BOSS PHẢN DIỆN ĐỢI TÔI TỚI CỨU

Editor: Hạt É nhỏ (Hội Chạy Deadlines)

Hiệu đính: Xiaoxin (Cherries chấm muối)

Chập tối, Khương Mạn Y về nhà sau khi tan làm, bừng bừng hứng thú nói với Khương Vũ: “Tiểu Vũ, tối nay chúng ta ăn ngoài. Mẹ dẫn con đến Trung tâm Hoàn Cầu ăn một bữa thịnh soạn! Chúng ta ăn mừng một bữa.”

Khương Vũ mặc tạp dề, đi ra từ nhà bếp, trên tay bưng dĩa thịt xào rêu tỏi thơm phức mới vừa được hâm lại.

“Mẹ thật không có thành ý mà. Mời khách lại không nói sớm, con nấu đồ ăn xong cả rồi.”

“Mẹ còn có lộc ăn của con gái mẹ nấu nữa sao!” Khương Mạn Y đặt túi xuống, nhìn đồ ăn trên bàn. Bà khen ngợi: “Tay nghề tốt đấy.”

Khương Vũ bước tới, ngồi xuống bên cạnh rồi bóp vai cho bà: “Mẹ, những năm qua mẹ đã cực khổ rồi. Con đã lớn rồi, về sau để con chăm sóc cho mẹ.”

“Thôi, không cần con chăm sóc cho mẹ. Chỉ cần con không làm mẹ lo lắng là được rồi.”

Khương Mạn Y cầm đũa, đang tính gắp một miếng thịt kho tàu thì Khương Vũ lén mở tivi. Trên tivi đang chiếu lại liveshow kỷ niệm 15 năm ca hát của Trình Dã vào những năm trước.

Nghe thấy giọng hát của người đó, vẻ mặt Khương Vũ thoáng không được tự nhiên: “Sao lại mở cái này?”

“Mở đại thôi.”

Khương Mạn Y cầm điều khiển tivi: “Để mẹ chuyển sang phim truyền hình.”

“Không cần đâu ạ.” Khương Vũ giành lấy điều khiển: “Chú Trình Dã ngầu bá cháy, con hâm mộ chú ấy từ lâu rồi.”

Khương Mạn Y cũng không miễn cưỡng. Bà vào lại trong ăn cơm một mình.

Liveshow của Trình Dã vô cùng náo nhiệt. Ông ta có rất nhiều fan hâm mộ. Dù là nụ cười, giọng hát hay là cử chỉ thì đều có thể khiến những khán giả bên dưới reo hò. Ông ta là điển hình của kiểu người biết khuấy động bầu không khí.

Khương Vũ hỏi bâng quơ: “Mẹ, mẹ cảm thấy Trình Dã thế nào?”

Khương Mạn Y hỏi lại: “Thế nào là thế nào?”

“Chắc đây là lứa ca sĩ thuộc thế hệ của mẹ, mẹ có thích chú ấy không?” Khương Vũ quan sát nét mặt của bà: “Ý con là thích nghe chú ấy hát không?”

“Mẹ không nghe nhiều lắm.”

Khương Mạn Y cầm đũa đảo cơm trong chén, trong lòng hơi phiền muộn.

“Con nhớ trước kia mẹ cũng rất thích hát. Mỗi lần đi KTV mẹ đều giành micro.”

“Ừ.”

“Mẹ cảm thấy Trình Dã thế nào.”

Khương Mạn Y đặt đũa xuống: “Sao con cứ cứ nhắc tới người đó hoài vậy?”

“Con rất thích giọng hát của chú ấy nên tán dóc mấy câu. Mẹ, mẹ chột dạ như vậy làm gì?

“Mẹ không có chột dạ.”

Khương Mạn Y nhìn người đàn ông với ánh hào quang xung quanh trên sân khấu. Sau đó nhanh chóng dời ánh mắt sang chỗ khác, cúi đầu ăn cơm: “Quãng giọng của chú ấy rất rộng, thể loại âm nhạc nào cũng có thể hát được. Dạo gần đây chủ yếu theo dòng nhạc POP, tình ca. Thật ra chú ấy vẫn đang làm tốt… Còn dòng nhạc Rock and Roll, hồi đó chú ấy ra mắt công chúng bằng một bài thể loại Rock, nhưng đáng tiếc sau này lại từ bỏ dòng nhạc này.”

“Vâng ạ, dù sao các bài hát thịnh hành đều chủ yếu theo dòng nhạc POP.”

“Người muốn kiên trì theo đuổi ước mơ và dự định ban đầu không phải là chuyện ngày một ngày hai là được.”

