BÌNH TĨNH, ANH CÓ THỂ

Edit by Mặc Hàm

Thuở niên thiếu, Vinh Kinh từng nhận một bộ phim thần tượng, nội dung thì mờ nhạt, nhưng lời thoại trong đó thì đã ghi lại không ít.

Khi nhìn thấy Cố Hi ngã vào mảnh thủy tinh, bộ dáng bất lực lại mờ mịt, liền thốt ra ba chữ này.

Vinh Kinh nghĩ cách để đem người trong lồng ngực nhét vào trong cánh chim bảo vệ của mình, đối với ba chữ kia càng đáng tin hơn lời hứa suông, trong lòng nghĩ thế nào cũng chỉ có Vinh Kinh biết.

Cố Hi cảm giác dưới chân mình chính là mây, có một con nai ở tỏng lòng va chạm lung tung, đụng phải đầu óc cậu.

Sau khi cẩn thận quan sát biểu tình của Vinh Kinh, cảm xúc mừng rõ như điên hơi giảm xuống một chút, sao mà giống như đang đọc lời thoại vậy.

Mà ba chữ này, đã rơi vào trong lòng, cho dù là bản thân Vinh Kinh cũng không thể đoạt đi.

Quản Hồng Dật khôi phục từ trong hoảng sợ, đêm nay, nó không giống nhau.

Nội tâm của hắn, đã không khống chế được, quét một đống màn đạn.

Bản thân vừa mới động lòng với alpha, còn chưa đủ hế nóng đây, qua đầu đã liền tuyên bố chủ quyền với bạn thân hắn.

Cái gì gọi là “nam nhân của mình” không nên nói là “alpha của cậu” sao, đây là lỗi ngôn ngữ chăng? Cũng không thể trong lòng người này chỉ có hai loại giới tính nam nữ, đóc chinh là xa tận chân trời rồi. Có thể thành công bẻ cong thì xác xuất tiếp cận bằng không.

Còn bạn thân hắn thì sao, quả thực mắt không thấy.

Cái tên liễu rủ trong gió này, là bạn ai đây?

Còn có, cái gì mà cạnh tranh công bằng, cậu ngược lại còn cho tôi cơ hội để được công bằng à?

Bõng nhiên liền nghĩ đến ban đầu ở Tạ Lệ Nhĩ bị quầy lễ tân từ chối tiết lộ thông tin cá nhân, hắn nói đùa với Cố Hi một câu: Nếu mà cậu nhìn thấy, khẳng định cũng không nhịn được.

Nhưng sau đó lại cảm thấy Cố Hi sẽ không có hứng thú với bất luận kẻ nào, một tia cũng không có khả năng.

So sánh qua lại với hiện tại.

Mặt, thật đau.

Tiếng kêu rên vẫn phiêu đãng trong phòng, tiếng Địa Trung Hải càng thêm thê thảm, vừa bị đạp rất đau, theo thời gian trôi qua càng ngày càng đau.

Trong đau đớn còn cố tình nghe được alpha trẻ tuổi trước mắt này nói bậy bạ.

“Không thể, chó má, chỉ bằng mày!”  Một tiểu tử miệng còn hôi sữa mà muốn làm nam nhân của Cố Hi!

Tuy rằng vừa rời cố ý nói chuyện khinh khi Cố Hi, nhưng Địa Trung Hải hiểu rõ, trên thực tế bị Cố Hi cự tuyệt đâu chỉ có hắn, dù là có tiền thì Omega này cũng sẽ không liếc mắt nhìn một cái.

Trong lòng bọn họ hiểu không thể đụng vào Cố Hi, cái danh đóa hoa cao lãnh không phải chỉ kêu suông.

Địa Trung Hải thấy quản lý câu lạc bộ đến, lập tức tố cáo: “Tôi muốn báo cảnh sát, báo cho thằng nhóc này cố ý gây thương tích… hại tôi.”

Hai chữ cuối cùng, khí ‌thế lập tức yếu đi.

