BÌNH TĨNH, ANH CÓ THỂ

Edit by Mặc Hàm

Không ai biết ngày đó Ngô Hàm Thích đã trải qua chuyện gì, lần này hắn trở nên yên tĩnh hẳn.

Mà Vinh Kinh không thấy trước ngày mai sẽ như thế nào, anh chỉ biết mình cần phải trân trọng hiện tại, sống như thể hôm nay là ngày cuối cùng.

Phần lớn thời gian Vinh Kinh đều ở bên cạnh Cố Hi. Có một đoạn thời gian, mọi người phát hiện bên cạnh Cố Hi luôn có một vệ sĩ cao lớn luôn theo sát cậu. Vệ sĩ này rất thần bí, hầu như không lộ diện, chỉ ngồi trong xe che chắn hoàn toàn. Khi có người hỏi Cố Hi, cậu chỉ cười không nói, lập tức có vài tài khoản tiếp thị nói Cố Hi yêu đương, đối tượng là vệ sĩ, đây chắc là công chúa và kị sĩ rồi.

Cố Hi có ba ngày thì hết hai ngày có scandal, nhiều tới mức ngay cả người ăn dưa cũng không tin.

Đoàn làm phim thông báo, lễ công chiếu ‘Hoàng quyền’ bắt đầu.

Lễ công chiếu đã mời các nhà phê bình điện ảnh từ mọi tầng lớp xã hội, lại chọn ra vài người hâm mộ may mắn từ trang web chính thức, giám chế, đạo diễn, diễn viên chính, v.v. tất cả đều có mặt.

Trong đó hưng phấn nhất chính là hai fan dược chọn trúng, buổi lễ công chiếu này còn có livestream, bọn họ không biết mình có được xuất hiện trước ống kính hay không, ăn mặc rất trau chuốt. Các nàng gặp nhau ở trên đường nhỏ, đi vào vị trí fan, sau khi ngồi xuống, các nàng lập tức truyền ám hiệu.

“Hello, mị là cá voi nhỏ.” Cá vai nhỏ, là tên tự đặt của fan Vinh Kinh.

“…Chào, trà trân châu.” Trà trân châu, tên tự đặt của fan Cố Hi.

Thật không khéo, lần này gặp phải đối thủ rồi.

Hai người lễ phép mỉm cười xã giao, liền im lặng, kiên quyết không liếc mắt về người đối diện.

Lễ công chiếu lần này, Vinh Kinh và Cố Hi thân là diễn viên chính hiếm khi cùng đứng chung sân khấu, thật sự là ngàn năm khó gặp, fan CP của họ khó có thể nhìn thấy một lần chính chủ cùng khung hình, cảm xúc mãnh liệt không diễn tả nổi. Ai cũng biết lúc trước hai nhà có chút quá khứ không thể không nói. Tuy rằng sau đó cùng nhau đối kháng với fan Tuân Gia Thụy, đối với đối phương thì đã ấm áp một chút, nhưng cho tới bây giờ chưa từng nghe nói có ý định bắt tay làm hòa.

Vinh Kinh và Cố Hi đều ngồi ở hàng ghế đầu tiên, hai fan CP giả vờ là fan duy nhất nhưng thực sự thấy hào hứng khi nhìn thấy hai anh nhà mình ở ngồi hàng ghế đầu.

Hai anh giai uống thuốc bổ sao, vì sao khí sắc hai người đều tốt đến muốn nổ. Nhìn khuôn mặt Cố Hi hình như không trang điểm, hông nhuận giống như một quả đào mận.

Hai người mở ứng dụng livestream, xem màn hình kết hợp với hiện trường, quả thực không cần quá sảng khoái.

Ứng dụng này còn do ekip video Fun phát triển, gần đây danh tiếng nổi lên, có thể nhận được livestream của đoàn làm phim ‘Hoàng quyền’, cũng là do có bối cảnh phía sau.

Tuy rằng được sắp xếp chỗ ngồi gần nhau, nhưng toàn bộ quá trình Cố Hi và Vinh Kinh đều không trao đổi.

Vinh Kinh đang nói chuyện phiếm với phó đạo diễn, phó đạo diễn là người gây khó dễ nhất khi Vinh Kinh thử vai. Thật ra sau khi mấy cảnh quay đặc sắc ban đầu của Vinh Kinh kết thúc, hắn liền cảm thấy mình võ đoán hơi quá, giống như Cố Hi nói, hẳn nên cho người mới thêm một cơ hội.

Hắn làm phó đạo diễn đã lâu, có một số người trong nghề có chút tật xấu, cũng hay dùng thân phận tiền bối đề làm giá. Cho dù biết mình sai, nhưng không muốn cúi đầu trước vãn bối.

