BÉ NHÂN NGƯ CẬU ẤY SIÊU NGOAN



Hay tin mình được lên chức ba, Lục Cận Ngôn lục tung trí nhớ cũng không tìm được từ ngữ nào thể hiện tâm trạng vui sướng lúc này của hắn.

Hắn cúi đầu nhìn bụng nhỏ mềm mại trắng nõn dưới lòng bàn tay, trong mắt ngập tràn ý cười.

"Niên Niên."
Hắn rút tay lại, tiếp tục ôm bé con đang cẩn thận kéo áo xuống để che bụng vào trong lồng ngực.

"Cảm ơn em." Hắn nói: "Cảm ơn em vì đã sinh em bé cho anh."
Nghe thấy câu cảm ơn kia, Dung Niên nhíu chặt mày, giọng điệu nghiêm túc sửa lại lời của hắn: "Em sinh em bé bởi vì bé nó nằm trong bụng em."
Không hoàn toàn là vì Lục Cận Ngôn, cho nên hắn không cần phải cảm ơn như vậy.

Kể cả khi Lục Cận Ngôn không thích đứa bé này, cậu cũng sẽ sinh nó ra.

Lục Cận Ngôn không đáp, hắn chỉ cúi người xuống rồi nhẹ nhàng hôn cậu.

Vừa mới được hôn, cả người Dung Niên đã mềm nhũn.

Cậu ôm lấy cổ Lục Cận Ngôn, đầy ẩn ý nói: "Chúng ta về phòng sao?"
Lục Cận Ngôn lắc đầu.

Môi hắn chậm rãi tách khỏi môi Dung Niên, trong đôi đồng tử sâu hun hút phản chiếu lại bóng dáng của cậu.

"Niên Niên, em đang có thai, khoảng thời gian này chúng ta không nên quan hệ nữa.

Dung Niên: "????"
Hai mắt Dung Niên trợn tròn trước những lời này, cậu không thể tin được mà chất vấn: "Tại sao?!"
Không lẽ Lục Cận Ngôn bất lực?
Nhìn vẻ mặt hoảng sợ của cậu, Lục Cận Ngôn bất đắc dĩ xoa xoa tóc cậu: "Đây là chuyện bình thường mà.

Em đang mang thai, giờ anh mà chạm vào em thì sẽ làm đứa bé bị thương."
Dung Niên nghe thấy lý do này, cậu lập tức lắc đầu nguầy nguậy: "Không đâu."
"Ngoan, đừng nghịch ngợm."
Lục Cận Ngôn cho rằng câu Không có đâu này của cậu là thuận miệng nói bừa, vậy nên hắn kiên nhẫn dỗ dành cậu: "Trước hết chúng ta nhịn một khoảng thời gian, đợi khi nào em bé sinh ra, anh sẽ yêu thương em hết mình, được hay không?"
"Không." Dung Niên trả lời không chút dự.

Khuôn mặt nhỏ của cậu phồng lên, nhắc lại cho Lục Cận Ngôn nghe: "Chú Trường Lâm từng nói, lúc mang thai em bé vẫn có thể làm."
Lục Cận Ngôn biết người tên Trường Lâm này chính là vị bác sĩ dưới đáy biển.

Thấy anh ta từng nói như vậy, quả nhiên Lục Cận Ngôn có phần lung lay.

"Trường Lâm còn nói gì nữa?"
"Chú Trường Lâm nói, lúc nhân ngư mang thai rất cần sự âu yếm của bạn đời."
Nói xong, cậu vươn bàn tay nhỏ kéo khuôn mặt tuấn tú của Lục Cận Ngôn: "Vậy nên, anh tuyệt đối không được dừng lại."
Nếu Lục Cận Ngôn không làm nữa, có khi cậu nhịn đến hỏng cũng nên.

Lục Cận Ngôn vẫn khá nghi ngờ lời cậu nói, hắn quyết định sau khi trở về sẽ đi tìm dì hai một phen.


Thoạt nhìn, dì hai mới là người chăm sóc chính, thuốc Niên Niên uống cũng do một tay cô nấu.

Lục Cận Ngôn thầm nghĩ, mình có thể đi học hỏi chút kinh nghiệm, đợi sau khi rời đảo về nhà, hắn cũng có thể chăm sóc cho Niên Niên tốt hơn.