Chỉ thấy Omega dịu dàng tựa vào trong lồng ngực Vinh Kinh, nhẹ nhàng liếc qua. Hơi thở nhuốm sát khí hiến hắn nghẹn một trận, Sự điên cuồng mạnh mẽ từ trong xuống Cố Hi ở bên góc ẩm ước bên trong không ai nhìn thấy, tùy ý sinh trưởng.

Quản lý cũng không để ý tới ‌ Địa Trung Hải, khó xử mà nhìn về phía Vinh Kinh.

Quản lý thầm hiểu, đi tới bên cạnh Địa Trung Hải, nhẹ giọng nói vài câu, địa Trung Hải nghe xong khiếp sợ nhìn về phía Vinh Kinh.

Hắn vốn đoán trong giới thượng lưu không có nhân vật tiếng tăm như này, mới dám không kiêng nể gì như vậy.

Trùng hợp như vậy, trong nhiều công ty mà Vinh Kinh thu mua, hắn chính là phó tổng của một trong số đó. Hắn là một đơn vị có liên quan, bởi vì quan hệ cứng mới có thể sinh tồn trong công ty. Hắn thật vật vả mới trở thành thành viên của câu lạc bộ này, vừa mới làm quen với nhà họ Kỷ, chính là lúc hắn bành trướng nhất. Cứ như vậy bành trướng một chút, liền xảy ra chuyện.

Vừa rồi hắn nói Cố Hi không đắc tội nổi người trong phòng, nói chính là Kỷ gia cùng Ngô gia.

Nhưng dựa theo thân phận của Vinh Kinh, còn có giao hảo giữa hai nhà Ngô Tạ, ai giúp ai còn chưa chắc.

Mấy tên phú nhị đại này người nào mà có nhân tính, sẽ không vì tiểu nhân vật mà dễ dàng đắc tội với người trong giới. Lần này, hắn đã chọc trúng tổ ong vò vẽ.

Vinh Kinh rất ít khi ỷ thế hiếp người, nhưng không có nghĩa là anh sẽ không.

Lúc này, vẫn là để cho anh ỷ thế hiếp người, cáo mượn oai hùm một chút đi.

Có khi có thể nhanh chóng giải quyết dược vấn đề, liền lười phí lời. Đặc biệt là phát hiện trên tay và mặt của Cố Hi bị thương, giọt máu tựa như hạt san hô phía trên, đỏ chói mắt.

Một cước vừa rồi đúng là quá nhẹ.

Vinh Kinh ôm ngang Cố Hi lên, Cố Hi khẽ hô một tiếng, hai tay thuận theo tự nhiên treo trên cổ Vinh Kinh.

Bình thường đụng chạm, lại chảy ra một cỗ dục vọng không tiếng động.

Cùng với tiếng hô  gọi xe cứu thương hoàn toàn bất đồng, hai người này tự thành một thế giới, cứ như vậy biến mất trong tầm mắt của mọi người.

Quản Hồng Dật chứng kiến toàn bộ câu chuyện, đi tới trước bàn ăn, nhìn thấy cái ly đổ đầy rượu, uống một ngụm.

Rượu kích thích một đường chảy qua yết hầu khô ráo, tư vị cay nồng làm cho trong lòng hắn xô cao như thủy triều.

Mắng nhỏ một câu: “Mẹ kiếp.”

Alpha sát phạt quyết đoán như vậy quả thực chọc trúng vào tim O, còn có bộ dáng khí phách che chở kia, o có thể trong ngực hắn, còn không hạnh phúc muốn chết sao? Đây là ở đâu rơi xuống, từ trên trời sao?

Bọn họ rõ ràng cũng không làm chuyện gì quá khác thường, vì sao nhất cử nhất động lại khiến cho người bàng quan như hắn cũng đỏ mặt tim đập.

Hai người đi vào phòng rửa tay của club, Vinh Kinh ôm người lên bồn rửa tay, tay vừa buông ra, người ngồi trên bàn liền bất an không chịu an phận. Đầu mềm nhũn xoay tới xoay lui trong lòng Vinh Kinh, thỉnh thoảng kèm theo rên rỉ bất mãn.

