kéo tay Lục Cận Ngôn muốn rời đi."
Nhưng lúc hoảng sợ rất dễ gây ra chuyện.

Đương lúc cả hai xoay người, vẫn làm hai kẻ phía sau tảng đá giật mình.

"Bịch——"
m thanh một thứ gì đó đập xuống mặt đất vang lên, sau đó có hai bóng dáng đè lên nhau nhảy xuống biển một cách kỳ lạ.

Hơn nữa, chúng mau chóng biến mất vào trong biển.

Lục Cận Ngôn: "?"
Lục Cận Ngôn nghi ngờ mình bị hoa mắt.

"Niên Niên, sao anh thấy hai người vừa rồi không được đúng cho lắm? Bọn họ thực sự nhảy xuống biển đấy à?"
Lòng bàn tay Dung Niên ra một tầng mồ hôi mỏng, lắp bắp nói: "Không, không có gì không đúng đâu."
"Có lẽ hai người bọn họ bị chúng ta phát hiện cho nên cảm thấy ngượng ngùng, trốn vào trong biển."
Lục Cận Ngôn nhíu mày càng chặt: "Không đúng, trước khi bọn họ biến mất có vài chỗ rất kỳ lạ."
Đặc biệt là nửa người dưới, ánh sáng kia trông không giống da thịt cho lắm....!
Dung Niên thấy hắn đang hoang mang, tim cậu đập nhanh như đánh trống.

Cậu nhìn thấy bóng người chợt lóe lên phía sau tảng đá.

Đấy không phải người, mà là nhân ngư đang giao phối.

"Lục Cận Ngôn, em hơi lạnh."
Dung Niên sợ hắn càng truy vết tận cùng sẽ càng phát hiện ra manh mối gì đó, vậy cậu lắc lắc cánh tay hắn, cầu xin: "Chúng ta quay về được không? Em không muốn đi dạo nữa."
Lục Cận Ngôn lấy lại tinh thần, nhìn khuôn mặt nhỏ khẩn trương của Dung Niên rồi lại nghĩ về bóng người vừa rồi.

Trong đầu hắn bỗng nhớ ra cái gì đó.

"Được."
Hắn thu hồi ánh mắt nhìn về phía bờ biển, giọng điệu tự nhiên, sắc mặt nhìn qua cũng khá bình thường.

Cầm lấy bàn tay nhỏ của Dung Niên rồi lau khô mồ hôi trên đó, Lục Cận Ngôn dắt cậu trở về: "Nếu thấy lạnh thì chúng ta quay về thôi."
Ấy vậy mà trong lời nói lại không nhắc đến hiện tượng kỳ dị kia một phân, như là thật sự bị Dung Niên thành công chuyển chủ đề.

*Quần tây cắt cúp:.


Bình luận

Truyện đang đọc