BÌNH TĨNH, ANH CÓ THỂ



Thanh âm này giống như một mảnh tuyết bay xuống bên vách núi, nhẹ nhang lướt qua đầu tim.

Tuyết rơi qua không dấu vết, giống như cậu không thực sự tồn tại.

Đang nói chuyện với tôi à?
Vinh Kinh ngước khuôn mặt ướt nhẹp lên, hàng mi lấm tấm nước lấp lánh, một gương mặt quen thuộc hiện ra trong màn sương.

Người đến cũng rửa tay, thậm chí không thèm nhìn anh.

Xung quanh không có ai khác, buổi thử vai sáng nay sắp kết thúc.

Cố Hi rút khăn giấy phía dưới tấm gương lau khô, thấy Vinh Kinh vẫn còn đang ngần người, cũng lấy vài tờ đưa tới.

Vinh Kinh nhận lấy, toàn bộ động tác có chút sững sờ, mờ mịt.

Cố Hi nhìn Vinh Kinh đang ngơ ngác, cười nói: "Tôi nghĩ ít nhất tôi cũng đẹp hơn máy quay, thay vì cậu tập trung nhìn máy quay, thì không bằng diễn chung với tôi."
Rõ ràng, đây là đang nói đùa.

Cố Hi muốn dùng cách nói hài hước này để Vinh Kinh thanh tỉnh lại.

Theo quan điểm của Cố Hi, người sống có giá trị hơn vật chết.

Vinh Kinh trước đây không có cảm giác thực tế đối với ký ức của nguyên chủ, mãi đến khi tự mình trải nghiệm một lần mới biết tình huống của nguyên chủ đối mặt với ống kính thì sẽ như thế nào
Cái mà nguyên chủ sợ không phải là máy quay bình thường, mà là chuyện này giống như được mọi người chú ý, mà người đang diễn bị thoi dõi diễn xuất, lúc trước khi dàn dựng và luyện tập vẫn không có chuyện gì xảy ra, chỉ khi đến khi nguyên chủ lên sân khấu mới phát hiện bệnh này.

Vì lý do nguyên nhân tương đối khắt khe, cần phải tìm một ê-kíp diễn thử để mớic có thể thể hiện cảm xúc và làm chủ được nó, mặc dù phải mất nhiều thời gian mới có thể làm chủ được.

Đời trước anh bắt đầu đi từ con số 0, bây giờ ít nhất cũng có kinh nghiệm để giải quyết.

"Cậu có thể diễn cùng với tôi sao?" Vinh Kinh hỏi,
"Ngươi còn có thể cùng ta phối diễn sao?" Vinh Kinh hỏi, ra chuyện vừa rồi cố, Cố Hi không muốn mới phải bình thường, nhìn những người khác thái độ liền biết.

Trước đây đã từng nghe rằng Cố Hi tương đối quan tâm đến hậu bối, không phân biệt giới tính.

Quả nhiên không sai, những sinh viên vừa mới ra đời có thể hợp tác với cậu nhất định sẽ học được một số kinh nghiệm, mà Cố Hi không hề keo kiệt để truyền thụ kinh nghiệm.

Tuy rằng Có Hi có khá nhiều anti-fan, nhưng những người hâm mộ của cậu đều rất đông và mạnh mẽ.

Khẩu hiệu của họ là bảo vệ Cố Hi tốt nhất toàn thế giới.

"Chuyện này..." Cố Hi đi vài bước, dừng lại, ngoái đầu nhìn lại cười: "Còn tùy vào một lát nữa cậu còn run hay không?"
Vinh Kinh không nhịn được cười đáo lại, anh biết đó không phải là ảo giác, Cố Hi dường như không sử dụng phòng vệ sinh, và thời gian cậu vạo rất ngắn, bởi vì anh hoàn toàn không nghe thấy tiếng xả nước.

Vinh Kinh có một ít nhận thức rằng sự dịu dàng chỉ thuộc về Cố Hi, sự tinh tế ẩn dưới vẻ xa cách và lạnh lùng, nếu không quan sát kĩ căn bản sẽ không thấy được.

Khi Vinh Kinh quay lại khu vực chờ một lần nữa, không còn nhiều người ở đây, không nghĩ đến bạn học lớp B vẫn còn ở đó, không biết đang chờ người hay thứ gì khác, Vinh Kinh không hứng thú muốn biết.

