BÌNH TĨNH, ANH CÓ THỂ

Edit by Mặc Hàm.

Ngô Hàm Thích mặc âu phục cắt may, thoạt nhìn như đang đi từ nơi nào đó quan trọng trở về, thuận đường tới đón con trai ra ngoài ăn cơm.

Đoạn thời gian trước tạm ở Thượng Kinh, hắn đã từng Vinh Kinh, bất quá lúc đóc Vinh Kinh đang vội đối phó đám tra công, không có tâm lực đối phó với lão hồ ly. Hơn nữa anh vẫn rất kiêng kỵ với Ngô Hàm Thích, cho nên không tiếp xúc riêng.

Trong đám thế hệ trẻ, người khiến cho Ngô Hàm Thích thường thức nhất không phải là Tạ Lăng ai ai cũng khen ngợi, mà là sự xuất hiện khiêm tốn, giống như Vinh Kinh.

Đã từng ở một bữa tiệc, có người nhắc tới bốn đại gia tộc ‘không chê vào đâu được’, trong đó Tạ thị là lâu năm nhất. Bọn họ nói Tạ Lăng là rồng phượng trong loài người. Người thừa kế này cơ hồ là đã định sẵn, nhị thiếu cũng không biết đã phảm phải chuyện gì mà mai danh ẩn tích.  Ngay cả Kỷ gia từ trước đến nay luôn chống đỡ hắn cũng không có tin tức gì, mà tam thiếu Vinh Kinh càng giống một nhân vật ngoài lề, không tham dự tụ hội cũng không xuất hiện ở nơi công cộng,  lại càng đáng kinh ngạc

Không nghĩ tới Ngô Hàm Thích từ trước đến nay không đánh giá hậu bối nói, Vinh Kinh rất biết cách ứng xử, ánh mắt chính xác, đầu óc rõ ràng, nếu như bồi dưỡng thật tốt, thì có thể xem là trợ lực cho Tạ thị.

Đối với Ngô Hàm Thích mà nói, đã là lời khen tương đối cao.

Ai có thể nghĩ đến người nắm quyền Ngô thị đã đứng ở đỉnh cao lĩnh vực công nghê thông tin, sẽ chú ý đến một vãn bối không thuộc bốn gia tộc. Điều này làm cho không ít người kinh ngạc đồng thời cũng bắt đầu chú ý đến Vinh Kinh.

Nhưng phát hiện vị này thật sự không làm việc đàng hoàng, công ty tốt không quản lý, chạy đi đóng phim.

Đây đúng là lãng phí thiên phú mà.

Cũng có tin tức nhỏ nhỏ nói, đó là bởi vì Tạ thị do Tạ Lăng một tay lèo lái, lão gia tử bệnh nặng, Tạ Chiêm Hoành vừa mới xuất viện dưỡng bệnh.

Tạ thị phong tỏa tin tức, cũng không biết nhị thiếu rốt cục đang yên đang lành lại làm sao vào tù. Vị tiểu thiếu gia này cũng có quyền thừa kế, đây là bo bo giữ mình rồi. Việc nhà Tạ gia, người bên ngoài cũng không thể nhúng tay vào được.

Nghĩ như vậy, lại cảm thấy Vinh Kinh có cách làm đặc biệt hấp dẫn.

Vinh Kinh nào có biết anh chỉ là lười xã giao, toàn bộ Tạ gia cư nhiên bị nói thành địa phương có nguy hiểm tứ phía.

Mà anh thì chỉ là tiểu đáng thương giả ngủ, ở dưới Tạ Lăng cầu sinh tồn.

Trong mắt vài người, những anh em kia đều là quan hệ bên ngoài, là màu sắc tự vệ để Tạ Lăng đối ngoại.

Ngô Hàm Thích vẫn rất thích đứa nhỏ này, sau khi lớn lên gặp lại nhau, hoàn toàn khác với đứa nhỏ nhu nhược lúc đầu kia. Giống như là thoát thai hoán cốt, nở rộ hào quang chỉ thuộc về mình.