Ngày hôm nay, Vinh Kinh khiêm tốn chủ động hỏi hắn một số vấn đề chuyên môn, hắn lập tức dốc hết vốn liếng ra để dạy. Cuối cùng lại nhìn lại khuôn mặt trước sau khiêm tốn của Vinh Kinh, tuy rằng bên ngoài còn chưa biết, nhưng đoàn phim họ biết Vinh Kinh là người thừa kế số hai của Tạ thị. Bản thân anh cũng bỏ vốn liếng, nhưng chưa bao giờ kiêu ngạo. Cho dù đối mặt với phó đạo diện từng kén cá chọn canh, Vinh Kinh cũng chưa từng trả đũa.

Phó đạo diễn thở dài một hơi, thấy nhiều nghệ sĩ mang theo vốn liếng, hoặc là nghệ sĩ có kim chủ sau lưng kiêu ngạo như thế nào, lại nhìn Vinh Kinh sẽ biết có bao nhiêu khó khăn, huống chi thực lực của Vinh Kinh không thể nghi ngờ, nếu như người mới ưu tú như vậy còn muốn bị chèn ép, vậy nghề này không phải thành trò cười rồi.

Hắn vỗ vỗ vai Vinh Kinh, nói: “Trước đây trong buổi thử vai, là tôi hẹp hòi, cậu là diễn viên ưu tú.”

Vinh Kinh không ngờ phó đạo diễn luôn không không hay khen ngợi người khác lại nói như vậy, nở nụ cười.

Ống kinh trực tiếp vừa vặn quay được cảnh này, phía trong màn hình nháy mắt hiện lên:

“Má ơi, là anh ấy, đúng là alpha vừa gặp đã yêu!”

Nhanh, nhanh, truyền thái y!

Giá trị nhan sắc của anh giai vẫn đẹp như vậy~~

Các chế có nhớ Vinh Vinh đã từng nói gì trong một lần phỏng vấn không, anh ấy nói mình rất bình thường, siêu nghiêm túc!

Trời ơi, rốt cuộc anh ấy có thấy mình tốt hay không, mang gương cho anh ấy soi lại đi.

Trên đời này có một loại bình thương gọi là Vinh Kinh, vậy alpha khác là gì, FW cần tái chế?

Hi Hi ơi, anh liếc mắt người bên cạnh mình đi, đúng là cực phẩm đó, chỉ cần liếc một cái sẽ phát hiện anh ấy rất đẹp giai đó.

Nhà sản xuất lên sân khấu phát biểu trước, sau đó là đạo diễn, cuối cùng là diễn viên.

Các phóng viên có mặt tại hiện trường sau khi chờ các diễn viên chính phát biểu xong, đặt câu hỏi tại sao lúc hai người đi diễn trước đó vì sao bọn họ chưa từng gặp qua. Thật ra trước khi bước vào lễ công chiếu, nhà sản xuất đã nhờ các phóng viên, cố gắng đặt vấn đề nhẹ nhàng một chút.

Thế nhưng khi hai người Kinh Hi cùng đứng chung một chỗ thì lại là đề tài mới, cho dù mạo hiểm bị đuổi ra thì cũng phải hỏi.

Cố Hi cầm micro, lạnh lùng nhìn phóng viên hỏi: “Trùng hợp.”

Đến lượt Vinh Kinh, Vinh Kinh cũng nhẹ nhàng mỉm cười tránh: “Cám ơn bạn đã quan tâm, xin đừng đề cập đến những điều không liên quan đến bộ phim.”

Hai fan ở dưới sân khấu thấy họ nói chuyện thì cực kì căng thẳng.

Năm đó, Tuân Gia Thụy kia đã gay thù gì với bọn họ, nói Cố Hi bao dưỡng, làm cho người vốn đang làm tiền bối tốt cũng vì thế mà phải tránh đi hiềm nghi, còn muốn chết. Hiện tại còn định kéo cả Thái bình dường để chứng mình sự trong sạch của mình.

Sau khi nghe câu trả lời của hai người, cả hai fan đồng loạt thở dài. Các nàng đột nhiên nhìn về phía đối phương, đồng thanh nói: “Kinh hỉ?”

Các nàng đều không phải là fan duy nhấn, trong khoảng thời gian này lại bị một tràm nào đó là fan P, còn ra sức tẩy não, âm thầm chọc khóe CP, vì không muốn để lộ ra điểm khác thường, còn cẩn thận từng tí để che chở cái CP Bắc Cực nhỏ bé này.

Đồng hương gặp mặt hết sức thân thiết, trong nháy mắt nắm tay nhau: “Người quen nha!”

Mị cư nhiên trong biển người mênh mông, tìm được người sứt đầu mẻ trán giống mình, gặp được người cùng sở thích còn hiếm thấy. Đôi này rõ ràng đứng chung hợp như vậy, nhưng chính chủ lại lén lút 0 tương tác, đúng là tan nát cõi lòng.

