BÉ NHÂN NGƯ CẬU ẤY SIÊU NGOAN



Trong phòng ngủ.

Khi Dung Niên bước ra khỏi phòng tắm, đập vào mắt cậu là hình ảnh Lục Cận Ngôn mặc quần áo ngủ, cúi đầu chơi điện thoại.

"Anh đang nhắn gì đó?"
Thấy ngón tay hắn múa lượn trên màn hình cảm ứng, Dung Niên tò mò hỏi.

Lục Cận Ngôn để cậu ngồi vào trong lòng mình, sau đó nói với cậu: "Đang báo tin vui."
Dung Niên: "?"
Cậu hơi mê man: "Tin vui nào cơ?"
Trông Lục Cận Ngôn có vẻ hơi bẽn lẽn nhưng đáy mắt không giấu nổi niềm kiêu hãnh, hắn nói: "Có em bé nên muốn loan tin vui."
Dung Niên nhíu hàng lông mày, định cướp điện thoại để xem hắn báo ra sao.

Lục Cận Ngôn thấy vậy, hắn cười cười đè bé con xuống dưới thân, điện thọai cũng bị hắn tùy tiện ném sang một bên.

"Ngoan, tối nay cho em nhìn."
Dung Niên không đồng ý, cậu giãy đành đạch đòi xem điện thoại: "Anh báo tin vui cho những ai vậy?"
Cậu nhớ như in, Lục Cận Ngôn vẫn còn người nhà!
Chẳng qua người Lục gia rất điệu thấp, sau khi Lục Cận Ngôn tiếp quản Lục thị, rất ít khi người ta thấy Lục gia xuất hiện trước con mắt công chúng.

Lục Cận Ngôn ôm eo cậu, hôn lên chóp mũi của cậu, cười nói: "Cũng chưa nói được với mấy ai."
Dung Niên không tin.

Một lúc sau.

Lục Cận Ngôn nhận ra đã gần đến giờ, hắn buông khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của Dung Niên ra.

"Qua đây, hai ta cùng xem."
Hắn lại mở điện thoại ra lần nữa.

Quả nhiên, trên Wechat, Weibo cùng với mọi nền tảng xã hội hắn đang sử dụng đều có thông báo 99+.

Chưa kịp mở vào xem thông báo 99+ thì người nhà đã gọi điện thoại tới.

Từ trước đến nay cha mẹ Lục luôn là người hiền lành, thích du lịch vòng quanh thế giới, nhưng lần này họ không hiền lành nổi nữa.

"Lục Cận Ngôn!"
Giọng nói mẹ Lục lúc nào cũng dịu dàng, nhưng lần này hiền dịu chả thấy đâu mà chỉ toàn tức giận: "Thằng con mất nết này, còn chưa kết hôn mà anh đã làm con gái nhà người ta lớn bụng rồi?!"
Có vẻ mẹ Lục không phải tức bình thường, bà mắng Lục Cận Ngôn đến khàn cả cổ thì mới bớt tức một chút: "Anh chờ đấy cho tôi, khi nào về tôi sẽ cho anh biết tay."
"Còn nữa, anh nhớ phải chăm sóc tốt cho con dâu với cháu nội của tôi, nếu có mệnh hệ gì xảy ra, tôi tuyệt đối không tha thứ cho anh.

Mẹ Lục vừa cáu vừa vội, hơn nửa đêm rồi mà vẫn tìm mua vé máy bay.

Đứa con mất nết này chưa cho người ta danh phận mà đã làm người ta lớn bụng rồi, bà phải về giải quyết món nợ này mới được.


Tuy Lục Cận Ngôn bị mắng một trận, nhưng tâm trạng vẫn rất vui vẻ.

Trong lòng Lục Cận Ngôn thầm đưa ra kết luận, hóa ra khi làm cha lại có tố chất tâm lý vững vàng như vậy.

"Mẹ."
Lục Cận Ngôn hắng giọng, nhẹ nhàng nói với bà: "Đợi khi nào mẹ trở về, chúng ta lại bàn tiếp chuyện người yêu với cả em bé của con."
Dung Niên là một cậu trai.

Lục Cận Ngôn không định nói thân phận nhân ngư của cậu cho bất kỳ ai khác, kể cả mẹ ruột của chính mình.

