BÌNH TĨNH, ANH CÓ THỂ

Edit by Mặc Hàm

Trong khoảng thời gian này, Vinh Kinh thừa dịp rảnh rỗi, đem tất cả các tác phẩm điện ảnh và truyền hình của Cố Hi xem một lần.

Vừa mới nghĩ lại liền phát hiện Cố Hi đích xác rất ít khi nhận cảnh tình cảm, phần lớn là thiên về cốt truyện và văn nghệ, nếu không chính là nhân vật có tính cách nổi bật. Ví dụ như bộ phim mới thời gian trước đã chọn nhân vật phản diện có tính cách sâu sắc hơn.

Cho dù có nhận cảnh tình cảm, xem góc quay cũng là mượn vị trí thôi.

Từ cốt truyện ban đầu biết được, Cố Hi cũng không phải không chuyên nghiệp, chỉ là từ nhỏ đến lớn bị, ngấp nghé quá nhiều lần tạo thành cho cậu tính cách nhạy cảm và bài xích.

Vinh Kinh vẫn hoài nghe Cố Hi có thể bị PTSD, nghiêm trọng hơn là có một số phản ứng căng thẳng là chuyện bình thường.

Vinh Kinh dừng lại một chút: “Không ngại.”

Bất quá, đạo diễn Lưu, anh cho em suy nghĩ một chút.

Vinh Kinh bỗng nhiên ý thức được vấn đề quan trọng, ừm, hôn. Hình như Cố Hi có đề cập qua.

Đạo diễn hài lòng gật gật đầu, nếu như là trước đây alpha dựa vào cái này mà biện luận, đều không thể thiếu muốn giáo dục một phen.

Những alpha kia vừa nghe nói là cùng Cố hi diễn chung, gào khó thảm thiết, biết không có cảnh hôn thì thất vọng,…còn có người làm náo loạn lên.

“Còn có, gần đây cậu và Cố Hi có phải có mâu thuẫn hay không, nếu có thì có thể nói với tôi, tôi cũng có thể giúp cậu. Nếu hai người mỗi bên lùi một bước, thì bắt tay giảng hòa.” Đạo diễn dự định là người giảng hòa.

“Sao có thể, thầy Cố rất quan tâm tôi.” Vinh Kinh thành thật nói.

“….” Cậu nói như vậy, hôm nay chúng ta liền không thể nói tiếp nữa.

“Cố Hi không quay cảnh hôn giường chiếu không phải do ghim câu, đừng để trong lòng. Những bộ phim trước đó cũng vậy. Mặc dù tôi đã từng khuyên qua rồi, nhưng tôi thấy các triệu chứng của cậu ta càng dữ dội. Nói với cậu một chuyện rất ít người biết, lúc trước chúng tôi không phải đi tham gia liên hoan phim sao? Cố Hi bị dị ứng nổi đỏ lên, giống như nổi mề đay, nhìn rất dọa người.”

Vinh Kinh thật đúng là không biết việc này, lúc đó hai người vẫn liên lạc như thường, Cố Hi cũng chưa từng nhắc tới.

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó có thể là uống mấy loại thuốc, đè xuống.”

“Thật ra khi Cố Hi ký hợp đồng với tất cả các bộ phim truyền hình, đều có quy định này. Có thể từ chối bất kì cảnh thân mật nào thì từ chối, cậu ấy với phương diện này..” Lưu Vũ không nói hết, nhưng ý tứ rất rõ ràng: “Chỉ cần cậu hiểu.”

“Hiểu…”

Vinh Kinh bỗng nhiên ý thức được một vấn đề rất nghiêm trọng, có thể phải xử lý ngay lập tứ. Trong kịch bản có cảnh hôn thậm chí là cảnh giường chiếu, ngay từ đầu anh đã biết.

Nhưng trước đây anh chú ý nhiều đến cốt truyện và diễn xuất của nhân vậy, đây cũng là thói quen của kiếp trước.

Nhưng ngẫm lại, anh có thể không làm được.

Tựa như lần trước khi Ngô Phất Dục muốn hôn, anh suýt chút nữa muốn đánh chết tên hỗn cẩu kia.

Vốn cho là chuyện đơn giản, hiện tai có thể trở thành vấn đề khó khăn.

Vinh Kinh tham dò đưa ra yêu cầu: “Đạo diễn, cảnh hôn này có thể xóa hoặc mượn vị trí quay được không?”

Lưu Vũ trực tiếp cự tuyệt: “Cảnh hôn không phải chỉ diễn một hai lần, còn có cảnh giường chiếu phía sau thì làm sao bây giờ? Bỏ đi? Toàn bộ diễn biến thiếu mất cảnh tình cảm thăng hoa cảm xúc quan trọng. Yên tâm, tôi tuyển mấy người hôn thay đều rất đẹp, đến lúc đó để tự cậu chọn, cậu thích người nào thì lấy người đó, thế nào?”

Cố Hi đó là có bệnh, cậu không có bệnh còn từ chối cái gì?