Hắn đã sớm chú ý mấy công ty nhỏ do Vinh Kinh đầu tư đã có khởi sắc, dòng vốn không ngừng rót vào, hơn nữa kế hoạch hợp lý, nhân tài đổ vào, chúng giống như măng mọc sau mưa, từng nơi phát triển mạnh mẽ. Lúc Vinh Kinh bảo người bên cạnh liên hệ với công ty thứ hai, Ngô Hàm Thích cố ý chặn đứng, chính là muốn nhìn xem sau đó  Vinh Kinh chiêu gì để ngăn hắn. Hắn muốn kiểm tra, cố ý bồi dưỡng đứa nhỏ này một chút.

Hết lần này tới lần khác đứa nhỏ này cư nhiên không phản ứng gì, trực tiếp buông xuôi.

Điều này làm cho Ngô Hàm Thích có chút thất vọng, hắn cảm thấy tâm tư Vinh Kinh đặt ở chỗ không nên đặt.

Ngô Phất Dục nhìn thấy hai người đặc biệt kinh ngạc, một người là ba hắn, một người là Tạ Lăng. Trước đây là cảm giác mình ngay cả một nửa phong tư của ba cũng không có, luôn bị người ngoài nói là một sự tồn tại gây cản trở, hắn thường nghe nhất không phải là đứa nhỏ này không đủ ưu tú, mà là Ngô Hàm Thích nếu không phải Beta, làm sao có thể bồi dưỡng một thứ đồ chơi đáng lo như vậy. Lúc trước hắn buông lỏng mình, ít nhiều cũng vì có chút nhân tố này; người sau thì là bởi vì từ nhỏ đến lớn hình thành dấu ấn, Tạ Lăng từ nhỏ đã là con nhà người ta, mọi thứ đều xuất sắc, Ngô Phất Dục cảm thấy đây đúng là có cảm giác khoảng cách trời sinh, chính là hâm mộ cùng ngưỡng mộ.  

Gần đây lại thêm một người nữa, chính là Vinh Kinh, vị này cũng không cần nhiều lời, lý do là quá sung túc.

Ngô Phất Dục có chút kinh hỉ: “Không phải ba bảo con nên học hỏi Vinh Kinh nhiều hơn sao, con liền đến học tập cậu ta chút. Mà sao ba biết con đang ở đây?”

Ngô Hàm Thích bảo con trai lên xe trước: “Trợ lý con nói.”

Vinh Kinh phản ứng lại, tươi cười chào hỏi: “Chú Thích!” Ở bên ngoài, anh vẫn luân là vãn bối lễ phép.

Quan hệ giữa anh và Ngô Hàm Thích cũng không tệ, cũng chưa từng có mâu thuẫn quá lớn. Thậm chí có đôi khi gặp phải vấn đề nan giải trên thương trường, anh còn có thể hỏi thăm một chút, Ngô Hàm Thích cũng sẽ dốc hết sức dạy bảo, Vinh Kinh không cảm thấy phải gây thù chuốc oán với Ngô Hàm Thích làm gì.

Không có việc gì thì vô duyên vô cơ kết thù làm chi.

Ngô Hàm Thích cũng nghe được tiếng của Vinh Kinh, trong ánh mắt hàm chứa một tia yêu chiều và thú vị không dễ phát hiện, ừ một tiếng.

Người không quen sẽ chỉ cảm thấy hắn giống như bình thường. Chỉ có người quen thuộc, sẽ phát hiện thái độ của hắn đối với vãn bối rất thường thức.

Tỷ như Ngô Phất Dục liền phát hiện điểm này, âm thầm chậc chậc hai tiếng, không hổ là nam nhân ông đây nhìn trúng, xem cha ta thích biết bao, về sau hẳn sẽ không cần lo mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu. 

Ngô Hàm Thích tháo một bên tai nghe về họp báo cáo tiến độ, khí chất tao nhã, cười nhạt nói: “Tiểu Kinh, đi cùng?”