Vinh Kinh bị động tác vô ý này của câu làm cho phiền não, ngữ khí cũng nặng một chút: “Đừng nhúc nhích. ”

Giữ gáy omega và thấp giọng uy hiếp: “Còn cử động liền hôn cậu.”

Omega lúc này mới dừng lại, mở to hai mắt nhìn anh, trong mặt còn phản chiếu hình ảnh mơ hồ của mình.

Vinh Kinh cảm thấy bộ dáng ngây thơ của cậu có chút đáng yêu, sao lại ngoan như vậy.

Cố Hi ngồi ngay ngắn trên bàn, lắc lư hai chân, ánh mắt đuổi theo động tác của alpha.

Vinh Kinh móc từ trong túi, một cái khăn đã được khử trùng, anh giống như một cái túi đa năng, trên người luôn mang theo rất nhiều đồ dùng cần thiết.

Anh nắm cằm Cố Hi, tới gần, quan sát vết thương trên mặt cậu, đã kết vảy.

Trước tiên xử lý vết thương trên mặt Cố Hi, nhẹ giọng hỏi: “Đau không?”

Cố Hi chu miệng, giống như đang nói hôn một cái mới có thể tốt hơn.

Vừa ngọt vừa mềm mại, còn mang theo sự ngây thơ khiến tất cả Alpha run rẩy.

Trên khuôn mặt trắng nõn, đôi môi như cánh anh đào hơi mở ra, mùi rượu nhàn nhạt tỏa ra. Vinh Kinh nhìn lướt qua đôi môi đỏ mọng mê người trước mặt, ngoại trừ diễn xuất cùng lần ngoài ý muốn đó, bọn họ chưa từng hôn môi nữa.

Một viên đá rơi vào lòng hồ, khiến mặt hồ gợn sóng.

Vinh Kinh giống như đang che giấu, lấy ra miếng băng keo cá nhân, xé ra rồi dán lên chỗ bị thương của Omega.

Kéo tay Cố Hi, phát hiện tay cậu cũng có chút bẩn.

“Rửa một chút?”

“Không.”

“Ngoan, phối hợp một chút.”

Cố Hi hừ một tiếng, có chút không tình nguyện, hiển nhiên là còn đang tức giận alpha vừa rồi cự tuyệt.

Ầm!

Tiếng va chạm không hề báo trước truyền ra, giống như là có người bị một người khác cưỡng ép đẩy lên cánh cửa.

Tiếng rên rỉ từ trong gian phòng cách đó không xa truyền tới.

Bọn họ vừa rồi đi vào vẫn luôn im lặng, không nghĩ tới bên trong còn có người.

Vinh Kinh phát hiện ra âm thanh từ phòng riêng dành cho pheromone, chính là phòng riêng bình thường, tiến hành vận động nguyên thủy, căn bản là cố ý để cho người ta phát hiện, bên trong có bao nhiêu ác liệt.

Sau khi phóng thích, cửa phòng riêng liền mở ra.

Thấy Cố Hi mở mắt nhìn sang, Vinh Kinh kéo áo khoác mình ra, đem toàn bộ omega ôm vào trong ngực. Dáng vẻ của Cố Hi quá dễ phân biệt, mà ong bướm thì quá nhiều. Vinh Kinh dứt khoát bao phủ Cố Hi lại, đỡ cho nhiều chuyện xảy ra.

Cố Hi bất mãn giãy giụa, lại bị Vinh Kinh ấn.

Không hô hấp trở nên chật hẹp, hơi thở của Vinh Kinh càng thêm nồng đậm, Cố Hi trừng mắt nhìn cơ bắp cứng rắn trước mắt.

“Shsss”

Vinh Kinh hít sâu một hơi, cảm thấy ngực mình bị răng của tuổi động vật giữ lại.

Sự mềm mại linh hoạt kia, cư nhiên xoay vòng không chịu buông tha.