Cho nên, hắn phải cẩn thận chọn lọc từ ngữ thích hợp để giải thích chuyện cậu mang thai em bé.

Đến lúc đó mượn một vài đồ vật công nghệ kỹ thuật cao để lừa bọn họ là được.

"Được, chờ tôi trở về, chúng ta lại nói tiếp." Mẹ Lục cắn răng nói.

Cúp máy xong, mẹ Lục nhìn chồng mình, không nhịn được mà giận cá chém thớt lên người ông: "Tất cả là tại anh, không hiểu dạy con như thế nào? Nhìn xem Cận Ngôn làm ra cái gì rồi kia kìa?"
Cha Lục vô tội: "Bà xã à, không phải em bảo trẻ con nên nuôi thả sao?"
Mẹ Lục nghẹn họng, một lúc lâu sau lại tiếp tục tức giận tìm vé máy bay suốt đêm.

"Được rồi, trước khi trở về thì chúng ta mang theo nhiều đồ chút.

Đợi đến khi gặp con dâu thì phải dỗ dành con bé thật tốt.

Cha Lục ngượng ngùng gật đầu.

Đợi đến khi mua vé máy bay, chuẩn bị một đống quà cáp xong.

Mẹ Lục cũng bình tĩnh hơn phần nào, đột nhiên bà có cảm giác kì diệu khi được làm bà nội.

"Mình ơi, chúng ta sắp được bế cháu trai rồi."
"Cũng có thể là cháu gái mà."
"Trai hay gái em cũng yêu hết, nói ôm cháu trai không phải là do em thuận mồm sao? Anh còn muốn phân bua với em hả?"
Mẹ Lục nhíu mày mắng ông một câu.

Mắng xong, bà cúi đầu lướt Wechat.

Ui chao.

Thật là trùng hợp.

Mẹ Lục Đinh Diệp cũng vừa mới nhắn vào trong nhóm chat gia đình xong.

Mẹ Lục thầm nghĩ: Mình cũng không cố ý muốn khoe khoang.


Nhưng chuyện con cháu trong nhà thì hẳn nên lễ phép thông báo cho người lớn biết.
Vì vậy----
Đêm đó mẹ Lục khiêm tốn nhắn một câu vào trong nhóm chat gia đình: "Thông báo đôi lời, Cận Ngôn nhà chúng tôi sắp kết hôn rồi."
"Đến lúc đó mọi người có bận đến mấy cũng phải góp mặt nha.

Cận Ngôn kết hôn xong, có khi không lâu sau lại phải làm thêm tiệc đầy tháng nữa.

Đúng rồi, bọn tôi còn đang đau hết cả đầu đây, không biết phải chọn địa điểm, quy mô tổ chức hôn lễ ở đâu nữa."
Bà blabla nói một tràng dài, sau đó hiên ngang lướt xem tin nhắn trong nhóm.

Lướt xong, mẹ Lục lại đi chọc mẹ Lục Đinh Diệp: "Đinh Diệp nhà mọi người cũng không còn nhỏ, đây là lúc nên thúc giục thằng bé."
Mẹ Lục Đinh Diệp: "........."
Mẹ Lục Đinh Diệp nghĩ đến đứa con không yên phận nhà mình, đừng nói là kết hôn, chỉ cần có người nào chịu được cái tính tình kia của y.

Bà thề sẽ mang của hồi môn đến tận nhà người nọ, chân thành cảm ơn phần ân tình này.

Bên này mẹ Lục đang mải khoe khoang.

Mà phía bên kia, cuối cùng Dung Niên cũng nắm chặt điện thoại Lục Cận Ngôn trong tay.

Cậu nhìn bài viết Lục Cận Ngôn vừa mới đăng lên vòng bạn bè, tuy lời ít mà ý nhiều đi thẳng vào vấn đề----
"Cảm ơn bảo bối đã cho anh được trải nghiệm cảm giác làm cha."
Ngoại trừ vòng bạn bè, thì câu nói này cũng được đăng trên Weibo.

Đăng xong, bạn bè trong vòng đều để lại một lời chúc phúc bên dưới.

Dung Trì vẫn chưa ngủ cho nên anh cũng thấy bài đăng này.

Anh nhìn mấy lời đó, tự dưng nghĩ đến một vấn đề then chốt.

