BOSS PHẢN DIỆN ĐỢI TÔI TỚI CỨU



Chuyển ngữ: Phổ Nhĩ (Cherries chấm muối)
Biên tập: Xiaoxin (Cherries chấm muối)
Tổ trưởng thấy Tạ Uyên chỉ đích danh Khương Mạn Y, hơn nữa còn là được người ta đề cử mà đến đây.
Nói thật, một người tổ trưởng như bà ta mà còn thầm ghen tị với Khương Mạn Y.
Bà ta cũng không còn cách nào hết.

Nếu Tạ Uyên đã chỉ đích danh, thế thì chỉ có thể tuân theo ông ta.
“Mạn Y, cô chuẩn bị đi.” Tổ trưởng dùng bộ đàm liên lạc với Khương Mạn Y: “Tiếp đón tổng giám đốc Tạ.”
“Ờm… chị Trịnh, dạo này cơ thể em không được khỏe cho lắm.” Khương Mạn Y từ chối qua bộ đàm: “Chị giúp em đổi người khác đi ạ.”
Nhóm nhân viên không thể tưởng tượng nổi khi nghe Khương Mạn Y từ chối.
Đây chính là cơ hội tốt hiếm có.

Nếu phục vụ tốt, đây sẽ là một vị khách hàng lớn, điểm tích lũy cuối năm thể nào cũng nhiều lắm cho mà xem! Vậy mà bà ấy lại cự tuyệt!
Đường Thiến Thiến ở bên cạnh bị cho ‘ăn bơ’, ghen tị đến đỏ mắt.
Tổ trưởng nghiêm túc nói: “Mạn Y, cô đừng có mà ỏng a ỏng ẹo vào lúc này.

Nếu cô làm tổng giám đốc Tạ hài lòng thì thưởng cuối năm năm nay tăng gấp đôi!
Khương Mạn Y do dự, nhưng nghĩ đến học phí của Khương Vũ, còn cả tiền sinh hoạt của hai mẹ con.

Cuối cùng bà cắn răng đồng ý rồi đi xuống dưới.
Dù sao ông ta cũng không quen mình, sợ gì chứ!
Chốc sau, trong phòng chỉ còn có hai người.

Là Khương Mạn Y và Tạ Uyên.
Bởi vì Khương Vũ, nên Khương Mạn Y có thái độ khó chịu với Tạ Uyên, mặt mày khó ở.
“Mời quý khách thay bộ này vào ạ.”
Bà lạnh lùng ném ra một bộ quần áo rộng thùng thình.
Tạ Uyên nằm ở trên giường, dửng dưng nói: “Không cần thay quần áo, bà cứ massage theo ý mình là được.”
“Tôi sẽ cố gắng thực hiện yêu cầu của quý khách.”

Khương Mạn Y chỉ muốn cố gắng kết thúc thật nhanh, cho nên massage rất qua loa đại khái.
Tạ Uyên cảm nhận được lực trên lưng rất qua loa, “Tôi nghe nói bà là người giỏi nhất đây, nhưng có vẻ không phải?”
Khương Mạn Y: “Quý khách nói rằng cứ massage theo ý mình, tôi đang thực hiện yêu cầu đó.”
Tạ Uyên biết Khương Mạn Y bất mãn với mình, “Bà biết tôi sao?”
“Người nổi tiếng như tổng giám đốc Tạ khắp Bắc thành này làm gì có ai không biết ngài.”
“Có vẻ như bà không ưa tôi thì phải.”
Nhận thấy được việc mình đã thất bại trong việc cố gắng kiềm chế cảm xúc, Khương Mạn Y hít sâu, bắt đầu nghiêm túc massage cho ông ta.
“Tôi nghèo, nên cứ coi như tôi có thù với người giàu đi.”
Khương Mạn Y muốn dùng những lời này đánh tan nghi ngờ của Tạ Uyên.
Nhưng, câu tiếp theo Tạ Uyên lại là: “Tôi đã thấy con gái của bà.”
Tay Khương Mạn Y chợt dừng lại: “Cái… Cái gì!”
“Lần trước tôi có đến Trung học Duật Hi tham quan, Khương Vũ của bà làm hướng dẫn viên cho tôi nên ấn tượng khắc sâu.”
Tay Khương Mạn Y bắt đầu run lên: “Ông… ông nói vậy là có ý gì?”
“Câu hỏi này có vẻ hơi mạo muội, nhưng tôi rất muốn biết, liệu Khương Vũ có phải con gái ruột của bà không?”
Khương Mạn Y lùi về phía sau hai bước, hoảng hốt đến mức kích động: “Khương Vũ đương nhiên là con gái ruột của tôi rồi! Sao lại không được chứ! Ông nói vậy là có ý gì!”
Tạ Uyên ngồi dậy, bình tĩnh nói: “Nếu tôi hỏi bà như vậy, đương nhiên là tôi đã biết hết cả rồi.”
Khương Mạn Y dựa vào tường, cảm thấy như lơ lửng trên mây.

