BÉ NHÂN NGƯ CẬU ẤY SIÊU NGOAN



Cửa chính không khoá, chỉ khép hờ.

Nếu là trước kia, chắc chắn Dung Trì sẽ gõ cửa, nhưng lần này anh trực tiếp mở cửa ra phi thẳng vào.

"Dung thiếu gia."
Giúp việc trong nhà thấy anh, lập tức chào hỏi, hơn nữa còn nhẹ nhàng nhắc nhở: "Ngài tới tìm cậu chủ của bọn tôi có chuyện gì ạ? Cậu ấy đang ở trên tầng.

"Niên Niên đâu?" Biết thừa từ miệng bảo vệ rằng Dung Niên sẽ không ở nơi này, nhưng Dung Trì vẫn sầm mặt hỏi lại một lần.

"Cậu Dung Niên đã đi từ ngày hôm qua rồi." Giúp việc đáp.

Dung Trì "Ừ" một tiếng, đáy mắt càng thêm lạnh lẽo.

Anh lên tầng, thấy phòng của Cư Tử Dật liền lập tức mở cửa ra.

"Á——"
Cư Tử Dật vừa tắm xong, đang mặc quần áo ngủ, anh hoảng loạn kéo quần ngủ lên.

"Là anh."
Dung Trì lạnh lùng nói.

Cư Tử Dật: "...."
Cư Tử Dật mở to mắt, biểu tình trên mặt như nhìn thấy quỷ: "Anh à...."
Đã giờ nào rồi, sao anh ấy lại tới đây?!
Lúc Dung Trì bước vào, ánh mắt còn lướt qua phòng tắm đang sáng đèn, loáng thoáng nghe thấy tiếng nước, có vẻ là có người đang tắm bên trong.

Cư Tử Dật lập tức trắng mặt, bị dọa mất vía.

Trong lòng anh thầm biết là toang rồi nhưng vẫn cố giãy dụa lần cuối, ngập ngừng hỏi: "Anh, sao anh tới đây?"
"Nói."
Dung Trì không rảnh nói mấy lời vô nghĩa với anh, trực tiếp đi vào vấn đề chính: "Niên Niên bị ai đưa đi rồi?"
Cư Tử Dật bị quả bóng rơi thẳng vào đầu làm cho choáng váng.

Hai chân anh nhũn ra, ngồi phịch xuống giường: "Gì cơ, làm gì có—-"
"Cư Tử Dật."
Không đợi anh nói ra mấy lời ba hoa, Dung Trì phóng ánh mắt như dao găm lên trên mặt anh.

"Nghĩ kỹ chưa, nếu có lời nào gạt anh, cậu tự gánh lấy kết quả."
Cư Tử Dật nghe vậy, lập tức nhớ lại khoảng thời gian khốn khổ bị Dung Trì chăm nom vì quá gầy.

Quay trở lại vấn đề này, rõ ràng nó còn nghiêm trọng hơn lần trước.

Nếu để Dung Trì tự tìm hiểu, có khi còn ra tay vô cùng tàn nhẫn!
"Anh."
Cư Tử Dật mang sắc thái thê lương, giống như cà tím phơi sương, khô quắt nói: "Em nói."
Cũng đã tìm tới tận cửa rồi, chuyện Dung Niên bị người ta đưa đi có lẽ là không thể dấu được nữa.


"Mình xuống tầng rồi nói nhé." Cư Tử Dật mặc quần áo ngủ đàng hoàng, chuẩn bị dẫn anh xuống dưới tầng.

Đàm Hạ vẫn còn đang tắm trong phòng anh đó.

Nếu cứ để Dung Trì ở lại đây, chắc chắn là chạm mặt nhau luôn.

Đàm Hạ từng nói, không muốn nhìn thấy Dung Trì.

Dung Trì tìm một cái ghế trong phòng anh rồi vững vàng ngồi xuống, hai bàn tay đan vào nhau đặt ở trên đùi.

"Nói ở đây luôn đi." Anh nhẹ giọng nói: "Trong phòng tắm là bạn gái cậu?"
"Nếu không muốn bị anh nhìn thấy dáng vẻ sau khi tắm của bạn gái cậu thì đừng lề mề, nói tất cả mọi chuyện mà Niên Niên giấu anh ra, nhanh lên!"
"Nghe xong anh đi ngay, chắc chắn không cản trở thời gian của cậu và bạn gái cậu."
Nói nhiều đến mức này, Cư Tử Dật biết không đuổi được anh.