Ánh mắt của Vinh Kinh bị kích đến đỏ một vòng, hận không thể hung hăng đánh vào mông omega nghịch ngợm này.

Mà người đi ra, lại là Kỷ Quýnh Giới vừa mới kết thúc vận động, vẻ mặt trống rỗng lại thiếu kiên nhẫn.

Một đương sự khác lại bởi vì bị giày vò quá lợi hại, ngay cả đứng lên cũng không tiện, ngã lảo đảo ở bên trong, gọi người ngoài cửa. Mà Kỷ Quýnh Giới không để ý, giống như vứt bỏ đồ giả không quan trọng, chỉ có tràn đầy sự khinh miệt và ghét bỏ.

Vừa rồi vận động mạnh sắp kết thúc, nghe được có người mở cửa tiến vào, hiến liền càng hưng phấn hơn.

Hệ thống thành viên của câu lạc bộ, người bình thường có thể đến cũng tương đối ít. Loại dã chiến này không có thính giả thật sự thiếu chút hương vị.

Nhìn thấy Vinh Kinh, Kỷ Quýnh Giới cũng rất bất ngờ: “Không nghĩ tới ở chỗ này gặp được cậu. Lần trước tại sân bay, cậu tôi vừa mới đề cập tới mấy vụ thu mua gần đây của câu. Muốn tôi phải học hỏi nhiều hơn, có rảnh rỗi ra ngoài tụ tập không?”

Ánh mắt Kỷ Quýnh Giới lại tràn đầy khiêu khích cùng lãnh ý. Ở tầng hầm đậu xe của phim trường, sau khi về nước hắn tràn đầy kích động đi tìm Cố Hi. Vốn định vạch trần bí ẩn bí mật tặng quà từ lâu, mượn cơ hội tỏ tình, lại nhìn thấy omega bình thường không xem người khác ra gì, lại đối với một Alpha cực kỳ ôn nhu.

“Khách khí ‌, học hỏi lẫn nhau.”

Vinh Kinh không có tâm tư ôn chuyện, nếu như không nghe lầm, âm thanh omega ở trong phòng kia đang cố ý bắt chước Cố Hi.

Vinh Kinh không hiểu loại không có đầu óc này, liền tùy ý tìm một thân thể để chà đạp. Anh chỉ là ôm chặt omega mặt ngày càng cứng ngắc bên trong áo khoác

Trong bóng tối, thị lực của Cố Hi bị hạn chế.

Khi nghe thấy giọng nói trong ác mộng kia, liều mạng hít thở, rút lấy hơi thở của Alpha nhà cậu.

Kỷ Quýnh Giới giống như một con rắn đầy nọc độc, lúc nhìn về phía Vinh Kinh, đồng tử giống như dựng thẳng lên.

“Mong lần sau được gặp mặt.” Hắn đăm chiêu nhìn Omega bị Vinh Kinh bao vây nửa người trên, hoàn toàn nhìn không ra bộ dáng Omega.

Nhìn bộ dáng omega siết chặt eo Vinh Kinh, Kỷ Quýnh Giới im lặng trào phúng, thật phóng đãng.

Bất quả thân thể Omega này còn rất tinh xảo, ngay cả móng tay cũng là màu hồng nhạt, giống như vỏ sò bao trùm đầu ngón tay, bởi vì dùng sức quá mức, trong trắng có phấn, trong hồng có màu đỏ.

Liền lộ ra da thịt, mềm mại sáng bóng, xinh đẹp làm cho người ta hận không thể liếm khắp toàn thân hắn, nghĩ đến lại là một cực phẩm, diễm phúc của Vinh Kinh không cạn a.

Tiểu thiếu gia Tạ gia này rõ ràng đã lừa gạt sự ưu ái của Cố Hi, lại ở nơi Cố Hi không nhìn thấy, xa hoa đồi trụy.

Xem ra, cũng ‌là người đồng đạo.