Hơn nữa cùng omega hôn môi, nhìn thế nào cũng là a chiếm lợi.

Vinh Kinh có đôi khi cảm thấy, mặt dù thoạt nhìn ao chiếm không ít tiện nghi trong nhiều chuyện, nhưng thực tế sau khi dung nhập vào thế giới này sẽ phát hiện, mỗi giới tính đều có phiền não của riêng mình.

Tựa như a, bị chiếm tiện nghi còn bị nói không muốn tiện nghi thì bị nói khoe khoang.

Vinh Kinh biết mình từ chối là không thỏa đáng, quan niệm tình dục của thế giới này tương đối thoáng.

Điều này và sáu giới tính cùng pheromone có quan hệ trực tiếp, tình dục và ham muốn là thẳng thắn, chặn không bằng thả, nội dung bộ phim cùng với diễn biến tình cảm đi đôi với nhau mới được sự công nhận của đại đa số khán giả.

Tâm tình Vinh Kinh không hiểu sao có chút phiền não, nhất thời cũng không nói ra được.

Có lẽ bởi vì tuy anh tôn trọn g tính hướng của tất cả mọi người, mà bản thân anh chưa từng nghĩ đến việc hôn người đồng tính (đồng tính đây không phải là gay, mà là hôn cùng giới tính nhé.)

Đừng nói tới sáu giới tính, ở trong mắt anh đều giống nhau, nam là nam.

Vinh Kinh nhìn bốn phía, phó đạo diễn đang phụ trách quay diễn viên phụ trong một cảnh khác, cũng không nhìn thấy bóng dáng Cố Hi.

Lúc này mới nhớ tới hôm nay Cố Hi xin nghỉ nửa ngày, muốn đi tuyên truyền cho bộ phim mới.

Tuy rằng mấy nơi khác bởi vì thời gian không thể đi, nhưng ở bản địa thì vẫn sẽ có mặt. Cố Hi ở phương diễn này từ trước đến này vẫn rất tận trách.

Mở khung chat ra, Vinh Kinh đánh một hàng chữ, do dự một lát lại xóa từ chữ một.

Tình huống của Cố Hi không ai rõ hơn anh, vì chút chuyện nhỏ này, Cố Hi có thể bởi vì không đành lòng mành đồng ý tự mình ra trận.

Lúc này, giám đốc Cao của Tà Thiên Ent gửi tin nhắn đến, nói ‘Thần tượng tuyệt đối’ đã chiêu mộ xong. Tổng cộng có 65 công ty điện ảnh và truyền hình tham gia, gần hai trăm thực tập sinh đăng ký, phải chọn một nửa thực tập sinh tiến hành ghi hình chương trình, hỏi Vinh Kinh có muốn đến xem hiện trường phỏng vấn không.

Có thể xuất hiện nhiều công ty đăng kí như vậy, đương nhiên vẫn là nể mặt Tạ thị. Cùng với Vinh Kinh xây dựng mối quan hệ.

Vinh Kinh suy nghĩ một chút, biểu thị có thể, vừa vặn thay đổi tâm tình.

Hơn nữa ‘Thần tượng tuyệt đối’ này ở trong nguyên tác là bàn tay vàng của Ngô Phất Dục. Một trong những vị chủ công, sau khi đã chữa trị xong bệnh của mình, Ngô Phất Dục bắt đầu hối hận về những hành vi điên cuồng lúc trước. Bồi thường cho Cố Hi, hắn cũng chỉ là một người bình thường. Nhưng thiếu chút nữa sau khi bị thiến, cái gì mà hỏa thiêu đe dọa, uy hiếp tài chính cũng là do Ngô Phất Dục làm ra. Cố Hi sớm đã bị thủ đoạn của Ngô Phất Dục dọa sợ, vô luận phía sau làm sao truy thê tới thế nào, Cố Hi cũng chưa từng tha thứu.

Không tha thứ, điểm này làm đọc giả nhìn rất sảng khoái.

Vinh Kinh vẫn cảm thấy cp cuối cùng trong nguyên tác không phải 6x Ngô Hàm Thích, chính là là Ngô Phất Dục không tra đến cùng.

Anh đi trước một bước cướp được bàn tay vàng, muốn bồi dưỡng thật tốt, Vinh Kinh không tiếp tục đợi trong trường quay nữa, đi đến Tà Thiên Ent một chuyến.

Đại sảnh phỏng vấn trần đầy thực tập sinh đang trông chờ, thậm chí Vinh Kinh còn nhìn thấy mấy bạn học cùng lớp mình đang ở bên trong.

“Vinh Kinh, sao cậu lại ở đây?” Lữ Tiến kinh hãi kêu lên, khiến người chung quanh chú ý.

Vinh Kinh nhìn hắn, cảm thấy đã gặp qua ở đâu đó.

Thấy Vinh Kinh trầm mặc, còn có nghi hoặc trong ánh mắt, sẽ không phải là hoàn toàn quên mình rồi chứ.

“Tôi là Lữ Tiến, không nhớ à, chuyển sách, thư viện!”

