Biên tập: Rong Biển
Hiệu đính: Xiaoxin
Tháng tư mang theo mùa xuân ấm áp, hoa nở chim bay, cây cối sinh trưởng.
Cừu Lệ dừng mô tô ngoài cổng trường đại học Bắc thành, tháo mũ bảo hiểm cho Khương Vũ.
Đại học Bắc Thành đã có từ lâu đời nên cổng trường hơi thấp, bên cạnh chốt bảo vệ là thanh chắn barie, tên trường khắc trên thạch đá cẩm đen.
Dòng chữ “Đại học Bắc Thành” rồng bay phượng múa, uốn lượn như rồng được khắc bởi bậc thầy thư pháp Trung Quốc hiện đại.
Khi bước vào sân trường sẽ thấy hàng cây ngân hạnh rợp mát hai bên đường.
Cây ngân hạnh cành lá xum xuê, ánh nắng không thể chui lọt qua tán lá.
Thi thoảng mới thấy vài đốm sáng vương trên mặt đất.
Hôm nay là ngày chiêu sinh cuối của khoa nghệ thuật.
Khương Vũ đứng trước tòa nhà của khoa nghệ thuật, tay cầm thư giới thiệu do Tiết Gia Di viết cho cô, sắc mặt có phần căng thẳng.
Cừu Lệ nhẹ nhàng vén tóc mái trên trán của cô ra sau, dặn dò: “Không nên tranh luận với thầy cô giáo.
Họ có nói gì thì cứ nghe, đừng cãi lại.”
“Ừ.”
“Đi vào phải gõ cửa, đi ra phải khép cửa.”
“Ừ.”
“Nhìn thấy hiệu trưởng hay lãnh đạo thì đừng gọi bằng chức danh.
Cứ gọi là thầy, cô hết.”
Khương Vũ thấy anh vẫn chưa nói xong: “Má ơi, từ khi nào mà đến lượt Cừu Lệ cần nhắc nhở phép lịch sự cho em vậy?”
Cừu Lệ véo mũi cô một cái, đẩy cô vào trong tòa nhà: “Anh đi dạo xung quanh một lát, em xong rồi thì gọi điện cho anh.”
“Vâng.”
Khương Vũ hít sâu, bình ổn lại căng thẳng trong lòng rồi bước vào trong.
Cừu Lệ hơi híp mắt nhìn đồng hồ trên thư viện đối diện.
Bây giờ là tám giờ rưỡi sáng, kiểm tra đầu vào chắc là phải mất cỡ hai tiếng mới xong.
Anh khóa xe lại, thong thả rảo bước, đi ngang qua bảng dán bản đồ chỉ dẫn đường.
Bố cục sân trường của đại học Bắc Thành khá gọn gàng, từng dãy lớp học nối tiếp nhau thành hàng.
Các khoa nằm ở những khu khác nhau trong trường học.
Cừu Lệ đã nhìn thấy khoa Vật lý ở ven hồ phía Tây Nam của trường.
Lòng anh khẽ dao động, bất giác bước qua.
Mấy phút sau, anh đã đứng trước cửa tòa nhà màu đỏ của khoa Vật lý.
Trong trí nhớ của anh có một người mẹ hơn mười năm chưa gặp.
Có lẽ bà đang làm việc ở đây.
Có vài sinh viên thanh xuân phơi phới khoác ba lô đi ra, trên tay còn cầm mô hình.
Họ đang thảo luận về vấn đề chuyển động cơ giới.
Cừu Lệ hơi hâm mộ nhìn họ.
Có lẽ đó chính là học sinh của mẹ cậu, nói không chừng còn vừa học xong tiết học của bà.
Cừu Lệ đứng đó mấy phút, sau đó quyết định cất bước đi vào.
Thật ra ban đầu anh cũng chỉ hiếu kì muốn nhìn thấy nơi mẹ mình làm việc trông thế nào thôi.
Nhưng dục vọng là vô tận, tới đây rồi lại muốn… Có lẽ mẹ anh đang ở trong đó, nếu như có thể nhìn thấy bà từ xa…
Cừu Lệ đi từng bước nặng trĩu vào trong.
Cừu Lệ nhìn mình qua cửa kính.
Không lôi thôi, rất sạch sẽ.
Hôm nay vì đưa Khương Vũ đến phỏng vấn nên anh đã cố ý mặc một chiếc áo sáng màu mới tinh phối cùng quần đen dài thẳng thớm.
Trông khá giống một học sinh gương mẫu.
Chắc là mẹ sẽ thích dáng vẻ này của anh.
Cừu Lệ sửa sang lại quần áo, vuốt thẳng nếp áo.
Sau đó đi lên lầu.
