Biên tập: Moon (Cherries chấm muối)
Hiệu đính: Xiaoxin (Cherries chấm muối
—————-
Lúc Lâm Huyên Nhi nói là sẽ gọi cho mẹ để tố cáo hành động ‘thô bạo’ của Lâm Miểu, thì đồng thời Lâm Miểu cũng gọi cho bố dưới sự khích lệ của Khương Vũ và Mộc Tử Nhàn.
Khi điện thoại được kết nối, Mộc Tử Nhàn lập tức trổ tài kỹ thuật diễn của mình để ‘làm mẫu’ cho Lâm Miểu.
Lâm Miểu bắt đầu diễn theo, cô ấy nói với giọng nức nở.
“Bố!”
“Có chuyện gì sao?”
Bố Lâm Miểu đang họp, thấy giọng con gái nói chuyện hơi khác thường nên ông không hỏi ngay mà vội vàng ra ngoài rồi mới hỏi chuyện: “Con xảy ra chuyện gì?”
“Bố, không phải con cố ý, con sai rồi, con sẽ không bao giờ làm như thế nữa.”
“Tóm lại là đã xảy ra chuyện gì? Con đã làm sai chuyện gì thì cũng phải nói rõ ràng!”
“Lúc nãy ở buổi tiệc Huyên Nhi nhờ con đi lấy nước giúp em ấy.
Nhưng con không cẩn thận bị trượt tay nên mới đổ lên quần áo của em ấy, làm em tức giận gọi cho dì Trâu.
Bố, con phải làm sao bây giờ, con không muốn bị đuổi khỏi trường, con muốn được tiếp tục được học múa!”
Khương Vũ và Mộc Tử Nhàn giơ ngón cái với Lâm Miểu.
Bố Lâm Miểu lập tức hiểu được ý trong câu nói của con gái: “Nó không có tay sao, tại sao còn bắt con lấy nước cho nó?”
“Từ trước đến giờ vẫn vậy, có lẽ là em quen thôi.
Bởi vì con là chị, có lẽ dì Trâu nghĩ thường thì chị gái sẽ chăm sóc cho em gái.” Lâm Miểu tủi thân nói với bố: “Con biết, đó đều là việc con nên làm, nhưng bố có thể xin với dì Trâu giúp con được không, con không muốn rời khỏi trường, con muốn học múa ba-lê.”
Ở đầu dây kia điện thoại, thái độ của bố Lâm Miểu đã bắt đầu có sự thay đổi, tay ông siết chặt lại.
Dù sao thì “tôn nghiêm” của một người đàn ông là cái không thể xâm phạm.
Ông là trụ cột của gia đình mà lại phải đi xin xỏ vợ mình để con gái được đi học, sao có thể như vậy được!
“Bà ấy muốn con nghỉ học là muốn được sao?”
“Nhưng mà… dì Trâu cho con học ở trường này là để chăm sóc cho em gái.
Bây giờ, con không chăm sóc tốt cho em thì con phải nghỉ học cũng là… chuyện đương nhiên.”
“Hừ!” Bố Lâm Miểu tức giận nói: “Con gái của bố học múa ba-lê thì liên quan gì đến người khác! Lại còn phải đi chăm sóc ai?”
Trước đây, Lâm Miểu chưa bao giờ nói những điều này với bố mình.
Cô ấy cảm thấy dù có nói cũng chẳng có ích gì, mà với tính cách thẳng thắn của cô ấy thì cũng chỉ có thể cứng đối cứng với bố mình.
Tính Lâm Miểu trước giờ thẳng như ruột ngựa nên đương nhiên không thể thắng được bà mẹ kế hay nói lời ngon ngọt bên tai bố cô ấy.
Nhưng bây giờ, Lâm Miểu bắt đầu hiểu ra, đôi khi làm nũng và yếu đuối sẽ mang đến cho mình nhiều lợi ích.
Cũng giống như Lâm Huyên Nhi, từ trước tới nay cô ta luôn làm như vậy.
Cô ta dùng những mánh khóe này từng bước từng bước khiến cho Lâm Miểu bị đuổi khỏi nhà.
“Miểu Miểu, chuyện này không phải con sai.
Bố sẽ giải quyết cho con.”
