BÉ NHÂN NGƯ CẬU ẤY SIÊU NGOAN



Hắn không hỏi, Dung Niên vẫn chưa có cảm giác gì.
Nhưng vừa hôn xong lại dí sát vào lỗ tai, lại còn cố ý đến gần rồi hỏi như vậy, ngay tức khắc làm cho bé con không tự chủ được mềm chân.
Nhìn tai của bé con đều hồng một mảnh, Lục Cận Ngôn xấu xa lùi ra.
Hắn tự sửa sang lại tây trang cho bản thân, rồi đội cho Dung Niên một cái mũ.
"Hôm nay trời có nắng, đội vào."
Hiện tại Dung Niên mặc một cái hoodie màu vàng, thêm một chiếc quần dài đơn giản, đi đôi giày thể thao, nhìn trông tràn đầy sức sống.
Cậu không thích đội mũ, duỗi tay bỏ mũ ra ném sang một bên.
"Lục Cận Ngôn."
Sau khi ném mũ, Dung Niên trực tiếp nhảy lên trên người Lục Cận Ngôn, hai tay ôm cổ hắn.
Đáy mắt Lục Cận Ngôn xẹt qua ý cười, duỗi tay đỡ lấy bé con.
"Lớn như vậy rồi mà còn muốn ôm?"
"Muốn ôm."
Dung Niên bị hắn ôm vào trong ngực, khuôn mặt nhỏ cọ cọ vào cổ hắn, hợp tình hợp lý nói: "Chân của em quá mềm, lúc này không thể tự mình đi được."
Hơn nữa, chân mềm là do Lục Cân Ngôn làm hại.
Cho nên hắn phải chịu trách nhiệm.
Trước nay Lục Cận Ngôn không lơ là việc rèn luyện, hơn nữa ngày ngày ôm Dung Niên cũng giúp hắn tăng cường thể lực.
Đừng nói là ôm một cách đơn giản như vậy, ngay cả trực tiếp bế bé con vào trong lồng ngực dùng chính tư thế này rồi làm một vài chuyện gì đó, hắn đã từng thử qua.
"Được, nếu không thể đi được, tôi đây đành ôm em tới công ty."
Dung Niên nghe thấy những lời này, đôi mắt không khỏi cong thành hình trăng non xinh đẹp.
"Nếu ngài ôm em tới công ty thì ngài sẽ bị chê cười đó."
Lục Cận Ngôn bình tĩnh nói: "Ai dám chê cười tôi, tôi lập tức trừ tiền lương của kẻ đó."
"Không được làm thế, cho dù ngài là ông chủ thì cũng không thể tuỳ tiện trừ tiền lương."
Dung Niên giáo dục hắn: "Mọi người đều làm việc rất khổ cực, ngài không thể làm một ông chủ tồi được."
Mỗi ngày Dung Niên đều xem tin tức, hiện trường trực tiếp đã dạy pháp luật cho cậu.
Như thế nào là một ông chủ lòng dạ đen tối lừa tiền lương của nhân viên.
Chủ thầu cuỗm sạch tiền của công nhân xong chạy trốn.
Hơn nữa—-
Những kẻ xấu nói trên đều bị pháp luật trừng trị.
Hoá ra, Dung Niên xem chính là chương trình pháp luật.
Truyền bá luật pháp xong, Dung Niên lo vừa nãy bản thân quá nghiêm túc khiến hắn sợ hãi, vì vậy tri kỷ hôn lên mặt hắn dỗ dành: "Ngài đừng sợ, chỉ cần ngài là một ông chủ tốt, thì sẽ không bị bắt."
Lục Cận Ngôn lại cố ý muốn trêu chọc cậu: "Vậy ngộ nhỡ tôi trở thành một ông chủ tồi, bị bắt vào tù, vậy Niên Niên còn để ý tới tôi nữa không?"
Dung Niên ngây ra như phỗng.
Vấn đề này quá hố người.
Cậu, cậu không trả lời được!