Vinh Kinh điểu chỉnh trạng thái, hỏi ngược lại: “Chú Thích mời khách sao?”

Ngô Phất Dục vẻ mặt không tưởng tượng nổi: Không phải, thái độ của cậu đối với ba tui và tui, sao khác nhau zậy!

Ngô Hàm Thích tức giận nói: “Tiểu tử thúi, chẳng lẽ chú là một lão già, còn để cho tiểu bối mời khách sao?”

Vinh Kinh: “Chú thoạt nhìn thì giống như anh cháu thôi, già chỗ nào! Nếu cháu ở tuổi của chú, nằm mơ cũng phải cười tỉnh rồi.”

Ngô Hàm Thích cười mắng: “Nói nhảm nhiều thật, còn không lên!”

Trong khoảng thời gian này Kỷ Quýnh Giới đã ngã xuống, từng khóc lóc kể lể Ngô Hàm Thích một lần, lại không được như ý muốn.

Ngô Hàm Thích ngoài mặt trấn an, kì thực dần dần đã bỏ Kỷ Quýnh Giới.

Ngô Hàm Thích trước kia cũng nhìn trúng sự tàn nhẫn của cháu trai, nhưng nếu như cái này tàn nhẫn quá mức, lại không có bản lĩnh giải quyết thật tốt hậu quả, người như vậy chỉ là một quả bom hẹn giờ.

Dùng xong tự nhiên phải vứt bỏ.

Loại tồn tại này có khả năng liên lụy đến Ngô gia bọn họ, dứt khoát cắt đứt đối với bất luận kẻ nào cũng tốt.

Vinh Kinh lên xe, vốn muốn ngồi bên cạnh ghế phụ, bất quá đã bị Ngô Phất Dục chiếm lĩnh.

Vinh Kinh trấn định ngồi ở hàng ghế sau như trước, khoảng cách với Ngô Hàm Thích bất quá mấy chục cm, nhất thời cảm thấy không khí đều trở nên không giống nhau.

Ngô Hàm Thích không tham dự vào nội dung câu chuyện, bản thân là phái trung lập, trong nguyên tác chính là như thế, nhưng khí thế của người này khiến người ta khó nắm bắt, một ánh mắt bình thản nhìn qua, giống như là có thể nhìn thấu suy nghĩ của người khác.

Lúc trước Kỷ Quýnh Giới xảy ra chuyện, Ngô Hàm Thích cũng không có ý ra tay, hình như còn giúp đỡ một phen, nhưng Vinh Kinh luôn cảm thấy có chút hoảng hốt, anh không biết Ngô Hàm Thích có thể hay không vẫn luôn bàng quan.

Nếu như ra tay, thì sẽ là lúc nào?

Ba người đi tới club, vừa nhìn thấy ông chủ lớn lại đây, phục vụ lập tức lấy lại mười hai phần tinh thần, dẫn Ngô Hàm Thích đến phòng riêng.

Toàn bộ phòng riêng được làm vô cùng tao nahx, một đài phun nước nhỏ đốt trầm hương nhàn nhạt. Vinh Kinh phát hiện đây là hương chuyên cung cấp cho pheromone bất ổn AO. Ngô gia vẫn luôn có nghiên cứu các sản phẩm liên quan tới pheromone.

Cách đó không xa có một tòa thủy tinh, ban ngày ngắm cảnh buổi tối ngắm sao, bên hồ nước nhân tạo là một hang cây xanh, ánh mặt trời chiếu xuống, bóng cây loang lổ, khiến cho tâm tình người ta sung sướng.

Quản lý cố ý chọn mấy vị nhân viên phục vụ Omega khí chất ôn nhu, dáng người nổi bật tiến lên tiếp đãi, Ngô Hàm Thích giơ tay tỏ vẻ không cần: “Chỉ là người nhà tụ tập ăn cơm mà thôi, đều rút đi, chúng tôi tự mình đến.”

Ngô Hàm Thích liền nhẹ nhàng mà liếc nhìn Vinh Kinh: “Không có ý kiến gì chứ?”