Bố Lâm Miểu vừa dứt lời thì đã ngắt luôn điện thoại.
Ở cách đó không xa, Lâm Huyên Nhi cũng khóc sướt mướt mà tắt điện thoại, cô ta quay lại nhìn Lâm Miểu với ánh mắt căm ghét, giống như đang nói: “Mày chờ xem…”
Lúc này, Lâm Miểu cũng cảm thấy hơi sợ.
Dù sao thì cô cũng biết rất rõ những thủ đoạn của mẹ kế.
Đã qua nhiều năm như vậy mà vẫn có thể quản chặt bố Lâm.
Không biết những chuyện cô vừa nói với bố còn có ích không nữa.
Lúc Khương Vũ nắm lấy tay Lâm Miểu, cô mới biết tay cô bạn mình đã đổ đầy mồ hôi.
Muốn một người trong vòng một đêm trở thành một người hoàn toàn khác trước kia.
Vứt bỏ sự nhút nhát, tự ti, bứt phá bản thân… đây chắc chắn không phải là một việc dễ dàng.
Ngay cả Khương Vũ đã chết một lần.
Sau khi sống lại, cô mới có thể phá bỏ cái “kén” đã trói buộc mình.
Trong một khoảng thời gian, lớp vỏ bọc kia có thể đem lại cảm giác an toàn cho cô, bảo vệ cô tránh xa thế giới hiểm ác.
Nhưng đồng thời, lớp “kén” này cũng vây chặt cô lại, khiến cô trở thành người nhút nhát, tự ti.
Có phá lối xưa thì mới có làm đường mới!
Dù cho phá kén là một quá trình gian khổ, phải trải qua những khó khăn, đau khổ, nhưng nó đáng giá.
Bởi vì ở một thế giới mới, kì tích luôn có ở khắp mọi nơi.
Không lâu sau, điện thoại của Lâm Huyên Nhi vang lên, có lẽ là bà mẹ kế gọi cho con gái nhà mình.
“Alo mẹ, thế nào rồi, mẹ muốn đuổi con tiện nhân này đi đúng không! Con thật sự không thể ở chung trường với con nhỏ đó thêm một giây một phút nào nữa!”
Nhưng sau khi dứt lời, Lâm Huyên Nhi bỗng nhiên sững sờ, một lúc lâu sau, cô ta mới run rẩy nói: “Dượng Lâm…”
Đương nhiên chúng ta có thể biết được kết quả.
Mẹ kế mắng Lâm Huyên Nhi một trận, hơn nữa còn bắt cô ta xin lỗi Lâm Miểu.
Lúc đầu, Lâm Huyên Nhi hết sức phản đối.
Đùa sao, cô ta làm sao có thể xin lỗi Lâm Miểu được! Từ nhỏ đến lớn chỉ có Lâm Miểu xin lỗi cô ta, làm gì có chuyện cô ta…
Nhưng đến khi mẹ cô ta nói nếu không xin lỗi thì cô ta sẽ phải rời khỏi trường, Lâm Huyên Nhi không thể tin được khi mẹ mình lại nói như vậy.
“Nghỉ học? Không thể nào! Mẹ, có phải mẹ nghe nhầm không, dượng Lâm sẽ không bắt con nghỉ học đâu đúng không? Bình thường dượng thương con nhất mà!”
Nghe thấy vậy, khóe miệng Khương Vũ hơi nhếch lên cười khẩy.
Bình thường, bố Lâm Miểu đối xử rất tốt với Lâm Huyên Nhi, nhưng suy cho cùng vẫn không phải là con ruột.
Dù có tốt thì cũng chỉ là khách sáo mà thôi.
Mà cô ta lại không hiểu, cho là mình có thể “tu hú đẻ nhờ”[1], đuổi con gái ruột của người ta đi, một mình nhận hết tình thương và tài sản của bố người ta, đúng là… hết thuốc chữa.
Cuối cùng, sau một hồi bị mẹ mình ép buộc, Lâm Huyên Nhi mới không bằng lòng xin lỗi Lâm Miểu, vừa khóc sướt mướt vừa hứa từ giờ trở đi sẽ không bắt nạt Lâm Miểu nữa.
Trận đấu mở màn kết thúc thắng lợi, đêm hôm đó Lâm Miểu vui đến mức mất ngủ.
