BÌNH TĨNH, ANH CÓ THỂ

Edit by Mặc Hàm

Tâm của anh, không biết đã làm phản từ lúc nào.

Rung động không sâu, lại nảy mầm khi nào không biết.

Đáy lòng nổi lên bọt nước, cùng với tinh hỏa ngoài xe nhảy múa, hòa lẫn vào nhau.

Nhận thức hoàn toàn mới, giống như luồng điện vọt tới tứ chi bách hai, Vinh Kinh buông Cố Hi ra, không thể tin được nhìn omega trước mắt mê mê tỉnh tỉnh này. Trong đôi mắt đơn thuần kia, phản chiếu thân sắc đột nhiên biến hóa của anh.

Cậu xem tôi là ‘nhà’, như là người bạn tốt nhất,

Tin tưởng tôi như vậy, lại được coi là trường hợp đặc biệt trong các alpha, tôi lại có tâm tư khấc.

Vinh Kinh che mặt, trong lúc nhất thời không biết đối mặt với Cố Hi như thế nào.

Lúc đầu chỉ có một sự thay đổi nhỏ bé.

Nhưng tình cảm chính là như vậy, có biến hóa nhỏ hơn nữa, một khi thay đổi, sẽ khó quay đầu lại, không cách nào đem người khác tiếp tục coi như bạn bè.  

Tức giận, tự trách, xấu hổ, một loạt cảm xúc chiếm cứ tâm tình Vinh Kinh.

Hết thẩy lần này tới lần khác là Cố Hi, người mà anh hy vọng bảo vệ nhất.

Ngoài xe truyền tới tiếng xe cứu hỏa và cảnh sát, vừa mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Vinh Kinh dùng ánh mắt ra hiệu Chu Du lập tức báo cảnh sát, hiện tại đều đã tới cả rồi. Vinh Kinh khoác áo khoác của minh lên người Cố Hi.

“Cậu ở trên xe đợi, đừng xuống.”Căn nhà này Cố Hi đang bán, phần lớn đồ dùng trong xe đều chuyển tới Ngự Thủy Loan. HIện tại cơ bản không có gì, nhưng địa chỉe Cố Hi cũng không tính là bí mật, khẳng định còn có phóng viên nghe tin mà đến.

Sau khi Vinh Kinh xuống xe, trong xe chỉ còn Quản Hồng Dât đang ngồi phía trước, và Cố Hi đang khoác áo của Vinh Kinh ngẩn người.

Hôn, hôn!!!

Quản Hồng Dật phát điên, tuy rằng chỉ có vài giây ngắn ngủi, hơn nữa thoạt nhìn Alpha chỉ là muốn dời đi lực chú ý của Cố Hi, nụ hôn này cư nhiên còn rất lịch sự.

Nhưng dù có lịch sự đến đâu thì cũng là hôn, đây là nụ hôn đầu của Cố Hi.

Đều trân quý lâu như vậy, nói không có thì không có.

Quản Hồng Dật: “Sau khi cậu tỉnh lại, cũng đừng diệt tôi. Căn bản là lão nương cũng không kịp ngăn cản hắn!”

Trả lời hắn chính là, ánh mắt miệt thị của Cố Hi. Lười để ý Quản Hồng Dật đang gào thét, bọc âu phục mang theo nhiệt độ cơ thể của một người khác, ánh mắt Cố Hi dõi theo.

Vệ sĩ ngăn mấy cơ hội nhân cơ hội chạy trốn lại, chờ Vinh Kinh tới xử lý.

Đám người này đều là người địa phương, chỉ lấy tiền làm việc. Hôm nay nhận được nhiệm vụ liền tới làm, nào ngờ bọ ngựa bắt chim sẻ ở đằng sau, cư nhiên sẽ bị người phát hiện, còn bắt được tại chỗ.

“Đem bọn chúng giao cho cảnh sát.” Bắt kịp thời, có lẽ trên người những người này còn lưu lại chứng cớ chưa kịp tiêu hủy, Kỷ Quýnh Giới cho dù có cẩn thận thế nào, tốc độ cũng không nhanh như vậy.