Mấy từ khóa này, cuối cùng Vinh Kinh cũng nhớ ra, là alpha dẫn đầu việc cô lập nguyên chủ, sau khi bị anh dạy dỗ, đã yên tĩnh rất lâu.

Trong trí nhớ của nguyên chủ, cũng không có trách những bạn học này, nguyên chủ cũng biết nguyên nhân của mình hại bọn họ trước. Tuy rất nhiều thương tổn nhưng Vinh Kinh không phải nguyên chủ, không có khả năng thay nguyên chủ đi tha thứ, cho nên thủy chung vẫn duy trì xã giao như bình thường.

Vinh Kinh chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái. Giám đốc Cao đi ra nhìn xung quanh, sau khi nhìn thấy Vinh Kinh, tươi cười vẫy vẫy tay.

“Còn nhớ, không quên. Tôi còn có việc, xin lỗi không tiếp được.” Vinh Kinh học theo bộ dáng từ chối cách xa vạn dặm của Tạ Lăng.

Một đám người nhìn anh tiến vào bên trong, xung quanh cũng chỉ có những thực tập sinh khác nhìn, có chút bất mãn, có người còn kêu lên: “Người này còn chưa đăng kí, tại sao có thể đi vào trước.”

“Chúng ta ở nơi này chờ rất lâu, hắn dựa vào cái gì!”

Mặc dù có rất nhiều người oán giận, hầu hết vẫn quyết định phải nhân nhượng cho yên chuyện. Bọn họ cũng chỉ là thực tập sinh, cái chương trình này các công ty đều rất xem trọng. Ít nhất trên thị trường hiện nay còn chưa thấy cái nào tương tự, như thế một ngọn cờ xuất hiện, bọn họ vẫn là tránh gây chuyện thì hơn.

Đại bộ phậm mọi người giận mà không dám nói gì, chỉ có vài người tức giận bất bình.

Nhưng mấy thực tập sinh tức giận kia sau khi từ trong phòng phỏng vấn đi ra, đều nhanh chóng không còn oán giận, thậm chí bắt đầu sợ hãi.

Trong đó có người nói, người thoạt nhìn cùng tuổi với bọn họ, anh tuấtn, lại có năng lực C level kia. Vị alpha kia hình như không phải thực tập sinh, mà là…ông chủ. Đúng chính là người đầu tư lớn nhất. (C-level: Cấp giám đốc, ví dụ CEO, CFO,…)

Anh cũng không phải đến dự thi, mà là một trong những giám khảo sàng lọc lần đầu.

Mấy người Lữ Tiến cũng nghe được lời đồn, nhất thời dự cảm ngày hôm nay không ổn.

Khi đến phiên bọn họ, quả nhiên nhìn thấy Vinh Kinh ngồi ỏ giữa và mấy giám đốc điều hành chung quanh, hỏi có cần ăn uống hay không, mà biểu tình của anh thủy chung đều nhàn nhạt.

Vinh Kinh đang xem tư liệu của mấy người, lật lật vài trang.

Anh vẫn không mở miệng, để những người xung quanh chuyên nghiệp hơn hỏi các thực tập sinh.

Sau khi hỏi một vòng, Vinh Kinh mới hỏi: “Các người đều cùng một công ty, vậy kế hoạch tương lai của các cậu trong công ty là cái gì?”

Mấy người vừa mở miệng, đơn giản mà nói chính là ca hát, nhảy múa, diễn kịch, tạp nghệ, dẫn chương trình,..cái gì cũng phải làm, hướng về nghệ sĩ toàn năng để phát triển.

“Toàn năng?” Vinh Kinh rõ ràng cũng không có ý châm chọc, nhưng mấy người Lữ Tiến đỏ mặt.

Loại ngữ khí bình thản này của Vinh Kinh, mới khiến cho người ta cảm thấy giộng như một bạt tai đánh tới.

Cho dù là Cố Hi đoạt giải Kim Sư cũng không dám nói mình là nghệ sĩ toàn năng, bọn họ lấy đâu ra dũng khí.

Vinh Kinh gõ bàn một cái, hỏi: “Tôi đã xem một chút, kinh nghiệm vũ đạo của các bạn theo thứ tự là 3 tháng, 1 tháng, còn có…không, các cậu đến đây để tấu hài à?”

Thế giới này còn chưa có câu vàng như vậy, Vinh Kinh vừa mở miệng, xung quanh đều yên tĩnh.

Thời khắc này, sự phẫn nộ của Vinh Kinh đã khai hỏa, chấn động đến mức mấy lãnh đạo công ty không dám hòa giải. Tiểu thiếu gia của bọn họ hoặc không nói lời nào, vừa nói ra liền độc miệng, không hổ là em trai của Tạ tổng, không phải người một nhà thì không ở chung mà.

“Chúng tôi sẽ cố gắng, giám khảo có phải cố ý nhắm vào chúng tôi không?” Có phải bởi vì mấy năm đó chúng tôi bắt nạt cậu, cậu mới tới báo thủ. Đương nhiên không thể nói như thế, mà trong lòng Lữ Tiến chính là nghĩ như vậy.