Phóng viên lại hỏi: “Cố Hi, xin hỏi bộ phim này thật sự có nụ hôn đầu tiên trên màn ảnh của anh không?”

Cố Hi đỏ mặt, có chút ngượng ngùng, phong tình tự nhiên lộ ra làm cho người ta nhìn đến ngứa ngáy khó nhịn: “Xem là biết!”

Tất cả mọi người đều bị một câu nói của Cố Hi mà khơi gợi động lực. Cố Hi từ khi ra mắt tới giờ, vẫn luôn bảo trì tính cách đóa hoa cao lãnh, cảnh hôn của cậu sẽ như thế nào? Nhiều người tò mò về điều này.

Sau khi kết thúc phần câu hỏi, chính thức bước vào giai đoạn chiếu phim, toàn bộ ánh sáng tại chỗ tắt hết, tối lại.

Lúc xuống đài, Cố Hi một cước giẫm lên không thiếu chút nữa ngã xuống, Vinh Kinh nhanh tay lẹ mắt ôm lấy người khác, toàn bộ quá trình tự nhiên lại thân sĩ.

Hiện trường ồn ào hẳn lên, cũng may Vinh Kinh nhanh tay, đỡ được một hồi.

Khán giả xem livestream cũng hét lên, nào ngờ livestream sắp kết thúc lại ném một quả bom như vậy.

Bởi vì thỏa thuận livestream, nên các app đã bị đóng lại khi bộ phim được chiếu lên.

Nhưng cho dù là màn đen, thì trên màn hình vẫn náo nhiệt như trước, rất nhanh #Cố Hi, ngã#, #Vinh Kinh, quý ông# nhảy lên hot search, nhiệt độ càng ngày càng cao.

Mà dù cho hắc bình, đạn mạc như trước phi thường náo nhiệt, rất khoái # Cố Hi, ngã sấp xuống #, # Vinh Kinh, thân sĩ # đề tài xông lên hot search, nhiệt độ càng ngày càng cao.

Không ai biết, trong nháy mắt Vinh Kinh giữ chặt Cố Hi, tay Cố Hi vừa vặn chống lên ngực Vinh Kinh, trước khi rời đi thuận tay nhéo cơ ngực một chút, cảm giác tay vẫn tốt đến mức nổ tung, ăn đậu hũ của chồng mình khiến người nào đó yên tâm thoải mái

Vinh Kinh hết hồn muốn ôm omega lên đánh mông, trở lại vị trí, Vinh Kinh thấp giọng nói: “Còn ở ngoài, em…”

Trong bóng tối, ánh sáng trên màn hình chiếu vào đốt mắt trong veo của Cố Hi, cậu kì quái nhìn Vinh Kinh, chớp mắt vô tội.

Trong lúc nhất thười Vinh Kinh không phân biệt được là Cố Hi cố ý, hay là do mình nghĩ quá nhiều, bị Cố Hi trêu chọc đến hoang mang.

Bộ phim bắt đầu, hội trường im lặng.

Ngay cả những người trước đó đang theo dõi hai diễn viên chính cũng không tự chủ được nhìn màn ảnh rộng.

Ngày đông, ánh sáng ban ngày, một cung nữ nhỏ đang ngồi xổm trong tuyết đào tuyết. 

Đào đào, chỉ để tìm thấy một bàn tay ẩn trong mặt đất, cô sợ hãi rơi xuống, câu chuyện bắt đầu. Mở đầu phim, Cố Hi vào vai Thất hoàng tử Thiệu Hoa đang bị một đám tiểu thái giám khi nhục, hắn chỉ có thể giả điên giả ngốc, mới có thể miễn cưỡng tránh thoát những ngày gian nan này.

Lúc hắn nghèo túng nhất, có một tiểu thái giám khó bảo vệ mình giấu điểm tâm, lúc trông coi lơi lỏng lẻo len lén chạy tới, đút cho Thiệu Hoa sắp chết đói chút điểm tâm.

Tại hắn chán nản nhất thời điểm, có một cái tự ‌ thân khó bảo toàn tiểu thái giám ẩn giấu điểm tâm, tại khán thủ thư giãn thời điểm lén lút chạy tới, cấp khoái phải chết đói Thiệu Hoa đút điểm tâm.

Tiểu thái giám này chính là Phó Khiên Minh sau này dây dưa với Thiệu Hoa rất nhiều năm, Phó Khiên Minh bởi vì gia cảnh bần hàn, vì bảo hộ người nhà mà tự nguyện vào cung, hắn là thái giám giả. Vì bảo vệ bí mật của mình, hắn cẩn thận trong cung, không liên lụy quá nhiều với người bên ngoài, khi phát hiện đường đường hoàng tử lại bị nô tài khi nhục, nhất thời động lòng trắc ẩn liền giúp vị hoàng tử này.