Trên tivi phát ra giai điệu quen thuộc, đây chính là bản tình ca nổi tiếng của Trình Dã. Vào năm ca khúc này ra mắt, nó đã nổi tiếng vang dội khắp cả nước.

Trong các buổi liveshow của mình, ông ta đã không ngần ngại nhắc đến mối tình đầu – cô gái mà ông ta yêu nhất trong bài hát này.

***

Khương Mạn Y nghĩ đến cuộc điện thoại im lặng ngày hôm nay.

Sau đó bà tra cứu được thông tin cuộc gọi kia, là bên Hải Thành gọi đến.

Khương Mạn Y lại nhìn người đàn ông trong tivi.

Là ông ta sao.

Sao có thể là ông ta…

Đã nhiều năm trôi qua. Cuộc sống tốt của ông ta như vậy, sao có thể liên lạc với bà.

Khương Mạn Y cúi đầu ăn cơm nhưng không cảm nhận được mùi vị của thức ăn.

***

Khương Vũ quan sát vẻ mặt thất thần của Khương Mạn Y, cô chắc nịch Khương Mạn Y có quen biết với Trình Dã.

Nếu như những gì Trình Dã nói là sự thật, vậy mối tình đầu của ông ta chính là Khương Mạn Y. Đã vậy còn không yêu thêm một ai nữa.

Nếu như vậy, Trình Dã chính là bố của cô!

Khương Vũ nhìn người đàn ông trong tivi, ông ta vừa hát vừa nhảy trên sân khấu. Toàn thân tỏa ra sức quyến rũ không gì sánh bằng.

Cô có bố, Trình Dã chính là bố cô…

Hốc mắt Khương Vũ đỏ lên. Cô giả vờ đi vệ sinh, khép cửa phòng lại, dùng sức lau khô giọt nước mắt nơi khóe mắt.

Nhiều năm như vậy, cô đâu chỉ hỏi Khương Mạn Y một lần về bố mình, nhưng Khương Mạn Y toàn nói dối cô. Bà nói ông ấy bận làm ăn ở Thâm Quyến, nói ông ta có thể đã kết hôn, nói ông ta không hề biết đến sự tồn tại của cô,…

Bố không tái hôn. Bố còn nghĩ về mẹ, muốn tìm lại mẹ.

Khương Vũ mở vòi nước, vỗ nhẹ nhè nước lạnh lên mặt. Sau đó lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Cừu Lệ.

“A Lệ, mấy ngày tới anh có rảnh không?”

Cừu Lệ: “Sau tháng 7 anh nhận làm gia sư bán thời gian, sao vậy?”

Khương Vũ: “Du lịch mừng tốt nghiệp! Có hứng thú không?”

Cừu Lệ: “Đi đâu?”

Khương Vũ: “Hải Thành, xem ca nhạc.”

Cừu Lệ: “Không có hứng thú.”

Khương Vũ: “Vậy anh muốn đi đâu?”

Cừu Lệ: “Đỉnh Everest?”

Khương Vũ: …

“Ngày 27 tháng 6, Hải Thành có một buổi hòa nhạc của Trình Dã, em muốn đi xem.”

Cừu Lệ: “Trình Dã là ai?”

Khương Vũ: “Một ngôi sao ca nhạc em hâm mộ từ nhỏ. Em nghe giọng hát của chú ấy mà lớn.”

Cừu Lệ: “Nam?”

Khương Vũ: “Anh không phải cũng ghen với cả người nổi tiếng đấy chứ!”

Cừu Lệ: “…”

“Không muốn đi.”

Khương Vũ: “Vậy em đi một mình.”

Cừu Lệ: “Ừ.”

Khương Vũ: “Em đi máy bay một mình, ăn một mình, đến buổi hòa nhạc một mình, xem hết buổi hòa nhạc lại một mình quay về khách sạn… [Đáng thương] “

Cừu Lệ: “Ở lại khách sạn?”

Khương Vũ: “Không thể ở ngoài đường được.”

Cừu Lệ: “Vậy thì anh sẽ đi đặt phòng.”

Khương Vũ:???

***

Buổi tối, Khương Vũ nói với Khương Mạn Y hai ngày tới sẽ đi du lịch Hải Thành mừng tốt nghiệp với bạn trai. Khương Mạn Y vui vẻ đồng ý, giúp cô sắp xếp hành lý, cảm thán nói: “Hâm mộ con thật đấy! Ôi tuổi trẻ tuyệt biết bao, có thể yêu đương một cách mãnh liệt, không cần suy nghĩ đến nhiều thứ. Lúc bằng tuổi con mẹ cũng từng thích một người.”

