BOSS PHẢN DIỆN ĐỢI TÔI TỚI CỨU

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Biên tập: An Linh

Hiệu đính: Xiaoxin

Khách sạn là do Cừu Lệ đặt trước qua điện thoại cho nên lúc Khương Vũ vào phòng, nhìn thấy một chiếc giường lớn nằm ngay chính giữa. Cô có hơi suy tư, nhìn sang Cừu Lệ.

Ánh mắt anh rõ rành là tránh né cô, cào cào tóc lại đầy vẻ vô tội nói: “Quái lạ, anh đặt giường đôi.”

Khương Vũ: …

Anh giả nai tiếp đi.

“Muốn trả phòng không?” Cừu Lệ hỏi cô: “Chắc là trả được.”

Khương Vũ khoanh tay: “Vậy anh trả phòng đi.”

“Ừ, vậy thì trả.”

Cừu Lệ gật gật đầu nhưng chân lại không nhúc nhích.

“Không phải nói trả à?”

“Trả mà.”

“Đi đi.”

“Đi, tất nhiên phải đi.”

Cừu Lệ vẫn chây ỳ như cũ, không động đậy.

Hai người đưa mắt nhìn nhau. Hồi lâu, Khương Vũ lườm nguýt anh, đi đóng cửa rồi mở va li.

Khóe miệng Cừu Lệ khẽ nhếch, bắt gặp ánh mắt cô lại lập tức trở về vẻ mặt nghiêm túc. Anh dùng mu bàn tay xoa cánh mũi, ho khẽ: “Vậy… anh giúp em xếp đồ.”

Anh ngồi xổm xuống cạnh cô, giúp sắp xếp lại quần áo và vật dụng trong va li.

Khương Vũ bất đắc dĩ nói: “Anh đừng nghĩ nhiều không có việc gì đâu, em chỉ muốn tìm bố thôi.”

Cừu Lệ lấy túi đồ cá nhân ra để một bên: “Anh không nghĩ gì hết.”

Khương Vũ tin anh mới là lạ.

Ngay từ lúc anh khăng khăng muốn đặt khách sạn chắc chắn là đã ủ mưu rồi.

Cừu Lệ gấp quần áo của cô đã phân loại ra xếp ngay ngắn vào va li. Khương Vũ cầm túi đồ cá nhân vào phòng vệ sinh, lúc đi ra thì thấy Cừu Lệ đang cầm chiếc áo ngực nhỏ màu trắng của cô trong tay đến xuất thần.

“…”

Khương Vũ giật lấy áo ngực, cất vào túi đồ lót, hầm hừ nói: “Nhìn cái gì, chưa thấy bao giờ à.”

Cừu Lệ cười nhạt: “Chưa từng thấy.”

Khương Vũ xếp đồ xong, không ngờ lại móc ra được một cái hộp vuông nhỏ từ trong ngăn va li.

Mới đầu Khương Vũ vẫn không biết là vật gì cho đến khi Cừu Lệ cầm lên thì Khương Vũ mới thấy rõ đó là sản phẩm của Durex.

“…”

Da đầu Khương Vũ giật ầm ầm.

Trong ánh mắt Cừu Lệ lại lộ ra chút ý tứ sâu xa, cúi thấp đầu cười khẽ: “Hiểu rồi.”

“Anh hiểu cái gì?!”

“Bạn trai sẽ biểu hiện thật tốt.”

“Không phải, anh nghe em giải thích.” Khương Vũ vội vàng nhào qua, vươn tay muốn giật lấy đồ trong tay anh: “Cái này không phải của em!”

Cừu Lệ giơ tay lên cao, không để cô lấy được: “Đúng là không phải của em, là để anh dùng.”

“Không, không phải cho anh dùng!”

Khương Vũ nhào sang anh định giật lấy nhưng Cừu Lệ vẫn không để cho cô tóm được. Thế là hai người lăn ra trên thảm.