Đã biết nội dung trong nguyên tác, nhóm tra công làm những việc đối với chính thụ không chỉ giới hạn ở cướp bóc, đe dọa hỏa thiêu, cưỡng ép đánh dấu, tai nạn xe cộ bất ngờ vân vân. Khi Vinh Kinh đến thế giới này, chuyện đầu tiên xảy ra ba năm trước khi Cố Hi bị bắt cóc, mấy chuyện lớn tiếp theo sẽ căn cứ vào nội dung ban đầu mà tầng tầng lớp lớp đẩy mạnh.

Sau khi Vinh Kinh không ngừng phá hoại, hiện tại nội dung cuốn sách đã hoàn toàn thay đổi.

Dựa theo định luật thế giới của tiểu thuyết, máay vấn đề tiếp theo có khả năng đánh vòng trở về.

Ngay từ khi nhận ra quy luật, Vinh Kinh đã điều tra tòa nhà này, sau đó anh liền phát hiện tầng trên phòng Cố Hi, và dưới, đều trống rỗng. Nếu như không phải Phương Giác Liên đã sớm mua, người hàm xóm này cũng không làm được.

Tầng Cố Hi ở, bị người ở các tầng khác triệt để chia cắt.

Đây mới là nơi khiến người ta nổi da gà, Vinh Kinh đã tra qua chủ nhân của căn hộ, đó là Hoa kiều ở hải ngoại, quanh năm không ở trong nước.

Tìm hiểu rõ nguồn gốc, mới tra ra được có liên hệ một ít tới Kỷ gia.

Sau đó, Vinh Kinh mượn vệ sĩ từ anh cả, thường xuyên tuần tra xung quanh chung cư Cố Hi. Vinh Kinh cũng rất rõ ràng không có đạo lý thiên lý phòng tặc, không nghĩ tới nước cơ kia đã hạ xuống từ trước vẫn có ngày hữu dụng.

Cuộc điện thoại vừa rồi chính là vệ sĩ gọi cho anh, cho nên Vinh Kinh quyết định nhanh chóng để mọi người nằm sấp xuống.

Lúc này, dưới lầu càng nhiều hộ gia đình chạy ra, mọi người vẫn sợ hãi không thôi.

Còn có đứa nhỏ không biết gì, dưới ánh sao vừa sợ hãi vừa tò mò, còn có đứa ở phía dưới bắt bướm.

Vinh Kinh ra hiệu cho Chu Du, trước tiên đưa hai omega về khách sạn.

Trong khi thả lỏng một chút, phát hiện đèn flash trong bụi cây.

Ngay lập tức đi qua, đoạt lấy máy ảnh của đối phương kiểm tra: “Phương tiện truyền thông nào?”

Anh vừa rồi đã nhanh chóng thông báo cho tất cả vệ sĩ xung quanh, cấm truyền thông tiến vào.

Phóng viên là người mới, từ lúc bắt đầu phẫn nộ đến sau khi phát hiện người tới là Vinh Kinh, có chút e ngại.

“Dung, Dung Linh truyền thông.” Há miệng run rẩy ‌nói chuyện.

Dung Linh này không phải là công ty mình vừa mới thu mua sao, sau đó đổi tên?

Là lấy từ tên của Vinh Kinh và Tạ Lăng, cái này quá trùng hợp.

“Sao anh lại trà trộn vào?”

“Không phải trà trộn, tôi ở trong tiểu khu, vừa nghe thấy tiếng nổ liền đi ra Hơn nữa phương hướng này hình như là…” Là chỗ ở của Cố Hi, hắn cũng chỉ là từng hỏi thăm, nhưng chưa từng gặp qua Cố Hi. “Là thật, tiểu khu này tương đối cao cấp, cha mẹ tôi vì để cho tôi cắm rễ ở Thượng Kinh, liền bán hai căn nhà ở quê, gom đủ tiền trả trước. Ngài đừng đuổi tôi đi.”