Bọn họ có vẻ muốn đến nhưng lại không biết nói gì.

Vinh Kinh không đẻ ý đến họ, yên tĩnh ngồi tại chỗ nhắm mắt dưỡng thần, điều chỉnh trạng thái của mình.

Cảm giác khó khăn trong nghịch cảnh này khiến Vinh Kinh nhớ lại khi còn nhỏ, anh đã sống dưới ánh đèn sân khấu.

Từ năm hai, ba tuổi anh đã quen với việc thỉnh thoảng sẽ xuất hiện paparazi hoặc phóng viên,
Truyền thông nói nhà anh là gia đình nghệ thuật chẳng hề nói quá, ông bà của Vinh Kinh đều là diễn viên hạng nhất quốc gia, ông bà cố là ca sĩ, nghệ sĩ dương cầm, đến thế hệ bố mẹ đều làm ở Hollywood quanh năm, chỉ cả và chị hai cũng là những người có thành tựu nhất định.

Vinh Kinh không biết người khác sẽ cảm thấy thế nào khi ở môi trường như vậy, khi còn bé anh luôn cảm thấy mình như vịt lạc giữa bầy thiên nga.

Nguyên chủ mới đầu về nhà họ Tạ chắc cũng có cảm giác này.

Khi tất cả mọi người xung quanh đều cùng làm một việc, thì anh chỉ muốn làm những việc không liên quan đến diễn xuất, cũng tính là một dạng khác của sự nổi loạn.

Từ nhỏ anh đã được tiếp thu những nên giáo dục đa dạng trong nhà, học âm nhạc, khiêu vũ, võ thuật, v...v...nhưng anh luôn dành phần lớn thời gian để nghiên cho hội họa, cuối cùng chính là thi vào ngành kỹ thuật, chuyên ngành nghiên cứu thông tin điện tử và phụ kiện, điều này nằm ngoài ý nghĩ của tất cả mọi người.

Gia đình anh rất văn minh, anh muốn làm bất cứ điều gì đều được ủng hộ.

Mãi đến tận khi anh rất nỗ lực nhưng không đạt được thành quả tương ứng, trong lúc buồn bã và uất ức, người nhà mới đề nghị anh có thể thử diễn xuất.

Nếu như những đường khác đều bị chặn, tại sao không thử con đường gần mình nhất?
Không phải con bài xích diễn viên, việc bài xích chỉ là chúng ta sợ chính mình sẽ làm mình thất vọng, nhưng mà người nhà có bao giờ thất vọng về con đâu?
Vinh Kinh vẫn đến thời điểm nghe được câu nói này, trong lòng tràn đầy ấm áp.

Anh là người thừa kế thiên phú của Vinh gia, nhưung thiên phú thì cũng chỉ là thiên phú, cần thời gian dài để đánh bóng.


Không đánh bóng thì vĩnh viễn chỉ là một khối thạch thô không đáng chú ý mà thôi.

Thời điểm anh xuất phát muộn hơn so với người khác, và phải nỗ lực hơn nhiều so với những người bình thường để bắt kịp, anh tự trấn tĩnh bản thân cùng sự thất vọng để mài giũa chính mình.

Anh sẽ chọn làm diễn viên, không phải chỉ bởi vì đây là tâm nguyện của nguyên chủ mà bởi vì anh có kỹ năng ở ngành này.

Vinh Kinh ôm mặc, lẳng lặng khom người ngồi.

Vài bạn học cùng lớp nhìn bóng lưng cô đơn của anh từ xa, cảm thấy sự chán nản của Vinh Kinh đã chạm đến đáy.

Cho dù trước đây Lữ Tiến bắt nạt người này như thế nào, anh đều im lặng nhưng chưa bao giờ trầm mặc như vậy, vừa nãy ở bên trong đã xảy ra chuyện gì?
Vốn dĩ họ muốn rời đi, nhưng nhìn thấy bộ dáng của Vinh Kinh, họ cảm thấy đi như vậy đặc biệt không hay, nên ở lại.

Kỷ Nhạc Bình hơi do dự, vẫn lấy điện thoại ra chụp hình bóng lưng của anh gửi cho Tạ Lăng.

Kỷ Nhạc Bình: Nếu không, anh vẫn là đầu tư cho Vinh Kinh một bộ phim đi.