Lúc trước thích Lục Cận Ngôn cũng bởi vì Lục Cận Ngôn cực kỳ tốt.
Nếu như Lục Cận Ngôn biến thành người xấu, thích thì vẫn thích, nhưng cậu sẽ cảm thấy rất khổ tâm.
Dung Niên rối rắm đến mức lông mày xoắn chặt, một câu cũng không thể thốt lên lời.
Lục Cận Ngôn sợ mình trêu bé con hơi quá mức, vì vậy vội vàng cứu vãn tình hình: "Đừng nghĩ nhiều, vừa rồi tôi chỉ thuận miệng nói thôi."
"Yên tâm, tôi sẽ làm một ông chủ tốt, sẽ không bị bắt đi."
Nghe thấy lời bảo đảm từ hắn, lúc này Dung Niên mới "Ừ" một tiếng thật mạnh.
Bước ra khỏi cửa.
Dung Niêm vỗ vỗ cánh tay hắn, thanh thuý nói: "Để em xuống nhanh lên."
Bằng không, lát nữa chắc chắn sẽ bị người khác nhìn thấy.
Lục Cận Ngôn nâng cậu không buông: "Sợ cái gì, chẳng phải tôi đã nói là muốn ôm em đến công ty sao."
Dung Niên: "...."
Khuôn mặt nhỏ của Dung Niên hoảng hốt, khiếp sợ nói: "Chẳng lẽ không phải là ngài lừa em chơi chơi sao?"
Lục Cận Ngôn trực tiếp ôm cậu ra ngoài: "Không lừa em."
"Không không không, ngài có thể lừa em mà!"
Dung Niên ở trong lồng ngực hắn giãy dụa, nhất quyết không để hắn bế cậu tới công ty
Lục Cận Ngôn không cần mặt mũi, tại sao lại liên luỵ Niên Niên cũng phải mất mặt theo?
Ầm ĩ một lúc lâu, Dung Niên mới được thả xuống.
Lúc này cậu không nói chân mình mềm nữa, đi đường nhanh như bay.
Một lát sau.
Xe Lục Cận Ngôn dừng lại trước công ty, nhân viên bảo vệ tiếp nhận chìa khoá xe, thay hắn đỗ xe vào gara.
"Niên Niên, lại đây."
Lục Cận Ngôn định cầm tay dắt bé con đi vào.
Nhưng Dung Niên lại dùng sức lắc đầu, hơn nữa còn bảo trì khoảng cách với hắn.
"Lục Cận Ngôn, em đã tìm hiểu từ trước rồi."
"Hiện tại ngài là ông chủ, em là trợ lý, trong công ty chúng ta không thể quá thân mật."
Nếu quá thân mật, vậy thì cậu không còn là một trợ lý bình thường nữa, mà là kim chủ văn giống trên mạng, tổng tài cùng tiểu trợ lý nóng bỏng của hắn!
Cái loại trợ lý này, bị đưa đến công ty là để làm mấy chuyện đáng xấu hổ kia.
Mặc dù, mặc dù làm trong công ty nghe có vẻ rất kích thích.
Nhưng Dung Niên cảm thấy bản thân vẫn nên rụt rè một chút.
Lục Cận Ngôn cau mày, muốn dỗ dành cậu: "Ai bảo trợ lý thì không thể thân mật? Hiện tại em là trợ lý tư nhân của tôi——"
Lời còn chưa nói xong, Dung Niên đã cảnh giác hỏi: "Ngài từng thân mật với trợ lý khác?"
Cậu nhắc nhở: "Trong công ty ngài có nhiều hơn một trợ lý!"
Anh hai của cậu cũng vậy.
Anh hai bảo, trong công ty có rất nhiều chuyện cần xử lý, cho nên trợ lý cũng giống vậy, thi thoảng sẽ tuyển thêm một vài người.
Nhưng mà trợ lý của anh hai Dung Niên đều đã gặp qua, họ duy trì một khoảng cách rất an toàn với anh hai, thậm chí còn hơi sợ anh hai nữa.