Hai người ngồi trên bãi cát ôm nhau một lúc lâu, lúc sau còn suýt chút nữa lao vào đóng phim hành động.

Lục Cận Ngôn bế Dung Niên đang ngủ gật quay trở về, chăm sóc cho cậu đến tận trưa.

Đến bữa trưa, tranh thủ lúc Dung Niên đang tự mình dùng bữa cơm dinh dưỡng của riêng cậu.

Lục Cận Ngôn đi tìm dì hai để hỏi chuyện về Dung Niên.

"Thật trùng hợp, tôi đang định đi tìm cậu thì cậu lại tới trước rồi."
Bên trong phòng chỉ có hai người bọn họ, không có ông nội với cả Dung Trì nên Lục Cận Ngôn cũng thấy bớt căng thẳng phần nào.

"Dì Dung, Niên Niên....!đây là lần đầu tiên tôi gặp phải trường hợp này, nên tôi sợ rằng sẽ không chăm sóc tốt cho em ấy."
Giọng điệu Lục Cận Ngôn chân thành: "Người có thể nói cho tôi biết những điều cần chú ý khi chăm sóc Niên Niên không?"
Dì hai liếc mắt nhìn hắn, thay vì vội vã căn dặn những điều cần chú ý cho hắn thì cô chỉ lạnh nhạt nói: "Tôi có chuyện khác muốn nói với cậu."
"Ngồi đi, không cần đứng."
Nói xong, dì hai tự ngồi xuống trước.

Lục Cận Ngôn không ngồi, vẫn đứng im tại chỗ: "Không sao đâu, tôi ổn mà.

Dì Dung cứ nói đi."
Dì hai "Ừ" một tiếng, sau đó nói toàn bộ chuyện liên quan đến cha Dung cho hắn.

Khi nói đến vấn đề này, đương nhiên sẽ không tránh được việc năm đó Dung Niên đã trải qua những gì trong phòng thí nghiệm.

Đặc biệt là....!
Khi ấy phòng thí nghiệm vẫn còn giữ lại bản ghi chép về số liệu nghiên cứu, và một vài thứ khác.

Dì hai đưa tất cả những thứ đó cho Lục Cận Ngôn.

Trên ảnh chụp là khung cảnh Dung Niên bị nhốt ở trong lồng sắt dưới nước, cậu ôm đuôi cá bị thương co rúm vào một góc trong lồng sắt, sự sợ hãi và tuyệt vọng hiện rõ trong đôi mắt ửng đỏ.

Lục Cận Ngôn siết chặt nắm đấm, tròng mắt đỏ ngầu.

Tim hắn vô cùng đau, đồng thời cũng cực kỳ hối hận.

Tại sao hắn không được gặp Niên Niên sớm hơn một chút.

Trong lúc bé con đáng thương của hắn bị lũ súc sinh này hành hạ, bản thân hắn đang làm cái quái gì?!
Dì hai có thể thấy rõ ánh lệ dưới đáy mắt của hắn.

Trong ấn tượng của cô, người đàn ông thường xuất hiện trên các trang tạp chí nước ngoài, tin tức thương nghiệp, cũng như trong miệng Dung Trì luôn có hình tượng kiêu căng, ngạo mạn.

Tình trạng sắp mất khống chế như lúc này, quả thực hơi ngoài dự đoán của cô.


Nhưng---
Dì hai thở phào nhẹ nhõm, xem ra Lục Cận Ngôn thực sự yêu thương Niên Niên nhà bọn cô.

Hai người ngồi trong phòng nói chuyện một lúc lâu.

Sau khi ra ngoài, Lục Cận Ngôn chợt nảy ra một ý tưởng.

Hắn muốn Mael phải nếm trải tất cả những gì Niên Niên từng chịu đựng.

Hắn không muốn gã chết một cách thống khoái*.

*Thống khoái: Nhẹ lâng lâng như trút được gánh nặng.

(Từ điển)
Ăn uống no nê xong, Dung Niên ngồi trên ghế sofa trong phòng ăn chờ hắn.

Thấy hắn đi tới, Dung Niên vội vã đứng dậy khỏi sofa, chạy vài bước về phía hắn.

"Anh với dì hai ở trong đó nói gì vậy? Em chờ anh lâu lắm rồi đó."
Lục Cận Ngôn nhớ lại những điều dì hai vừa nói, rồi lại nhìn bé con sắc mắt hồng hào khỏe khoắn đang đứng trước mặt mình, hắn cảm thấy trái tim như bị ai đó đâm một nhát.