“Ở lâu bên cạnh có phòng riêng của tôi, nếu cậu có nhu cầu có thể mượn một đêm.” Thuận tiên tôi sẽ mời Cố Hi tới, để cho cậu ta nhìn xem chân mệnh thiên tử của mình là cái loại gì.

Trên đời này làm gì có Alpha nào không vụng trộm, đều là dùng nửa thân dưới để suy nghĩ, ai cao quý hơn ai.

Thật muốn nhìn cái omega không nhiễm bụi trần kia, bởi vì tuyệt vọng mà héo tàn.

Giống như một bó hoa hồng nghiền nát thành bùn, toát lên cái chết của vẻ đẹp xa hoa lãng phí.

Vinh Kinh ôn tồn lễ nghi mà nói: “Cảm ơn ý tốt của anh, Tạ gia chúng tôi cái gì cũng thiếu, chỉ không thiếu phòng ở.”

Mượn phòng, anh đây là đang sỉ nhục người nhà họ Ta sao?

Tuy rằng Vinh Kinh từ đầu đến cuối vẫn duy trì phong phạm lễ nghi, nhưng Kỷ Quýnh Giới luôn cảm thấy Vinh Kinh lộ ra một cỗ lạnh lùng như đóng băng.

“Người trong ngực câu, chờ chơi chán không bằng để cho tôi thế nào, giá cả tùy theo cậu”

“Chỉ sợ anh không trả nổi.”

“Cậu dám mở, tôi liền dám trả.”

“Không, anh không dám.”

Hai ánh mắt sắc bén của alpha, khiêu khích nhìn đối phương.

Kỷ Quýnh Giới nhìn bộ dáng ăn vụng bình tĩnh của Vinh Kinh, đều cảm thấy người này đạo hạnh rất sâu, cũng không miễn cưỡng, dẫn đầu thu hồi tầm mắt, mang theo biểu tình ý vị thâm trường rời đi.

Từ đầu tới cuối, hắn đều ‌không cho đó là Cố Hi.

Theo đuổi lâu dài và sự hiểu biết rõ ràng, làm cho hắn vô cùng hiểu rõ Cố Hi bài xích alpha từ trong xương. Bằng không hắn cần gì mà ngay cả tặng một món quà cũng lén lút, hắn chỉ muốn chạm rãi công hãi trái tim Cố Hi.

Cố Hi có lẽ sẽ có hảo cảm với một alpha thoạt nhìn ôn hòa như Vinh Kinh, nhưng chỉ vậy thôi.

Cố Hi thực sự quá kiêu ngạo, khiến cho hắn đối với omega bình thường còn dễ ra tay, tùy ý cầu xin hắn. Đối với Cố Hi mà nói có thể thể so với giết hắn còn khó chịu hơn.

Cho nên Kỷ Quýnh Giới cực kỳ oán hận, nhưng vẫn tính toán lại một phen, triệt để chia rẽ hai người này. Để cho Cố Hi hối hận mình có mắt không tròng, mới có thể tiêu tan hận thù trong lòng hắn.

Vinh Kinh thả Cố Hi ra khỏi áo khoác của mình, chỉ thấy con thú nhỏ không kiêng nể gì này, ỷ vào áo khoác che lấp, a ô một ngụm cắn cũng không buông.

Vừa đau vừa ngứa, Vinh Kinh liếc nhìn chỗ ẩm ướt trên áo, khàn giọng: “Da đều bị cậu cắn rách.”

Omega say rượu mở to đôi mắt mơ màng, giống như là nghe hiểu, lưỡi đỏ mềm mại liếm liếm, giống như là đang xin lỗi.

Mới vừa liếm hai cái, đã bị Vinh Kinh đẩy ra.

Vinh Kinh siết chặt nắm đấm, khắc chế đến cực hạn:

“Đủ rồi, cậu say rồi.”

Bên này Vinh Kinh thật vất vả mới dụ Omega trở lại xe, bỗng nhiên nhớ tới hình như mình đã quên cái gì đó.

A, một người đang sống sờ sờ, Vinh Kinh bảo Chu Du đi vào trong phòng riêng mang Quản Hồng Dật ra ngoài.