Khương Vũ dứt khoát ngồi lên người anh. Cuối cùng thì cũng giành lại được món đồ chơi anh cầm trong tay.

Cừu Lệ giữ chặt cổ tay mảnh khảnh của cô, lật người cô lại áp trên sàn. Bởi vì những động tác kịch liệt vừa rồi mà hơi thở gấp gáp hỗn loạn của hai người gần như đan vào nhau.

Khương Vũ nhìn khuôn mặt điển trai của cậu thiếu niên kề sát. Anh có một đôi mắt hoa đào cực kỳ thu hút, hốc mắt sâu, đường vòng cung sắc bén, trong con ngươi đen nhánh chứa đựng cảm xúc nóng bỏng.

Hơi thở ấm áp của anh phả nhẹ lên gương mặt cô, hầu kết cực lực kiềm chế trượt xuống rõ mồn một.

Mang tai Khương Vũ bắt đầu nóng lên, lưng áp trên sàn nhà lạnh tanh, sau ót bị cộm hơi đau.

Cừu Lệ nhận ra trạng thái không thoải mái của cô, chìa cánh tay gối sau ót để cô nằm trong lòng mình.

“Hm?”

“Sợ cái gì.”

Cừu Lệ ôm đầu cô áp vào bả vai mình, ngón tay gảy lọn tóc nhỏ của cô: “Ở bên bạn trai, em không cần sợ bất cứ điều gì.”

Khương Vũ nắm chặt chiếc hộp nhỏ, nhắm mắt lại, vô thức dụi má vào cổ anh.

Trong vòng tay anh là nơi an toàn nhất.

Việc gì cũng không phải sợ.

“Ừ, bọn mình cứ nằm luôn trên sàn à?”

“Lên giường nằm cũng được.”

Cừu Lệ khoác vai cô, nhìn lên trần nhà: “Anh nghĩ mấy ngày nay khỏi cần ra ngoài, nằm trên giường với Tiểu Vũ còn chí thú hơn leo núi Everest.”

“…”

Nằm mơ thì có!

Khương Vũ đi tới ban công, gọi điện thoại cho Khương Mạn Y báo bình an. Cô còn nhỏ giọng vặn hỏi bà: “Mẹ bỏ cái đồ chơi đó vào túi xách con làm gì vậy!”

Khương Mạn Y bên kia đầu dây điện thoại, cây ngay không sợ giải thích: “Không phải là để con bảo vệ mình sao.”

“Con tưởng mẹ nói bảo vệ ý là… Hầy, quên đi, không sao.”

“Tuy là con đã trưởng thành nhưng mẹ cũng không phải kiểu người cổ hủ. Mẹ chỉ nhấn mạnh lần đầu tiên của con gái quan trọng nhường nào, cần phải bảo vệ bản thân.”

Khương Mạn Y kiên nhẫn nói với cô: “Cho dù sau này xảy ra chuyện gì, miễn là lúc này hai bên tình nguyện thì không có vấn đề gì. Quan trọng nhất là phải làm biện pháp bảo vệ.”

Đây là lần đầu tiên Khương Mạn Y đề cập những chuyện này với Khương Vũ, cô biết mẹ có tư tưởng tiến bộ hơn những bậc phụ huynh khác.

So với vai trò người mẹ, Khương Mạn Y lại giống một người chị gái hoặc bạn thân của cô hơn.

“Mẹ, con có chừng mực, mẹ yên tâm.”

“Vậy thì tốt.” Khương Mạn Y bật cười: “Mấy ngày nay định đi chơi thế nào, chụp nhiều hình cho mẹ xem với. Mẹ muốn xem ảnh chụp chung của con với Tiểu Lệ.”

“Vâng, ngày mai bọn con đi xem ca nhạc.”

“Được đó, còn đi xem ca nhạc, ai vậy?”

Khương Vũ ung dung nói: “Trình Dã ạ.”

“…”

“Mẹ, sao vậy?”