Mặc kệ người lớn vẫn còn ở đây, hắn dứt khoát ôm người vào trong lồng ngực, nhẹ nhàng hôn lên mặt cậu.

"Ở trong đó hỏi dì hai cách chăm sóc em."
Lục Cận Ngôn một bên nói, một bên bế cậu đi ra ngoài: "Niên Niên, sau này em có đi đâu thì cũng dẫn anh theo được không?"
Giờ phút này, cuối cùng Lục Cận Ngôn cũng hiểu tại sao mấy năm nay người Dung gia lại giữ kỹ Dung Niên đến vậy.

Nếu đổi lại thành chính hắn.

Sau khi trải qua sự việc như vậy, chắc chắn hắn cũng sẽ vĩnh viễn đặt bé con dưới mí mắt của mình.

Dung Niên ngẩng khuôn mặt nhỏ trắng nõn lên, hợp tình hợp lý gật đầu.

"Cho dù anh không nói thì em cũng sẽ làm như vậy."
Vì hai người đã rời khỏi nhà ăn, cho nên Dung Niên không cần kiêng kị nữa, cậu mạnh dạn nói thẳng: "Bây giời em chẳng thể rời xa anh.

Lúc ở dưới đáy biển, em cực kỳ cực kỳ muốn gặp anh."
Nói xong, Dung Niên cảm thấy bản thân quá mức dính người, vì thế cậu quăng nồi lên người cục cưng.

"Cũng không phải mỗi mình em dính anh, ngay cả em bé trong bụng cũng dính anh lắm đó."
"Nếu không nhìn thấy anh, em bé trong bụng sẽ vô cùng buồn bã.

Cục cưng buồn làm em buồn theo."
Nghe những lời nghiêm túc này của cậu, đáy mắt Lục Cận Ngôn bớt tối tăm phần nào.


"Được, anh biết rồi.

Anh sẽ không để em với cục cưng phải buồn."
"Vâng!" Dung Niên dõng dạc đáp.

Đến đêm.

Dung Trì vẫn chưa đi ngủ, anh vừa mới điều tra ra tung tích của Mặc Mặc và Cư Tử Dật.

"Người của cha Mặc Mặc đến đón bọn họ?"
Ngay khi biết tin, Dung Trì lập tức thông báo cho mọi người, bao gồm cả Dung Niên vẫn chưa ngủ.

Biết được bọn họ được người nhà dẫn đi, mọi người yên tâm hơn phần nào.

Bởi vì cha ruột không có khả năng làm hại con mình.

Nhưng Dung Niên vẫn cảm thấy có điều gì đó sai sai.

Cậu và Lục Cận Ngôn liếc mắt nhìn nhau, hai người đều có cùng một suy nghĩ, nhưng không có chứng cứ nên cũng chẳng dám nói.

Đợi khi mấy người ông nội đi hết, Lục Cận Ngôn với cả Dung Niên vẫn ở lại.

"Anh hai, theo thông tin anh điều tra được thì Mặc Mặc bị người cha nhóc hay mẹ nhỏ của nhóc dẫn đi vậy?" Dung Niên hỏi.

Dung Trì khó hiểu: "Khác nhau chỗ nào sao?"
Dung Niên nhăn khuôn mặt nhỏ, lo lắng nói: "Khác nhiều là đằng khác."
"Cho dù là cha hay là mẹ nhỏ thì đều là người một nhà của nhóc ta.

Theo lý thuyết, nhóc ta quay về cũng chẳng có gì nguy hiểm."
Dù sao, Mặc Mặc cũng chỉ là một đứa nhóc bình thường.

Dung Trì thật sự không nghĩ ra được lý do gì khiến cha nhóc phải làm hại nhóc.

Hơn nữa, còn có một Cư Tử Dật to xác như vậy trở về cùng với nhóc.

"Cậu cứ nói thẳng ra, rốt cuộc ai mới là người tới đón nhóc ấy?" Lục Cận Ngôn ngắt lời anh, hỏi.

Dung Trì liếc mắt nhìn hắn, trong lòng vẫn cảm thấy hơi khó chịu, nhưng khó chịu thì khó chịu chứ cái gì nên trả lời thì vẫn phải trả lời.