“Cậu biết tôi?”

“Tình cờ gặp ngài.” Nhìn thấy cấp trên trực tiếp của họ, họ vội vã chào đón thanh niên đẹp trai này đến văn phòng.

Vinh Kinh kiểm tra máy ảnh, bên trong có chụp bóng mờ của xe mình, ngoài ra còn có một đoạn video nổ bom quay từ ban công nhà cậu.

Vinh Kinh xóa ảnh phơi bày quan hệ của mình với Cố Hi, bỗng nhiên nhìn thấy một trong số đó, anh phóng to ống kính, một lúc lâu sau nói: “Máy ảnh này có thể mượn tôi một thời gian không?

“Ngài, ngài dùng.”

Đội cứu hỏa tới dập lửa, còn mình thì mang theo hai nhân chứng kia đến cục cảnh sát lấy lời khai. Mấy tên phong hỏa thì tạm thời bị giam giữ, bởi vì căn phòng đnag cháy là của Cố Hi, cho nên Cố Hi phải tự mình đến một chuyến.

Mới vừa ra khỏi cục cảnh sát, tiếng máy bay gầm rú xẹt qua đỉnh đầu, Vinh Kinh ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện bầu trời vốn là tinh la dày đặc, bị mây đỏ bao phủ, thỉnh thoảng phát ra điện.

Trên máy bay, Ngô Hàm Thích ngồi ở cửa sổ nhìn xuống phía dưới.

Trong đầu, một nhân hình bài đại biểu cho mấy phương đang dần ảm đạm, nếu như không ngăn cản, cũng sẽ giống như hai người khác triệt để tiêu diệt.

Đã giao phong với Bug chưa, sao còn ở thế hạ phong?

Lần đầu giam giữ sau khi kết thúc thời gian làm mát, sắp kết thúc rồi.

Khớp ngón tay gõ vào tay vịn, phát ra tiếng thùng thùng có tiết tấu. Cả người hắn hiện ra trạng thái thả lỏng, nhưng nếu nhìn kỹ, có thể phát hiện mỗi bộ vị trên thân thể hắn đều ở trong trạng thái súc thế chờ phát động, giống như đang săn bắn.

Vinh Kinh trên đường trở về, nhận được wechat của Ngô Hàm Thích: Vừa đến, cậu bạn nhỏ lúc nào thì rảnh.

Vinh Kinh nhớ tới Ngô Hàm Thích đã nói qua, sau này sẽ thường xuyên ở lại Thượng Kinh, xem ra hắn đã tới.

Vinh Kinh trả lời một câu lúc nào cũng rảnh, hiện tại anh phải nghĩ biện pháp tìm chứng cứ phạm tội của Kỷ Quýnh Giới. Nhưng nếu Ngô Hàm Thích đến, có thể độ khó sẽ tăng lên. Anh không xác định Ngô Hàm Thích quay về tiếp tục bàng quan, hay là trợ giúp Kỷ Quýnh Giới, đương nhiên quan trọng nhất là phải tìm ra thiên đạo có phải là do người làm hay không. Vinh Kinh có chút buồn bực.

Vừa rồi đã đem ảnh chụp được gửi cho bộ phận thông tin mạng của Tạ thị, bảo bọn họ mau chóng làm phân tích so sánh.

Thẳng đến khi trở lại dươi lầu khách sạn, mới giật mình nhớ tới hôm nay ngoại trừ tránh thoát một kiếp, còn có… Cố Hi.

Nến đối mặt như thế nào, tiếp đó, chẳng lẽ còn tiếp tục làm như không có chuyện gì xảy ra sao?

Vinh Kinh đối với mình không có lòng tin, mang theo tâm tình phức tạp đi tới phòng Cố Hi, Quản Hồng Dật mở cửa: “Cậu ta không chịu ngủ, thuốc tỉnh rượu cũng không chịu uống.”

Thật sự, hắn đã cố hết sức, omega  sau khi say rượu bộc lộ bản tính, vừa bướng bỉnh vừa lạnh lùng, cho dù là hắn cũng vô dụng.  