Sau lưng toát ra mồ hôi lạnh.
Dẫu sao Khương Vũ cũng không phải là con gái do bà sinh ra nên sẽ không có giấy khai sinh, trong hộ khẩu cũng điền là quan hệ mẹ nuôi, chuyện này muốn giấu cũng không giấu nổi.
Với địa vị của Tạ Uyên bây giờ, nếu ông ta đã muốn thì không có chuyện gì là ông ta không tìm ra được.
Nếu ông ta đã đến tìm bà, đương nhiên là đã biết hết cả rồi.
Khương Mạn Y lảo đảo, ngồi phịch xuống ghế sô pha, mãi mà chẳng thể nào bình tĩnh lại được.
Tạ Uyên thong dong, đưa cho bà ly trà táo: “Tôi đã điều tra ra được khi ấy bà và A Đàn là bạn bè.

Mà đối chiếu với thái độ ngày hôm nay của bà đã chứng minh rằng bà biết tôi.” Tạ Uyên đúng là một người đàn ông thông minh!
Năm ấy, Bộ Đàn Yên si mê ông ta đến mức lúc nào cũng nói người đàn ông này thông minh làm sao, số phận thảm thương ra sao, cơ hội đã mất thế nào……
Mà nay, ông ta có thể có được địa vị như ngày hôm nay làm bà nhớ đến những lời Bộ Đàn Yên đã nói trong quá khứ.

Quả thật là không khoa trương chút nào.
Giọng Khương Mạn Y run run: “Nếu ông đã biết, vì sao không đến tìm Tiểu Vũ mà lại tới tìm tôi.”
Tạ Uyên trầm ngâm trong phút chốc rồi nói: “Tôi không thể cứ vậy mà đến tìm con bé.”
Vào cái buổi chiều mà ông tìm ra chân tướng, ông đã xúc động đến mức chạy như điên đến cổng trường để gặp được con gái của mình.

Thậm chí còn muốn nước mắt lưng tròng mà ôm lấy nó, nói với nó rằng: “Từ nay con không cần phải sợ bất cứ điều gì nữa, bố đã về bên con rồi đây.”
Ông sẵn sàng cho nó cả thế giới này.
Nhưng, lúc ông nhìn con gái mình khoác ba lô từ cổng trường đi ra, vừa đi vừa trò chuyện với bạn.

Trên gương mặt hiện rõ nụ cười rạng rỡ như ánh nắng mặt trời.
Tạ Uyên lùi bước.
Càng gần, càng cảm thấy sợ hãi.
Sau lần đó, ông chỉ dám đứng nhìn từ xa, không dám quấy rầy cuộc sống hiện tại của con gái.
Chung quy là do lòng thẹn với cô, với Bộ Đàn Yên…
“Bà là mẹ của nó, chuyện này, không nên để tôi nói trước.”
Tạ Uyên hạ thấp phong thái của bản thân, kính cẩn cúi mình về phía Khương Mạn Y: “Bà là người nuôi nấng con bé nên người, tôi hy vọng bà có thể nói chân tướng với con bé…”
Khương Mạn Y nghe vậy, lòng trở nên buốt giá, tay không thể khống chế mà run rẩy: “Ông muốn cướp con gái của tôi.”
“Con bé là con tôi.” Tạ Uyên cường ngạnh mà nói: “Tôi muốn con bé trở về bên cạnh tôi.”
“Vậy ông đi nói với nó đi.