Cô nàng kéo Khương Vũ nói chuyện cùng, hai người nói về chuyện tương lai.
Lâm Miểu muốn nuôi tóc dài, muốn trở thành “thiên nga nhỏ” gợi cảm nhất, muốn yêu đương với một anh chàng có tám múi, vân vân và mây mây…
Điều bây giờ cô nàng muốn làm tất cả những truyện trước kia mà mình không dám nghĩ tới.
Ánh trăng chiếu vào đầu giường Lâm Miểu, phủ lên làn da trắng như tuyết của cô ấy một lớp ánh sáng.
Cuộc sống mới thật đẹp!
Khương Vũ vui mừng nhìn cô bạn, thật lòng vui cho cô ấy, cũng cảm thấy có thành tựu với những việc mình làm.
Buổi tối, Khương Vũ nằm trong chăn, điện thoại vang lên âm thanh “đinh”.
App [Đã biết] gửi tin nhắn đến: Chúc mừng người tái sinh đã hoàn thành nhiệm vụ [Cứu vớt cô bé lọ lem], thù lao 64.000 tệ đã được cộng vào tài khoản.
Khi nhận được thông báo này, Khương Vũ biết rõ đêm nay mới chỉ là mở đầu cho chiến dịch “phá kén” của Lâm Miểu thôi.
Nhưng từ bây giờ, cô ấy sẽ không cam chịu làm con rối mặc người sai khiến, không dám phản kháng như cô bé lọ lem nữa.
Cô ấy sẽ trở thành một “thiên nga trắng” của cuộc đời mình.
—————————-
Ban đêm, sau khi Bạch Thư Ý khóa cửa văn phòng, vừa quay lại thì nhìn thấy Tiết Gia Di.
Tiết Gia Di mặc một bộ váy công sở ôm dáng.
Bà ta ôm một cánh tay, tay kia cầm một đầu lọc thuốc lá, đi đến chỗ Bạch Thư Ý.
“Ở trường học không được hút thuốc.” Bạch Thư Ý nói với Tiết Gia Di.
Tiết Gia Di cũng không để ý, nói với giọng trầm khàn gợi cảm: “Cô có biết đã xảy ra chuyện ở buổi tiệc khi nãy không?”
“Tôi có nghe Ôn Luân nói rồi.
Ở Trường nghệ thuật Esmeralda đa số là nữ sinh, giữa những cô gái xảy ra tranh chấp cũng là bình thường.”
“Cô có cảm thấy nơi nào có cô bé kia là nơi đó sẽ xảy ra những chuyện thế này không.”
Bạch Thư Ý đương nhiên là biết cô bé kia là chỉ Khương Vũ.
“Tôi có hỏi rồi, không phải là chuyện của em ấy mà là của bạn cùng phòng.”
“Cô coi nó là học sinh của mình thật sao mà quan tâm nó thế?” Tiết Gia Di nói: “Cô không thấy nó rất giống Bộ Đàn Yên sao?”
Vừa nghe thấy Tiết Gia Di nói vây, bước chân của Bạch Thư Ý thoáng dừng lại.
“Không chỉ có ngoại hình và kỹ năng múa giống cô ta, mà ngay cả sự cố xảy ra cũng giống.” Tiết Gia Di nói tiếp: “Bất cứ nơi nào có cô ta là nơi đó sẽ không bao giờ ‘Gió êm sóng lặng’.”
Bạch Thư Ý bình tĩnh nói: “Tôi không hiểu cô đang muốn nói cái gì, em ấy là em ấy, Bộ Đàn Yên là Bộ Đàn Yên.
Hai người này không hề liên quan tới nhau, cô đừng cố gắng liên hệ hai người họ với nhau.”
“Cô không quan tâm chút nào sao?”
“Tại sao tôi phải quan tâm? Bộ Đàn Yên là bạn thân của tôi, bây giờ có học sinh có thể giống cô ấy, tôi vui còn không kịp.”
Tiết Gia Di đột nhiên bật cười, tiếng cười vang vọng khắp hành lang vắng vẻ.
Tiếng cười ấy vừa đáng sợ vừa sởn gai ốc: “Bạch Thư Ý à Bạch Thư Ý, chẳng trách cô dồn hết tâm tư để thể hiện cho Tạ Uyên thấy, nhưng Tạ Uyên lại không thèm để ý đến cô dù chỉ một chút.”