Nếu Niên Niên có thể mang thai em bé, vậy còn anh....!
Nhớ lại cảnh tượng hoang đường của anh cùng với Lục Đinh Diệp, mi tâm Dung Trì giật liên hồi.

Lục Đinh Diệp không thích dùng bao, hơn nữa sau khi phát hiện đồ y để lại trong người anh không gây ra bất kỳ tác hại gì, y càng được nước lấn tới.

Thời điểm điên cuồng nhất là lúc giữa ban ngày ban mặt, y cố tình bắt anh ngậm đồ vật của y rồi ở trước mặt y....!
"Ưm."
Dung Trì cưỡng chế dừng lại ký ức, anh vươn tay sờ sờ bụng nhỏ của mình.

Tuyệt đối không được, nhất định anh sẽ không mang thai con Lục Đinh Diệp.


Nếu Lục Đinh Diệp dám để anh kinh qua chuyện xấu hổ đến cùng cực này, chắc chắn anh giết chết y.

Nhưng trong lòng Dung Trì vẫn lo lắng không yên.

Sau một hồi suy tư, anh quyết định ngày mai sẽ đi gặp dì hai một chuyến.

"Lục Cận Ngôn."
Dung Niên đang chơi điện thoại của Lục Cận Ngôn, cậu ngượng ngùng nói: "Sao anh lại nói với nhiều người vậy cơ chứ."
Lục Cận Ngôn hôn lên trán cậu: "Sao thế? Niên Niên không muốn anh nói à?"
Dung Niên lắc đầu: "Không phải vậy."
Chỉ là có chút xấu hổ khi chuyện hai người được công bố.

Lục Cận Ngôn ôm chặt lấy cậu, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, nghe rất quyến rũ: "Niên Niên, anh không muốn giấu diếm mãi."
"Đợi khi nào cha mẹ anh về thì hai nhà chúng ta có thể tổ chức lễ cưới rồi."
"Đến lúc đó, anh và em thêm cả cục cưng nữa, ba chúng ta sẽ thành người một nhà.

Anh nhất định sẽ yêu thương em và con."
Dung Niên cảm nhận được hơi ấm quanh quẩn bên tai, cậu chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp.

Cậu ngẩng khuôn mặt nhỏ, ôm đáp lại Lục Cận Ngôn: "Em cũng rất rất yêu anh!"
Lục Cận Ngôn cười nhẹ, bàn tay to chui vào trong áo cậu.

Không biết kiếp trước hắn phải tích bao nhiêu công đức, để kiếp này đổi được một bảo bối như vậy.

"Niên Niên."
Trong căn phòng tối tắm vang lên một âm thanh mờ ám.

Hắn hôn lên da thịt trắng nõn như ngọc của bé con, cảm thấy trong lòng vô cùng thỏa mãn.

Ngày hôm sau.

Hai người vẫn tiếp tục ở lại trên đảo.

Hiện giờ hầu hết họ hàng thân thích trên đảo đã biết chuyện Dung Niên mang thai em bé.

Lục Cận Ngôn đứng bên cạnh nhìn hết người này đến người nọ mang đồ vậy thú vị tới chọc Dung Niên vui vẻ.

Hắn không khỏi cảm khái, Niên Niên nhà hắn quả thực là vật cưng trên đảo.

Toàn bộ người trên đảo đều yêu thương cậu.

Ngoại trừ việc dỗ dành Dung Niên thì nhóm họ hàng thân thích cũng trò chuyện với Lục Cận Ngôn.

Trong suốt quá trình (Trò chuyện) Lục Cận Ngôn luôn giữ thái độ thành thật.

"Khiến Niên Niên mang thai là do tôi không đúng, nhưng tôi chắc chắn sẽ phụ trách."
"Niên Niên với em bé ư? Tất nhiên là Niên Niên quan trọng."
"Cha mẹ tôi ở nước ngoài, họ sắp về rồi."
"Của hồi môn cũng đã chuẩn bị xong, tôi sẽ không bắt nạt Niên Niên đâu."
Lục Cận Ngôn trả lời từng câu một, không hề có một chút mất kiên nhẫn.

Hắn cuỗm bảo bối nhà người ta về bên cạnh mình, nếu thái độ không tốt hoặc không đủ chân thành, ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy mình quá cầm thú.