“Đã muốn tham gia chương trình, lại còn cố gắng nữa?” Vinh Kinh bật cười, “Trên hồ sơ của các cậu, đem tình huống đều nói rất rõ ràng, tôi chỉ căn cứ vào sự thật mà hỏi thôi. Đầu tiên mặc kệ một người nghệ sĩ cần có tốt chất gì, chỉ cần là thần tượng, các cậu chỉ cẩm thấy có mặt là được rồi sao? Dù cho các cậu cần khuôn mặt, các cậu có nghĩ rằng mặt mình đặc biệt đến mức khiến cho khán giả có thể nhớ cùng một lúc?”

Mấy người Lữ Tiến:“…” Vậy đích xác không có.

Vinh Kinh: “Có lẽ các cậu nên biết rằng, một thần tượng có trình độ, phải có rất nhiều tài năng. Quan tọng nhất là, hát và nhảy không phải là một điểm cộng, nhưng một điểm cơ bản là phải thạo. Các cậu lấy một tờ giấy trắng đưa cho tôi, hỏi tôi có phải nhằm vào các cậu không? A, tôi nhằm vào cô đơn. ”

Lời oán này Lữ Tiến á khẩu không nói nên lời, mấy người khác cũng kéo góc áo của hắn, nhắc hắn đừng cãi nhau với giám khảo.

Nhóm này, rõ ràng là đang chờ quyết định.

Nhỉ giải lao, Vinh Kinh còn đang xem tư liệu của mấy người phái sau, mấy giám đốc tụ tập cùng một chỗ nhỏ giọng nói chuyện.

Mấy người khác hỏi giám đốc Cao: “Có muốn nói cho tiểu thiếu gia hay khôg, lần này trước khi chọn lựa, cũng sẽ chương trình tiên phong trong showbiz?”

Giám đốc Cao: “Tiểu thiếu gia phải biết có đặt camera quay lén, khẳng định không làm nữa.”

Những người khác phụ họa: “Vinh Kinh luôn bị sợ hãi ông kính, hơn nữa như vậy mới chân thật hơn!”

“Thật vất vả mới kéo được Vinh tổng tới làm việc, các người đừng có để lỡ mất.”

“Thật ra chỉ riêng chương trình tiên phong này, tôi nhìn đã thấy rất thú vị. Dự cảm lần này Tà Thiên Ent sẽ xoay người được!”

“Nói lung tung cái gì, mặt bị đánh còn chưa đủ đau sao. Quên lần đầu tư trước, còn lần trước nữa, còn có lần trước nữa?” Lần nào cũng mất tiền.

“Tạ tổng đã ra tối hậu thư, nếu lần này chúng ta không có thành tích gì, ngân sách sang năm tiếp tục giảm một nửa.”

Mọi người vưa mới nghĩ tới mặt trời của bộ phận giải trí Tạ thị lặn ở núi tây, từng người thở dài, sinh tồn quá gian nan.

Mấy người Lữ Tiến sau khi ra ngoài, đều có chút chán nản.

“Tôi vốn cũng muốn diễn hài, nhưng công ty muốn tôi đến, tồi còn có thể làm gì. Tôi làm gì có thười gian đi học nhảy? Vinh Kinh chính là cố ý, hỏi chúng ta nói những vấn đề này, còn có kỹ năng trào phúng ấy cậu ta học ở đâu?” Quá độc ác.

“Cậu ta nói cũng không sai, nếu chúng ta đã đồng ý tham gia tuyển chọn. Chính là muốn nổi tiếng. Cái gì cũng không chuẩn bị, dựa vào gì mà đi lên?”

Mấy người anh một câu tôi một câu an ủi lẫn nhau, đều cảm thấy mình lần này khẳng định đã thất bại.

“Ít nhất còn có chuyện động trời, trên đời này thật sự có phú hào có chân tình mà đi diễn ăn mày, trăm phần trăm đều tập trung vào loại kia.” Không chỉ có hắn tin, mà cả bọn hắn cũng đều tin.

Nhìn thấy trong nhóm bạn cùng lớp có người hỏi kết quả thi tuyển, bọn cũng không biết xấu hổ nói.

Nhớ tới Vinh Kinh cũng ở trong nhóm này, không muốn nghĩ tới giọng điệu bình thường của anh, nói những lời độc nhất.

Cái alpha hướng nội trước kia, tùy ý để Thích Ánh đánh chửi, bây giờ lại thay da đổi thịt, nghiêm khắc lên khiến người ta hận đến mức không thể nấu lại đúc lại.

Mấy thực tập sinh chung quanh, bỗng nhiên chỉ vào một người, thì thầm nói.

“Woah, các cậu xem, các người kia bộ dáng thật tốt.”

“Chỉ hơi mập chút, nhưng ngũ quan thật đẹp.”

Vinh Kinh cũng đang xem tư liệu của người tiếp theo, trên tư liệu cho thấy cũng là sinh viên điện ảnh, năm nhất.