Ai có thể nghĩ tới, giả điên giả ngốc chỉ là thủ đoạn của Thiệu Hoa mà thôi, từ nay về sau Phó Khiên Minh khó có thể tin tưởng vị hoàng tử âm hiểm giấu tài này.

Thiệu Hoa sống sót, dùng kế để Phó Khiên Minh trung thành với mình, Phó Khiên Minh dưới sự cân nhắc ưu nhược điểm chỉ có thể trung thành, nhưng bọn họ đều không tin tưởng đối phương.

Không bao lâu sau, Thiệu Hoa bị đám người phản bội, Phó Khiên Minh chung quy không yên lòng, chạy tới thăm Thiệu Hoa, lại bị Thiệu Hoa tìm mọi cách châm chọc.

Nụ hôn đầu của họ đã diễn ra ở đây.

Dưới ánh trăng chiếu vào đầm sen, tiếng gió trong rừng trúc, đèn lồng đỏ đung đưa trong gió. Thiệu Hoa vẫn cứng miệng như trước, dùng ngôn ngữ kịch liệt kích thích Phó Khiên Minh, lúc này hắn ai cũng không dám tin, huống chi lúc này Phó Khiên Minh bị hắn phái đến chỗ Đức phi, rất được Đức phi thưởng thức, Đức phi lại là mẫu phi của Tam hoàng tử, Phó Khiên Minh rất có khả năng phản bội.

Bị Thiệu Hoa không ngừng kích thích, Phó Khiên Minh rốt cục không thể nhịn được nữa, trực tiếp đem hoàng tử chưa từng tôn trọng hắn ném lên tường, trực tiếp cưỡng hôn lên, Thiệu Hoa run lẩy bẩy, kinh ngạc.

Tốc độ Phó Khiên Minh cực nhanh, toàn bộ nụ hôn từ lúc bắt đầu tranh chấp đến cưỡng hôn phía sau, đều liền mạch, cắt nối biên tập cũng vô cùng sạch sẽ lưu loát, để kích thích sự nhiệt tình của người xem. Các loại ống kính cận cảnh chuyển đổi, thân thể Thiệu Hoa run rẩy, bị ép nghênh đón, động tác cường thế của Phó Khiên Minh lại không thiếu ôn nhu, mồ hôi nhỏ trên trán, hơi thở của hai người hỗn loạn.

Ngay cả khán giả nhìn thấy đều mặt đỏ tai hồng, hiện trường còn có AO thiếu chút nữa mất khống chế, đi toilet bổ sung thuốc ức chế.

Hiện trường, Cố Hi nhìn về phía Vinh Kinh, ngón tay ngoắc ngón tay cái vào ngón út củaVinh Kinh.

Vinh Kinh nhỏ giọng nói: “Lúc đó em rất run đấy.”

Cố Hi: “Còn không phải là anh…chỉ là không hôn.” Nhắc tới cái này liền tức giận, lúc ấy thiếu chút nữa muốn mời thế thân, cũng may kiên trì.

“Khi đó, không có kinh nghiệm.” Vinh Kinh có chút xấu hổ, đây cũng là lần đầu tiên, Cố Hi lại là nam giới, chướng ngại tâm lý cũng không biết thế nào, bỗng nhiên liền phá tan.

“Hiện tại thế nào?” Cố Hi liếc nhìn mắt Vinh Kinh, mang theo chút câu dẫn.

Phía sau có người thì thầm: “Ai đang nói chuyện, im lặng một chút, đừng làm phiền người khác.”

Thanh âm có chút quen tai, hai người cũng không nhìn xem là ai, giống như là làm sai chuyện, lập tức yên tĩnh lại

Vinh Kinh cầm lấy tay Cố Hi, ngay lúc Cố Hi kinh ngạc, Vinh Kinh dùng phương thức lưu chữ trong lòng bàn tay mà cậu từng làm, viết mấy chữ: Mặc em xử trí

Này ‌ là đang trả lời câu kia của Cố Hi “Hiện tại thế nào”.

Cố Hi nào chịu được sự quyến rũ dịu dàng của Vinh Kinh, đã sớm cởi giáp đầu hàng.

Hai diễn viên chính bị người bên cạnh quấy rầy, nhưng người khác lại nhìn đặc biệt chuyên chú.

Có lẽ bản thân đã có kỹ năng diễn xuất cộng thêm nhan sắc của hai diễn viên chính, nụ hôn này đã trở thành cao trào đầu tiên của cốt truyện.

E rằng bản thân thì có hai vị chủ ‌ diễn kỹ năng diễn xuất cùng sắc đẹp bổ trợ, này ‌ cái hôn nghênh đón nội dung vở kịch đệ nhất sóng gió tiểu cao triều.