Tòa nhà này khá cũ, không có thang máy, mỗi góc cầu thang đều đặt một chậu cây khiến cho cảm giác của người đến đây rất thoải mái, thư giãn.
Cừu Lệ đi lên văn phòng làm việc ở lầu hai.
Anh thấy trước cửa mỗi phòng đều dán bảng tên như là văn phòng công tác, phòng nghiên cứu và dạy học, phòng nghỉ, phòng hành chính,…
Anh lượn một vòng ở ngoài hành lang, nhưng vẫn không tìm được bóng dáng quen thuộc trong trí nhớ.
Cừu Lệ không nhớ rõ dáng vẻ của mẹ mình.
Sau khi lên cấp ba, anh mới biết được mẹ là giảng viên khoa Vật lý ở đại học Bắc Thành.
Thế nên anh lên trang web của trường để tìm tin tức của mẹ.
Nhiều năm như vậy, ảnh mẹ nhận thưởng, áp phích tuyên truyền, thậm chí là video dạy học,… Anh đều sưu tầm tất cả lại, lần lượt chắp vá lại hình ảnh người mẹ trong trí nhớ của mình.
Trong phòng nghỉ có vài thầy cô giáo đang nghỉ giữa tiết, có vài cô giáo tương đối lớn tuổi, nhưng đều không phải mẹ cậu.
Cừu Lệ tìm hết một lượt nhưng vẫn không thấy.
Trong lòng hơi thất vọng, anh đành quay về sảnh chính dưới lầu một.
Nhưng ngay tại lúc này, một người phụ nữ búi tóc gọn gàng đang bước đến.
Bà mặc một chiếc áo sơ mi được cắt may tỉ mỉ.
Chiếc váy ôm tôn lên đường cong mềm mại, tay cầm giáo án bài soạn, tiếng bước đi vang lên đều đều.
Trái tim Cừu Lệ co rút lại.
Là mẹ.
Nhậm Nhàn đi qua Cừu Lệ, thấy anh nhìn chằm chằm bà nên hơi kinh ngạc, lập tức nói: “Lớp học ở đằng kia, đến giờ vào lớp rồi mà em còn đi đâu vậy?”
Cừu Lệ không kịp phản ứng nên hơi giật mình.
Nhậm Nhàn lại đi vài bước, thấy anh không đi theo nên nói: “Đi thôi, phải vào lớp rồi.”
Lúc này anh mới lấy lại tinh thần, mẹ anh nhầm mình thành sinh viên của bà.
Bà không hề nhận ra…
Cũng đúng, năm đó bà bỏ đi khi anh mới mấy tuổi.
Trong lòng Cừu Lệ thoáng qua tia thất vọng, nhưng cũng chỉ có thể thở dài một hơi.
May mà không nhận ra, nếu không anh cũng không biết phải làm sao cho phải.
Anh không chuẩn bị gì trước khi gặp mẹ.
Vốn dĩ anh đến đây chỉ để nhìn mẹ từ xa một lát là đủ rồi.
Đầu óc Cừu Lệ bỗng trống rỗng, tựa như người máy theo sau bà đến phòng học ở cuối lầu ba.
Bên trong sớm đã chật kín người.
Cừu Lệ tới sau nên đi xuống hàng cuối, ngồi vào một góc tối không có ai.
Tiết Nhậm Nhàn dạy là Vật lý.
Bởi vì kiến thức của Cừu Lệ chỉ mới đến cấp 3 cho nên những nội dung Nhậm Nhàn dạy, anh phải liên hệ với kiến thức Vật lý cấp 3 thì mới hiểu được một phần.
Đồng thời, anh lấy cuốn vở mang theo ra, nghiêm túc ghi chép lại.
Bầu không khí trong lớp Nhậm Nhàn rất sôi động.
Có thể thấy sinh viên ai cũng thích bà.
Khác với lứa tuổi của bà, Nhậm Nhàn rất hài hước, cử chỉ rất ưu nhã, ăn nói tự nhiên phóng khoáng, cách nói chuyện cũng rất thú vị.
Cho dù là kiến thức cực kỳ khô khan, nhưng qua lời giảng của bà, nó lại không hề buồn ngủ.
Trong tiết của bà, các sinh viên cũng phát biểu rất rôm rả, còn những bạn học không phát biểu thì tập trung ghi chép lại nội dung bài học.
Từ đó có thể thấy bầu không khí học tập rất tốt.
Thời gian một tiết cứ thế trôi qua rất nhanh, tiếng chuông tan học vang lên, các bạn học lũ lượt đi ra.
Cừu Lệ không đi ngay.
Cách xa cả một giảng đường rộng lớn, anh nhìn Nhậm Nhàn đang thu dọn sách vở và giáo án từ xa, trong con ngươi mang theo tia quyến luyến không rời.