Đi vào là một người hơi mập mạp, nhưng bộ dáng alpha này tương đối khiến người ta kinh diễm, người này vừa nhìn thấy Vinh Kinh, đôi mắt sáng lên.

Trong lúc nhất thời, dĩ nhiên không dám đi tới.

Vinh Kinh ôn hòa nở nụ cười: “Đừng sợ, chúng tôi không thể ăn cậu được.”

Người tới khẩn trương gật gật đầu, sau khi giới thiệu tình huống bản thân, mấy lãnh đạo khác hài lòng gật gật đầu.

Chương trình tuyển chọn, cân đối mặc dù không phải là mấu chốt, nhưng nếu như hơi mập quá, thì những điều kiện khác có thể giảm một cách thích hợp

Vinh Kinh nhìn ra, người này điều kiện cá nhân rất tốt, hơn nữa xem tư liệu thì thấy khi còn nhỏ còn có dự qua lớp đặc huấn.

Trải nghiệm này có chút gióng Cố Hi, khiến Vinh Kinh có chút cảm giác thân thiết.

Vinh Kinh thấy người khác đều rất hài lòng, không có vấn đề gì. Liền dự định trực tiếp cho qua. Cái xét duyệt này chỉ có tự mình làm, nhìn tư liệu hỏi: “Trên hồ sơ của cậu ghi cậu nặng 200 cân, nhưng bây giờ nhìn cậu…”

Người tới rất kích động, đôi mắt lóe lên nhìn Vinh Kinh: “Đúng vậy, trong khoảng thời gian này em đã giảm đi rất nhiều.”

“Nghị lực đáng khen.” Từ gần 200 cân, đến bây giờ, khó có thể tưởng tượng được ý chí của người này, “Nhưng hình thể của cậu, cách thần tượng vẫn còn một chút khoảng cách. Ghi hình tạp kỹ còn nửa tháng, nửa tháng này cậu có thể giảm xuống được không?”

“Có thể!” Soái ca khẳng định nói.

Vinh Kinh đánh dấu vào tư liệu của cậu

Yêu cầu nhân viên gọi người tiếp theo.

Chỉ là soái ca trắng nõn hơi mập này cũng không lập tức rời đi, nhìn Vinh Kinh: “Anh Vinh, anh..” không nhớ em sao?

Vih Kinh thừa dịp, liền thuận tiện nhìn app Muli, nhìn thấy chấm xanh đại biểu cho Cố Hi đang hoạt đông ở phạm vi gần, khóe miệng khẽ mỉm cười

Vinh Kinh ngẩng đầu: “Hả?”

Soái ca hơi cúi đầu, bước nhanh rời đi.

Bất qua chỉ là gặp mặt một lần, anh Vinh có thể đã sớm quên lúc trước mình đã giúp đỡ người mập mạp này rồi.

E rằng, chỉ khi đứng ở trên sân khấu cao hơn, anh mới có thể nhìn thấy em.

Bên kia thành phố, Cố Hi đang chuẩn bị trong phòng trang điểm, thỉnh thoảng mở khung chat với Vinh Kinh, xem một hồi lại tắt.

Đúng dịp thấy ‘đang nhập vào,’ chờ hơn nửa ngày, cũng không thấy đoạn sau.

Ngoài cửa nhân viên đang gọi tên cậu, Cố Hi cầm điện thoại lên, lên sân khấu cùng với các diễn viên khác trong bộ phim mới.

Thật ra bộ phim này đã đóng máy được nửa năm, gần đây mới qua kiểm duyệt. Cố Hi cùng diễn viên khác đã lâu không gặp qua. Hơn nữa nữ chính omega của bộ phim này còn có scandal với cậu. Trên sân khấu tương đối thân mật, phòng làm việc của đối phương và Thịnh Đằng Ent trước đó cũng chảo hỏi lẫn nhau, truyền cho cho nhau một số tin tức giống thật nhưng không phải thật, để tạo sức nóng cho bộ phim.

Lúc chơi trò chơi trò chơi nhỏ, đối phương sơ ý ngã vào trong lồng ngực của Cố Hi, dưới sân khấu vàng lên một trận ồn ào. Trong mắt khán giả, bọn họ là trai tài gái sắc. Tuy đều là o, nhưng kỳ thức Cố Hi ở trong diễn nhiều lúc sẽ là một trong số ít minh tinh omega nhưng lại có khí thế alpha.

Cố Hi lễ phép đẩy nữ diễn viên ra, nhìn phía dưới không ít ống kính chụp vào bọn họ, hôm nay hot search là gì cậu đã đoán được.

Sau khi xuống sân khấu, cậu mở khóa màn hình, phát hiện Vinh Kinh không gửi tin nhắn.

Vinh Kinh rốt cuộc muốn nhắn gì với cậu, sao đột nhiên không gửi?

Có biết loại cảm giác này giống như đang xem kịch một nửa, đến câu giải thích cũng không có?