Lục Cận Ngôn bị cậu hỏi như vậy, ngay lập tức rõ ràng: "Tôi không có."
Tuy rằng hắn cũng có mấy trợ lý, nhưng ngày thường, chính là quan hệ cấp trên cấp dưới rất bình thường.
"Được rồi, không dắt thì không dắt, vậy em cẩn thận đi theo tôi."
Hai người đứng ở trước cửa công ty, người đến người đi, dắt nhau cũng không hay cho lắm.
Lục Cận Ngôn đành thoả hiệp.
Hắn đi trước dẫn đường, Dung Niên ngoãn theo sau.
"Đợi lát nữa vào văn phòng, tôi sẽ giới thiệu với em một chút."
"Trong văn phòng tổng cộng có ba người trợ lý, nhưng bọn họ làm việc ở bên ngoài, chúng ta ở phòng bên trong."
Lục Cận Ngôn vừa đi vừa nói với cậu.
Hai người không vội tới văn phòng, mà đi tới chỗ bộ phận nhân sự trước.
Vừa đến nơi.
Tầm mắt tất cả mọi người đều đổ dồn lên mặt Dung Niên người đang đi phía sau Lục Cận Ngôn.
Vốn dĩ Dung Niên còn định duy trì khoảng cách với Lục Cận Ngôn, nhưng người trong công ty quá nhiều.
Sau khi nhìn thấy một đám người tụ tập, cậu vẫn không kìm được nỗi sợ trong lòng, kéo lại bàn tay to của Lục Cận Ngôn.
Rốt cuộc Lục Cận Ngôn cũng được nắm tay cậu, mắt thường có thể nhìn thấy biểu tình sung sướng trên mặt hắn.
"Ghi vào hồ sơ, về sau cậu ấy chính là một thành viên trong công ty chúng ta.

Tiếp tục thông báo cho ban hậu cần, làm cho cậu ấy một cái thẻ nhân viên."
Lục Cận Ngôn trực tiếp phân phó cho trưởng bộ phận nhân sự.
Sau khi viết tên Dung Niên vào sổ sách, Lục Cận Ngôn bảo trưởng bộ phận điền vị trí trợ lý vào mục chức vụ.
Sau đó, tiền lương một tháng là mười vạn( ~348 triệu Vn).
Hắn để ý thấy quần áo Dung Niên hay mặc, đặc biệt là mỗi bộ đồ hằng ngày, không chỉ dừng ở con số này, hơn nữa ngày thường hắn còn dùng những thứ kia...
Cho nên khi nói ra con số này, hắn hy vọng có thể dỗ Dung Niên vui vẻ.
Ít nhất, có thể giúp Dung Niêm dành dụm một ít để mua đồ.
Mà số tiền lương này sẽ được chuyển thẳng vào tài khoản của cậu.
"Lục Cận Ngôn, chờ đã."
Dung Niên nghe thấy số tiền lương này được ghi chép vào trong sổ, núp sau lưng hắn nhỏ giọng nhắc nhở: "Em nhìn qua trên official website, lương cơ bản của trợ lý là 8000(25 triệu) đến hai vạn(71 triệu).
"Đây là lần đầu em đi làm, hơn nữa còn là thực tập sinh, lương thực tập sinh bị giảm đi một nửa so với ban đầu."
Cậu nghiêm túc nói tiền lương với Lục Cận Ngôn, biểu tình rất chi là trang trọng.
Đi làm thì đi làm.
Chứ không được chiếm tiện nghi.
Lục Cận Ngôn: "...."