Trước khi đi, Nhậm Nhàn nhìn anh, nở nụ cười: “Em tới học ké đúng không?”
“Em… Đúng ạ.”
“Khó trách, sách cũng không mang.
Nếu là học sinh lớp cô thì em đã phê bình rồi.” Khi Nhậm Nhàn cười rộ lên, khóe mắt cong cong, trên má còn có lúm đồng tiền.
“Em xin lỗi.”
“Em là học sinh khoa nào? Em có thể hiểu được kiến thức vật lý cơ bản sao?”
“Không hiểu lắm.” Cừu Lệ giải thích: “Em… là học sinh cấp ba, năm nay thi đại học.
Em muốn vào đại học Bắc Thành.”
“Ra là vậy.
Chắc là muốn tới nghe giảng thử, coi giáo viên ở đây có đúng như mong đợi không chứ gì?”
Tính cách Nhậm Nhàn hướng ngoại, không giống thầy cô giáo khác.
Khi nói chuyện với học trò, bà luôn đem đến cảm giác thân thiết cho đối phương.
Khóe miệng Cừu Lệ khẽ cong lên, “Cô giảng rất hay, em còn ghi chép lại nữa.”
Nói đoạn, anh cẩn thận đưa vở trong tay cho Nhậm Nhàn.
“Em rất nghiêm túc đó!” Nhậm Nhàn nhìn ghi chép của cậu, đầu lông mày thoáng qua tia kinh ngạc.
Anh có thể hiểu được hầu hết nội dung bà dạy, khó mà tin được đây là vở của một học sinh trung học phổ thông.
Bà trả vở lại cho anh, sau đó nghiêm túc hỏi: “Em có hứng thú với ngành Vật lý của đại học Bắc Thành không?”
“Em định ghi nguyện vọng vào ngành tâm lý học.”
Khi nghe được ba từ “Tâm lý học”, Nhậm Nhàn bỗng thất thần mấy giây, sau đó nói: “À, tâm lý.
Ngành tâm lý trường ta đứng đầu cả nước.
Như thế rất tốt.”
Cừu Lệ bắt được ánh sáng kỳ lạ trong mắt Nhậm Nhàn, anh không đoán được là bà đang nhớ về người bố ác ma khủng khiếp của anh hay là nhớ lại hồi ức liên quan đến mình.
Nhậm Nhàn nhìn đồng hồ: “Vậy cô đi trước, chúc em sớm được đề tên lên bảng vàng.”
“Cảm ơn…”
Lúc Nhậm Nhàn định rời khỏi lớp học, Cừu Lệ bỗng gọi cô: “Cái kia…”
Nhậm Nhàn xoay người mỉm cười hỏi: “Còn việc gì sao?”
Tiếng “mẹ” nghẹn lại ở cổ họng Cừu Lệ.
Thế nhưng nhìn lại khuôn mặt hòa ái dễ gần của bà, anh vẫn quyết định…
Rút lui.
Mẹ đã không nhớ anh rồi.
Hiện tại mẹ sống rất tốt…
Chỉ là anh, không tốt như vậy.
“Em muốn nói, hẹn gặp lại, cô Nhậm.”
“Hẹn gặp lại.”
Nhậm Nhàn mỉm cười rời đi, để lại mình anh trơ trọi giữa phòng học trống trãi.
Gặp được mẹ vốn dĩ phải là một chuyện rất hạnh phúc, nhưng không biết sao Cừu Lệ lại không vui nổi.
Một loại cảm giác khó nói bao phủ lấy anh.
Nhiều năm trôi qua như vậy, liệu thi thoảng mẹ có nhớ tới anh không?
Cho dù chỉ là một giây mong nhớ thôi.
Nhưng vì sao bà vẫn không lần nào tìm đến anh?
***
Sân trường đại học Bắc Thành trồng rất nhiều cây hoa anh đào.
Bây giờ là mùa hoa anh đào nở rộ, những cánh hoa rơi lả tả giữa không trung.
Cừu Lệ trở lại khoa nghệ thuật.
Khương Vũ đã phỏng vấn xong rồi, còn đợi anh từ nãy đến giờ.
Anh tìm thấy cô ở một gốc cây anh đào lớn.
Thiếu nữ ngồi xổm trên mặt đất, đầu ngón tay trắng nõn tinh tế kẹp lấy cánh hoa anh đào cài lên tóc, tay còn lại cầm điện thoại chụp ảnh.
Gió thổi qua, hàng loạt cánh hoa màu hồng rực rơi xuống người cô.
Mái tóc cô khẽ đung đưa, phất phới trước khuôn mặt xinh đẹp.
