BÉ NHÂN NGƯ CẬU ẤY SIÊU NGOAN



Trí nhớ của Dung Niên vô cùng tốt, lần trước Lục Cận Ngôn đưa cậu về nhà nhà hắn, cậu vẫn nhớ rõ đoạn đường ấy.

Cậu bắt taxi rồi đi đến khu biệt thự của hắn.

Trước cổng tiểu khu có vài bảo vệ gác cổng, Dung Niên đang nghĩ xem phải nói như nào để được vào thì một bảo vệ cười hiền lành cho cậu đi qua:
"Lần trước tôi có thấy cậu trên xe Lục tiên sinh, hôm nay cậu tới tìm ngài ấy sao?" Bảo vệ hiền từ hỏi.

Dung Niên gật đầu, nắm chặt dây cặp sách, nhìn qua có vẻ rất khẩn trương.

Bước qua cổng, Dung Niên thấy ngay biệt thự đơn lập của Lục Cận Ngôn.

Chỗ Lục Cận Ngôn ở là một tiểu khu lớn chứa vài biệt thự đơn lập.

Người trong đây không giàu thì cũng nhiều tiền, đây cũng là một trong hai tiểu khu sang trọng nhất ở thành phố A.

Chỗ Dung Niên ở là tiểu khu còn lại kia.

Trước cửa nhà Lục Cận Ngôn, cậu không gõ cửa mà ngồi thẳng xuống dưới đất, mở cặp sách ra.

Dược liệu, rượu thuốc, thuốc viên,...!
Dung Niên nghiêm túc lấy từng cái một ra rồi đặt ngay ngắn trước bậc cửa.

Cậu định để đồ xong sẽ rời đi.

Sau khi lấy hết tất cả loại thuốc ra, cậu lại để thêm một xấp tiền mặt tương đương với số tiền sáng nay Lục Cận Ngôn cho cậu lên trên đống thuốc.

Làm xong mọi chuyện, Dung Niên mới thở phào ra một hơi, trong lòng cầu nguyện Lục Cận Ngôn sớm khỏi bệnh, không cần lúc nào cũng phải xoa eo nữa, lúc này cậu mới đứng dậy rời đi.

Nhưng.....!
" Cạch!!"
Cửa ra vào trước mắt đột nhiên được mở ra.

Lục Cận Ngôn cầm tay nắm cửa, khi nhìn thấy Dung Niên trong mắt hắn loé lên sự vui sướng.

Nhưng nhìn xuống, hắn thấy một đống đồ trên mặt đất.

Đủ các loại thuốc bổ thận cùng với xấp tiền nhiều hơn hắn cho Dung Niên.

Mặt Lục Cận Ngôn đen lại.

" Dung Niên!"
Hắn gần như nghiến răng nghiến lợi mà gọi tên cậu, đôi mắt hắn lạnh băng mang theo những cảm xúc mà Dung Niên không hiểu được.

" Em rốt cuộc....!cảm thấy thất vọng về tôi sao"
Hắn cảm thấy đêm đó mình phát huy thực sự không tệ, bằng không cậu cũng chẳng khóc thút thít mà ôm chặt vai hắn, luôn miệng kêu "thoải mái".


Sao hôm nay lại mang thuốc bổ thận đến cho hắn?
Lục Cận Ngôn thấy hắn sắp tức tới choáng váng luôn rồi, hắn buông tay nắm cửa, ôm thật chặt Dung Niên rồi kéo cậu vào nhà.

Hắn áp Dung Niên lên bức tường lạnh lẽo giữa huyền quan* rồi mạnh mẽ hôn xuống.

*huyền quan:là một thuật ngữ trong phong thủy chỉ khoảng không gian giữa cửa chính và phòng khách.

Cảm nhận được đôi môi mềm mại ngọt ngào, Lục Cận Ngôn mới bớt tức giận.

Hắn khoá cậu giữa vòng tay của mình với bức tường, hôn cậu như một sự trừng phạt.

Đôi mắt Dung Niên ướt sũng, phảng phất như có sương mù vây quanh, khuôn mặt nhỏ càng lúc càng hồng.