Lần này ngược lại Tạ Lăng trả lời rất nhanh: Ồ
Chỉ ồ một chữ.

Khóe miệng Kỷ Nhạc Bình giật giật, cậu đã hiểu rõ sự lãnh khốc vô tình của Tạ thiếu gia.

Các người trên thực tế là anh em plastic phải không?
Buổi thử vai trưa hôm nay sắp kết thúc, mười lăm phút sau nhân viên gọi tên Vinh Kinh.

Trong một thời gian ngắn ở đay, Vinh Kinh đem tâm tình ảm đạm của mình áp chế xuống, trong nháy mắt sống lưng thẳng táp, giông như những biểu hiện mất mát và khố khổ vừa nãy đều không có.

Thất bại thì không vấn đề gì, Vinh Kinh không sợ phải thất bại mà sợ bị thất bại phá tan sự tự tin của mình.

Bước vào một lần nữa, anh vẫn bị giám khảo săm soi, nhưng lần này sự soi xét ngắn hơn một chút so với lần trước.

Nỗi sợ máy quay của Vinh Kinh vẫn giống như lần trước, mà điều này không thể tránh khỏi
Nơi này là nơi thử vai, vì để lựa chọn nhân vật thích hợp, có lúc đạo diễn cẩn họ đứng trước máy quay để diễn một đoạn ngắn.

Vinh Kinh vẫn đứng một chút khẽ run, anh cố gắng đuổi những kí ức của nguyên chủ ra ngoài.

Tình trạng của anh đã tốt hơn vừa nãy, ký ức cũng không thể biến mất trong một sớm một chiều.

Phó đạo diễn và biên kịch đã sớm đưa Vinh Kinh ra khỏi phạm vi lựa chọn, cho nên chỉ liếc mắt nhìn.

Rồi thầm thảo luận về một số ít người vừa để ý.

Họ thậm chí còn rất chăm chú và không quan tâm đến sự tồn tại của Vinh Kinh.

Đối với họ, chậm một ngày khởi quay là tốn càng nhiều chi phí, phải giành giật từng giây là lẽ đương nhiên.

Lúc này đã gần đến giờ ăn trưa, nhưungx nhân viên khác bắt đầu thiếu kiên nhẫn chờ đợi, họ chỉ muốn kết thúc sớm một chút để ăn cơm và nghỉ trưa, hoàn toàn không có tâm tình xem ầmn biểu diện kéo hỏng của Vinh Kinh.

Thùng thùng.

Vinh Kinh kiểm chế bản thân và nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Là Cố Hi dang gõ nhẹ vào mặt bàn.

Một lần nữa nhắc nhở anh đừng nhìn vào máy quay, cũng đừng nhìn những người xung quanh, bây giờ anh cần là một người cần cơ hội.

Cố Hi đến trước mặt Vinh Kinh, và đưa cho anh những điểm mấu chốt mà cậu đã đánh dấu lại: "Trươc tiên cậu nhìn qua một chút để diễn một đoạn ngắn, làm quen với nhân vật."
Tuy rằng thái độ của Cố Hi lúc đó mập mờ, nhưng hắn vẫn diễn cùng với Vinh Kinh.

Nếu như lần này vẫn như cũ, cho dù là Cố Hi cũng không thể cho anh cơ hội.

Bộ phim này được chuyển thể từ tiểu thuyết, Vinh Kinh chọn thử sức vào vai một trong những nhân vật chính, nguyên tác của tiểu thuyết là thái giám từng quyền khuynh triều chính trong lịch sử ở thế giớ này, Tên hoạn quan này từng bước đem Thất hoàng tử từ nhỏ đưa lên ngôi vị hoàng đế, cũng là thái giám được sắc phong là vương gia trong lịch sử.

Theo dã sử ghi chép vị Alpha bị thiến này thực chất chỉ là thái giám giả, hắn cùng với tân đế có thể là tình nhân.

Bằng không tại sao tân hoàng ghét thái gím lại cho hắn tồn tại, còn trong lúc tại vị bị cáo trạng rất nhiều nhưng cũng không hoài nghi đối phương.

Trên thực tên, dã sử cũng được tân đế cho phép lưu truyền, cho nên trong tiểu thuyết trực tiếp định hai người là tình nhân.

Hoàng quyền kể về câu chuyện của Thất hoàng tử Thiệu Hoa và con trai của người phụ tá (Tể phụ), cùng vớithái giám Phó Khiên Minh.