Cố Hi lạnh như băng ngồi trên giường, trên mặt một chút biểu tình cũng không có.

Giống nhưu một pho tượng, đẹp đẽ nhưng không có sức sống.

Chu Du cũng ngồi ở bên cạnh, đang chợp mắt, thấy Vinh Kinh tới, mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần.

“Tôi thử xem.”

“Cậu thử cũng vô dụng.” Cậu xem mình là ai, lão nương tôi quen biết hắn đã mười mấy năm đều…Ôi, tôi đi à?

Chỉ thấy Vinh Kinh đi tới bên giường Cố Hi, bóc ra một viên thuốc giải rượu, đưa tới bên miệng Cố Hi.

Cố Hi thuận theo hé miệng, đầu lưỡi vô thức đụng phải ngón tay Vinh Kinh, Vinh Kinh dừng lại một chút, rồi rút tay ra.

Vinh Kinh: “Vất vả rồi, phiền anh giúp tôi đưa anh ấy về nhà.”

Chu Du: “Cậu xe, đã hai giờ sáng rồi.”

Vinh Kinh: “Gấp đôi, không, gấp ba tiền lương làm thêm giờ.”

Chu Du lập tức tràn đầy ý cười: “Thành giao.”

Quản Hồng Dật  thấy Vinh Kinh muốn ở một mình với Cố Hi, đối với Vinh Kinh có một chút thất vọng. Nếu như không phải bộ lọc quá dày, hắn đều muốn trực tiếp xông lên ngăn cản.  

“Chờ, chờ một chút, cậu là alpha trong phòng này không thích hợp. Cậu có biết Cố Hi chúng ta rất được hoan nghênh hay không, người theo đuổi anh ta có rất nhiều đại gia! Tôi cảnh báo cậu đừng làm bậy, nếu không tôi sẽ vạch trần cậu. Cậu coi như là nhân vật có tiếng tăm, cẩn thận tôi lột trần cậu đó!”

“Biết rồi.”

“Cậu đừng không tin, gần đây tôi còn định giới thiệu cho cậu ấy một ít Alpha chất lượng cao, mỗi người không kém cậu.” Bạn thân cùng nam thần không thể đuổi kịp, so ra thì vẫn là bạn thân quan trọng hơn một chút. Hắn cũng không bị sắc đẹp làm choáng váng.

“Cậu ta muốn alpha, tôi sẽ sắp xếp.” Vinh Kinh tao nhã nói. Kỳ thật Vinh Kinh còn có chút thưởng thức Quản Hồng Dật, có thể cứu một Omega như vậy, Vinh Kinh cảm thấy may mắn.

Ánh mắt Cố Hi giật giật, gắt gao nhìn chằm chằm Vinh Kinh, bàn tay đặt trong chăn siết chặt.

Vinh Kinh liếc mắt nhìn Chu Du. Chu Du hiểu ngầm, nho nhã lễ độ mời Quản Hồng Dật ra ngoài.

“Các người có ý gì? Ê ê ê. Chờ chút, cậu quá đáng nha, cậu sờ mông lão nương…Aa!”

Chu Du không dám tùy tiện kéo Quản Hồng Dật, người này tùy tiện há miệng một cái là có thể làm cho anh chết không có chỗ chôn. 

Mặt Chu Du tối sầm lại, rõ ràng quy củ vậy, omega này miệng không nói có sao?

Thực sự quả là tú tài gặp quân bình. Khuyên can đủ đường cũng nói mời Quản Hồng Dật xuống tầng dưới. Mở ngăn kéo ra cho hắn xem hai bản hợp đồng đã sớm ký kết.

Thời hạn hợp một năm, hai bản trên đều có chữ ký của Vinh Kinh, vô luận Cố Hi chọn bản ký nào cũng được.

Quản Hồng Dật mở to hai mắt, trên bản hợp đồng kia 1 nhân dân tệ vô sỉ cực điểm, nhìn thấy chữ ký của Cố Hi.