Vinh Kinh: “Chú Thích quyết định.”

Ngô Phất Dục canh cánh trong lòng hai chữ người nhà, chờ ngô Hàm Thích cách bọn họ một chút xa, đi đến bên cạnh Vinh Kinh nhỏ giọng nói: “Cậu đừng có nằm mơ, ông đây sẽ không làm anh em với cậu.”

Vinh Kinh: “Lo xa rồi.”

Lúc chọn món ăn, Vinh Kinh khách liền theo chủ, Ngô Hàm Thích chọn món.

“Ăn cay không?”

“Ăn.”

“Lẩu đi.”

Không nghĩ tới Ngô Hàm Thích lại ăn thức ăn bình dân như thế này, vẻ mặt Vinh Kinh kinh ngạc.

Ngô Hàm Thích ngước mắt lên: “Nhìn gì?”

Vinh Kinh: “Chú cũng ăn đồ ăn bình thường như vậy sao?”

Ngô Hàm Thích bật cười: “Ai quy định chú không thể ăn, cháu cho rằng chú không cần ăn uống à?” Nói xong, giơ tay gõ lên trán Vinh Kinh.

Vinh Kinh không nói gì, tránh đi, khiến Ngô Hàm Thích cười nhạt.

Ngô Phất Dục nghẹn thật lâu: “Ba…hắn là con ba, hay con là con ba vậy?”

Ngô Hàm Thích: “Nếu có thể, rất muốn nhét con trở lại.”

Ngô Phất Dục: “…” Nấu lại xây lại sao, đúng là không có tim mà.

Sau khi thức ăn mang lên, Ngô Hàm Thích sắn ống tay áo lên, tự mình lấy thịt dê cho bọn họ, bỏ vào trong chén Vinh Kinh vẫn ăn rất nhã nhắn, liền cố ý trêu chọc con trai. Cuối cùng mới cho, khiên Ngô Phất Dục ghen tuông, trong lúc nhất thời, không khí trong phòng trở nên vô cùng ấm áp.

Vinh Kinh nhận được điện thoại từ công ty, là Chu Du báo cáo công việc ngày hôm nay.

Vinh Kinh đi ra ngoài nói chuyện hơn mười phút, khi cúp điện thoại, lại nghe được một giọng nói quen thuộc từ góc kia truyền đến.

“Lý tổng, ông đợi lát nước phải nhường tôi chút, tôi không biết cho lắm.”

“Dễ mà dễ mà!”

“Vây thì chơi thế nào đây? Bất cứ ai thắng, đều không thể tính toán.”

“Đó là tất nhiên, làm sao tôi có thể so đo với omega!”

Vinh Kinh đi tới vài bước, phát hiện chính là một bóng lưng quen thuộc, bên cạnh đi theo một lão tổng Vinh Kinh hình như đã gặp qua.

Lại là Cố Hi, cậu ta muốn đi đâu?

Vinh Kinh gửi wechat cho Ngô Hàm Thích, tỏ vẻ mình có chút đau bụng, phải về trễ một chút, sau đó lặng lẽ đi theo.

Bên trong phòng riêng.

Ngô Hàm Thích nhìn ánh mắt con trai sau khi Vinh Kinh rời đi liền tâm tâm niệm niệm đi theo, cười như không cười: “Alpha con thích là nó hả?”

Ngô Phất Dục kinh hãi thiếu chút nữa làm rơi đũa: “Ba…” Không hổ là ba hắn, sắc bén quá đi!

Ngô Phất Dục cẩn thận nhìn thần sắc của ba mình, không thấy có bao nhiêu tức giận, mới thở phào nhẹ nhõm.

Hắn thực sự không muốn bị nhồi nhét một loạt các alpha mình không biết, hỏi: “Ba. Ba không phản đối sao?”

Ngô Hàm Thích: “Phản đối hữu dụng?”

Khả năng này là vô dụng.

Một lát sau, Ngô Hàm Thích liền đi xuống tổng kết.

“Con đừng đùa.”

“Ba, nào có người đả kích như ba.” Nào có con mình mà cũng không coi trọng.