Bộ phim đương nhiên sẽ được xử lý nghệ thuật, đây là một đoạn không có trong lịch sử, miêu tả về cậu chuyện đã dậy sóng.


Cùng với bộ Lothal trước đây phong cách hoàn toàn khác biệt, nên cũng nhiều người trong ngành tỏ ra lạc quan và mong đợi vị đạo diễn mới này.

Nhân vật Thiệu Hoa là do Cố Hi thủ vai, và vai con trai của Tể phụ cơ bản đã xác định, nhưng vai thái giám Phó Khiên Minh này từ đầu đến cuối vẫn chưa chọn được người.

Vinh Kinh nhớ tới thầy Hồ từng nói trong thư, rất vừa ý nhân vật này bởi vì tính của hắn quá phức tạp và cũng quá thách thức.

Cốt truyện trong tay anh là giai đoạn đầu của câu chuyện.

Sau khi vào cung, Phó Khiên Minh nhỏ giọng học tập cung quy, vìver ngoài khôi ngô nên được một trong tứ phi, Đức phi vừa ý nói một câu: "Trong cung của ta đang thiếu người hầu."
Một câu nói rất ám muội, làm sao Phó Khiên Minh nghe không hiểu, chẳng qua Đức Phi muốn kiếm người giải trí mà thôi.

Phó Khiêm Minh không chịu được sự sỉ nhục này, mấy lần đều thẳng thắn từ chối, Đức Phi cùng vì danh tiếng nên không cưỡng ép.

Vốn nghĩ rằng mọi chuyện sẽ trôi qua, nhưng những người bạn của Phó Khiên Minh đã gây ra đại sự, có khả năng sẽ bị xử trảm.

Phó Khiên Minh đã rút ra kinh nghiệm xương máu, trong lúc bí quá hóa lièu quyết định để giành được sự sủng ái của Đức Phi một lần nữa.

Nhưng Đức Phi là người như thế nào, là một trong tứ phi, người muốn lọt vao mắt xanh có rất nhiều, chỉ là một tiểu thái giám không biết nặng nhẹ thì tính là gì.

Hiện tại, chính là diễn phân đoạn Phó Khiên Minh muốn được Đức phi chú ý đến lần nữa.

"Tôi sẽ diễn cảnh lđối thủ của cậu, Đức phi nương nương, chuẩn bị xong chưa?" Cố Hi nhìn anh.

Vinh Kinh gật đầu, bên này đạo diễn hô "bắt đầu đi", chỉ là hô xong cũng bắt đầu xem mấy người diễn tương đối xuất sắc hơn, bọn họ không có thời gian, cũng không nghĩ nhiều.

Tại Liên hoan nphim Vinichs, giữa thời điểm còn muốn đi ra, hận không thê sử dụng một phút bằng mười phút.

Đức phi ngồi ở trên ghế, Phó Khiên Minh quỳ một chân trên đất.

Đức phi một tay phe phẩy quạt, thân sắc lộ ra vẻ ngạo mạn và cao quý trời sinh, nhìn nô tài đang quỳ gối một bên chân, chậm rãi nói: "Rất nhiều chuyện, bổn cung nguyện ý giả vờ không biết, mà người đâu phải không biết."
Bàn tay ngọc nhỏ dài câu cằm dưới của Phó Minh Khiên lên, vuốt ve một chút, vừa vô tình ám muội.

Mồ hôi Phó Khiên Minh rơi xuống, cơ thể hơi run, thoạt nhin như đang căng thẳng, nhưng trên thực tế mọi người biến anh đang vượt qua chứng ám ảnh của mình.

Thân thể không phải kỹ năng diễn xuất, mà là....!
Biên kịch bỗng nhiên chú đến Vinh Kinh bị ép phải ngẩng đầu, nếu như bỏ qua thân thể đang run rẩy, ánh mắt kia mang theo tia lạnh lùng và chán ghép, nhưng càng phải chịu khuất phục dưới cường quyền và hi vọng!
Biên kịch kéo phó đạo diễn, thấp giọng nói: "Nhìn xem."
Phó đạo diện không để ý lắm, khi nhận thấy đôi mắt biến hóa của hai người, cũng dán chặt mắt vào hai người đang diễn cực kỳ căng thẳng, đột nhiên xuất hiện sức ép khiến da đầu tê dại.

