BÌNH TĨNH, ANH CÓ THỂ

Edit by Mặc Hàm

Sau khi đẩy Cố Hi ra, Ngô Phất Dục không kịp né tránh, kết quả là thân thể bị đâm, đá người kia một cước ngã trên đất. Lúc đối diện với tầm mắt Vinh Kinh đang phóng tới, trong nháy mắt bọn  họ tựa hồ đều hiểu được ý của đối phương  Vinh Kinh chế trụ người ngay tại chỗ

Ngô Phất Dục lùi lại vài bước, được Cố Hi vừa ổn định trong hoảng loạn đỡ lấy.

Sau khi người đàn ông mặc đồ đen bị đá ngã, rút dao ra, quay đầu định bỏ chạy. Hắn cũng không nghĩ tới sẽ đột nhiên lao ra thì bắt gặp Trình Giảo Kim, còn chưa kịp phản ứng đã bị lực đạo lớn hơn mạnh mẽ đè lại.

Mục tiêu ban đầu của hắn là Vinh Kinh, chính là alpha này lúc trước phá hủy kế hoạch giết chết O trên taxi của hắn, sau đó lại dám đến cục cảnh sát tố cáo hắn. Cho nên cuộc sống tiêu dao nhiều năm cứ như vậy biến mất, hắn nhất định phải khiến Vinh Kinh phải trả giá đắt.

Cùng Chử Dương trao đổi điều kiện, từ lúc hắn lấy được tư liệu của Vinh Kinh, cũng đã chuẩn bị.

Nhưng hắn phát hiện tính cảnh giác của Vinh Kinh thật sự quá cao,  căn bản tìm không tìm được cơ hội để xuống tay, nếu một lần xuống tay thất bại rất có thể sẽ thất bại vĩnh viễn. Hôm nay phát hiện anh cõng Omega đi dạo, nhìn biểu tình của hai người tràn đầy nhu tình, nhất định là người yêu.

Không động được Vinh Kinh, vậy thì động đến người yêu của anh.

Vinh Kinh sẽ càng đau đớn không muốn sống, người yêu của anh cũng không thể có thân thủ tốt như vậy.

Họ đã tách nhau ra, một cơ hội tốt, đó là ngay bây giờ!

Hắn giống như mũi tên rời cung lao ra ngoài, vừa rồi hắn đã quan sát thật lâu, từ đám người đi qua đi lại, tìm được  đường lui tốt nhất. Chỉ cần không ham chiến, đâm vào chỗ trí mạng, rời đi khi đám đông hỗn loạn. Hắn đã chuẩn bị xong quần áo để tay ở nhà vệ sinh công cộng bên cạnh, có thể trong vài phút mà biến mất không thấy hình dạng.

Loại “giết người ngẫu nhiên” này rất khó tìm được hung thủ, chỉ cần hắn có thể tránh được camera, ngụy trang tốt, lập tức rời đi, làm được ba điểm này cơ hồ đứng ở thế bất bại.

Nhưng, cái tên đột nhiên lao ra này rốt cuộc là ai!

Đám đông la hét, mọi người chạy loạn tứ phía.

Nam nhân áo đen thấy thế không ổn, bị đạp trên mặt đất còn nhớ tới, lại không nghĩ tới Vinh Kinh nối tiếp mà đến.

Dao nắm chặt trong tay đâm tới, Vinh Kinh vẻ mặt sắc bén, trực tiếp cầm lưỡi đao, máu tươi bắn ra.

Có lẽ bộ dáng tàn nhẫn này của Vinh Kinh đã làm nghi phạm kinh sợ, Vinh Kinh phảng phất không cảm giác được đau đớn, trong  nháy mắt mờ mịt rút đao nhiễm máu ra, ném ra xa.

Không có vũ khí, liền mất đi  hơn phân nửa uy hiếp, lại dùng tay nhuộm máu một phen kéo khẩu trang của người này.

Rất thanh tú, nhìn còn có một chút khuôn mặt đẹp mắt, thoạt nhìn là xa lạ, nhưng có loại  cảm giác quen thuộc không thể nói ra, loại ánh mắt nhìn như thiện lương này ẩn giấu sát khí, nhất định đã từng nhìn thấy ở nơi nào!

Trong lúc nhất thời Vinh Kinh cũng không nhớ ra, nếu có thể lưu lại ấn tượng trong đầu anh tất nhiên là người đã từng lưu ý qua.