Nếu cứ tiếp tục, cậu sẽ xuất hiện phản ứng giống kỳ động dục mất.

Tay của Dung Niên đặt lên ngực hắn, nức nở phản kháng.

Nhưng âm thanh cậu phát ra lại quá mềm mại khiến nó giống như một lời gọi.

Cậu đã quên mất lý do mình tới đây.

Quên rằng cậu chỉ đến để đưa đồ cho Lục Cận Ngôn, cũng quên luôn bạn thân Cư Cư đang ở ký túc xá chờ cậu.

Dung Niên vươn cánh tay tinh tế ra, chủ động ôm lấy bờ vai Lục Cận Ngôn.

Hành động giống như đang câu dẫn, Lục Cận Ngôn cảm thấy phản ứng Dung Niên rất giống đêm hôm đó.

Đáy mắt hắn trầm xuống, ghìm lại dục vọng trong người, bế cậu lên rồi đi thật nhanh về phía phòng ngủ.

Tiếng kêu nức nở cầu xin vang lên một lúc lâu trong căn phòng ngủ tối mờ.

Lục Cận Ngôn nhìn khuôn mặt nhỏ khóc đến vô cùng đáng thương, hắn bám mãi không buông mà hỏi cậu:
" Em cảm thấy tôi còn cần uống thuốc không?"
Đầu ngón tay đang cào ra vô số vết xước trên lưng của Lục Cận Ngôn.

Sau khi nghe thấy hắn hỏi câu đó thì tay cậu chợt khựng lại.

" Không, không cần...a ha..!"
Mặc dù Dung Niên đã huhu nhận sai nhưng Lục Cận Ngôn vẫn không buông tha cho cậu.

Bất tri bất giác*, màn đêm nhanh chóng hạ xuống.

*Bất tri bất giác: không cảm thấy gì
m thanh di động vang lên như tiếng chuông báo thức, Dung Niên đang say ngủ trong lồng ngực của Lục Cẩn Niên, nghe thấy tiếng chuông quen thuộc, cậu mờ mịt ngồi dậy.

" Điện thoại của em..."

Tiếng nhạc chuông cậu cài riêng cho Dung Trì.

Nghe hết tiếng chuông này đến tiếng chuông khác, Dung Niên giật mình tỉnh dậy trong cơn ngái ngủ.

Cậu mở to mắt, cả khuôn mặt tràn ngập sự hoảng sợ.

Cánh tay Lục Cận Ngôn còn đang khoác lên người cậu, lông mày hắn chau lại trông như sắp tỉnh.

Nhưng lúc này cậu không rảnh quan tâm đến hắn, nỗ lực thoát khỏi cánh tay của Lục Cận Ngôn, Dung Niên đi đến chỗ để cặp sách.

Trên sàn nhà rải rác quần áo của cậu và Lục Cận Ngôn.

Dung Niên đi vòng qua chúng, trực tiếp ngồi trên thảm trải sàn, lấy điện thoại ra từ trong cặp sách.

Màn hình di động sáng lên.

Thấy có những 10 cuộc gọi nhỡ, tay Dung Niên run bần bật.

Chết rồi!!
Đều tại cậu, mải mê dính chặt lấy Lục Cận Ngôn đến quên cả trời đất.

Tay Dung Niên đè lên trái tim đang đập thình thịch vì khẩn trương của mình, tiếp nhận cuộc gọi đến từ Dung Trì.

"Anh hai." Cậu nói bé như đang thì thầm.

Phía bên kia, Dung Trì vừa nghe thấy âm thanh của cậu, ngay lập tức rống lên:" Dung Niên! Sao em lại không nghe điện thoại? Em có biết anh lo lắng cho em tới mức nào không? Thật sự làm anh sợ muốn chết!"
Giọng nói của Dung Trì còn mang theo một chút mệt mỏi.

Cổ họng Dung Niên như bị nghẹn lại, một lúc sau cậu nhẹ nhàng xin lỗi: " Anh hai, em xin lỗi! Em không nghe thấy âm thanh thông báo."
Dung Trì im lặng, như thể anh đang cố gắng kìm nén cảm xúc nào đó.