Âm thanh thảo luận giảm dần rồi biến mất, hầu như tất cả mọi người đều chăm chú dõi theo cuộc sơ tài này.

Hai người đang diễn ở giữa không bị ảnh hưởng, vẫn tiếp tục diễn theo những đoạn trong kịch bản.

Đức phi: "Bổn cung lúc yêu thích ngươi thì nhìn mọi thứ đều tốt, lúc không thích thì ngươi chính chỉ có chết cũng chủ làm ô uế hơn thôi, hiểu không? "
Phó Khiên Minh giống như con sư tử bị thuần hóa, có chút tuyệt vọng, giọng nói dường như bị kẹt giữa hai kẽ răng: "Nô tài phải làm sao thì nương nương mới nguôi giận?"
Đức phi cũng không để ý, phất phất tay: "Ta mêt rồi, ngươi lui xuống đi."
Phó Khiên Minh biết hiện tại tuyệt đối không thể đi, nếu đi thì sẽ không cách nào cứu vãn được.

Hẳn không còn cách nào khác phải mạo hiểm, trên mặt đầy mồ hôi, chỉ có một đôi mắt sáng người đặc biệt hấp dẫn, trong đó có sự kiên quyết được phát ra, hắn biết những gì mình sắp làm chính là đại nghịch bất đạo.

Trong mắt của hắn bừng lên khát vọng sống, và khát khao quyến lực.

Bỗng nhiên hắn đúng lên, phủi bụi trên người một cách ưu nhã, bước từng bước một về hướng Đức phi.

Đức phi dường như không ngờ người này đột nhiên biến thành người khác, trầm mặc đi về phía nàng khiến nàng không tự chủ được lùi lại phía sau.

Nhưng cuối cùng nàng lại bị nô tài tháp hèn này vây nàng giữa hắn và bức tường.

Hắn đứng trên cao nhìn xuống nàng, âm thầm không chế mọi sự chú ý của nàng.

Đó là ưu điểm bẩm sinh của Alpha, cho dù Đức phi quyền lực cao đến đâu, nàng cũng chỉ là một nữ nhân nhỏ bé cần nam nhân che chở, mà đương nhiên lão hoàng đế không cách nào thỏa mãn được nàng.

"Ngươi đừng tới đây, ngươi, đây là ngươi đang phạm thượng!" Ánh mắt Đức phi hoàn toàn hoảng loạn.

Phó Khiên Minh chậm rãi tới gần nàng, dương như muốn hôn m nhưng lại miễn cưỡng bỏ qua, thì thầm bên tai nàng: "Có chuyện, nô tài muốn cho người biết, kỹ thuật hôn của nô tài cực kỳ tốt."
Phó Khiên Minh chậm rãi tới gần nàng, cơ hồ liền muốn hôn lên đi, lại miễn cưỡng bỏ qua, phun ra khí tức tại bên tai nàng: "Có chuyện, nô tài muốn cho ngài biết đến, nô tài kỹ thuật hôn cực kỳ tốt."
Cố Hi cảm thấy nhịp tim của mình sắp nhảy tới cổ họng rồi, vừa nãy trong nhay mắt, cậu thật sự cho rằng Vinh Kinh muốn hôn mình.


Cố Hi không muốn mọi người nhìn thấy cậu bị ánh mắt của Vinh Kinh mang theo sự bá đạo và cưng chiều, tâm đều sắp không phải là của mình.

Biết rõ chỉ là diễn nhưng sao tim lại đập nhanh như vậy?
Lúc Vinh Kinh buông cậu ra, không gian ám muội kịch liệt giữa hai người mới tan vào trong không khí.

Cố Hi lúc này mới ý thức được tất cả đều là diễn, cậu chậm rãi nhắm chặt mắt lại, mi mắt run rẩy.

Đạo diễn Lưu Vũ và nhưunxg người khác không thể tin được khi họ xem một đoạn diễn nhưu vậy.

Đoạn vừa rồi chính là Phó Khiên Minh lần đầu tiên bộc lộ ra bản chất của mình, dáng vẻ thuận theo là giả tạo.

Phó Khiên MINh là người không cảm lòng với số mệnh.

Ban đầu, hắn cùng với Đức phi là nữ trên nam dưới, lại có thể trong cùng một không gian xoay chuyển thành nam trên nữ dưới, đây là một thử thách về kỹ năng diễn xuất của hai bên.