Tổng giám đốc Tạ, đi nói cho nó đi!”
Dưới đáy mắt Khương Mạn Y ứa đầy nước mắt, kích động: “Nói cho con bé, lúc trước ông bỏ mặc, không quan tâm đến mẹ nó mà chạy đến Thâm Quyến, ông nói đi!”
“Tôi không thể thừa nhận mình lại một lần nữa thất bại.

Cũng như, tôi càng không thể làm tổn thương con bé.” Tạ Uyên nhìn Khương Mạn Y, bình tĩnh nói: “Cho nên, tôi muốn có được sự cảm thông của bà.”
“Vậy tôi nói ông biết, vĩnh viễn không có khả năng, Tiểu Vũ là con gái của tôi, là tôi nuôi dạy nó khôn lớn, vào lúc con bé ốm đau, vào lúc con bé suy sụp, đều là tôi đã ở bên cạnh nó.

Vì nó, tôi từ bỏ cả tình cảm của mình……”
Khương Mạn Y nhìn ông ta, cảm thấy thật hoang đường: “Bây giờ ông chen ngang muốn mang con gái của tôi đi! Tạ Uyên, ông còn hy vọng tôi thông cảm?”
Tạ Uyên biết mình đuối lí.


Ông đứng lên, khoác áo vest: “Tôi có thể không vội, nhưng bất kể như thế nào, tôi cũng sẽ không từ bỏ.

Bằng bất cứ giá nào tôi cũng phải để Tiểu Vũ nhận tôi là bố…”
Khương Mạn Y ngơ ngẩn mà ngồi ở mép giường, quệt mạnh nước mắt đang lăn trên má.
Tạ Uyên ra khỏi phòng, tổ trưởng ngoài cửa nghe thấy động tĩnh, chạy nhanh đến xin lỗi Tạ Uyên: “Tổng giám đốc Tạ, ngài… ngài đừng nóng, cô ấy không được học hành đến nơi đến chốn nên không hiểu chuyện, lát tôi sẽ trừ tiền lương của cô ấy.

Mong ngài nguôi giận.”
Tạ Uyên nghĩ đến Khương Vũ, cũng cảm thấy hành động hôm nay của mình quá mức lỗ mãng.
Ông công khai tranh con với bà ấy.

Bất cứ người mẹ nào cũng không thể thông cảm.
Nhưng… Mỗi khi nghĩ đến cái ngày mà ông ở chung với Khương Vũ, Tạ Uyên đều rất khó khống chế cảm xúc của mình.
Tất cả những tình cảm mềm mại nhất đều chảy về nơi trái tim.
“Không cần, không cần trừ lương bà ấy.” Tạ Uyên nói: “Tôi sẽ đến thường xuyên, cảm phiền cho bà ấy đãi ngộ tốt nhất.”
Ông vừa dứt lời, tổ trưởng và những nhân viên xung quanh đều ngây người ra.
Khương Mạn Y trúng số à.

Đã đắc tội với khách hàng, nhưng lại được khách hàng bảo vệ.
Đường Thiến Thiến đang dựa vào vách tường hóng chuyện, nghe thấy Tạ Uyên không so đo thiệt hơn, lại còn yêu cầu cho Khương Mạn Y có được đãi ngộ tốt nhất khiến bà ta tức đến nổi mắt nổi đom đóm.
……
Khương Vũ đi được nửa đường thì nhớ ra chiếc xe dừng trước cửa cơ sở massage giông giống chiếc xe của Tạ Uyên đến trường ngày hôm ấy.
Bởi vì dòng siêu xe này khó mà nhìn thấy chiếc thứ hai trong nước.
Khương Vũ giật mình, vội chạy lại cơ sở massage.