Lục Cận Ngôn không nghĩ là nhóc con lại nghiêm túc như vậy, đáy mắt xẹt qua mạt bất đắc dĩ.
"Được rồi."
Hắn xoa xoa mái tóc mềm mại của bé con, nói với trưởng bộ phận: "Điều chỉnh lại tiền lương, ghi 8000 đi."
Nói xong, hắn còn hỏi ý kiến Dung Niên: "Như vậy có được không?"
Dung Niên nghĩ nghĩ một lát rồi gật đầu.
Được rồi.
Hoàn thành xong những việc này, Lục Cận Ngôn mới nắm tay cậu, cùng nhau về văn phòng.
Mà bọn họ vừa đi, các nhân viên ở bộ phận nhân sự trầm mặc một cách kỳ lạ, một lát sau mới khôi phục lại tinh thần.
"Vừa rồi xảy ra chuyện gì, tôi xuất hiện ảo giác à?"
"Lục tổng của chúng ta....!Ngài ấy dẫn một cậu nhóc đi làm?"
"Fuck, còn đối xử với cậu nhóc ấy thật ôn nhu!"
"Lục tổng của chúng ta không phải là ma nhập đấy chứ? Tôi không ngờ ngài ấy lại có một mặt ôn nhu như vậy!"
Ngày thường hình tượng bên ngoài của Lục Cận Ngôn chính là lạnh lùng lãnh đạm, nhìn thôi đã thấy cấm dục đầy mình, hơn nữa, có thể là ngồi lâu trên vị trí cao, cho nên khí thế cũng có chút mạnh mẽ.
Khiến mọi người không khỏi cảm thấy có vài phần kính sợ.
Lúc trước khi ở chung, Dung Niên không tiếp xúc nhiều với Lục Cận Ngôn, cậu cũng từng nghĩ như vậy.
Nhưng sau khi hai người ở chung với nhau, cái gì mà cao lãnh cấm dục hay là khí thế cường đại của Lục Cận Ngôn, trước mặt Dung Niên, gần như là không hề tồn tại.
Hết thảy hành động đối với Dung Niên, để trợ lý thường xuyên tiếp xúc với hắn tới nhìn xem, chắc chắn cũng sẽ hết hồn thầm nghĩ ông chủ của họ rốt cuộc là bị OOC hay là bị ma nhập.
Không lâu sau.
Hai người cùng nhau đi vào văn phòng.
Ba người trợ lý đều có mặt ở gian ngoài, Dung Niên nắm chặt ngón tay Lục Cận Ngôn, tiếp thêm dũng khí, lần lượt chào hỏi từng người.
Giờ phút này, Lục Cận Ngôn có thể cảm nhận rõ cơ thể đang cứng đờ của Dung Niên.
Nghĩ lại vừa rồi gặp không ít người, Dung Niên có lẽ cũng đã căng thẳng tới cực điểm rồi.
Hắn lạnh nhạt phân phó với ba người trợ lý: "Nên làm gì thì làm nốt đi."
Phân phó xong, lập tức dẫn bé con vào trong phòng.
Trong văn phòng chỉ có hai người bọn họ.
Lục Cận Ngôn ôm lấy khuôn mặt trắng bệch của Dung Niên, đặt cậu lên đùi.
"Niên Niên rất tuyệt."
Bàn tay to của hắn vỗ nhẹ lưng Dung Niên, từng chút một trấn an dây thần kinh căng chặt của cậu.
"Đừng sợ, hiện tại chỉ có hai người chúng ta."
Dung Niên vùi mặt vào lồng ngực hắn, mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại cảm xúc."
"Lục Cận Ngôn, hình như em hơi khó chịu."
Tuy rằng cảm xúc đã hoà hoãn được phần nào, nhưng vừa rồi sinh ra vài gợn sóng, trực tiếp ảnh hưởng tới thân thể cậu.
Lục Cận Ngôn: "..."
Lục Cận Ngôn nghĩ lại lúc trước khi xuất phát, hắn từng hỏi bé con một câu: "Mấy ngày rồi chưa làm, cơ thể có khó chịu không?"
Hiện tại, bé con đã cho hắn đáp án.
Nhưng mà——
Đây là ở văn phòng.
Cửa phòng còn bị trợ lý Ella gõ vài cái, đối phương không đi vào, chỉ đứng ở cửa nhắc nhở hắn: "Ông chủ, 10 phút sau có một cuộc hội nghị sắp bắt đầu, ngài có thể chuẩn bị một chút."
Văn phòng, 10 phút.
Bé con vẫn còn nằm trong ngực hắn, mở to đôi mắt ướt dầm dề, nói trên người khó chịu.