Ngoài ra còn có sự hấp dẫn lẫn nhau.

Một đoạn này có rất nhiều người đều diễn qua, nhưng chưa có người nào có thể đem đoạn này biến đổi thành màn giằng co hấp dẫn như thế này.

Kỹ năng diễn này, ai nói là anh kéo hông? Ai can đảm vậy.

Thật không ngờ Cố Hị bị áp chế, đặc biệt đoạn sau, bầu không khi gần như bị Vinh Kinh không chế, anh muốn Đức Phi sống thì được sống, muốn chết thì phải chết.

Lúc bắt đầu từ nô tài, lập tức biến thành người khống chê, chuyện này khiến ngừio ta tê dại da đầu, Vinh Kinh tự nhiên cũng phù hợp với bản chất của Phó Khiên Minh, đây chính là một con sói đang nằm yên trong dáng vẻ của nô tài.

Lưu Vũ đầu tiên định thần lại, ánh mắt nhìn về Vinh Kinh có chút khác thường.

Có chút thưởng thức, lại có chút tiếc nuối.

"E hèm, cậu đi về trước chờ thông báo."
Sau khi Vinh Kinh rời đi, hiện trường hoàn toàn náo nhiệt.

Biên kịch: "Đây chính là người anh nói, sỉ nhục giới diễn viên, không biết diễn, chỉ có thể đứng run rẩy?"
Sắc mặt của phó đạo diễn tối sầm lại: "Tôi cũng chưa từng thấy cậu ta diễn, làm sao biết được thực tế sẽ như thế nào!"
Cố Hi vững vàng đẻ nhịp tim đập bình thường, lúc đạo diễn nhìn sang, ít nhất Cố Hi đã bình tĩnh trở lại.

"Đây là lần đầu tiên tôi thấy khi cậu đang diễn thử, bị đối phương tác động tới." Khách quan mà nói, vừa nãy Cố Hi phát huy không tính là cực kỳ tốt, giống như bị Vinh Kinh dẫn dắt để diễn.

Cố Hi lắc đầu, có chút hưng phấn và mọng đơi: "Hậu sinh khả úy"
Cố Hi giúp Vinh Kinh chỉ để báo đáp anh, cho đến khi anh báo danh chỉ cảm thấy thích hợp.

Nhưng cậu không ngờ đến Vinh Kinh lại khiến cậu kinh ngạc như vậy, thật quá bất ngờ.

"Ý cậu là muốn chọn cậu ta?"
"Cậu ta đúng là có thiên phú, có thể nhập diễn dễ như ăn cháo, đây là điều mà rất nhiều diễn viên dành cả đời đều không làm được." Cố Hi nói một cách khách quan.

Lưu Vũ: "Nhưng cậu ta có khuyết điểm trí mạng, căn bệnh tâm lý vẫn rất nghiêm trọng.

Vừa rồi biểu cảm và ánh mắt đều tại chỗ, nhưng chân tay cậu ta đã run rẩy và cơ thể đổ mồ hôi, nếu như không cách nào khắc phục được điều này, cơ hội này sẽ không đến tay cậu ta.

Hơn nữa tấ cả đoàn phim cũng không thể nào chấp nhận một diễn viên không trọn vẹn như vậy"
Phó đạo diễn: "So với cậu ta, thì Tuân Gia Thụy phù hợp hơn.

Diễn xuất tuy không có gì đặc sắc, nhưng không mắc sai lầm quá lớn, rất ổn, quan trọng nhất là phía sau hắn luôn có nhà đầu tư chống đỡ, lẽ nào chúng ta bỏ qua cậu ta, đi tuyển một người mới như Vinh Kinh mà có thể kéo chân người khác?"
Phó đạo diễn nói không phải không có đạo lý, nhưng trước mắt người diễn xuất sắc nhất là Vinh Kinh, mọi người rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Cố Hi nhìn vào dữ liệu của Tuân Gia Thụy dưới tay mình, ngón tay không nhịn nữa cào lên, thiếu chút nữa đã tạo lộ trên đó.

Cố Hi bình tĩnh nói: "Tôi với Vinh Kinh diễn, tôi dễ dàng nhập vai hơn.

Điều này rất quan trọng trong mốt số cảnh xung đột kịch liệt.