Cô nhìn thấy Khương Mạn Y đã thay quần áo, đeo túi xách đang đi ra từ cửa phụ cho nhân viên.
Sắc mặt của bà không tốt cho lắm.
Khương Vũ vội chạy lại đón: “Mẹ tan làm rồi ạ?”
“Sao con vẫn chưa về?”
Khương Mạn Y phòng bị, nhìn quanh bốn phía, sau đó vội vội vàng vàng kéo Khương Vũ đi.
“Mẹ, con biết cái người vừa vào chỗ mẹ, đó là Tạ Uyên.

Ông chủ của Công ty Khoa học Kỹ thuật Duyệt Phương.”
Vẻ mặt Khương Mạn Y nghiêm túc, hỏi: “Sao mà con với cái ông Tạ Uyên đấy quen được nhau?”
“Cũng không phải thân lắm.

Chú ấy tới trường con tham quan viện khoa học kỹ thuật, con là hướng dẫn viên nên phụ trách việc giới thiệu về viện và đồ trưng bày cho chú ấy.

Chú ấy cũng không tệ lắm, tuy đã hơn bốn mươi nhưng lúc giao tiếp lại không có cách biệt tuổi tác.”
Trong lòng Khương Mạn Y rất không thoải mái.

Bà sầm mặt, trịnh trọng dặn dò Khương Vũ: “Con về sau cách xa ông ta một chút, không cần tiếp xúc với ông ta.

Nếu gọi con đi một mình gặp ông ta thì nhất định không được đồng ý.”
“Vì sao ạ?”
“Con còn hỏi vì sao nữa hả.” Khương Mạn Y nắm lấy bả vai Khương Vũ, lắc lắc: “Lỡ có cái gì thì sao.

Ông ta đã là đàn ông tứ tuần rồi, lại không kết hôn, con lại còn là một thiếu nữ mơn mởn thế này.

Đương nhiên không nên quá thân thiết với ông ta.”
Khương Vũ cười một cách thoải mái: “Mẹ xem logic của mẹ này, chẳng lẽ nếu chú ấy kết hôn rồi thì con được qua lại à?”
“Con nói lung tung cái gì vậy.” Khương Mạn Y chọc chọc trán Khương Vũ: “Dù sao con cũng ít tiếp xúc với ông ta đi.”
Khương Vũ nghĩ đến lúc trước đi gặp Tạ Uyên, năm lần bảy lượt bị từ chối đứng ngoài cửa: “Đâu phải lúc nào muốn gặp là gặp được đâu mẹ.”
“Dù sao con nhớ kỹ lời của người mẹ già này là được, con mới 17-18 tuổi, đừng làm cho người ta bàn ra tán vào.”
Khương Vũ tò mò hỏi: “Hôm nay chú ấy đến chỗ mẹ còn gì, không phải tới tìm mẹ hả?”
“Ông ta tới massage, nói là có người đề cử chỗ này.”
Khương Mạn Y không tiết lộ câu chuyện tối nay cho Khương Vũ biết: “Tóm lại, ông ta với chúng ta không phải người cùng chung con đường.”
Khương Vũ khoác tay bà ấy.

Hai người đi vào con đường đông đúc.


Cô đột nhiên lại có một suy nghĩ kỳ quái, “Mẹ, bố con là người như thế nào?”
“Con hỏi cái này làm cái gì?”
“Nghe nói Tạ Uyên đang tìm con gái, cho nên con thấy hơi tò mò, muốn biết bố của con là người như thế nào thôi.

Mẹ cũng chỉ nói là bố vào Nam làm việc, không biết nơi ở của ông ấy.