Cố Hi từ chối lời mời ăn cơm của nữ minh tinh, đi theo Mặc Điểm đến tầng hầm giữ xe. Gần đây tài xế xin nghỉ, vẫn là Cố Hi tự minh lái xe.

Chỉ là khi đến bãi đậu xe, luôn cảm giác có người nào đó đang nhìn chằm chằm cậu.

Cố Hi nhìn xung quanh, cũng không nhìn thấy kẻ khả nghi nào.

*

Cuộc phòng vấn của Vinh Kinh kéo dài từ chiều đến tối, và cuối cùng sau khi kịch liệt tranh luận bên trọng, đã quyết định 100 người thực tập sinh.

Anh cảm thấy phỏng vấn người khác, so với mình phỏng vấn còn thống khổ hơn, sau này loại công việc mệt mỏi này vẫn là tận lực ít tiếp nhận, quả thực thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.

Sau đó còn có mấy thực tập sinh chờ anh tan tầm, mỹ danh là muốn hướng dẫn 1:1, hướng dẫn cái gì, tôi cũng không biết nhảy với hát.

Giám đốc Cao nhìn vẻ mặt của mọi người đều hiểu, nhắc nhở: “Tiểu thiếu gia nếu thích, có thể chọn vài người, xem như tận hưởng lạc thú.”

Còn vài người, một người cũng không được, trinh tiết alpha không đáng gia sao? Nhìn bọn họ như vậy, ai ngủ với ai?

Đời này tôi sẽ cũng sẽ không bao dưỡng bất cứ ai.

Vinh Kinh vừa nằm trên giường, liền nhận được không ít tin tức

Bây giờ là nhóm bạn học thời đại học, Vinh Kinh chỉ thỉnh thoảng mới xem, cho dù sớm đã được thêm vào, nhưng tí khi nói chuyện.

Ngày hôm nay bị @, chủ yếu là bởi vì ban ngày đụng mấy người kia.

Ban đầu cho rằng ba người Lữ Tiến sẽ bị đánh rớt. Khi nhận được thông báo thời gian ghi hình, bọn họ đang ở kí túc xá trường và phòng trọ hò hét.

Thêm bạn với Vinh kinh đều không được, chỉ có thể ở trong nhóm không ngừng @ cảm ơn.

Làm cho những bạn học không hiểu ra sao, mọi người không phải đều có quy định à, vô luận Vinh Kinh có phải Kim sơn hay không, đều nhất trí không liếm đế giày sao.

Nói xong cùng nhau kiên trì đến cùng, các người lại lén lút phản bội.

Nội dung trò chuyện là một loạt [khinh bỉ.jpg]

Vinh Kinh đồng ý cho bọn họ được chọn, thuần túy là thấy mình còn kém hơn so với họ, anh chỉ là không bất công thôi.

Về phần nhóm người bạn cùng lớp này, anh cảm thấy rất thú vị, nhưng những quá khứ kia lại không thể bỏ qua, cho nên vẫn không để ý tới.

Vinh Kinh liếc qua app Muli định vị, xác định Cố Hi đã trở về.

Đúng lúc này, cuộc gọi video Cố Hi gọi tới, Vinh Kinh nhấn đồng ý.

Lại không nghĩ tới, nhìn thấy một màn sống động, trong hình, Cố Hi mặc áo choàng tắm, ngồi trước bàn trang điểm sấy tóc.

Tựa hồ cũng không chú ý tới bên này không cẩn thận mở cuộc gọi video, dưới cổ áo choàng tắm, xương quai xanh lõm xuống nửa bóng tối, cơ bắp như ẩn như hiện, da thịt mềm dẻo mà nhẵn nhụi, giọt sương một đường từ hàm dưới trượt vào bóng tối áo choàng tắm.

Mí mắt Vinh Kinh khẽ giật, nhanh chóng bấm tắt video.

Sau khi bấm tắt, nhịp tim có chút bất thường. Vẻ đẹp của Cố Hi vượt qua giới tính, thoáng cái nhìn thấy hình ảnh đập vào mắt, căn bản sẽ không lo lắng mình nhìn người đàn ông, mà là, muốn kéo… cái áo choàng tắm đó ra.

Vinh Kinh ấn ấn vào nơi đang có phản ứng phía dưới, một bên chờ pheromone mãnh liệt của alpha đi xuống, môt bên gửi tin nhắn qua:?

Một lát sau, khi Vinh Kinh sắp ngủ, Cố Hi nhắn tin qua.

Vinh Kinh lập tức mở mắt ra.

Cố Hi: Xin lỗi, vừa nãy không cẩn thận ấn nhầm, tôi vừa mới tắm xong.

Cố Hi: Cậu thì sao, buổi chiều không có cảnh quay, không nghỉ ngơi sao? Tôi nghe nhân viên nói cậu đi ra ngoài.

Phản ứng của Cố Hi thật sự quá bình thường, cậu thật sự chỉ là ấn nhầm.

Sai không phải là Cố Hi, là do anh nóng nảy.

Vinh Kinh suy nghĩ hồi lâu, trả lời: Ừ.