"Đám vệ sĩ đi vào trong đảo là người dưới trướng cha Mặc Mặc, mẹ nhỏ của Mặc Mặc chưa từng xuất hiện."
Đáy mắt Lục Cận Ngôn tối lại: "Tôi có vài mối quan hệ ở nước ngoài, chúng ta nên tiếp tục điều tra vấn đề này."
Nếu Mặc Mặc thật sự bị cha nhóc đón đi, thì sau khi trở về hai người không thể nào cùng bị mất liên lạc.

Dung Trì thuận miệng đồng ý: "Được thôi, cậu muốn điều tra thì cứ tự nhiên."
Nói xong chuyện này, Lục Cận Ngôn dắt tay Dung Niên đi ra ngoài.

Dung Trì nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn.

Đương lúc hắn sắp bước ra khỏi cửa, anh không nhịn được mà gọi lại.

"Lục Cận Ngôn, rốt cuộc Lục Đinh Diệp đang ở đâu?"
Lục Cận Ngôn: "....."
Lục Cận Ngôn ngoảnh đầu lại, thấy Dung Trì đang cố hết sức để ngụy trang nhưng vẫn lộ ra vài phần cảm xúc.

Hắn trầm mặc một lúc rồi đáp: "Ở một nơi rất xa."

"Ở đó không có sóng, cho nên không chỉ cậu mà ngay cả tôi cũng không liên lạc được với y."
"Nhưng tôi cam đoan y vẫn còn sống."
Đèn tín hiệu sinh mệnh của Lục Đinh Diệp ở chỗ hắn vẫn còn sáng, nói cách khác mạng chó của y vẫn còn.

Dung Trì lại đụng phải cái đinh mềm, trong lòng anh vô cùng ấm ức.

"Thôi, thích thì nói, không nói thì cút."
Nếu tên chó điên kia thích chạy đến vậy, vậy thì đừng mong anh sẽ để cửa cho y.

Thấy anh tức giận, suýt chút nữa Lục Cận Ngôn có ý định bán đứng anh họ mình.

Nhưng lời Lục Đinh Diệp nói trước khi đi cứ văng vẳng bên tai hắn.

Mấy chuyện lộn xộn ở ngoài kia cứ để hai người bọn họ lo.

Bên phía Dung gia toàn là nhân ngư, đặc biệt tính tình Dung Trì còn có chút bốc đồng.

Nếu để anh đối phó với Mael, chưa biết ai mới là người chịu thiệt.

Mael tiếp thu mấy năm kinh nghiệm từ phòng thí nghiệm cũ.

Lúc này, quy mô do gã gây dựng còn vượt xa lần trước.

Lục Đinh Diệp không cho phép Dung Trì dây vào nguy hiểm.

Mà bản thân Lục Cận Ngôn cũng không muốn bé nhân ngư nhà hắn dính dáng đến mấy chuyện kinh tởm này.

Hai anh em bọn họ vốn là kẻ điên từ sâu trong xương cốt, họ tuyệt đối sẽ không để nhân tố bất ổn nào làm cản trở đến chuyện mà bọn họ đang làm.

"Cậu kiên nhẫn đợi một chút, anh ta sẽ trở về ngay thôi."
Nói nốt câu này, Lục Cận Ngôn không nhiều lời nữa, hắn dắt tay Dung Niên biến mất khỏi cửa ra vào.

"Choang___"
Bốn phía tĩnh mịch, chỉ có một mình Dung Trì ngồi trên ghế sofa.

Đột nhiên anh tức giận hất đổ bộ trà cụ trên bàn.

"Con mẹ nó, không về thử xem, tôi lập tức bỏ anh...."
Tiếng thì thầm trầm thấp pha lẫn chút ngoan độc hoà vào trong không khí.

Mà trong một căn phòng thí nghiệm nào đó ở rất rất xa.

Lục Đinh Diệp thấy mình sắp bị tiêm một loại thuốc không rõ nguồn gốc vào người, đáy mắt y tối sầm lại.

Rất nhanh.

Y đã quen thuộc nơi này.

Chờ thêm chút nữa....!
Chờ người của Lục Cận Ngôn đến, y sẽ tiễn đống rác rưởi này xuống địa ngục.

Đợi khi nào xử lý xong bãi rác này, y cũng nên quay về dỗ dành người nào đó đang cáu kỉnh.

.


Bình luận

Truyện đang đọc