Đúng lúc này, omega vừa mới yên tĩnh nghiêng đầu một cái, dựa vào ngực hắn.

Vinh Kinh nghiêng người sang, muốn đẩy khối tuyết này ra, lại bị một bàn tay mềm mại xen vào kẽ ngón tay của mình, nơi tiếp xúc mạnh mẽ vọt lên một dòng điện.

Vinh Kinh hận không thể ném con hải yêu này ra khỏi xe, chỉ cần đụng phải, thân thể giống như có ý thức của mình vậy.

“Bình xịt mùi của cậu là hương gì?”

Cố Hi dường như chưa phát hiện, bị gió lạnh trong gara thổi thổi, giống như khong phục bộ dáng bình thường.

“Chanh hoa.”

Là sản phẩm mới của Xie trong quý này, vừa mới phát hành, Vinh Kinh đã có một bộ riêng. Đối với sản phẩm của nhà mình, anh và đại ca đều dùng thử trước.

Vinh Kinh thấy giữa hai hàng lông mày lạnh nhạt của Cố Hi, nhìn không giống bộ dáng say hoàn toàn, bất quá đích xác cùng với người bình thường say khác biệt không lớn lắm. Hơn nữa mùi rượu tràn đầy này không lừa được người khác.

Cố Hi: “Ồ ~ “

Vinh Kinh: “Muốn thì tôi lấy cho cậu một bình.”

Cố Hi: “Muốn cậu dùng bình kia ~ cho không?”

Vinh Kinh: “…”

Cố Hi: “Hả?”

Âm cuối lượn lờ.

Vinh Kinh như ngồi trên bàn chông, một omega say rượu, quá thử thách lằn ranh đạo đức của alpha.

Bỗng nhiên anh nghĩ đến trước đó mình đã hút thuốc, trên người có thể còn chút mùi thuốc lá.

“Cậu chờ chút, tôi cởi áo khoác đã.”

Trong nguyên tác, Cố Hi vô cùng không thích mùi thuốc lá, bởi vì điều đó sẽ khiến cậu nghĩ đến mùi vị trên người dượng khi còn bé. Ký ức đen tối bị khóa trong hộp, Vinh Kinh không muốn chạm vào vùng cấm của Cố Hi.

“Buổi tối lạnh, mặc đi,” Cố Hi nhắm mắt lại, giống như đang ngủ.

“Có mùi thuốc lá.” Vinh Kinh muốn nhân cơ hội cởi bỏ cấm chế trên tay, thuận tiện ngăn cách hai người một chút.

Mũi Cố Hi giật giật một chút.

“A, rất dễ ngửi.”

Giọng nói mềm mại.

Hai tay nắm chặt, mang theo ẩm ướt sền sệt.

Vinh Kinh muốn rút ra, nhưng mỗi lần chuẩn bị rút ra, đã bị ngón tay Cố Hi khẽ móc lên.

Qua vài lần, Vinh Kinh cảm giác pheromone trong cơ thể đang lên xuống như sóng triều, chỉ có thể tùy ý đối phương nắm. Giữa mười ngón tay, nhẹ nhàng ma sát.

Club Ngọa Tuyết, Phòng VIP.

Ngô Phất Dục lúc này chi quấn một cái khăn lông, ở trong phòng hưởng thụ kỹ thuật xoa bóp của omega nhẹ nhàng ấn xuống, trong miệng hừ hừ.

Hắn thường xuyên đến Ngoạ Tuyết thả lỏng, trước kia đều là hô bằng gọi bạn. Trong khoảng thời gian này thu liễm rất nhiều, đã thật lâu không có cùng hồ bằng cẩu hữu trước kia lăn lộn cùng một chỗ.

Hắn vì mau chóng bắt kịp bước chân của Vinh Kinh, ở trong sự nghiền ép hoàn toàn phương vị của Vinh Kinh, đau đớn suy nghĩ, dốc lòng học tập. Hắn vừa quản lý công ty vừa đi theo người quản lý mà cha đưa cho đi khảo sát thực địa, mỗi ngày đều ở trường và công ty, có thời gian rảnh rỗi mới đến đoàn làm phim tạo cảm giác tồn tại.