“Không sao, chơi vui vẻ.”

Câu chuyện mà Khương Mạn Y kể cho Khương Vũ đã cố gắng giấu tên Trình Dã, chỉ nói người đàn ông kia bây giờ đã có đôi chút thành tựu, vẫn còn đang kiên trì với ước mơ của mình.

Khương Vũ dĩ nhiên cũng không nói toạc ta, cô phải nhìn thấy Trình Dã trước để xem thái độ của ông ta thế nào sau đó mới có hành động tiếp theo.

Nếu như trong lòng Trình Dã đã không còn mẹ, Khương Vũ thà bất chấp rủi ro nhiệm vụ thất bại cũng không để Khương Mạn Y phải chịu bất kì tổn thương nào.

***

Buổi tối hôm đó, Khương Vũ và Cừu Lệ đi đến Ono – nhà hàng dưới biển* nối tiếng nhất Hải Thành để ăn tối.

*Mình search ra toàn thấy kết quả ở Tam Á nên lấy tạm hình ở nhà hàng chi nhánh Tam Á nha mn, nhà hàng này tên là Ossiano(奥西亚诺) nhưng mà chắc để tránh quảng cáo hoặc tham khảo nên tác giả chỉ để Ono(奥诺) thôi.

Nhà hàng Ono nổi tiếng thế giới với thế giới dưới nước khổng lồ. Ở Trung Quốc chỉ có bốn chi nhánh, các chi nhánh đều nằm ở những thành phố ven biển. Nhà hàng Ono ở Hải Thành có thể nói là chi nhánh sang trọng và lớn nhất.

Lúc Khương Vũ tra cẩm nang du lịch, có rất nhiều cư dân mạng thích thú với nhà hàng dưới biển Ono cho nên ngày đầu tiên đến Hải Thành, cô đã kéo Cừu Lệ đến nhà hàng này để trải nghiệm bữa tối sang trọng dưới biển.

Kỳ thực Cừu Lệ ăn sao cũng được. Miễn là ở cùng cô thì ăn thứ gì cũng là mỹ vị.

Khương Vũ đưa hình nhà hàng dưới biển cho Cừu Lệ xem, anh chẳng chút hứng thú nói: “Em cũng có thể ngồi ở mấy hàng vỉa hè vừa ăn vừa nhìn ngắm thế giới động vật, đừng nói là thế giới dưới biển, thậm chí thảo nguyên lớn ở Châu Phi cũng có…”

Khương Vũ thấy anh đúng thật là nhàm chán: “Anh hiểu gì cơ, đây là đi cảm nhận không khí lạc vào kỳ quan của thế giới dưới biển, bằng không làm sao lại lấy 900 tệ (khoảng 3tr3) một người.”

“900, chỉ một người?” Khóe miệng Cừu Lệ co rúm: “Đắt thật.”

“Bọn mình khó lắm mới ra ngoài chơi một lần.” Khương Vũ cũng cảm thấy đắt nhưng cô chăm chỉ làm nhiệm vụ không phải là vì để cuộc sống của mình tốt hơn sao.

Vả lại, bây giờ cô còn có rất nhiều tiết kiệm trong ngân hàng đấy, thỉnh thoảng hưởng thụ một lần cũng đâu có gì.

Thấy Khương Vũ có hứng thú như vậy, dĩ nhiên Cừu Lệ cũng không thấy có vấn đề gì. Anh thay sang một chiếc sơ mi khá nghiêm túc, cùng cô đến nhà hàng Ono dùng bữa.

Nhà hàng Ono nằm ở vị trí ven biển, là một trong những nhà hàng dưới biển có quy mô rất lớn. Sau khi phục vụ đưa hai người vào trong, băng qua một hành lang dưới biển khá dài rồi mới tới phía trong nhà hàng.