Nhưng đối với Tuân Gia Thuy, tôi rất khó nhập vai, quan trọng nhất là vừa nghĩ tới hắn diễn cảnh hôn với tôi là cảm thấy buôn nôn."
Cố Hi hiếm khi nói năng không chừa mặt mũi cho ai, cậu đã gia nhập làng giả trí từ khi còn là thiếu niên, rất hiểu đạo lý không nên làm mất lòng người khác.

Nhưng khi vừa rồi diễn với Tuân Gia Thụy, đối phương suýt chút nữa hôn thật, làm cho cậu suýt chút nữa mốt đánh văng hắn, cơn giận này tới bây giờ vẫn chưa hạ bớt.

Phó đạo diễn trêu trọc: "Với Vinh Kinh thì được?"
Cố Hi sửng sốt một lúc: "..." Không biết, cậu hoàn toàn không nghĩ đến nguyên nhân, đối với Vinh Kinh cậu chỉ cảm thấy biết ơn thôi.

Lưu Vũ an ủi Cố Hi: "Nụ hôn đầu trên màn ảnh của cậu, sẽ không tùy tiện quay, không thì fan của cậu sẽ phun chết tôi.

Nếu thực sự khong được, thì kiếm người đóng thế đi, nhưng vẫn là hy vọng cậu có thể chậm rãi đóng phim tình cảm.

Tôi cũng biết với mỗi Omega mà nói, đây đều là thách thức, nhưng chúng ta là diễn viên, cậu phải xem nó như một phần nghề nghiệp."
"Tôi hiểu rồi." Chẳng qua chỉ là tôi thấy buồn nôn với Alpha.

"Nhìn qua nhiều người như vậy, cậu vẫn tương đối vừa ý Vinh Kinh."
"Ít nhất thì kỹ năng diễn xuất của cậu ta không liên lụy đến tôi và cả đoàn phim." Cố Hi không phủ nhận.

Lời nói này của Cố Hi đã khiến Lưu Vũ lưu ý.

Lưu Vũ là đạo diễn của bộ pjim, sau khi thắng được bộ đầu tiên, vẫn còn nhiều người đang chờ xem chuyện cười của hắn.

"Thử vai còn mấy ngày nữa, lúc đấy đến xem thử có cái nào đặc biệt nổi bật không."

Sau khi những người cuối cùng thử vai, đoàn phim cũng chuẩn bị nghỉ ngơi.

Lúc này nhân viên mới đưa cho Cố Hi một tờ giấy, Cố Hi: "Ai đưa tới?"
Nhân viên chỉ phụ trách giao thư tận tay, cũng không biết là ai đưa.

Cố Hi mở tờ giấy ra, bên dưới còn có hình hoa hồng đỏ, trên đó viết: Muốn biết tôi là ai không? Lên sân thượng đi.

Nhớ kỹ, một người.

Ký tên: Kỵ sĩ hoa hồng của bạn
Cố Hi đã không biết bao nhiêu lần nhìn thấy kiểu tỏ tình đầy đe dọa này, quan sát không ai để ý cậu rút dùi cui điện từ trong túi xách ra và vào thang máy.

Không phải lần này, sẽ có lần khác, chi bằng dẫn rắn khỏi hố.

Hai mươi phút trước, Vinh Kinh sau khi thử vai xong, chậm rãi đi ra ngoài.

Anh lau mồ hôi trên mặt, nhìn tay chân còn hơi run rẩy, thầm thở dài một hơi.

Aizzz, đến đây một chút đi.

Vừa bước ra, đã thấy các bạn cùng lớp B còn chưa đi hết.

Vinh Kinh đi tới: "Các cậu đang chờ tôi à?" Tuy rằng tôi không nghĩ như vậy, nhưng mà nhìn các người cũng khả nghi.

Có người lắc đầu, có người gật đầu, còn có người lúng túng cười cười.

Kỷ Nhạc Bình đứng dậy đại diện nói: "Cái chuyện này, sợ cậu không nghĩ ra, liền thất bại thêm lần nữa, câu...!yên tâm đi, không có gì, đa số chúng tôi ở đây đều bị loại khỏi vòng thử vai."
Bởi vì bộ dạng vừa nãy của Vinh Kinh có chút dọa người, có cảm giác như tuyệt vọng.

Vinh Kinh dở khóc dở cười, tất cả những điều này, vừa nãy anh chỉ nghĩ đến một vài kinh nghiệm đã từng trải ở đời trước mà thôi.