Hôm nay vừa vặn mệt đến hoảng loạn, liền chạy đến đây thả lỏng một chút.

Cửa bị mở ra, người quả lý câu lạc bộ lặng lẽ đi vào, giống như sợ quấy rầy hắn nghỉ ngơi.

Đi tới bên tai Ngô Phất Dục, nhỏ giọng hô một câu: “Thái tử?”

Ngô Phất Dục không mở mắt ra, lười biếng nằm sấp trên cánh tay mình, một lúc lâu sau mới đáp: “Ừ?”

Quản lý thấy hắn không ngủ, mới nhỏ giọng ở bên tai hắn báo cáo chuyện vừa rồi, ai cũng biết Ngô gia chỉ có một độc đinh như vậy, lại cực kỳ được sủng ái. Chỉ cần Ngô Phất Dục đi tới Ngọa Tuyết, hắn chính là người nắm quyền một nửa ở nơi này.

“Anh nói vừa nãy người quấn lấy tôi nịnh nọt nửa ngày. Địa Trung Hải?” Ngô Phất Dục cười lạnh, “Bây giờ là tình huống gì, A chó A mèo nào đều nói có thể quen biết ông đây?”

Thái độ vẫn kiêu ngoại càn quấy, quản lý biết biết Ngô Phát Dục chỉ là nhìn không đứng đắn thôi, vị thái tử gia này vừa ngoan độc, lại không sợ trời không sợ đất.

“Hắn đắc tội với ai?”

“Là tiểu thiếu gia của Tạ gia, Vinh Kinh.”

Ngô Phất Dục đột nhiên từ trên giường nhảy lên, làm kỹ thuận viên phía sau sợ hết hồn.

“Anh nói ai?”

“Tiểu thiếu gia Tạ gia.”

“Ở đâu?”

“Hiện đang ở gara.”

“Còn không đưa ông đây qua đó, thôi, để tự tôi đi!”

Ngô Phất Dục đã mấy ngày không được gặp Vinh Kinh, lúc này biết Vinh Kinh cư nhiên đi tới địa bàn của mình, thế nào cũng nên gặp mặt một lần, giữ người lại.

Hắn cũng không muốn trì hoãn, trực tiếp xông ra ngoài.

Quản lý không biết vị tiểu thiếu gia Tạ gia kia là người như thế nào. Nhưng nhìn bộ dáng giống gấp rút của Ngô Phất Dục, vẫn là vừa hô, vừa cầm áo khoác đuổi theo.

Lúc Ngô Phất Dục đi vào thang máy, vừa vặn gặp được Kỷ Quýnh Giới muốn đến gara để xe.

Hai người bình thường cũng không đặc biệt đối phó, thuộc về kiều vửa cãi nhau vừa cùng nhau lớn lên. “Anh họ, tới hồi nào?”

“Không bao lâu,” Kỷ Quýnh Giới nhìn Ngô Phất Dục như kỳ quan, “Em đây là…cống hiến nghệ thuật à?”

Cửa thang máy vừa mở, điều hòa trong tầng hầm vọt vào, Ngô Phất Dục run lên.

Lạnh lạnh. Hừ hừ, đông chết ông đây rồi!

Hắn lúc này mới nhớ tới mình chỉ quấn một cái khăn tắm liền đi ra.

Nhưng lúc này có thể Vinh Kinh đã đi rồi, lại trở về lấy khẳng định không kịp.

Thấy ánh mắt châm biếm của Kỷ Quýnh Giới, tính tình Ngô Phất Dục cũng nổi lên.

“Alpha thì sợ cái gì, tôi thích, anh ghen tị hay là hâm mộ?”

Ngô Phất Dục thuộc loại người cho dù là sai, cũng vĩnh viễn sẽ không thừa nhận, còn cho rằng là mình làm loạn thì sao, mình là loại giúp đỡ chính nghĩa cơ mà.