Mặt của Bạch Thư Ý nghiêm lại: “Cô có ý gì.”
“Những người sinh ra đã ở vạch đích như cô,chắc chắn là ghét những người có xuất thân thấp kém, ở dưới đáy xã hội như tôi.” Tiết Gia Di nhìn Bạch Thư Ý, nhấn mạnh từng chữ nói: “GIẢ DỐI.”
Bạch Thư Ý không muốn cãi nhau với bà ta, khinh thường nhìn bà ta rồi rời đi.
Tiết Gia Di ở phía sau nói: “Cô nhận nó làm học sinh là thật tâm muốn đào tạo hay là có mục đích khác?”
“Tôi thì có mục đích gì chứ.”
“Ví dụ như cô có thể che giấu cả nó và tài năng của nó chăng?”
—————————————-
Trong khoảng thời gian này, Khương Vũ ngày nào cũng thức dậy vào 5 giờ sáng.
Sau khi vệ sinh cá nhân, cô đến nhà ăn để chuẩn bị bữa sáng cho học sinh cùng với các cô đầu bếp.
Lúc đầu, Khương Vũ nghĩ mình có thể làm tốt việc này, nhưng chương trình học ngày càng nặng.
Ngày nào cũng đến khuya cô mới có thể lê cái thân đầy mệt mỏi về kí túc xá, buổi sáng lại phải dậy sớm để nấu ăn, cô cảm thấy hơi quá sức.
Trường đã miễn 200.000 tệ tiền học phí cho cô với điều kiện chỉ cần mỗi buổi sáng cô đến nhà ăn chuẩn bị bữa sáng.
Như vậy cô còn phàn nàn gì nữa.
Dù sao thì cũng làm gì có ai nhận đầu bếp với nửa tháng lương được những 200.000 tệ chứ!
Khương Vũ quyết tâm cố gắng kiên trì.
Nhà ăn của trường cũng rất hiện đại, bữa sáng được phục vụ theo kiểu buffet nên chỉ cần hết đồ ăn thì bổ sung thêm, rồi xong việc thì dọn dẹp chén đĩa.
Vì vậy cả một buổi sáng, Khương Vũ bận đến chóng mặt.
Ôn Luân thấy cô như vậy không đành lòng, đi tới nói với cô: “Để tôi giúp cậu.”
“Không cần, không cần.” Khương Vũ vừa chiên trứng cho các bạn học sinh vừa nói: “Cậu sao có thể làm những việc nhỏ như vậy chứ, cứ để tớ thì hơn.
Cậu lên lớp đi, nếu đến muộn thì cô Bạch sẽ phạt cậu đấy.”
Ôn Luân cũng thấy mình không thể giúp được gì.
Bản thân là công tử nhà quyền quý, từ trước đến nay cũng chưa bao giờ làm những việc này, có khi chỉ gây thêm rắc rối cho cô.
“Vậy tớ đi nói với cô Bạch để cậu không phải nấu ăn buổi sáng nữa, cậu làm thế này rất vất vả.
Hơn nữa tiết học buổi sáng cũng rất quan trọng mà cậu đều bỏ lỡ.
Thường thì giáo viên sẽ giảng dạy kiến thức mới.”
“Cậu đừng nói.” Khương Vũ vội vàng nói tiếp: “Chỉ nửa tháng thôi, nếu ngay cả việc này mà tớ cũng không làm được thì sẽ bị người khác chỉ trỏ mất.”
Ôn Luân rất lo lắng cho cô: “Cậu thật sự có thể tiếp tục được chứ?”
“Không sao đâu, cậu mau đi học đi.”
Ôn Luân đi được vài bước, lại lo lắng quay lại nhìn cô, không yên tâm rời đi.
Khương Vũ thở dài, tiếp tục việc chiên trứng của mình.
Đúng lúc này, bên cạnh có người cầm lấy cái dĩa trong tay cô, im lặng giúp cô chiên trứng.
Khương Vũ quay lại thì thấy Cừu Lệ đang mặc bộ quần áo đầu bếp màu trắng.
Cô không thể tin vào mắt mình, cô tưởng mình sáng nay ngủ không đủ giấc nên bị ảo giác.