Sau đó nội dung phim tiến vào tiết tấu tương đối nhanh, Đức phi thiếu chút nữa bị phế, Thiệu Hoa bị hãm hại vài lần hóa hiểm thành an, Phó Khiên Minh thiếu chút nữa bị địch nhân phát hiện, Thiệu Hoa cùng Phó Khiên Minh trong những sự kiện này dần dần hiểu rõ đối phương, quan hệ của hai người không còn giống như vừa mở ra giương cung bạt kiếm, tình cảm có chút mập mờ.

Nhưng cốt truyện lại ở chỗ này vội vàng chuyển xuống, Phó Khiên Minh bởi vì vạch trần âm mưu của Tam hoàng tử cùng địch quốc, bị thiêu chết ở trong khách điếm.

Cốt truyện đến đây bắt đầu vào cao trào, hầu như tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào màn hình. Thiệu Hoa chạy tới hiện trường, chỉ thấy ngọn lửa hừng hực, hắn gần như sụp đổ.

Thiệu Hoa chạy đi hiện trường, chỉ nhìn thấy lửa lớn rừng rực, hắn cơ hồ hỏng mất.

Hắn ở trong đống lửa tìm được ngọc bội tùy thân của Phó Khiên Minh, khi đó mới phát hiện mình đã sớm ngưỡng mộ thái giám đa trí này, có lẽ từ rất sớm trước kia, khi Phó Khiên Minh lần đầu tiên xuất hiện trước mặt hắn, hắn liền thấy nếu không phải người này thì không được.

Nhưng hết thảy đều đã muộn, Thiệu Hoa một đêm bạc đầu, khổ chờ nhiều năm, thầm nghĩ tìm được Phó Khiên Minh, hắn tin tưởng người này chưa chết.  

Cho dù mọi người xung quanh đều khuyên Thiệu Hoa buông tha, hắncũng chưa từng bỏ qua, không ngừng nhìn nhầm bóng dáng trong đám người, tìm nhầm người.  

Trong lúc này, Thiệu Hoa từ hoàng tử trở thành Vương gia, mà hắn thủy chung không tìm được người bỏ vào trong lòng. 

Có một ngày vì giải quyết chuyện quan trọng, phải đi con đường sa mạc gặp ngay bầy sói.

Bỗng nhiên quay đầu lại, bị hắn phát hiện một người rất giống Phó Khiên Minh trong tưởng tượng, người này dung mạo không giống, thanh âm không giống, ngay cả thân hình cũng bởi vì tuổi tác quan hệ không giống lắm, Thiệu Hoa lại cảm thấy đó chính là Phó Khiên Minh của hắn.

Thiệu Hoa sinh ra trong nhà đế vương, nhất định bọn họ nhận nhau trong lúc khó khăn, hai người cùng nhau trải qua rất nhiều, rốt cục nhận nhau. Địa vị của Thiệu Hoa rốt cục cũng tăng lên. Sau đó Thiệu Hoa bị hãm hại đến một tòa tử thành tràn đầy ôn dịch, hắn không muốn liên lụy Phó Khiên Minh, lựa chọn một mình đi tới.

Thiệu Hoa sinh ở đế vương chi gia, này ‌chú định bọn họ cùng ‌ nhận thức kèm theo nhấp nhô, hai người cộng đồng trải qua rất nhiều, rốt cục cùng ‌ nhận thức. Thiệu Hoa địa vị cũng rốt cục vững bước nâng lên. Sau đó Thiệu Hoa bị ‌ hãm hại đi một toà tràn đầy ôn dịch tử thành, hắn không nghĩ liên lụy Phó Khiên Minh ‌, lựa chọn một mình ‌ đi tới.

Nào ngờ bị Phó Khiên Minh phát hiện, đuổi tới, hai người lại cưỡng hôn một lần nữa, Phó Khiên Minh không cách nào tiếp nhận Thiệu Hoa cư nhiên dùng kế lưu lại mình.  

Nụ hôn mạnh mẽ này mang theo sự chua xót và ấm áp, dưới ánh hoàng hôn có một loại tình cảm khác nhau, hình ảnh vừa đẹp vừa làm cho người ta mê mẩn.  

Khán giả không khỏi đồng tình, bọn họ đều có thể cảm giác được nhân vật cốt truyện lúc này không nói rõ ràng, nhưng đã thông cảm cho nhau.  

Đoàn người đến tòa tử thành kia, ngay từ đầu Thiệu Hoa vẫn là hoàng tử rụt rè, rất do dự có nên trợ giúp những dân chúng nhất định sẽ chết này hay không, tòa tử thành này trước khi tới hắn liền biết có thể không cứu, sau khi tới phát hiện tình huống so với hắn nghĩ còn nghiêm trọng hơn. 