Sau khi Khương Vũ bước vào hiển nhiên có chút thất vọng, nhìn ngắm xung quanh chỉ có giếng trời trên đầu mới có thể thấy thế giới dưới biển, hoàn toàn không giống với lời bình hiển thị trong ứng dụng là dùng bữa trong cảnh tượng được bao quanh bởi làn nước biển xanh thẫm.

Cô tìm ứng dụng điện thoại, hỏi người phục vụ mặc âu phục giày da: “Có chỗ ngồi như vậy không?”

Người phục vụ nhìn sơ tấm hình, lịch sự nói: “Xin lỗi, đây không phải là vị trí giá 900 tệ một người mà quý khách đã đặt trước, vị trí này 3000 tệ (khoảng 11tr) một người.”

“…”

Khương Vũ hiển nhiên hơi thất vọng. Nếu không nhìn thấy thế giới dưới biển, cô cũng đâu không cần đến nhà hàng thế này ăn bữa tối 900 tệ một người đâu.

Cừu Lệ im lặng giây lát, không chút do dự nói: “Vậy giúp chúng tôi đổi sang vị trí 3000.”

Khương Vũ thoáng kinh ngạc, mới lúc nãy anh còn than thở ăn tối 900 tệ cho một người quá đắt. Sao giờ lại…

Cô kéo tay áo của anh, nhỏ giọng nói: “Chỗ này mắc lắm á!”

“Không đắt.” Cừu Lệ nói với phục vụ: “Đổi chỗ giúp chúng tôi nhé.”

“Xin quý khách đợi một lát, tôi đến quầy lễ tân xác nhận.”

Sau khi người phục vụ rời đi, Khương Vũ vội nói: “Bạn trai, nếu không, bọn mình chuồn đi.”

“Chuồn cái gì, muốn ăn thì ăn.” Cừu Lệ khăng khăng: “Không thể để em ngồi vỉa hè xem ‘thế giới động vật’.”

“Thật sự mắc quá, bữa ăn này vượt quá dự trù của em rồi!”

“Bạn trai mời em, không cần dự trù.”

“Vậy thì càng không được.”

Khương Vũ biết thành tích thủ khoa tỉnh của Cừu Lệ đã giúp anh giành được học bổng có giá trị lớn. Nhưng tiền học bổng này là dùng để chi trả học phí đại học của anh, còn có tiền sinh hoạt sau này nữa.

Cừu Lệ không có gia đình để dựa vào, bất cứ mọi việc anh đều phải tự mình cân nhắc và lo liệu. Vì vậy anh không giống những bé trai khác mà tiêu tiền tùy ý như vậy.

Khương Vũ quyết định thà ăn ở vỉa hè cũng nhất quyết không muốn tiêu 3000 tệ của Cừu Lệ để ăn bữa tối đắt đỏ này.

Ngay lúc đó, người phục quay lại nói: “Xin lỗi hai vị, vị trí 3000 tệ đã được đặt trước, bên này không còn chỗ trống.”

Khương Vũ nhẹ thở phào.

Thế nhưng Cừu Lệ hỏi lại: “Vậy có còn vị trí giá cao nào không, chỉ cần có thể nhìn thấy khung cảnh dưới biển.”

Khương Vũ siết chặt tay áo anh, liên tục lắc đầu: “Thật sự không cần!”

Người phục vụ nói: “Còn có phòng bao giá 8000 tệ (khoảng 30tr) có góc nhìn 30 độ toàn cảnh. Toàn bộ phòng đều là thủy tinh, trên đầu hay dưới chân đều có thể nhìn thấy san hô thủy sinh và cá bơi lội, khung cảnh rất đẹp.”

“Vậy lấy vị trí này.”

“Không được!”

Người phục vụ lúng túng nhìn hai người nói: “Nếu không hai quý khách trao đổi lại xem, tôi sẽ đợi.”

Dứt lời, anh ta lịch sự rời đi.

Khương Vũ kéo ống tay áo Cừu Lệ, muốn lôi anh đi. Nhưng Cừu Lệ không nhúc nhích, cố chấp nói: “Anh muốn ăn tối ở đây.”