Ngay khi hai người khẩu chiến đi ra cửa thang máy, cùng lúc đó nhìn thấy một chiếc xe hơi từ trước mặt bọn họ chạy qua, khói xe phun lên mặt bọn họ.

Mà bên trong cửa sổ xe từ từ nâng lên, đang có một omega quen thuộc quấn lấy người đàn ông bên cạnh, thấp giọng thì thầm, giống như đang hôn lên má người nọ.

Kỷ Quýnh Giới trừng mắt, không cách nào tin hết thảy trước mắt.

Mặc dù chỉ nhìn thoáng qua, nhưng hắn làm sao mà nhận sai được.

Omega kia chính là Cố Hi, hắn cư nhiên phóng đãng như vậy, có còn liêm sỉ hay không! Cố Hi đạp bẩn bông hồng thuần khiết nhất trong lòng hắn, đóa hoa hồng này nên đi vào bùn sâu nhất, vĩnh viễn không có chỗ xoay người!

Ngô Phất Dục cũng khá hơn là bao, mạnh mẽ đứng lên đuổi theo vài bước, l ại bởi vì bước đi quá lớn dẫn đến khăn tắm trên người rớt.

Lúc này vừa vặn có một nhóm phụ nữ Omega đi ngang qua bãi đậu xe, nhìn thấy một màn này, nhao nhao “A——” hét lên, giữa khe tay lại đang nhìn nơi hùng vĩ của Alpha đẹp trai mười phần này.

“Dừng, các người xem cái gì! Nhắm mắt!”

Cũng không sợ bị đau mắt hột, omega bây giờ đều không thận trọng như vậy? Có kế thừa một chút truyền thống văn hóa ưu tú của O cổ đại hay không.

Vẫn là alpha tốt nhất, như Vinh Kinh vậy, vừa lạnh vừa cứng, khắp toàn thân trên dưới đều viết khó có thể chinh phục, thật là cảm giác.

Ngô Phất Dục nổi giận gào thét với một đám người ở xa xa, vội vàng kéo khăn tắm lên, lại tràn đầy không cam lòng nhìn phương hướng xe rời đi.

Lão yêu tinh Cố Hi kia, thật sự là lúc nào không quấn lấy Vinh Kinh, đúng là không biết xấu hổ!

Cậu tưởng omega là ghê gớm à, người khác phái hâm mộ là ghê gớm à, cậu chính là dựa vào lợi thế giới tính của mình!

Cửa thang máy lại mở ra, lúc này quản lý cuối cùng cũng chạy tới, khoác áo cho Ngô Phất Dục.

Ngô Phất Dục rốt cục cũng có quần áo để mặc vào rồi, nhanh chóng mặc lên, sau đó ưu nhã thắt lưng, vừa xoay người liền nhìn thấy khuôn mặt mùi mịt của Kỷ Quýnh Giới.

“Anh làm gì, vẻ mặt này.” Thật đáng sợ.

“Ngư nhi, tôi muốn khống chế không được. Vốn định chậm rãi, chạm rãi mà tới.” Vẻ mặt tâm thần của Kỷ Quýnh Giới bắt đầu vặn vẹo, nhìn Ngô Phất Dục hãi hùng khiếp vía: “Nhưng hắn đúng là chọc giận tôi, tôi muốn hắn lập tức phải trả giá thật đắt!”

Ngô Phất Dục: “…”

Anh nói từng từ thì tôi hiểu, ghép lại thì tương đối tối nghĩa.

Ngươi nói từng chữ ta đều ‌ đã hiểu, đóng lại liền tương đương tối nghĩa.

Căng thật, anh có muốn rơi lệ sau song sắt không?

Tác giả có lời muốn nói:

Ngô Phất Dục: “?”

Ngô Phất Dục: Xung quanh tôi thật nguy hiểm!

Ngô Phất Dục: Kinh Kinh, cứu tôi!

Đại Kinh: Cút!

Bình luận

Truyện đang đọc