Ở đây. Khán giả đối với Thiệu Hoa có chút thất vọng, nhưng cũng có thể lý giải, không ai là thánh hiền, lấy mình độ người, chính mình cũng không nhất định có thể làm được, lại dựa vào cái gì yêu cầu người khác dũng cảm đứng lên khi đang đau khổ.

Nhưng Thiệu Hoa lại bị Phó Khiên Minh chậm rãi cảm hóa, vứt bỏ sự do dự cùng bàng quan ngay từ đầu, dùng sức lực của mình để đối lại sức sống mới của tòa thành này.

Ở đây một lần nữa làm cho khán giả cảm thấy đồng cảm, cảm thấy sự đáng yêu của nhân vật này, hắn ta ích kỷ và kiêu ngạo, nhưng cũng là một người cai trị tương lai có trách nhiệm và nhân văn.

Ngay khi tử thành cũng có một đường sinh cơ, Thiệu Hoa nghi ngờ nhiễm bệnh, hắn cự tuyệt gặp Phó Khiên Minh.

Sau khi Phó Khiên Minh phát hiện di thư, hai người đâm thủng tầng giấy cuối cùng. Áo dài tung bay, nến đỏ mềm nhũn, hơi thở nửa ẩn nửa hiện giao hòa, hô hấp dồn dập, màn giường này làm cho người ta nhìn vừa là tâm triều mênh mông lại kích động khó tả.  

Lúc này tình cảm của hai nhân vật chính đã khiến khán giả hoàn toàn chìm sâu trong đó, vì bi hoan ly hợp của bọn họ mà say mê.  

Cảnh giường chiếu này vừa vặn, lại vừa vặn là bước ngoặt quan trọng trong tình cảm của bọn họ cùng với nội dung phim thăng hoa, quay duy mỹ lại kích tình, Cố Hi chỉ lộ ra nửa bờ vai, dưới lớp áo trắng làm nổi bật, như châu như ngọc, hai diễn viên chính cơ hồ đều không lộ ra, nhưng cảm giác kia lại vừa vặn.  

Xung quanh tràn ngập tiếng hít thở, còn có người máu mũi chảy xuống, lập tức lau đi, không muốn bị phát hiện, lại phát hiện AO chung quanh đều không sai biệt lắm, trong thế giới tràn ngập tình dục này, mị lực cá nhân của hai diễn viên chính cũng tràn ngập trên màn hình, làm cho người ta hận không thể trở thành một người trong đó, hưởng thụ ôn nhu đến từ người khác.  

Sau một trận xôn xao ở hiện trường, bộ phim vẫn tiếp tục.

Thiệu Hoa chỉ là bị nhiễm phong hàm chứ không phải là ôn dịch do bọn hắn đã tưởng

Hai người cứu được tòa thành chết này, vốn nên luận công ban thưởng, nhưng biên cảnh bị địch quốc quấy nhiễu, Hoàng đế lại lập tức phái Thiệu Hoa đi trấn thủ biên quan, Quân đội Thiệu Hoa mang theo không đủ, thư cầu viện lại bị đại thần của các đảng phái khác trong triều chặn lại, đại quân khổ thủ ba ngày, cơ hồ đạn hết lương thực.  

Mà Phó Khiên Minh lúc này rời khỏi Thiệu Hoa, không lưu lại một câu.  

Mọi người bên cạnh Thiệu Hoa đều nói, Phó Khiên Minh đã bỏ trốn. Hắn vốn chỉ là một thái giám, phu thê đại nạn trước mặt đều tự bay, huống chi là thái giám, đó chính là hai mặt ba đao.  

Thiệu Hoa không tin, hắn tin tưởng Phó Khiên Minh tuyệt đối sẽ không rời đi như vậy.  

Ngày thứ ba, dân chúng trong thành đem thức ăn đều quyên góp cho quân đội, dân chúng cùng binh lính lại tử thủ hai ngày, vẫn như cũ không đợi đến viện quân.  

Đến rạng sáng ngày thứ năm, hơi thở tuyệt vọng bao phủ trên đầu bọn họ, Thiệu Hoa đứng lên cửa thành. Hắn hiểu được kéo dài, chỉ là hao tổn, chi bằng liều mạng một phen, hắn quyết định cùng quân địch quyết một tử chiến hôm nay.  

Ngay khi Thiệu Hoa quyết định thổi kèn chiến đấu, một bóng người từ chỗ đường chân trời chạy như điên mà đến.  

Nhìn bóng dáng có chút quen thuộc kia, ánh mắt Thiệu Hoa gắt gao nhìn chằm chằm, trái tim cậu phảng phất như muốn nhảy ra.  