Trong phòng tắm đang xả nước, không nghe rõ âm thanh bên ngoài.

Có lẽ Đàm Hạ không biết sự tồn tại của Dung Trì.

Trong lòng Cư Tử Dật xoắn chặt, anh không thể đắn đo nữa...!
Bằng không chắc chắn Đàm Hạ sẽ bắt gặp Dung Trì.

"Niên Niên đi ra ngoài cùng người ta rồi." Bộ não nhỏ của Cư Tử Dật đua nhau hoạt động, nghĩ xem nên nói chuyện của Niên Niên như thế nào.

"Nó yêu người ta rồi?" Dung Trì hỏi.

Cư Tử Dật suy nghĩ một chút, bèn lắc đầu: "Niên Niên nói, vẫn chưa yêu nhau, nhưng cậu ấy thích đằng kia."
Dung Trì: "...."
Lông mày Dung Trì khẽ nhíu, thích người ta nhưng vẫn chưa yêu nhau.

Chẳng lẽ là chưa theo đuổi được cho nên mới nói dối mọi người trong nhà?
Ảo tưởng khả năng này có thể xảy ra, trong lòng Dung Trì dễ chịu hơn phần nào, chắc chắn có lý do gì đó Niên Niên mới nói dối.

Nhưng cẩn thận nghĩ lại thì bực mình.

Người nào mà được Niên Niên theo đuổi vậy, đã thế còn khó đổ?
Tên đó có ý gì? Chê Niên Niên nhà họ?
Cư Tử Dật thấy anh không có biểu cảm gì, trong lòng bắt đầu loạn như ong vỡ tổ.

"Biết giờ này Niên Niên đang ở đâu không?"
"Không ạ."
Cư Tử Dật lắc đầu nguầy nguậy, dưới ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Dung Trì, run rẩy: "Anh, anh đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn em, em không biết thật mà."
Dung Niên chỉ bảo anh rằng cậu muốn đi ra ngoài chơi, nhưng có nói đi đâu đâu!
Dung Trì thấy anh không biết thật, cũng không gặng hỏi nữa.

Chờ Niên Niên trở về, đè cậu ra hỏi là được.


Đến lúc đó mà dám nói dối anh, anh chắc chắn sẽ đánh thẳng tay.

"Thôi, hôm nay đến đây vậy."
Thấy tiếng nước trong phòng tắm càng lúc càng nhỏ, Dung Trì đứng lên, anh không hứng thú nhìn dáng vẻ tắm rửa của bạn gái người khác.

Thấy anh xoay người rời đi, cuối cùng Cư Tử Dật cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Hiện tại——
Dung Niên vừa mới ăn cơm xong, giờ đang vén áo nhìn bụng.

Sau khi Lục Cận Ngôn rửa bát xong, đang đi vứt rác trong phòng bếp, đúng lúc đập ngay vào mắt hắn.

"Niên Niên, đừng hóp bụng." Hắn nhắc nhở.

Dung Niên: "...."
Dung Niên luống cuống buông vạt áo xuống, khuôn mặt nhỏ phồng lên thở phì phì nói: "Em không hóp bụng!"
Vốn dĩ cậu chẳng cần hóp bụng, cái chỗ gì đó nhô lên giữa bụng chỉ là ảo giác sau khi ăn thôi!
Lục Cận Ngôn ném rác vào thùng xong, hắn rửa tay rồi đi đến trước mặt cậu, đáy mắt mang theo ý cười.

"Ngoan, em như vậy là vừa đẹp."
Cái bụng múp máp vô cùng dụ người hôn.

"Đi thôi, tắm qua một chút là có thể bắt đầu xuất phát." Lục Cận Ngôn dắt tay cậu đi vào trong phòng.

Bên trong có đồ dùng tắm rửa thiết yếu.

Vốn dĩ Lục Cận Ngôn định để cậu tắm trước còn hắn thì tắm sau.

Nhưng Dung Niên lại lôi hắn vào cùng: "Mất thời gian quá, chúng ta cùng tắm cho nhanh!"
Dung Niên vội vàng muốn được nhìn thấy đom đóm, một giây cũng không muốn lãng phí.