Cừu Lệ đúng là giá treo quần áo.
Ngay cả một bộ quần áo đầu bếp đơn giản mà cậu mặc vào cũng hấp dẫn người nhìn.
“Sao… anh lại ở đây.”
Cừu Lệ vừa chiên trứng vừa nói: “Nghỉ đông nên không có việc gì làm, đúng lúc thấy bài đăng tuyển người làm thời vụ nên tôi đăng kí.”
“Anh đến vì em sao?”
Mặt Cừu Lệ không đổi sắc nhìn cô, thản nhiên nói: “Trùng hợp.”
“Chắc chắn không phải vậy! Chắc chắn là bạn trai của em tới vì em!” Khương Vũ nói với ánh mắt sáng rực: “Có phải rất nhớ chị không?”
“Không nhớ lắm.” Cừu Lệ kiềm chế nói: “Chỉ nhớ… một chút.”
Khương Vũ chắc chắn “một chút” của cậu là rất nhiều.
Cừu Lệ rửa sạch chảo, sau đó đổ dầu vào, thành thạo đập mấy quả trứng gà.
Cậu nói: “Em đến đây là để làm những việc này?”
“Không phải như vậy, bởi vì được giảm học phí nên đương nhiên em phải làm mấy việc này.”
Cừu Lệ không nói gì, chỉ nắm lấy tay cô rồi nhìn những ngón tay cô với ánh mắt trìu mến: “Chị không phải làm những việc này, từ giờ tôi sẽ làm thay chị.”
“Anh không phải giúp em đâu, nếu anh còn làm thời vụ như thế này thì sẽ bận lắm.”
“Đúng là làm thời vụ nhưng tôi không nhận lương.”
“Hả?”
“Sau này công việc của em tôi sẽ làm, em cứ đi học múa đi.”
Khương Vũ nhìn biểu cảm nghiêm túc của cậu, trong lòng rất cảm động, không chỉ cảm động mà còn có một chút tình cảm ấm áp đọng lại.
“Thật ra, anh không cần…”
Cô nói chuyện dè dặt, muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn là không nói, sau một hồi cô mới nói: “Anh lại tốt thế sao.”
Cừu Lệ mỉm cười: “Bởi vì em là chị của tôi.”
“Chỉ bởi vì em là chị anh thôi à.”
Cậu đứng gần cô, cúi người xuống, thì thầm với cô: “Cũng là người chị mà tôi… muốn nhất.”
——————————–
Khương Vũ đỏ mặt chạy ra khỏi nhà bếp, đi thay quần áo để chuẩn bị đi học: “Em đi trước, khi nào tan học thì em tới tìm anh.
Công việc của em rất ít, anh không phải việc gì cũng ôm vào nguời như thế đâu.”
“Ừ, đi đi… đợi đã, quay lại.”
Khương Vũ nhấc chân định đi lại rút chân về, ngờ nghệch quay lại nhìn cậu.
Cừu Lệ cúi đầu dọn chén đĩa trên bàn, tỏ vẻ như không quan tâm hỏi: “Người đàn ông vừa nãy là ai?”
Khương Vũ suy nghĩ một lúc lâu thì mới nhớ ra: “À, đó là Ôn Luân.
Cậu ta không phải là bạn học của em thì có thể là ai!”
“À.”
“Còn việc gì không?”
“Không có gì.”
Khương Vũ đang định đi thì bỗng nhiên nghe thấy anh nói: “Hơi ghen.”
“…” Cô quay đầu lại nhìn anh: “Không đến mức đó chứ.”
[1]Tu hú đẻ nhờ: Tu hú là loài xảo quyệt nhất trong thế giới tự nhiên.
Đặc tính của loài chim này là không bao giờ làm tổ, đẻ trứng, nuôi con.
Vào mùa sinh sản, chúng tìm tổ của các loài chim khác để “đẻ nhờ”.
Tu hú con vừa tách vỏ trứng nở ra, lập tức gồng mình đẩy những quả trứng khác rơi xuống đất để “độc chiếm giang sơn”.
Nên đại ý ở đây có nghĩa là Lâm Huyên Nhi như những con tu hú con vừa ở không đúng chỗ vừa muốn đá người ta ra khỏi nhà..