Ngô Hàm Thích: “Con không đè ép được nó đâu, bản tính của nó là dã tính và tùy tính, phải có một người so với nó phải càng dã tính hơn mới có thể làm cho nó có cảm giác.”

“Nơi nào của con không dã tính!”

“Con chỉ điên thôi. Dã, đó là mùi vị từ trong xương tủy.”

Không nói rõ được, nói chung là hồn xiêu phách lạc.

Ngô Phất Dục tự nhiên liền nghĩ đến yêu tinh kian, buồn bực chọc học thịt trong chén: “Lúc trước, hắn rơi xuống nước con làm sao không nghĩ tới mà nhảy xuống luôn. Khi đó có khi còn mang được cái ân cứu mạng, hắn tuyệt đối không có biện pháp với con, cũng sẽ không có thái độ như bây giờ.”

“Con nói cái gì, rơi xuống nước?” Ánh mắt Ngô Hàm Thích đột nhiên biến hóa.

Ngô Phất Dục không chú ý tới giọng điệu bình tĩnh của Ngô Hàm Thích, hơi thở gợn sóng kia bắt đầu phun trào.

“Chính là quãng thời gian trước, lúc quay phim, Vinh Kinh chết đuối.”

“Ngày mấy?”

Có một số suy đoán, vốn chỉ là suy đoán.

Ai có thể nghĩ rằng một ngày thực sự trở thành sự thật.

*

Cố Hi đang nổi trận lôi đình, lúc trước Ngô Phất Dục thêm bạn với hắn, dựa vào tính toán dò xét tình hình của địch, Cố Hi đồng ý.

Lật qua vòng bạn bè của đối phương, phát hiện Ngô Phất Dục chỉ thoạt nhìn không nghề không nghiệp. Nhìn vòng tròn bạn bè này, hôm nay là đi công ty kiểm tra, ngày mai là bay đến một nơi nào đó để xem đất, ngày mốt là tham gia một cuộc tụ họp thương mại, không mang theo lặp đi lặp lại,  không phấn đấu ra một trăm triệu sẽ không bỏ qua.

Nói chung thái tử gia hắn kỳ thật là một thanh niên phi thường tiến bộ, cũng không phải là người chỉ biết ăn chơi trác táng như Cố Hi tưởng tượng. Cố Hi không tin tà, cư nhiên ngay cả một tin nhắn khoe khoang cũng không có sao.  

Cố Hi không biết chính là, đây là bạn bè Ngô Phất Dục gần đây vừa mới thanh lý qua. Làm cho Cố Hi cho rằng cái loại mình nghĩ chẳng những không có, thậm chí nghiêm trọng hơn trước kia cũng không sợ bị phát ra. Từ khi phát hiện tâm ý của mình, Ngô Phất Dục bắt đầu suốt đêm xóa thông tin, hơn nữa trước khi thêm Cố Hi, bày ra chụp không ít ảnh năng lượng tích cực, sau đó gửi một ít trích dẫn có ý nghĩa đặc biệt trong Chicken soup for the soul*, sau đó thiết lập chỉ có Vinh Kinh, Cố Hi có thể thấy được.

Chicken soup for the soul

Cố Hi vừa nhận được video Ngô Phất Dục gửi tới, nhìn thấy khiến người ta hoảng hốt, ánh mắt thực tập sinh kia làm cho cậu nghĩ đến mình.

Cái kiểu hèn mọn, chỉ hy vọng Vinh Kinh có thể quay đầu lại một lần, tràn đầy nghiêm túc cùng khát vọng.

Rõ ràng hy vọng xa vời, vẫn muốn liều mạng một lần.

Cố Hi vô số lần vui mừng mình kịp thời ra tay, bằng không đến hôm nay cũng không ăn được thịt Đường Tăng.

Hết lần này tới lần khác, cái video nham hiểm xảo trá kia, chỉ quay đúng lời tỏ tình của thực tập sinh đẹp trai kia, nhưng không có câu trả lời của Vinh Kinh.