Quay người chụp một tấm ảnh nữa, cô phát hiện Cừu Lệ đang đứng phía sau.
Khương Vũ quay đầu về phía anh, cười tươi rạng rỡ.
Tâm trạng trống rỗng của Cừu Lệ như có một cơn gió ấm thổi về,
Khương Vũ ném bông hoa trên tay đi, chạy như điên về phía Cừu Lệ, nhào vào ngực anh…
“Đậu rồi! Em làm được rồi! Giáo viên nói chỉ cần đậu tốt nghiệp là em có thể vào đại học Bắc Thành rồi!”
Cừu Lệ vững vàng đón lấy cô, thuận thế bế cô lên, cảm nhận lấy sự vui vẻ được lan tỏa từ cô.
“Giỏi lắm.”
Khương Vũ ôm cổ anh, đáy mắt lấp lánh ánh sáng: “Chúng ta học chung một trường đại học, có lẽ sau này lúc nào cũng ở bên nhau.
Có như vậy anh sẽ không có cơ hội gặp gỡ cô gái khác.”
Cừu Lệ nhìn cô gái gần trong gang tấc, khuôn mặt dịu dàng: “Có chị ở đây, em sẽ vui vẻ mà chịu đựng.”
“Đồ dẻo miệng, nịnh thêm câu nữa xem.”
“Chị nặng quá.”
Khương Vũ bĩu môi trượt xuống, không thèm để ý cậu nữa.
Cừu Lệ đuổi theo cô rồi cầm lấy tay cô, dắt cô dạo trên con đường dành cho người đi bộ dưới tán cây anh đào.
Khương Vũ thấy anh có tâm sự, “Vừa nãy anh đi đâu?”
“Đi dạo lung tung thôi.
Sẵn ngắm các bạn nữ khác, để xem rốt cuộc anh đã bỏ qua những cảnh đẹp gì.”
Khương Vũ hất tay anh ra: “Vậy xem chưa? Có phải hối hận lắm không?”
“Đúng là bỏ qua rất nhiều, nhưng mà không hối hận.” Cừu Lệ nghiêm túc nói: “Trong mắt anh, Tiểu Vũ mới là phong cảnh đẹp nhất.”
Khương Vũ khựng lại, lấy tay che mặt, nở nụ cười rồi ghét bỏ đẩy anh ra: “Lời đường mật vậy mà nói nghiêm túc thế…”
Cừu Lệ thấy cô cười mình nên hơi xấu hổ, bước nhanh theo sau cô: “Đừng có cười.”
Khương Vũ quay người đi, đôi mắt cong cong, cười cười nhìn theo cậu.
Cừu Lệ thấy cô vẫn đang cười nhạo mình, lại càng xấu hổ hơn.
Hai má anh đỏ bừng, đi nhanh hai ba bước đuổi theo kéo tay cô lại: “Không được nhắc lại nữa!”
“Càng muốn…”
Cừu Lệ không biết phải làm gì mới phải.
Anh dùng sức ôm chặt cô vào lòng, thấp giọng uy hiếp: “Nói thử xem.”
“Tiểu Vũ mới là…”
Lời còn chưa dứt, anh đã cúi đầu cắn lấy môi cô.
Khương Vũ mở to hai mắt nhìn cậu thiếu niên khôi ngô gần ngay gang tấc đang dùng sức cắn lấy môi mình.
Đã thế còn hơi mạnh bạo, cắn đến nỗi môi cô tê hết cả lên.
Lỗ tai cô gái nhỏ bắt đầu nóng hơn, bất giác đẩy anh ra.
Nhưng lại không có chút tác dụng nào cả.
Ngược lại còn kích thích anh.
Anh mở mắt nhìn cô, buộc cô phải đối mặt với mình.
Khương Vũ nhìn thấy cảm xúc mãnh liệt nơi đáy mắt anh.
Vẫn không nên tùy ý trêu ghẹo anh.
Hai tay Khương Vũ chống lên ngực anh, khó khăn lắm mới tránh khỏi dây dưa của anh.
Cô nhỏ giọng lầu bầu một câu: “Anh cắn em đau quá.”
Cừu Lệ vuốt cằm cô, lòng bàn tay khẽ lướt qua đôi môi ướt át của cô, thấp giọng nói: “Chị còn cười em nữa không?”
Tính tình Khương Vũ cũng rất bướng bỉnh nên nói bằng giọng mềm mại: “Chỉ vì chuyện này mà anh lại bắt nạt em như vậy.
Vậy sau này em không nói giỡn với anh được à?”
“Rõ ràng là chị bắt nạt em.”
Cánh môi lạnh buốt của Cừu Lệ chạm vào khóe miệng cô, nhẹ nhàng mổ lên: “Bắt nạt em lâu như vậy…”.