Lục Cận Ngôn thấy vậy, đành vui vẻ hưởng thụ miếng bánh trên trời rơi xuống.

Hai người dính vào nhau, tuy đã nhìn thấy thân hình đối phương không ít lần nhưng Dung Niên không nhịn được đỏ mặt.

Một bên nhìn xuống mặt nước, ánh mắt không đứng đắn di chuyển dần xuống.

Oa....!
To ghê.

Vừa thấy, dây thần kinh của cậu lập tức căng chặt, đồ vật lớn như thế...!
Cậu tự nghi ngờ bản thân, bình thường sao cậu vẫn có thể ngậm vào được nhỉ?
"Niên Niên."
Bị ánh mắt Dung Niên nhìn chằm chằm nơi nào đó, Lục Cận Ngôn vốn muốn duy trì định lực, nhưng đáy mắt lại tối sầm.


Hắn gọi tên bé con xong, ngay lúc bé con ngẩng đầu, hắn túm cằm cậu hôn xuống.

Dung Niên ôm eo hắn theo bản năng, nhưng lập tức có cái gì đó chọc chọc vào người.

"...."
Lúc này tuyệt tối không thể làm!!
Khuôn mặt của cậu đỏ bừng, nỗ lực đẩy người ra, từ chối nụ hôn cũng từ chối cái ôm ấm áp.

"Chúng ta còn phải đi ra ngoài." Cậu nhắc nhở, việc này lúc nào muốn là có thể làm, nhưng đom đóm dù muốn nhưng cũng chưa chắc đã có thể nhìn thấy.

Cho nên, phải phân biệt rõ cái nào quan trọng hơn cái nào.

Nhưng vừa rồi Lục Cận Ngôn bị ánh mắt suồng sã của cậu khơi lên dục vọng, hắn duỗi tay, nhẹ nhàng vây bé con lại trong vòng tay.

"Ngoan, đừng lộn xộn."
Giọng nói của hắn có chút khàn khàn, nhẹ nhàng ghé vào tai Dung Niên dỗ dành: "Một lúc là xong thôi, tôi thề."
Dung Niên đứng trước mặt hắn, ý chí lung lay sắp đổ.

Cuối cùng....!
Cuối cùng vẫn đành giải quyết giúp hắn một lần, đến mức mỏi cả quai hàm mới được Lục Cận Ngôn dùng khăn lau khô người, bế ra khỏi phòng tắm.

Đồ dã ngoại đã được chuẩn bị tốt từ trước, hai người nắm tay nhau khoác balo đi ra ngoài.

Tuy ở đây không nhiều người lắm nhưng mà vẫn có.

Hai người chưa đi xa đã đụng phải một đám nhóc con đang chơi đùa, trong đám trẻ con có một bé gái tuổi hơi lớn.

Khi bé gái ấy nhìn thấy hai người họ, trên mặt toàn sự kinh ngạc.

"Ni, mấy người là ai vậy?"
Dung Niên không mở miệng, nửa người giấu sau lưng Lục Cận Ngôn.

Lục Cận Ngôn bóp bóp tay cậu trấn an, trả lời bé gái kia rằng: "Bọn tôi đến từ bên ngoài."
"Muốn đi đâu rứa?"
"Đi lên núi."
"Muộn thế này rồi còn lên núi, hai người không ngủ sao?" Bé gái tò mò hỏi.

Lục Cận Ngôn mang theo lều trại thầm nghĩ, tất nhiên là buồn ngủ rồi, chẳng qua là ngủ chỗ khác thôi.

Nhưng không cần phải nói quá nhiều với người xa lạ.

Vì vậy hắn bỏ qua đề tài này, chỉ nhạt nhẽo nói: "Chúng tôi đang rất gấp, dừng ở đây nhé, hẹn gặp lại."
Vừa dứt lời, Lục Cận Ngôn dắt tay Dung Niên đi vòng qua lũ trẻ con, bước về phía trước.

Bé gái nhìn chằm chằm bóng lưng của hai người, đôi mắt to hẵng còn mang theo vẻ nghi hoặc.

Đi tầm nửa tiếng, cuối cùng hai người cũng lên được đỉnh núi.