Đồng thời, hắn cũng nhìn thấy một hợp đồng bao dưỡng tổ tông khác.

Ha ha, kí tên bắt mắt quá.

Cái omega này của cậu thực là nghĩ nhiều ghê.

Từ sau khi bị Vinh Kinh cưỡng chế trở về khách sạn, Cố Hi vẫn giống như một con búp bê chỉ biết thở.

Cố Hi chờ đợi mấy tiếng đồng hồ, chờ người trở về, thân thể mới ấm trở lại, có buồn ngủ.

“Ngủ đi, tôi ở đây với cậu.”

Áo khoác của Vinh Kinh còn khoác trên người Cố Hi. Trước đó Quản Hồng Dật mấy lần muốn lấy xuống, đều bị ánh mắt lạnh lùng của Cố Hi bức lui.

Ngón tay Vinh Kinh rơi vào cúc áo sơ mi của Cố Hi, đây là lúc chiếu cố đã làm, cho nên cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ là muốn thay quần áo cho Cố Hi.  

Nhưng vừa mới đựng phải làn da mềm mại bên trong, ánh mắt omega nhìn sang. Vinh Kinh đột nhiên xoay người, tìm một bộ đồ ngủ đặt ở tủ đầu giường.

“Đợi lát nữa tự mình thay đi.”

Cố Hi nhìn quần áo, lại nhìn Vinh Kinh. Trước mặt Vinh Kinh, một nút, một nút, chậm rãi cởi bỏ.

Vinh Kinh xoay người, trong tầm mắt không còn, nhưng thính giác càng thêm nhạy cảm, da thịt cùng tiếng ma sát quần áo, từng chút cài vào.

Cố Hi xốc chăn lên, chui vào bên trong, chỉ lộ ra cái đầu xù lông.

Nhìn Vinh Kinh, Vinh Kinh bị ánh mắt mềm mại của cậu nhìn, trong lòng ngứa ngáy.

Vinh Kinh nghĩ đến một ít phản ứng trước kia của Cố Hi, chọn một lý do khả thi.

Có thể Cố Hi đối với anh có hảo cảm như vậy, hoặc giả là anh quá mức tự luyến, nên sinh ra ảo giác?

Lúc ký hợp đồng, Cố Hi nói rất chắc chắn rằng bọn họ không có cảm giác với nhau, hợp đồng chỉ là một bậc thang.

Bình thường Cố Hi rất ỷ lại vào anh, bởi vậy rất nhiều chuyện anh không có ý định điều tra kỹ lưỡng. Nghiên cứu kỹ hơn hai người có thể cũng không có biện pháp đi tới bây giờ.  

Trái tim Vinh Kinh đập thình thích, anh không hiểu quanh co, thậm chí ngay cả phương thức theo đuổi của tra công cũng không biết.

Anh càng quen hỏi đương sự ngay tại chỗ. Đương nhiên, quá mức trực tiếp khẳng định không thích hợp, nếu như thất bại ngay cả bạn cũng không làm được.

Hiện tại chỉ có một chút động tâm, anh nghĩ có lẽ sẽ khắc chế được.

Tiến có thể công, lui có thể thủ.

Nếu Cố Hi nguyện ý cho anh một cơ hội theo đuổi. Vậy bọn hỏ, có muốn thử một chút xem hay không, thật sự muốn ở một chỗ cùng nhau? Có vấn đề không ở lại qua đêm, là thói quen tốt.

Tay Vinh Kinh đặt ở mép giường, Cố Hi lập tức nắm lấy cơ hội, lặng lẽ đến gần đầu kia.  

Vinh Kinh hỏi: “Cố Hi, cậu có biết vừa rồi tôi đi làm gì không?”

Cho rằng động tác nhỏ của mình bị phát hiện, Cố Hi lặng lẽ thò tay ra rồi bất động.

Cố Hi không do dự: “Ghi chép.”