Phó Khiên Minh vào phút chót chạy về, trên tay hắn mang theo một cái đầu người, tức giận gào to: “Thủ cấp ở đây!”

Khi binh lính trên cửa thành nhìn thấy thứ trên tay Phó Khiên Minh cầm trên tay, đang trong lúc tử thủ phảng phất nhìn thấy ánh sáng hy vọng, ôm nhau hô to, một khắc kia bọn họ đã quên ở trên lưng ngựa là một thái giám, ở trong mắt bọn họ, đây chính là anh hùng cứu bọn họ, cứu dân chúng toàn thành.  

Những phụ tá từng nói Phó Khiên Minh lâm trận bỏ trốn vạn phần xấu hổ, bọn họ chỉ biết điểm binh trên giấy, mà thái giám này thân tàn chí kiên, một mình xông vào doanh trại địch, lấy thủ cấp địch tướng, đây đâu phải là một câu hữu dũng hữu mưu có thể khái quát?  

Lúc này, Thiệu Hoa nào có để ý đến bọn họ, hắn chỉ muốn bay đến bên cạnh người kia.  

Hắn phát hiện Phó Khiên Minh từ trước đến nay luôn gọn gàng thoạt nhìn rất xấu, tóc có chút rối loạn, quần áo cũng rất bẩn, hắn nên mắng hắn một trận, mắng đến mức hắn cũng không dám rời khỏi mình nữa.  

Thiệu Hoa khẩn cấp muốn mở cửa thành, nghênh đón người trong lòng.  

Nhưng một màn này cứ như vậy đột nhiên dừng lại, một tiểu đội quân địch giết tới, một mũi tên bắn về phía Phó Khiên Minh, sau đó, chi thứ hai, thứ ba…  

Thiệu Hoa mở to hai mắt, trơ mắt nhìn Phó Khiên Minh ở trước mặt mình trúng mấy mũi tên.  

Mắt hắn trắng bệch phủ đầy tơ máu, không, sẽ không… Hắn là Phó Khiên Minh, ngay cả lửa cũng không thiêu chết hắn, hắn làm sao có thể chết.  

Thiệu Hoa hạ lệnh tiêu diệt tiểu đội địch quân kia, hắn lảo đảo chạy đến dưới thành lâu.  

Phó Khiên Minh ngã ngựa, chịu đựng đau nhức, hắn một lần nữa đứng lên, nhìn Thiệu Hoa chạy về phía mình, chỉ là hắn rốt cuộc không có biện pháp ôm lấy hoàng tử tâm tâm niệm niệm này.  

Trong khoảnh khắc nhìn thấy Thiệu Hoa, Phó Khiên Minh rốt cục dỡ bỏ gánh nặng trên vai.

Hắn ngã vào trong lồng ngực của Thiệu Hoa, đứt quãng nói: “Điện hạ, ta đã trở về.”

Thiệu Hoa mạnh mẽ gật đầu, hắn đều ‌ biết đến, Phó Khiên Minh chỉ là không biết lần này một mình rơi vào doanh trại địch có thể thuận lợi hay không, cho nên hắn dứt khoát “trốn”, nếu như thất bại, để cho Thiệu Hoa nghĩ hắn chạy trốn đi, như vậy Thiệu Hoa sẽ dễ chịu một chút.

Thiệu Hoa làm sao có thể không rõ dụng tâm của Phó Khiên Minh, hắn cẩn thận ôm Phó Khiên Minh.

Nói xong câu này, Phó Khiên Minh giống như là sức cùng lực kiệt, triệt để nhắm mắt lại.

Hắn thậm chí còn không kịp sờ sờ mặt Thiệu Hoa

“Khiên, Khiên Minh ‌…”

Ánh năng buổi sáng hiện lên từ đường cân trời.

Sáng sớm ánh sáng, ở trên đường chân trời từ từ bay lên.

Thiệu Hoa kinh ngạc sờ phó Khiên Minh còn chút nhiệt độ, nước mắt lăn xuống, nhỏ xuống trên mặt Phó Khiên Minh.

“Gạt ta, ngươi thật giỏi.”

“Ngươi làm sao sẽ chết.”

“Ngươi đã nói sẽ ở bên cạnh ta cả đời.”

“… Ngươi tỉnh lại đi.”

“Ngươi rõ ràng nói ngươi là người ích kỷ nhất trên đời này, ngươi nói ngươi vĩnh viễn sẽ không vì người khác mà hại mình, đó là điều ngu xuẩn nhất.” 

“Ngươi thông minh như vậy ‌, làm sao ngươi sẽ làm chuyện ngu xuẩn…”

“Phó Khiên Minh ‌…”

“A ———— “

Thiệu Hoa từ sau một đêm bạc đầu, không khóc nữa.