Một lúc sau.

Dung Trì ngồi trên xe, nhắm mắt lại, che đi hai tròng mắt đỏ lừ, giọng anh khàn khàn: " Không trách Niên Niên, là do anh quá sốt ruột.

Ngoan, bây giờ em đang ở đâu? Anh đến đón."
Dung Niên nghẹn họng.

Cậu quay đầu ra thì thấy Lục Cận Ngôn đã tỉnh lại, hắn ngồi trên giường nhìn cậu không chớp mắt, Dung Niên cố kiềm nén hơi thở dần trở nên hỗn loạn của mình.

"Không, không cần đâu, em sẽ bảo Cư Cư đưa về! " Dung Niên vội vàng nói:"Em sẽ sớm trở về."
Địa chỉ hiện tại của cậu, cậu không dám nói với Dung Trì.

Dung Trì hiếm khi không phản đối mà thuận theo ý cậu.


"Được, trong vòng một tiếng phải có mặt ở nhà." Dung Trì nói xong, ngay lập tức cúp máy.

Nếu còn tiếp tục nói chuyện, Dung Niên sẽ phát hiện ra anh đang mất khống chế.

Biệt thự Dung gia có một phòng tập quyền anh chuyên dụng, Dung Trì về nhà, không chào hỏi một tiếng nào, sắc mặt âm trầm đi thẳng vào phòng quyền anh.

"Bịch———"
Anh vung quyền thật mạnh vào bao cát, âm thanh nặng nề vang lên.

Bên ngoài, ông nội và mẹ Dung nhìn vào căn phòng đang đóng chặt, lông mày họ cau lại.

" Có chuyện gì làm thằng bé khó chịu sao?"
Ông nội thở dài: "Ta cũng không biết, tên xấu xa họ Lục kia đang ở nước ngoài, không có khả năng y trêu chọc tới Trì Trì.

"Hay là chuyện của Niên Niên?" Mẹ Dung có chút ngập ngừng nói tiếp: " Sau lần Niên Niên mất tích đó, thằng bé càng lúc càng nóng tính——"
Bà còn chưa nói xong, ông nội phóng tới ánh mặt lạnh lùng mang hàm ý cảnh cáo.

Mẹ Dung bị ánh mắt lạnh băng của ông làm cho phát run, bà rũ mắt xuống, nhẹ nhàng nói: " Xin lỗi ba, là con quá lời."
Những sự việc Niên Niên trải qua hồi nhỏ là điều cấm kỵ trong cái nhà này, bất kỳ ai cũng không được nhắc tới nó.

Lần này là do bà lắm miệng.

Trong phòng quyền anh.

Sau khi đấm bao cát đến kiệt sức, Dung Trì mới ngừng lại.

Anh hít một hơi thật sâu, những cảm xúc hoảng sợ và bực dọc vì không gọi được điện thoại cho Dung Niên cũng đã vơi đi nhiều.

" Phù."
Anh lấy khăn lau khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi của mình.

Chuẩn bị tắm sạch sẽ rồi đợi Niên Niên trở về.

Vừa mới bước hai bước, di động của anh chợt sáng lên.

Có số lạ gọi tới.

Bình thường Dung Trì sẽ không nhận những cuộc gọi không rõ nguồn gốc như này, nhưng anh như bị ma xui quỷ khiến mà ấn nút tiếp nhận.

" Dung Trì, tôi sắp về nước rồi!"
Giọng nói mang theo ý cười truyền truyền tới, nhưng không phải là nụ cười hiền lành.

" Chờ tôi về, nhớ tới đẩy xe lăn cho tôi, dù sao chân tôi cũng là do cậu đánh gãy..."
" Cút! Con mẹ nó, sao anh không nói anh đánh tôi nặng tới mức phải vào ICU* nằm nửa tháng đi?" Trên khuôn mặt tuấn tú của Dung Trì như có mây đen che kín: "Anh cứ ở đấy mà nghỉ mát đi, đừng về vội.