Cậu bị câu đến cào tim cào phổi, nhìn vào giao diện wechat.

Ngô Phất Dục: Muốn biết câu trả lời của hắn sao, hỏi tui đi~!

Ngô Phất Dục: Cậu cầu xin ông nội, ông nội phát lòng từ bi nói cho cậu.

Ngô Phất Dục: Hiện tại thắng không có nghĩa là sau này thắng, ông đây chờ các người chia tay.

Lặng lẽ nghĩ: Cậu chờ không nổi đâu.

Cố Hi cố ý không nhắn tin, liền gấp chết Ngô Phất Dục.

Không cần hỏi, cậu cũng ước chừng có thể đoán được câu trả lời của Vinh Kinh.

Nhưng lo lắng trong lòng thủy chung vẫn chưa từng biến mất, có quá nhiều người mơ ước. Cậu luôn lo lắng Vinh Kinh quay đầu liền chia tay với cậu, hình như cậu cũng không ưu tú đến mức khiến Vinh Kinh không phải không thể đi.

Loại bất an này luôn có thể sinh ra không ít cảm xúc phiền não, Cố Hi hít sâu ngăn chặn sự bồn chồn. Mở group trò chuyện của CP Kinh Hi, một lần phát ra hơn mười lương thực, nỗ lực cho đội ngũ lớn mạnh được ăn no. Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, hai ngày này độ chú ý của group ngày càng tăng lên, Cố Hi vừa mừng vừa sợ.

Những lương thực này đều đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, nhìn tin nhắn phía dưới cùng gào thét chói tai, Cố Hi cảm thấy toàn thân thoải mái.

A, thật sảng khoái.

Cẩn thận ngẫm lại, cậu sợ cái gì, cậu chính là omega ngay cả Vinh Kinh đều gặm được, vẫn là người dẫn dắt Vinh Kinh trên giường.

Hiện tại không phải đnag chậm rãi thẩm thấu, làm cho Vinh Kinh càng ngày càng không buông được cậu sao?

Cậu ổn định, nên là đám tiểu yêu tinh kia sốt ruột mới đúng.

Mấy ngày nay Cố Hi đang chiêu binh mãi mã cho phòng làm việc của mình, có người muốn góp vốn, thừa dịp nghỉ lễ liền hẹn gặp mặt một lần.

Lại phát hiện đối phương rõ ràng không phải hướng về phía phòng làm việc, mà là hướng về phía cậu.

Cố Hi cũng dứt khoát: “Không bằng chúng ta đấu một trận, ngài thắng liền cho ngài nhập cổ phần, nếu ngài thua, vậy chuyện này cứ như vậy đi.” Vừa lúc tôi đang một thân tức giận không chỗ phát tiết.

Cái hội này có rất nhiều địa điểm giải trí, bao gồm phòng võ thuật, được chia thành khu vực khán đài và khu vực luyện tập.

Trong sân phân chia vài khu vực nhỏ, có tụm năm tụm ba người đang luận bàn, khi phát hiện hiện trường có Cố Hi, không ít người đều đến xem.

Nhờ tính bảo mật của club, không ai sẽ chụp hình. Nếu như vi phạm hợp đồng, sẽ bị clb từ chối đến là chuyện thứ yếu, bị người người cùng tầng lớp truyền ra thanh danh không tốt, mới là ảnh hưởng lớn nhất.

“Là Cố Hi đúng không? Hắn đến chỗ chúng ta nha! Club này cũng có ảnh hưởng, có thể hấp dẫn hắn lại đây. Muốn chút lên để xin chữ kí, em tôi cực kỳ mê hắn!”

“Tại sao hắn lại muốn so chiêu với alpha, chơi môn thể thao tàn bạo như zậy!”

“Omega đều khoa chân múa tay thôi, làm sao thắng được. A…Đệt mịe?”