Nhóm họ hàng thân thích trao đổi qua lại với hắn một lúc, cuối cùng chỉ hừ một tiếng, nói: "Được rồi, thấy cậu thật sự thành tâm với Niên Niên, chúng tôi cũng không ngăn cản nữa."
"Nhưng cậu nhớ kỹ, nếu sau này cậu để Niên Niên nhà chúng tôi phải chịu một tí uất ức nào, cả tộc đàn chúng tôi tuyệt đối không bỏ qua cho cậu."
Tộc nhân ngư có tiếng hay bao che khuyết điểm, huống chi Niên Niên còn được mọi người trên đảo chăm sóc từ nhỏ cho tới lớn.

Ai nấy đều từng bế một bé cá con ngoan ngoan dễ thương hay mút đuôi cá, đương nhiên tình cảm sẽ vô cùng thắm thiết.

Lục Cận Ngôn nghiêm túc bảo đảm: "Được, tôi nhớ rồi."
Đợi khi nhóm họ hàng thân thích kéo nhau rời đi.

Dung Niên thấy Lục Cận Ngôn thở phào nhẹ nhõm, cậu vui vẻ cười ra tiếng.

"Lục Cận Ngôn, có phải vừa nãy anh rất khẩn trương đúng không?"
Dung Niên kéo hắn ngồi xuống, sau đó tự giác ngồi lên đùi hắn, ôm cổ hỏi.

Lục Cận Ngôn bất đắc dĩ: "Sao có thể không khẩn trương được cơ chứ? Nếu một trong số bọn họ không đồng ý, anh chẳng có cách nào đưa em về nhà."
Dung Niên cười khanh khách không thôi: "Em có thể lén đi tìm anh mà."
Giống như lần đầu của bọn họ vậy, cậu chính là người gom hết can đảm, lén lút chạy đi tìm Lục Cận Ngôn.

Lục Cận Ngôn tì vào trán cậu: "Sau này anh sẽ không để em phải lén lút chạy tới tìm anh."
"Đợi sau khi kết hôn xong, chúng ta chính là vợ chồng hợp pháp."
"Vâng!"
Ôm nhau một lúc, tay Lục Cận Ngôn khẽ vòng qua eo cậu: "Ngoan, anh vẫn còn rất khẩn trương, biến đuôi ra cho anh sờ một chút."
"Không được, anh sờ cả đêm hôm qua rồi! Cái đuôi vẫn còn đau."
"Anh một chút nữa thôi, chỉ một tí...."
Tranh luận một lúc lâu, cuối cùng Lục Cận Ngôn vuốt ve đuôi cá màu lam trong tay, thỏa mãn đến mức khép hờ hai mắt.

Rất nhanh đã tới xế chiều.

Dung Niên đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại: "Cậu với cả Lục Cận Ngôn đang ở đâu?"
Là giọng của Đàm Hạ.

Dung Niên sững sờ: "Bọn tôi đang ở trên đảo, còn anh?"
"Tôi lập tức tới đảo ngay, cậu có thể nói vị trí cụ thể cho tôi không?"
Dung Niên suy nghĩ một lúc: "Tôi sợ anh không tìm thấy chỗ này, nếu không thì để tôi tới đón anh."
Đàm Hạ không từ chối: "Được, phiền cậu rồi."
"Không phiền."
Đồng ý xong, Dung Niên cúp máy chạy đi tìm Lục Cận Ngôn.

Biết Đàm Hạ sắp tới, Lục Cận Ngôn không hề tỏ ra bất ngờ.

"Anh ta tới rất đúng lúc, anh cũng có chuyện muốn nói với anh ta."
Dung Niên đã đồng ý đi đón người, nhưng tất nhiên Lục Cận Ngôn sẽ không để cậu đi một mình.

Dung Trì có xe trên đảo, tuy hiện tại anh với Lục Cận Ngôn chưa hoàn toàn hòa thuận, nhưng ít ra khi gặp mặt vẫn có thể trò chuyện như bình thường
Thấy hắn muốn mượn xe, Dung Trì nhếch mày: "Cậu lấy xe làm gì?"
"Đi đón người." Lục Cận Ngôn không mặn không nhạt đáp.

Trong lòng Dung Trì căng thẳng, buột miệng nói: "Đón Lục Đinh Diệp sao?"
Lục Cận Ngôn: "......".


Bình luận

Truyện đang đọc