Bầu trời đêm của một ngày nắng đẹp, vừa trong trẻo lại tinh khôi.

Hoa cỏ trên núi khẽ đong đưa theo từng làn gió đêm.

Dung Niên gỡ bàn tay đang bị Lục Cận Ngôn nắm ra, nhanh chóng chạy về phía trước.


"Lục Cận Ngôn!"
Bên cạnh cậu là những loại hoa không biết tên, trong bụi cỏ ẩn chứa những con đom đóm vác theo bụng đèn lồng.

"Nơi này thật xinh đẹp!" Cậu nói to, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn ngập tràn vẻ hưng phấn.

Lục Cận Ngôn đặt đồ trong balo xuống bãi cỏ trống, sau đó cười cười đi đến chỗ cậu.

Đom đóm bị kinh sợ mà bay lên.

Dung Niên thấy hắn đến gần, trực tiếp lao vào trong lồng ngực hắn.

"Lục Cận Ngôn, muốn ôm ôm."
Đôi mắt cậu sáng lấp lánh, rọi vào con ngươi Lục Cận Ngôn, sáng hơn muôn vàn con đom đóm, tô điểm thêm cho phong cảnh núi non.

"Được, ôm một cái."
Hắn vươn tay, trực tiếp bế bé con lên.

Sau đó——
Đột nhiên được xoay một vòng.

Tuy rằng không có lời báo trước, nhưng cơ thể đột nhiên lơ lửng giữa không trung, quay vòng vòng, cảm giác ấy thật sự rất thích!
Dung Niên cười tươi đến mức đôi mắt cong thành hình trăng khuyết xinh đẹp, sau khi được thả xuống, cậu còn đòi quay thêm một vòng.

"Thêm lần nữa đi." Cậu vỗ vỗ cánh tay Lục Cận Ngôn, kèm theo yêu cầu: "Lần này giữ lâu hơn một chút."
Cậu muốn được bay nhiều thêm một chốc.

Lục Cận Ngôn dồn lực xuống khuỷu tay, ôm cậu tiếp tục quay.

Mãi đến khi bé con cười đến hết cả hơi hắn mới thôi không quay nữa.

"Nghỉ một lát đã." Hắn vỗ lưng Dung Niên trấn an, để cậu ngồi xuống mặt cỏ sạch sẽ.

Còn bản thân thì đi dựng lều trại.

"Ngài dựng siêu ghê, trước kia ngài từng làm qua rồi ạ?" Dung Niên ngồi xổm bên cạnh hắn, hai tay ôm mặt hỏi.

"Từng dựng qua."
Một bên Lục Cận Ngôn vội vàng hoàn thành công việc trong tay, một bên nói với cậu: "Trước kia tôi cùng anh họ hay đi ra ngoài, tôi không được nhạy cảm với phương hướng cho lắm, cho nên bị lạc đường."
"Lạc nhiều lần quá bèn mang theo lều trại."
"À?" Dung Niên nghe đến phát ngốc: "Nếu biết bản thân không phân biệt rõ phương hướng, vậy tại sao ngài vẫn đi ra ngoài?"
"Bị anh họ lừa." Hắn bình tĩnh nói: "Chính là tên ngồi xe lăn bị anh hai em đánh đấy."
"Niên Niên, về sau mà thấy y là phải lập tức tránh xa ra, y không phải là người tốt đâu."
Dung Niên: "....."
Tình anh em của Lục Cận Ngôn trái ngược với cậu cùng Dung Trì nhỉ, đã giả dối lại còn giả tạo.

Nhưng cả anh hai lẫn Lục Cận Ngôn đều dặn cậu phải tránh xa Lục Đinh Diệp, Dung Niên sẽ không một vừa hai phải phản đối nữa.

Cậu ngoan ngoãn gật đầu: "Em nhớ rồi, lần sau nếu thấy y thì em sẽ chạy ngay."
Lục Cận Ngôn "Ừ" một tiếng, vô cùng hài lòng với câu trả lời này.

Rất nhanh lều trại đã dựng xong.

Sau khi Lục Cận Ngôn chui vào, hắn để hở một cái lỗ, vẫy tay gọi Dung Niên: "Tốt, có thể vào được rồi.".


Bình luận

Truyện đang đọc