Khương Vũ thấy Khương Mạn Y chủ động đề cập tới vấn đề này, thế là cô không bỏ qua cơ hội lần này, vội hỏi: “Là bố của con sao?”

Khương Mạn Y thấy con gái mở miệng ra là câu nào câu nấy đều nói tới bố của nó, khiến bà bất lực vô cùng.

Nhưng bà không thể nói cho Khương Vũ biết nó không phải là con gái ruột của bà, bố ruột của nó là Tạ Uyên.

Bà dứt khoát đâm lao phải theo lao, “Đúng vậy, chính là bố của con.”

Khương Vũ ngồi bên cạnh Khương Mạn Y, nắm lấy tay bà: “Mẹ, mẹ với bố quen biết nhau như thế nào?”

“Con hỏi làm gì?”

“Con tò mò…”

Khương Mạn Y thấy hai mắt của con gái chớp chớp, trong ánh mắt lóe lên sự tò mò. Bà đặt bộ quần áo trong tay xuống: “Khi đó, mẹ cũng bằng tuổi con bây giờ. Vào chiều tối thường hát dạo ở bên ngoài trường đại học để kiếm tiền…”

Bởi vì trao cơ hội đi học cho em gái, Khương Mạn Y đành rời quê từ sớm, đến Bắc Thành bươn chải.

Tuổi nhỏ, lại không biết làm gì cả, chỉ có giọng hát trời ban. Cho nên bà đến mấy quán bar ngoài trường đại học, tham gia ban nhạc của quán để kiếm tiền.

Trong lần trường tổ chức buổi diễn văn nghệ Tết Trung Thu, Khương Mạn Y tới trường để đưa nước giải khát có ga hiệu Jianlibao[1] cho Bộ Đàn Yên, sau đó vô tình gặp được Trình Dã.

Vì là trường đại học tổ chức văn nghệ nên lãnh đạo và sinh viên ngồi chật cứng. Trên sân khấu lần lượt biểu diễn các tiết mục nhảy múa, ca hát phù hợp với lứa tuổi trung niên.

Nhưng khi ban nhạc của Trình Dã lại bày ra một dàn trống đối diện với sân khấu của buổi biểu diễn văn nghệ của trường. Một đám nam sinh tóc xoăn biểu diễn dòng nhạc Rock, khiêu chiến với đêm văn nghệ Tết Trung Thu. Họ khua chiên múa trống ầm ầm, gào rú hò hét, lòng nhiệt huyết của thanh xuân đang cháy phập phồng trong lòng những thiếu niên. Và họ thành công thu hút các bạn sinh viên trẻ.

Sinh viên nhao nhao chạy qua chỗ ban nhạc của Trình Dã, bắt đầu hò hét.

Sắc mặt của lãnh đạo nhà trường đen thui, lập tức kêu bảo vệ đuổi ban nhạc của Trình Dã đi.

Đó là lần đầu tiên Khương Mạn Y thấy chàng trai trẻ tuổi ấy chơi Rock một cách ngông cuồng và nổi loạn. Lúc bấy giờ, trên mặt anh nở nụ cười, hét lớn:

“Các người không cho tôi diễn có phải là sợ tôi lấy hết sự chú ý của mọi người không!”

“Dựa vào cái gì mà nhạc Rock không được biểu diễn chính thức!”

“Nhạc Rock là bất tử! Thanh Xuân mãi trường tồn! Fuck you!”

Từng tiếng trống dồn dập đánh vào sâu trong lòng Khương Mạn Y. Từ nhỏ, cô luôn gánh vác hết mọi trách nhiệm và nghĩa vụ của người chị cả trong nhà. Chăm sóc những đứa em, lo toan mọi việc nhưng lại không than phiền về sự bất công của số phận.

Mãi đến khi cô nghe được những âm thanh của nhạc Rock điên cuồng, nhìn thấy thiếu niên nổi loạn dám công khai khiêu chiến với lãnh đạo nhà trường, kêu gào thanh xuân của kẻ phản nghịch là vô địch.

Linh hồn ngủ say hơn mười năm bỗng bừng tỉnh sau một đêm.

Cô bắt đầu hỏi ông trời: Tại sao?

Cũng từ lúc này, Khương Mạn Y không còn gửi tiền về nhà, không giúp đỡ bố mẹ nuôi dưỡng các em.

Cô đã vì gia đình mà hy sinh cơ hội được đi học. Cô sẽ không dính dáng đến họ mà phá hủy cuộc sống của mình nữa.

Vì vậy Khương Mạn Y bắt đầu tiêu xài những đồng tiền mà mình kiếm được, bắt đầu mua đồ trang điểm và học cách ăn mặc, bắt đầu cuộc sống thoải mái và dễ chịu hơn. Cô cũng thường tới khoa thanh nhạc của Học viện Nghệ thuật để dự thính.