Vinh Kinh thuận miệng nói câu mà người hiện đại thường nói: "Làm sao có thể, tôi còn phải thừa kế tái sản nữa, chết rồi thì đáng tiếc lắm."
Mọi người: Không thông cảm chút nào, muốn đập hắn.

Vào lúc này trên internet còn chưa lưu hành cái gì # tuy rằng tôi rất thảm, nhưug mà tôi được chìa nhà#, mọi người chỉ cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, trước đây cũng cảm thấy đã hiểu rõ Vinh Kinh, nhưng kì thực giờ cũng có tâm hồn rất thú vị.

Đám người xem người tâm hồn thú vị chờ ở đây, cũng chỉ lo rằng anh sẽ tự sát.

Anh nói: "Nguyên nhân là ở do tôi, tôi cũng không thể đổ lỗi.

Chuyện về sau cứ cho qua đi.

Không cần lo lắng dư thừa, tôi không rảnh rỗi như vậy."
Đơn giản là biết đến thân phận thì sợ anh sẽ tìm cách trả thù.

Đừng nói nguyên chủ căn bản không có ý này, ngay cả anh cũng rất lười, có thời gian ngủ nhiều hơn một chút không tốt hơn sao.

"Vinh Kinh, chúng tôi không phải...!Aizz."
Thực ra, Vinh Kinh thực sự mở lời giải thích, trái lại họ cảm thấy có chút xấu hổ.

Vinh Kinh nói xong liền đi ra khỏi tòa nhà.

Địa điểm thử vai hôm nay là được thuê, nằm ở khu sầm uất, lúc này ở bên ngoài đường lớn có đám đông vây xung quanh.

Cách đó không xa, đám người mà anh nhìn thấy trên taxi đang từ xa chạy tới, vẫn hô khẩu hiệu.

Vinh Kinh nhìn thấy bọn họ băng qua đèn giao thông,bỗng nhiên cảm thấy mình được ban phước.

Anh nghĩ về điểm quan trọng mình đã quên trước đây là gì.

Rõ ràng là anh đã thay đổi cốt truyện, mà tại sao trong nguyên tác lại quay trở tình tiết ban đầu theo một cách khác khi Tạ Lăng đã chết trong nội dung gốc, nội dung vẫn là dùng một loại phương thức khác để trở về quỹ đạo, đây có phải là điều không thể thay đổi?
Vậy theo giả thuyết này, thì chính anh là một người ngoài cuộc, lẽ ra đã phải chết từ lâu.

Sẽ không phải, thân thể của anh, con phải chết lại một lần mới được?
So với những người bàn địa như Tạ Lăng và Quản Hồng Dật, anh ấy là BUG đến từ một thế giới khác, có thể nói là một lỗ hổng.

Nếu như thế giới này thực sự có một số loại quy luật vận hành, sửa chữa và đào thải.

Như vậy tuyệt đối sẽ, lại một lần nữa xoá bỏ anh.

Ha.

Tôi sẽ không xui xẻo như vậy chứ.

Hơn nữa nếu thật sự nói vậy, trong nguyên tác nói hôm nay Cố Hi sẽ nhảy lầu tự sát.

Mới vừa diễn với Cố Hi, trạng thái hoàn toàn tốt, cũng không thể cậu ta đầu óc vừa bị giật giật, đột nhiên chạy lên tầng cao nhất tự sát đi....nhỉ?
Vinh Kinh tùy ý thoáng nhìn qua, liền thấy một bóng người đang đứng trên mái nhà phủ đầy bóng bay bên tron, như thể đang lảo đảo
Không phải chứ.

Tác giả có lời muốn nói: Này: tôi nói tôi không tự sát có ai tin không? Tái bút: Đoạn văn hoàng quyền tôi tham khảo trước đây đã được đề cập trong Phẩm chất rèn luyện hàng ngày của thái giám, bởi vì tôi rất thích nó, nên chỉ lấy vài câu đối thoại ra, những cái khác đều là tự viết, tình tiết cụ thể có những biến động rất lớn, các bạn yên tâm sẽ không xem lại.

Tôi biết có một số Sweetheart muốn nói Gia thanh đã trở về, ừ, cảm ơn các bạn đáng yêu đã luôn yêu quý tôi..


Bình luận

Truyện đang đọc