Tắt đèn, trong phòng chìm vào bóng tối.

Hình ảnh vừa nhìn thấy, không khống chế được xuất hiện trong đầu.

Vinh Kinh buồn bực ấn xuống nơi đang phấn chấn bừng bừng kia, bỗng nhiên nghĩ đến lâu rồi mình thật sự không phát tiết.

Vinh Kinh đắp chăn qua đỉnh đầu, hướng về nơi nào đó, lầm bầm một câu: “Mày không sai biệt lắm, đủ rồi.”

*

Ngày hôm sau, đến cảnh của Vinh Kinh và Hạ Mạn Ni, trước đó Cố Hi bởi vì phải đi chụp hình với tạp chí đã hẹn trước, vẫn không có thười gian xem qua cảnh diễn của hai người.

Nội dung phim nói đến tiểu thái giám Phó Khiên Minh sau nhiều lần sinh tử, được Thất hoàng tử Thiệu Hoa cứu, cũng được thu về dưới trướng. Thiệu Hoa cho hắn nhiệm vụ, dùng thời gian nhanh nhất lấy được sự tín nhiệm của Đức phi.

Cảnh quay này, trong cung Đức phi phát hiện vu cổ oa oa, dưới sự trợ giúp của Phó Khiên Minh tẩy thoát hiềm nghi, cũng đồng thời đem mấy phi tử khác trong hậu cung rắp tâm hại người bại lộ ra ngoài.

Đức phi tránh được một kiếp, tình cảm cùng Phó Khiêm Minh nhanh chóng nóng lên.

Nàng đem Phó Khiên Minh điều đến trong cung mình, trực tiếp gọi người vào.

Thư ký trường quay đánh bảng, cảnh diễn này bắt đầu. 

Đức phi y đang nằm trên mềm nhũn, cung nữ bên cạnh sơn móng tay cho nàng, nàng chỉ mặc váy lụa mỏng mùa hè, thoạt nhìn phiêu dật lại ôn nhu.

Ngoài cửa, một thái giám đang khom lưng, làn da trắng nõn, dung mạo tuấn mỹ ở bên ngoài thỉnh an: “Nương nương, người truyền nô tài? ”

Đức phi lười biếng liếc mắt nhìn hắn, khẽ ừ một tiếng.

Phó Khiêm Minh đi tới, để cho tỳ nữ lui ra, đổi thành chính mình đem dũa móng tay chậm rã mài dũa, trong phòng chỉ có tiếng ma sát và tiếng thạch xử (?)

“Thỉnh nương nương giơ tay.” Phó Khiên Minh cúi đầu, lấy một loại tư thế cực thấp.

Đức phi đem tay ngọc nhỏ dài đặt lên, Phó Khiên Minh đem sơn móng tay đỏ tươi từng chút sơn lên mong tay của nàng.

Đức phi nhấc mắt lên, ngậm lấy một nửa mị sắc: “Lần trước còn chưa kịp hỏi ngươi, tại sao cho là vu cổ oa oa là do hoàng hậu giở trò?”

“Kim tuyến trên oa oa.”

“Kim tuyến?” Đức phi hứng thú.

“Loại kim tuyến này là Xiêm Lan quốc tiến cống, bệ hạ chỉ ban cho bốn vị, theo thứ tự là Thái hậu, Hoàng hậu, Quý phi còn có ngài. Thái hậu đầu tiên có thể loại bỏ hoài nghi, Quý phi ghen tị, hiềm nghi là lớn nhất, nhưng nàng cực yêu màu đỏ, người xem cái kia vu cổ oa oa dùng chính là kim tuyến màu đỏ, thử hỏi nếu quả thật nguyền rủa chán ghét người, ai sẽ dùng màu mình thích nhất? ”

Thần sắc Đức phi khác thường nhìn tiểu thái giám này, không nghĩ tới hắn ngay cả thêu thùa cũng có thể phát hiện sơ hở, quả thực tỉ mỉ đến mức làm cho người ta kinh hãi. Một người như vậy, cư nhiên là một thái giám.

“Nhưng Hoàng hậu xưa này vốn nổi danh là nhân hậu đoan trang…” Đức phi có chút không nghĩ tới.

“Cho nên, nàng là hoàng hậu.”

Phó Khiên Minh lời ít ý nhiều.

“Đúng, cho nên nàng là hoàng hậu.”

Nàng là hoàng hậu, mới có thể tiêu hủy hết các bằng chứng.

Nàng là hoàng hậu, cho nên thoạt nhìn ít hiềm nghi nhất.

Đức phi nhìn về phái Phó Khiên Minh đang cúi đầu phục tùng, dùng ngón tay không sơn nhấc cằm Phó Khiêm Minh lên: “Lần này ngươi lập đại công, muốn cái gì?”

“Chỉ cần nương nương bình an, nô tài liền thỏa mãn.”

“Cõi đời này không ai là không có mục đích, nói đi.”

Tầm mắt hai người, ám muội liền dày đặc.