Giây phút Lục Cận Ngôn gần như có thể hiểu được cái gì gọi là báo ứng.
"Ngoan nào."
Hắn cúi đầu, hôn lên mặt bé con, dỗ cậu: "Cố gắng chờ thêm chút nữa được không? Chờ tôi họp xong."
"Mất bao lâu?" Dung Niên nắm chặt áo hắn, giọng điệu không tự chủ được mềm mại xuống.
"Một tiếng hoặc hai tiếng."
Trong cuộc hội nghị này còn có mặt một số ông chủ các công ty khác.
Cho nên hắn không có cách nào trì hoãn cuộc họp.
Nếu chỉ là một cuộc họp* bình thường trong công ty, hắn chắc chắn sẽ dời lịch lại.
Nhưng cuộc hội nghị* này đã lên lịch từ trước, không có cách nào thay đổi.
*Các cuộc họp được tổ chức ở quy mô nhỏ hơn và có ít người tham gia hơn.

Họ không chính thức hơn và có thể được tổ chức trong nhà.

Các cuộc họp sẽ kết thúc sau một khoảng thời gian.

Mặt khác, các hội nghị mang tính chất trang trọng hơn, kéo dài trong nhiều ngày và cần có chỗ ở và các tiện nghi khác cho các đại biểu.
Dung Niên nghe thấy hắn nói phải mất một đến hai tiếng, không khỏi nhíu mày.
"Vậy em cũng phải đi."
Ít ra thì nhìn thấy Lục Cận Ngôn, tâm lý của Dung Niên cũng sẽ dễ chịu đôi chút.
"Được."
Trước khi hai người đi tới phòng họp, Lục Cận Ngôn còn hôn cậu một hồi lâu.
Nhưng loại an ủi cấp bậc này, cũng chỉ có thể giúp Niên Niên tạm thời bớt khó chịu.
Trong phòng hội nghị, Lục Cận Ngôn ngồi ở vị trí đầu.
Cuộc hội nghị lần này, có thể coi là hợp tác đa phương.
Còn Lục Cận Ngôn, có tác dụng là người dẫn đầu.
Thời điểm hai người tới, trong phòng hội nghị vẫn chưa có một ai.
Lục Cận Ngôn nhìn thoáng qua tư liệu trong tay, lát nữa còn phải dùng đến nó, Dung Niên ngoan ngoãn đứng bên cạnh hắn.
Dung Niên cũng có nhìn qua tư liệu một chút, nhưng đây là tư liệu mang tính thương nghiệp, cậu nhìn mà chẳng hiểu gì.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
Kèm theo tiếng bước chân đang đến gần, còn có một giọng nói quen thuộc.
"Dung tổng, sao anh lại tới đây?"
"Tần tổng chuyển nhượng phần tài sản trong tay hắn sang cho tôi, vì vậy nên tôi muốn tới cuộc hội nghị này."
"Hoá ra là như vậy, nếu có Dung tổng đây tham gia, cuộc hợp tác lần này của chúng ta có thể thu về càng nhiều lợi nhuận rồi."
"Anh....!anh hai?"
Dung Niên nghe thấy giọng nói ấy, khuôn mặt sợ hãi đến mức trắng bệch.
Mà tiếng bước chân của Dung Tri dừng ngay ở cửa.
Mắt thấy cửa sắp bị đẩy ra, bé con bị doạ không biết phải làm sao, trực tiếp chui xuống gầm bàn.
"Niên—-"
Lục Cận Ngôn còn chưa nói xong, Dung Trì đã đẩy cửa đi vào..


Bình luận

Truyện đang đọc