Bớt làm phiền tôi!"
*ICU: trung tâm điều dưỡng sức khoẻ
Cúp máy, anh liền kéo số điện thoại kia vào sổ đen, động tác nước chảy mây trôi.

Vứt điện thoại lên bàn, Dung Trì quyết định không đi tắm nữa mà tiếp tục đấm bao cát.

Tên xấu xa họ Lục kia sắp về, anh phải tăng cường luyện tập, đến lúc đánh nhau còn có thể dễ dàng nâng cả xe lăn của hắn, nói chừng còn ném hắn thành tro luôn ấy chứ!
Bên phía của Dung Niên.


Căn phòng tối tăm được ánh đèn ấm áp chiếu sáng.

Lục Cận Ngôn bước xuống giường sau khi Dung Niên gọi điện thoại xong.

" Phải về sao...?" Hắn hỏi.

Dung Niên: "..."
Ánh mắt cậu không rời được thân thể Lục Cận Ngôn, từ cổ xuống vùng ngực, khắp nơi đều là dấu răng cùng với vết cào của cậu, Dung Niên nhìn vết tích mình tạo ra mà mặt đỏ bừng.

Vừa nãy cậu quá nhiệt tình rồi sao?
Làm cả người Lục Cận Ngôn toàn vết yêu thế kia...!
Thấy cậu thất thần, Lục Cận Ngôn chau mày lại, cúi người bế cậu lên.

" Tôi mang em đi tắm!"
Dung Trì gọi điện thoại tới, Lục Cận Ngôn biết đêm nay mình không thể giữ Dung Niên ở lại được.

Lúc đi tắm, Dung Niên mới nhìn thấy tình trạng cơ thể của mình.

Cậu nhìn đối phương rồi lại nhìn lại mình, ngẩng khuôn mặt nhỏ trắng bệch lên, nghiêm túc kết luận: "Chúng ta đều thích cắn người nhỉ."
Động tác trên tay Lục Cận Ngôn dừng lại, ánh mắt hắn hiện lên vẻ bất đắc dĩ.

Hắn thực sự bó tay, vào thời điểm này mà cậu còn tìm điểm chung của cả hai.

Tắm rửa xong, Dung Niên mặc lại quần áo và định rời đi.

Trên lưng cậu khoác chiếc cặp nhỏ, nhìn khuôn mặt của Lục Cận Ngôn, tự nhiên cậu cảm thấy thật có lỗi.

Cậu cảm thấy mình giống như tiểu tra nam* vậy.

*Tra nam: người đàn ông cặn bã
Mỗi lần chủ động tới tìm Lục Cận Ngôn là lại lên giường với hắn, ngủ sướng rồi lại đi...!
Nhìn qua có vẻ vừa khốn nạn vừa vô tình.

Mặc dù lần này là Lục Cận Ngôn hôn Dung Niên trước, nhưng ai bảo cậu mang thuốc bổ thận đến cho hắn cơ, sau khi bị hôn mấy lần thì cậu mới cởi quần áo của Lục Cận Ngôn.

Vì vậy, tiểu tra nam vẫn bị đánh gục.

" Còn, còn mấy cái đó?" Dung Niên đứng ở cửa, nhỏ giọng hỏi hắn: "Vậy ngài sẽ nhận đồ em tặng chứ?"
Nếu Lục Cận Ngôn nhận quà của cậu, thì chuyến đi này mới không vô ích.

Dù sao thì, ở trên giường vẫn là Lục Cận Ngôn tốn sức nhất.

Sau khi Lục Cận Ngôn mặc quần áo xong, hắn bước tới xoa đầu cậu: " Ngốc, nếu muốn tặng quà, chỉ có thể là tôi tặng cho em.

Đi thôi, tôi đưa em về."
" Đừng sợ, tôi sẽ chỉ đưa em đến cổng tiểu khu thôi."
Vừa hay, trên đường đi có thể hỏi Dung Niên một chút, trong suy nghĩ của cậu, hắn là người như thế nào.

—————-
Tác giả có lời muốn nói:
Dung Niên: Tui thật khốn nạn!! QAQ.


Bình luận

Truyện đang đọc