Hắn hiểu rõ mình muốn leo lên chỗ cao nhất, phải nhịn những thứ người thường không thể nhịn, hắn cho rằng hắn cũng nhất định có thể giống như Phó Khiên Minh, đối với ai cũng không để ở trong lòng.

Nhưng trên thực tế, người đàn ông nhìn thì lạnh lùng này có thể vì người trong lòng, mà đốc hết tất cả, ngay cả tính mạng của mình.

Mà trên thực tế, này ‌ cái thoạt nhìn lãnh huyết nam nhân đem người để ở trong lòng thời điểm, có thể dốc hết tất cả, bao quát tự ‌ mình tính mạng.

Bên ngoài thành trống, chỉ có một linh hồn bi thương, gào thét trong im lặng.

Cái người sẽ hung ác ôm hắn, cũng sẽ không bao giờ xuất hiện.

Cuối bộ phim, Thiệu Hoa như nguyện ngồi lên ngôi hoàng đế, hậu cung của hắn thủy chung trống rỗng. Trong thời gian hắn cầm quyền quốc thái dân an, mưa thuận gió hòa, về già, nhận thiếu niên thừa tự trong hoàng tộc làm người thừa kế, cuối cùng ra đi.

Tân đế mang theo một bó hoa đi ra ngoài một thành trì biên cảnh, ở đó một ngọn núi khiêm tốn, có một gò đất nhỏ, không lâu trước, bên cạnh lại có thêm một ngôi mộ mới, ai cũng không biết Thiệu Hoa được xưng là minh quân một đời, không có tiến vào hoàng lăng, cuối cùng liền chôn ở nơi này.

Cuối cùng hắn có thể trở lại với người mình muốn ở bên cạnh nhất.

Trong mắt tân đế rưng rưng, mỉm cười nói: “Phụ hoàng, hiện tại ngài nhất định rất vui nhỉ.”

Phụ hoàng hắn, mỗi một ngày còn sống đều cố gắng hết sức trị vì, cho dù cuối cùng mệt mỏi cũng không ngừng cần chính.

Hắn nói, cho dù hắn đã về với cát bụi, cũng phải làm cho người kia tự hào vì hắn.

Phụ hoàng, ngài đã làm được, ngài hiện tại có thấy hắn không?

Hai bông hoa nhỏ bồng bềnh trong gió, xoay tròn, bay xa xa.

Hai đóa tiểu hoa ở trong gió bồng bềnh, theo gió xoay tròn, phiêu đến xa xa.

Trong rạp chiếu phim từng đợt tiếng khóc nức nở, trong đó chính là ghế sau Vinh Kinh khóc thảm thiết nhất, thanh âm hu hu thật sự quấy nhiễu người khác.

Vinh Kinh vừa quay đầu, lúc ánh đèn trên đỉnh đầu sáng lên, chiếu ra khuôn mặt Ngô Phất Dục khóc đến thê thảm.

Hắn là một trong những nhà đầu tư, nhưng không muốn nhìn Vinh Kinh và Cố Hi rải cơm chó trước mặt mình, cho nên cố ý đợi đến khi chiếu phim mới lặng lẽ tiến vào, hắn vốn định chấm dứt lập tức rời đi, kiên quyết không cho đôi nam nhân này cơ hội thể hiện ân ái trước mặt mình, coi như mình chưa từng tới.

Nhưng hắn không ngờ mình lại nhập vai tới vậy, hiện tại hắn đang nhìn Vinh Kinh và Cố Hi, giống như đang xem Thiệu Hoa và Phó Khiên Minh, còn chưa diễn ra.

Ngô Phất Dục giận dữ hét: “Ông đây ra lệnh cho hai người không được chết, hai người ở bên cạnh cho ông đây xem!”

Cố Hi: “…”

Cậu bình tĩnh lại, có muốn nhìn xem tôi là ai không.

Nói xong, Ngô Phất Dục cũng phát hiện biểu tình kinh ngạc của Cố Hi, mới phản ứng lại.

Hắn che mặt lại, mẹ kiếp, ông đây vừa rồi mới thốt ra, các người sẽ không tin, đúng không.

Hắn cảm thấy mình quá nhục, mạnh mẽ xông ra ngoài.

Mà ngoại trừ Ngô Phất Dục, những người khác trong rạp chiếu phim, đặc biệt là Fan CP Kinh Hi kia, bị Ngô Phất Dục lây sang cũng khóc lên, lớn tiếng khóc nói: “Hy vọng hai người ở cùng nhau!”

Nhìn thấy bọn họ tốt, liền giống như thấy Thiệu Hoa và Phó Khiên Minh vòn rất tốt.

Lưu Vũ mỉm cười và nói với hai diễn viên chính: “Chờ chiếu thêm, nói không chừng cả thế giới đều hy vọng hai người ở bên nhau.”

Bình luận

Truyện đang đọc