“Làm ơn báo cảnh sát và gọi xe cứu thương giúp, và nhờ mấy alpha đến để khống chế hắn!” Có lẽ là biết đường cùng, người dưới thân giãy giụa vô cùng lợi hại, máu trong lòng bàn tay Vinh Kinh còn đang không ngừng chảy. Anh trấn an Cố Hi sắc mặt khẩn trương trắng bệch, ý bảo mình  không có việc gì, rút khăn tay băng bó cầm máu cho  mình.

Dưới sự nhắc nhở của anh, quần chúng vây xem mới phản ứng lại, nhao nhao đến  hỗ trợ.

Nhìn nghi phạm được một nhóm alpha xung quanh tự xung phong đưa lên xe cảnh sát, đám người Vinh Kinh dẫn Ngô Phất Dục lên xe cứu thương.

Quần áo của Ngô Phất Dục đã bị máu tươi thấm nhuộm, bất quá vừa rồi Cố Hi đã dùng phương pháp ép lại để cầm máu, hiện tại hắn đang nằm trên cáng, nhân viên y tế đang khẩn trương xử lý cho hắn. Hắn suy yếu ý bảo Vinh Kinh tới gần một chút, Vinh Kinh còn chưa từng thấy qua một  con cá như vậy, nghĩ đến một màn mạo hiểm vừa rồi, có chút tư vị nói không nên lời, cúi xuống.

Ngô Phất Dục: “Gần một chút.”

Vinh Kinh phảng phất như một người máy, lại cúi tiếp.

Bàn tay Vinh Kinh đã được Cố Hi cẩn thận băng lại, nhìn thấy trạng thái này của Ngô Phất Dục, Cố Hi lập tức nhìn chằm chằm người.

Ngô Phất Dục: “Gần hơn một chút. ”

Cố Hi có dự cảm không tốt.

Vinh Kinh lại gần một chút.

Ngô Phất Dục khí tức bất ổn: “Tôi…có thể… nói chuyện với cậu vài câu không? ”

Vinh Kinh: “Cậu nói đi. ”

Ngô Phất Dục thoạt nhìn cực kỳ suy yếu: “Trước khi tôi chết, có nguyện vọng muốn đạt được nhất, không đạt được tôi chết  cũng không cam lòng…”

Vinh Kinh nhìn qua, Ngô Phất Dục mơ hồ rưng rưng  nước mắt.

Cắt áo thun của Ngô Phất Dục ra, nhân viên y tế đang nhìn vết thương của hắn: “…” Anh chỉ là một chút ngoại thương, thoạt nhìn chảy máu nặng, nhưng đều không vào nội tạng.

Ngô Phất Dục năm xưa bị ném vào quân doanh, dùng lời của hắn chính là từ trong địa ngục bò ra, lúc hắn chắn là cố ý tránh đi chỗ yếu hại, bằng không sao có thể kiên trì tỉnh táo trong thời gian dài như thế này.

Ngô Phất Dục lần đầu tiên cảm thấy Vinh Kinh chăm chú nhìn  hắn, một trận cảm xúc dâng trào: “Tôi muốn cậu hôn tôi một cái.” Nụ hôn đầu tiên của ông đây, cuối cùng cũng có hy vọng.

Vinh Kinh còn chưa trả lời, Cố Hi giống như một con mèo bị giẫm lên đuôi, ba lần phủ định: “Không được, không thể, cậu nằm mơ! ”

Ngô Phất Dục: “Khi tôi còn sống, tôi đã có một mong muốn này. Tôi nói này, tôi vừa mới cứu cậu đấy, thái độ của cậu với ân nhân cứu mạng là vậy đó hả? ”

Cố Hi đuối lý, thanh âm nhỏ hơn tám độ: “Nhưng… Tôi đứng ở phía trước rất tốt, ai bảo cậu nhiều chuyện đẩy tôi ra. Cậu xem cậu còn không dùng được, này không phải là bị thương!”

Ngô Phất Dục bị Omega miệt thị, tức giận lập tức vọt  lên.  

Hắn ngay lập tức nhảy ra khỏi giường, dựa vào lý lẽ biện luận: “Cậu biết alpha ghét nhất nghe từ này không, ai không được! Nói rõ ra coi!”

Không khí bỗng nhiên ngưng đọng, thân thể Ngô Phất Dục cứng đờ, tất cả mọi người trong xe cứu thương nhìn về phía hắn sinh long hoạt hổ.

Vinh Kinh: “…”

Cố Hi: “…”

Bình luận

Truyện đang đọc