“Anh vốn không muốn ăn tối, chỉ là anh muốn tiêu tiền mà thôi.” Khương Vũ hết cách nói: “8000 tệ đấy, bọn mình có thể làm được rất nhiều việc, hết mấy tháng tiền sinh hoạt đó!”

Cừu Lệ nhìn sâu vào cô, con ngươi đen nhánh mang theo chút đau lòng: “Tiểu Vũ, anh không bước ra khỏi cánh cửa này được.”

Từ trước đến giờ anh chưa từng thấy nghèo túng là chuyện tổn thương đến dường nào. Không có tiền thì thôi vậy, mang giày rách, ăn cơm nhão canh nhạt, mùa đông không mở máy điều hòa, lạnh quá thì xuống dưới lầu chạy vài vòng,… Những việc này không là gì cả.

Nhưng cho đến lúc này, anh dẫn cô gái mình thích đến nhà hàng nhưng lại vì giá cả mà chùn bước.

Anh mới thực sự cảm nhận được nghèo túng là chuyện làm tổn thương lòng tự trọng như thế.

Khương Vũ nhìn thấu sự nặng trĩu mà Cừu Lệ không nói ra, bèn nắm tay anh: “Vậy thì ăn thôi.”

Tiền không bao giờ là thứ quan trọng nhất trong cuộc sống.

Khương Vũ tuyệt đối không muốn vì bữa ăn tối nay khiến anh cảm thấy không vui.

Cô cười với anh: “Bạn trai nhà em giỏi như vậy. 8000 tệ thôi mà. Nghỉ hè đi dạy kèm là kiếm lại được, đúng không nào?”

Vẻ mặt Cừu Lệ rốt cuộc cũng thả lỏng: “Phí dạy học của anh cao lắm, không cần đến nghỉ hè.”

“Vậy thì tốt rồi.”

Ngay sau đó, người phục vụ đưa họ đến gian phòng cao cấp nhất với 360 góc toàn cảnh.

***

Mà ở khu vực khách quý bên ngoài, chủ tịch Giải trí Thụy Hải và đoàn người Tạ Uyên bước vào hành lang dưới biển trong nhà hàng.

Người phục vụ nói xin lỗi với bọn họ: “Phòng bao 360 độ toàn cảnh đã được đặt trước. Tôi vô cùng xin lỗi, tôi có thể sắp xếp cho quý khách phòng dưới biển khác, tầm nhìn cũng rất tốt.”

Sắc mặt của chủ tịch Giải trí Thụy Hải rất khó coi: “Tổng giám đốc Tạ là khách quý của tôi, tôi chỉ cần phòng toàn cảnh để tiếp đãi ông ấy. Các cậu nghĩ cách đi, dù thế nào cũng phải chừa lại vị trí đó cho chúng tôi.”

Giám đốc Ono vội chạy tới, lại cúi người xin lỗi: “Tổng giám đốc Lục, thật sự xin lỗi. Phòng đó vừa nãy đã được hai vị khách đặt trước, phục vụ đã đưa họ đi rồi. Thật sự chúng tôi không còn cách nào.”

Tổng giám đốc Lục cau mày nói: “Bọn họ là ai?”

“Chắc là du khách vừa tới đây, một cặp tình nhân rất trẻ.”

Tổng giám đốc Lục thoải mái nói: “Người trẻ thì dễ nói chuyện, thương lượng với họ đổi bàn là được rồi.”

Giám dốc chần chừ nói: “Chàng trai kia có vẻ như rất muốn đưa bạn gái đến phòng bao để trải nghiệm cảnh biển, sợ là họ sẽ không đồng ý.”

“Có gì mà không muốn.” Tổng  giám đốc Lục nhìn Tạ Uyên nói: “Tôi sẽ thanh toán bữa ăn của bọn họ.”

Bình luận

Truyện đang đọc