Chữ kia phía sau còn chưa phun ra, chỉ thấy Cố Hi đi ngang qua vai, ném tổng giám đốc mập mạp nặng gấp đôi cậu ra ngoài

Trong lúc đó, trên mặt Cố Hi vẫn duy trì trạng thái lạnh nhạt, tuyệt đối không giống người làm ra động tác hung hãn như vậy.

Lão tổng kia tự cho là alpha, so với giới tính khác chiếm không ít ưu thế về lực lượng,  cho rằng lần này chắc chắn giành chiến thắng.

Không ngờ dáng người Cố Hi mềm mại, tốc độ lại cực nhanh, tuy rằng cũng có một ít khuyết điểm kỹ thuật, nhưng không che dấu được ưu điểm, đối phó với một Alpha quanh năm không rèn luyện, chỉ nuôi một thân mập mạp vẫn thừa sức.

Mọi người ở đây trợn mắt cứng mồm nhìn, xem omega này đem người đàn ông trung niên kia đá tới đá lui như bao cát.

Giống như là đang chơi trờ chơi, vừa ác liệt vừa mê người.

Hết lần này tới lần khác, mỗi một động tác đều phù hợp quy củ, làm cho người ta không thể chỉ trích.

Tiếng kêu rên của vị tổng giám đốc kia vang vọng khắp phòng võ thuật, chung quanh lặng ngắt như tờ, a, thật đáng sợ.

Hoàn toàn không nghĩ tới cần phải dùng não, bằng không chết thế nào sợ là cũng không biết.

Cố Hi là đóa hoa cao lãnh nổi tiếng, không ai hái cũng không phải không có đạo lý. Người này ai mà dám đi lên! Không sợ bị đánh thành đầu heo sao?

Thảm nhất không phải bị biến thành đầu heo, mà là biến thành tàn phế.

Nguyên nhân vẫn là bị omega đánh gục, thân là Alpha ai muốn bị cười nhạo như vậy?

Ý tứ của Cố Hi cũng rất rõ ràng, muốn mơ tưởng cậu, trước tiên phải xem mình có bao nhiêu trọng lượng.

Trong lòng Cố Hi ác khí tràn đầy, lúc này toàn bộ bộc phát ra ngoài. Kỳ thật chỉ cần đem người trước mắt coi là Ngô Phất Dục, cậu liền có động lực cuồn cuộn không ngừng.

Cậu hiện tại thần khí sảng khoái, nhìn cái gì cũng chỉ thấy thường thôi, thế giới vẫn tốt đẹp như cũ.

Lần này cho dù nhìn thấy Vinh Kinh, cũng sẽ không bị phát hiện trạng thái của cậu không đúng.

Nhìn vị tổng giám động bị mình quật ngã trên đất rên rỉ, Cố Hi ngồi xổm xuống, quan tâm vài câu.

Đối phương liên tục xua tay, tỏ vẻ mình không có việc gì, cho dù đau muốn chết cũng không thể mất mặt trước mặt Omega.

Cố Hi nhẹ nhàng nói: “À, vậy coi như tôi thắng sao?”

Alpha vội vội vã vã nói: “Cậu thắng, cậu thắng!”

Cố Hi ra hiệu kết thúc: “Cảm ơn.”

Cố Hi hàm chứa ý cười nhàn nhạt, xoay người muốn đi ra khỏi phòng võ thuật.

Lại phát hiện trên khán đài cách đó không xa, có một cái bóng khiến cậu vô cùng quen thuộc, cho tới giờ Cố Hi trong mắt không chứa nổi Alpha nào, chính xác mà tìm được thân ảnh kia.

Sau dó liền trọn mắt cứng họng phát hiện Vinh Kinh ở nơi này.

Có lẽ Vinh Kinh nằm mơ cũng không nghĩ tới, nhìn thấy Cố Hi mà anh cho rằng nhu nhược đến một trận gió sẽ ngã xuống, sẽ lạnh lùng vừa bão táp như vậy, còn dọa một Alpha sợ tới mức không dám nhúc nhích.

Trái tim Cố Hi lộp bộp một tiếng, nụ cưới dần dần biến mất.

Xong đời.

Bình luận

Truyện đang đọc