Ở nơi tôn quy nhất trên đời này, nàng cho tới bây giờ đều là cô độc. Từ tuyển tú bị đưa vào trong cung, làm bạn với nàng chính là sủng hạnh của Hoàng thượng. Từ thịnh sủng đến tình cờ, còn phải thỉnh thoảng đối mặt với mỹ nhân không ngừng tràn vào hoàng cung, nàng đã sớm chán ghét.

Nàng chiến đấu, chỉ là bởi vì thói quen.

Không đấu, kết cục của nàng giống như vong hồn trong cung vậy.     

Nàng chỉ là, nhất định phải ở trong cái lồng giam này bi hoan ly hợp, ngươi tranh ta đoạt.

Hiện tại có một người, hắn nói, không có mục đích, chỉ muốn nàng bình an.

Đức phi chậm rãi nở nụ cười, như hoa nở mùa hè.

“Phó Khiên Minh, nhớ kỹ lời của ngươi nói.”

Trong tầm mắt của bọn họ, phảng phất như chỉ có đối phương.

“cut!” Lưu Vũ hô một tiếng, Vinh Kinh nhanh chóng diễn xong, Hạ Mạn Ni còn có chút chưa hồi phục.

Ánh mắt vừa rồi của Vinh Kinh thật sự khiến người ta hấp dẫn. Cô hình như có thể lý giải, vì sao trong phim, Đức phi là nữ nhân lý trí thông minh như vậy, sẽ dần dần thích tiểu thái giám không có quyền vô thế này.

Lưu Vũ nhìn vào đoạn diễn lại, thỉnh thoảng lại gật gật đầu.

Vẫn luôn nghiêm khắc về yêu cầu diễn xuất, người từ đầu luôn bất mãn với Vinh Kinh, phó đạo diện trước tiên hô một tiếng: “Tốt!”

Vinh Kinh lại không bị ảnh hưởng, cảm giác vừa rồi phát huy còn chưa tính là đặc biệt đúng chỗ: “Lưu đạo, phó đạo diễn, các anh xem đoạn này, kỳ thật Phó Khiên Minh có thể ngồi xổm trên mặt đất vừa sơn móng tay cho Đức phi, như vậy càng có một loại cảm giác lệch vị trí trên dưới, hiệu quả thị giác càng có lực trùng kích. ”

Lưu Vũ là người có thể nghe được ý kiến, nghe vậy suy nghĩ một chút: “Vậy thì thử lại một lần nữa, Mạn Ni có được không?”

Dù sao bây giờ đều là phim kỹ thuật số, không hao phí. Diễn viên muốn quay lại, hắn thân là đạo diễn có cái gì không vui, diễn xuất, không chuyên nghiệp xem quá nhiều, Vinh Kinh như vậy quả thực là giống hiếm có.

Hạ Mạn Ni vừa mới diễn hăng hái: “Đương nhiên có thể, mười lần đều có thể!” Diễn cùng với Vinh Kinh đặc biệt hăng hái.

Mọi người xung quanh nở nụ cười, bầu không khí hòa hợp.

Sau khi quay lại cảnh này, đạo diễn so sánh trước sau, quyết định giữ lại cảnh quay sau.

Sau vài ngày quay phim. Vinh Kinh nhận được sự công nhận của mọi người dựa vào thực lực của mình, đước mọi người tán thành.

Vinh Kinh vừa cùng Hạ Mạn Ni thảo luận xong, xa xa nhìn thấy Cố Hi đứng dưới ánh mặt trời.

Cố Hi lặng lẽ giơ ngón tay cái lên, như đang nói: Cậu rất tuyệt!

Đi tới nơi Vinh Kinh không nhìn thấy, nụ cười của Cố Hi buông xuống, trở về mặt không chút thay đổi. Trái tim cũng giống như một ly nước chanh đá trong tay, ùng ục bọt acid.

Một cái búa bổ xuống.

Dựa thật gần, còn sờ tay.

Đầu này, Lưu Vũ còn quay thêm mấy cảnh.

Ha ha.

Đợi đến khi hoàng hôn buông xuống, màn đêm buông xuống, để cho nhân viên công tác chuyển cảnh, muốn quay cảnh thứ 37, Cảnh hôn của Phó Khiên Minh và Thiệu Hoa.

Cố Hi vừa đi được vài bước, chờ chút, cảnh 37….

Ký ức còn mới, đó không phải là... diễn cảnh hôn sao?

Cố Hi phát hiện, Vinh Kinh đã đứng trong cảnh tượng mới, xung quanh là nhân viên vội vã tới đi lui.

Mà vốn đây là cảnh diễn của Cố Hi và Vinh Kinh, nhưng căn bản không ai thông báo.

Chỉ thấy đạo diễn gọi mấy diễn viên đóng thế, gọi Vinh Kinh sang một bên, xem ra là đang giảng cách diễn.

Cố Hi kinh ngạc đứng tại chỗ, giống như bị lãng quên.

Chờ chút, sao không có tôi?

Tôi đâu?

Bình luận

Truyện đang đọc