Vậy bố có biết có con không?”
“Bố con đểu lắm, còn không biết có con trên đời nữa cơ.” Ánh mắt Khương Mạn Y né tránh, chột dạ nói: “Có khi là đã có gia đình của riêng mình rồi.”
“À, vâng ạ.”
Trong lòng Khương Mạn Y hơi khổ sở, “Có phải con nhớ bố không?”
“Cũng không hẳn là nhớ, dù sao thì con cũng không biết ông ấy là ai.”
Những bông hoa tuyết rơi xuống trên vai Khương Vũ, Khương Mạn Y dịu dàng phủi nó đi, nựng khuôn mặt hình trứng ngỗng của cô gái nhỏ, “Ngoan nào, mẹ vĩnh viễn sẽ yêu con, yêu con hơn bất cứ ai trên thế giới này.”
“Ai da, sao mẹ sến thế nhờ.” Khương Vũ ngượng ngùng, cố gắng tránh xa Khương Mạn Y, bước nhanh hơn về phía trước: “Cái gì mà yêu không yêu.

Nếu mẹ thực sự yêu con, mẹ phải cho con múa ba-lê cơ.”
“Cái con này, lợi dụng đúng không!”
Khương Mạn Y cuối cùng cũng cười.

Bà nhìn theo bóng hình của cô, hoảng hốt nhớ lại lời hứa với Bộ Đàn Yên nhiều năm trước.
Tớ sẽ thay cậu bảo vệ con bé, để con bé sống thật vui vẻ bằng những thứ giản đơn nhất.
……
Thời gian diễn ra cuộc thi đang đến gần, Khương Vũ tập trung toàn bộ tinh lực vào việc luyện tập.
Ngay từ đầu, Phạm Đan Khê cũng không để tâm đến Khương Vũ, nhưng từ hôm tập luyện bị cô phủ đầu ra oai.

Phạm Đan Khê không thể không tìm hiểu kỹ “đối thủ cạnh tranh”.
Chỉ cần có Khương Vũ làm đối thủ, xác suất cô ta vào được Esmeralda là vô cùng nhỏ bé.
Cô ta phải nghĩ cách để Khương Vũ không thể tham gia thi đấu.
“Tôi mặc kệ, bằng bất cứ giá nào bác phải mang một đôi giày VCI từ Hồng Kông về đây.

Sự việc lần trước làm tôi rất mất mặt! Bác cần phải bồi thường cho tôi!”
Phạm Đan Khê đi ngang qua đầu cầu thang, thấy Ngô Tư Lâm đang ở nói chuyện qua điện thoại về giày múa VCI.
Cô ta có nghe về sự kiện ‘giày nhái’.

Bây giờ Ngô Tư Lâm với Khương Vũ như nước với lửa.
Có lẽ… Cô ta có thể lợi dụng điều này.
“Mặc kệ, dù sao tôi phải có một đôi giày múa VCI! Chính bác phải mang đến trước mặt tôi!”
Ngô Tư Lâm thở phì phò mà cúp điện thoại.

Lúc cô ta xoay người, thấy Phạm Đan Khê vừa mỉm cười vừa nhìn chằm chằm cô ta.
“Đan Khê, cậu… nghe thấy hết rồi sao?”
Phạm Đan Khê cười: “Cậu tính mua giày VCI để mà đụng hàng với cái loại nghèo rớt mùng tơi đó à, không cảm thấy dị ứng sao.”
Ngô Tư Lâm cúi đầu, cắn cắn môi: “Nhưng tớ rất không cam lòng, cậu ta dựa vào cái gì… Dựa vào cái gì mà có thể mang giày VCI!”
“Vừa hay, tớ lại có cách giúp cậu.”
“Cách gì?”
“Cậu ta nếu đã cố ý mang giày giống cậu…”
Phạm Đan Khê ghé sát vào tai cô ta, nhẹ giọng nói ―
“Cậu làm cậu ta không thể đi được nữa, thế không phải là xong rồi sao.”.


Bình luận

Truyện đang đọc