Xem ra còn chưa mất đi phán đoán, trong lòng Vinh Kinh âm thầm gật đầu, rất tốt, cơ hội không thể bỏ, cứ như hiện tại đi.  

Thấy Vinh Kinh không chú ý tới, Cố Hi trong chăn thò tay ra, vừa đụng phải đầu ngón tay Vinh Kinh, Vinh Kinh giống như bị điện giận rút lại.

Phát hiện tay Cố Hi ở bên ngoài, cầm lấy để vào trong chăn, tránh cảm lạnh.

Cố Hi khiếu nại trừng mắt: “…”

Thói quen là tốt, cũng không không phải là một hay hai lần.

Cố Hi nằm thẳng, giả chết.

Vinh Kinh mấy lần há mồm cũng có chút khó mở miệng, từ xương quai xanh lan đến vành tai ửng đỏ, mắt thấy thời gian từng giây từng phút trôi qua, vẫn không hỏi ra miệng.

Ánh sáng trong phòng lờ mờ, chỉ có một chiếc đèn đầu giường tỏa ra ánh sáng nhạt

Nội thất tia sáng tối tăm, chỉ ‌ có một cốc đèn giường phô tản ra nhạ

Cố Hi híp mắt, sắp ngủ thiếp đi.

Vinh Kinh Vinh Kinh phỉ nhổ mình một lần, mới có một chút dũng khí hỏi thăm.  

Nghiêm túc, phảng phất như đang quyết định một sự kiện lớn trong cuộc sống, hỏi: “Có chuyện, muốn hỏi cậu.”

Cố Hi mơ mơ màng màng, nghe vậy “ờ” một tiếng.

“Về tương lai, cậu có khả năng…chọn một alpha, nói chuyện, khụ,” tim Vinh Kinh đập như sấm, “nói chuyện yêu đương.”

Hít sâu một hơi, rốt cục hỏi ra rồi.

Lần đầu tiên trong đời hỏi một người đàn ông, Cố Hi là nam, rõ ràng hơn. Nhưng trong lòng Vinh Kinh, anh cũng là Omega, là người mà anh muốn bảo vệ dưới cánh chim.

Trước đó trăm triệu lần không nghĩ tới chuyện này, hiện tại lại thuận theo tự nhiên hỏi ra như vậy.  

“Alpha, ai?” Cố Hi lầu bầu.

Từ nhỏ đã bị vô số màn tỏ tình cùng quấn quýt si mê của alpha xông lên đầu, Cố Hi phản cảm từ trong xương. Chỉ là trước mặt Vinh Kinh mạnh mẽ giả vờ thôi.

“…Tất cả.”

Cố Hi mơ mơ hồ hồ nhớ rõ khi ký hợp đồng, nhìn thấy trong hợp đồng tổ tông đặc chế của Vinh Kinh có một điều: Bên B trong thời gian này có thể tự do yêu đương, nếu cần bên A có thể giới thiệu Alpha thích hợp cho cậu, cũng không được cản trở ý định hôn nhân của bên B.

Cái loại hợp đồng buồn cười này đương nhiên cậu không ký, cái tên đầu gỗ khốn nạn này.

À, vừa rồi có phải thương lượng với Tiều Hồng làm thế nào để bán đứng mình không?

Đừng mơ, đời nay cũng cậu đừng mơ.

“Không có.” Cố Hi nhắm mắt lại, chém đinh chặt sắt nói, “Một chút khả năng cũng không có.”

Nói xong, phảng phất mạnh mẽ xả được cơn giận, quả thực thông khí thoải mái. Ngay cả tư vị buồn nôn do say rượu cũng không khó chịu như vậy.

Ha, sảng khoái!

Tiết kiệm một chút khí lực động não lệch lạc đi.

Có thời gian thì nhìn tôi nhiều một chút, tôi vẫn còn mị lực mà.

Một hồi lâu, mới truyền đến tiếng của Vinh Kinh: “HIểu rồi.”

Âm cuối kia, hàm chứa một tia đại ngộ.

Bình luận

Truyện đang đọc