Đồng thời, từ bạn bè xung quanh và Bộ Đàn Yên mà cô nghe danh đến “nhân vật siêu nổi loạn” của Học Viện Nghệ Thuật – Trình Dã.

Tên này là mội nhân vật nổi danh khắp trường. Đầu tiên là nhan sắc và khí chất không một hotboy nào trong trường bì kịp. Cộng thêm tính cách nổi loạn và hành vi ngỗ ngược khiến ban lãnh đạo của trường không khỏi đau đầu.

Khi đó, nữ sinh của Học viện Nghệ thuật đều phát cuồng với kiểu chàng trai hư hỏng như Trình Dã.

Và Khương Mạn Y cũng không ngoại lệ. Vừa gặp Trình Dã, cô đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Mỗi lần dàn nhạc của anh biểu diễn, bất kể là ở quán bar, quảng trường hay dưới đường hầm, cô đều đi xem. Dù cô chỉ đứng lẳng lặng trong đám đông thì cũng không nén được sự phấn khích khi nhìn anh từ xa.

Từng tế bào trên cơ thể, đều điên cuồng hò hét vì anh.

Sau này, khi buổi biểu diễn kết thúc, Trình Dã ấy vậy mà gọi cô: “Này! Em tên gì?”

Khương Mạn Y nhìn xung quanh, sau đó lại chỉ vào mình: “Anh hỏi em?”

Trình Dã nở nụ cười, lộ ra cái răng khểnh đáng yêu: “Còn ai khác ở đây nữa sao?”

Vì số lượng khán giả đến xem anh biểu diễn không đến mười người nên tất nhiên anh sẽ chú ý đến cô bé lần nào cũng đến.

“Em… Em tên là Khương Mạn Y.” Gương mặt cô thoáng đỏ lên, lắp bắp nói: “Em người hâm mộ của anh. Em… Em thật sự rất thích nghe anh… hát. “

“Anh Dã, đi thôi.” Bối Tư sau lưng vẫy tay gọi anh.

Anh châm điếu thuốc, quay lại nói: “Các cậu đi trước đi. Tôi nói chuyện với người hâm mộ của tôi vài câu.”

Nói đoạn, anh đi tới trước mặt Khương Mạn Y rồi nhìn sang dòng sông đang chảy xiết đối diện quảng trường Tân Giang: “Đi dạo nhé?”

Cổ Khương Mạn Y cứng ngắc, gật đầu: “Vâng.”

Trình Dã ngậm điếu thuốc đi ở trước, Khương Mạn Y đi theo sau ông ta. Trái tim vì thế mà đập loạn xạ.

Anh nghiêng đầu nhìn cô, cười nói: “Em nóng sao?”

“Không có, không có ạ…”

“Mặt đỏ lắm.”

Khương Mạn Y sờ mặt mình, thầm mắng một tiếng, không có tâm trạng giải thích: “Em… Là…”

“Nghe nói em thích anh?”

“Ai nói!”

“Bé thiên nga của trường chúng ta. Cô ấy nói bạn thân cô ấy thích anh, nói anh cho bạn ấy một cơ hội. Anh hỏi cô ấy người thân của cô ấy là ai, cô ấy nói với anh từ từ sẽ biết thôi.”

Trình Dã nhìn về phía Khương Mạn Y: “Quả nhiên mỗi lần biểu diễn em đều đến xem.”

Khương Mạn Y thiếu chút nữa sặc nước miếng, hai má đỏ bừng, muốn nhảy xuống sông chết cho rồi!

Cô thích Trình Dã, nhưng cô không muốn anh biết!

Bộ Đàn Yên là sinh viên, Trình Dã cũng là sinh viên, còn cô… cô là gì. Sau khi tốt nghiệp cấp 3 thì nghỉ học. Bây giờ đang làm thêm để trang trải cuộc sống.

Trong trường có nhiều cô gái ưu tú thích anh như vậy, Khương Mạn Y có tư cách gì…

Tình yêu hèn mọn này, chỉ có thể giấu thật sâu trong lòng!

“Em xin lỗi, sau này em sẽ không thích nữa! Em xin lỗi!”

Nói đoạn, cô lấy ống tay áo lau nước mắt, quay người bỏ chạy.

Đó là lần đầu tiên hai người nói chuyện.

Cô xin lỗi anh vì tình yêu của mình trong nửa năm qua.


[1]Jianlibao: một công ty nước giải khát của Trung Quốc

Bình luận

Truyện đang đọc