BOSS PHẢN DIỆN ĐỢI TÔI TỚI CỨU

Biên tập: An Linh

Hiệu đính: Xiaoxin

Lúc Khương Vũ tỉnh lại, cô nhìn thấy trên tủ đầu giường có một chiếc hộp nhạc thạch anh, thiếu nữ trong hộp đang không ngừng xoay tròn.

Tối hôm qua, Cừu Lệ vẫn luôn ở bên cạnh cho đến khi cô ngủ thiếp đi.

Bản nhạc Hồ thiên nga cứ mãi quanh quẩn bên tai, vang vọng trong tâm trí cô.

Thoáng qua trong mơ là vô số hình ảnh ngọt ngào khi ở cùng anh nhưng điệu nhạc cứ chầm chậm trôi xa. Những hình ảnh này dường như đến cuối cùng đều dần tan biến, không còn lại chút dấu vết.

Sau khi thức giấc, cô cảm thấy rất kỳ lạ. Cái cảm giác không buông bỏ được và bi thương kia tựa như đã hoàn toàn biến mất.

Không có đau lòng đến dày tim xéo phổi, trời long đất lở như nam nữ chính trong phim truyền hình sau khi chia tay.

Tâm trạng của cô giống như một mặt hồ phẳng lặng, hệt như sẽ không nổi lên gợn sóng và xung động vì anh nữa.

Lẽ nào bởi vì sau khi có được rồi nên cảm thấy nhàm chán sao? Khương Vũ nhíu mày, trong lòng bất giác trống rỗng.

Dường như thời điểm anh dứt khoát bỏ đi đã mang theo cả thế giới của cô vậy.

Ngoại trừ cảm giác khắc cốt ghi tâm và tâm hồn rung động trong đêm đó ra.

Ở một phương diện khác, năng lực của Cừu Lệ là có thể khiến người ta thực sự khắc sâu ấn tượng, khó quên đi được.

***

Từ trước đến nay Cừu Lệ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tốt đẹp như thế sẽ xảy ra trong đêm mà hai người chia tay.

Đó chính là lần đầu tiên anh cảm nhận được hơi ấm bao quanh mình khắp mọi ngóc ngách.

Mỗi một lần đều tựa như là lần cuối cùng của ngày tận thế.

Anh cố gắng đem đến cảm giác tốt nhất để có thể lưu lại cho cô một đoạn kí ức tốt đẹp mà dịu dàng.

Dù cho những mảnh kí ức vụn vỡ này chẳng là gì với cô sau khi tỉnh lại.

Vậy nhưng, mỗi một giây đều khắc sâu trong lòng anh, chẳng thể nào quên.

Anh không biết Khương Vũ có hài lòng hay không, cô như khóc nhưng lại không giống như đang khóc.

Sau lưng anh có rất nhiều vết cào.

Sau đó Cừu Lệ cũng không rời đi ngay. Anh ngồi trước giường Khương Vũ suốt một đêm, nhìn cô say ngủ, khẽ thầm thì bên tai cô, tăng cường tác dụng của thôi miên.

Đến tận khi tờ mờ sáng, anh sắp xếp cho cô, cũng chỉnh trang lại cho mình rồi mới đứng dậy rời đi.

Tương lai Cừu Lệ sẽ trở thành nhà thôi miên đứng đầu trong nước. Khi đài truyền hình phỏng vấn, anh không ngại nói với họ người đầu tiên anh thôi miên là chính bản thân mình.

Mà người thứ hai lại là tình yêu của đời anh. Đêm đầu tiên mà anh có được cô, cũng là ngày anh hoàn toàn mất đi cô.

Chân Nhứ Nhứ tìm thấy Cừu Lệ, cô ta thực hiện kỹ thuật xoay 32 vòng fouettés xấu không tả nổi.

Cừu Lệ không xem hết, xoay người bỏ đi.

Chân Nhứ Nhứ cảm thấy chưa bao giờ thấy thất bại như thế, không cam lòng hét lớn: “Anh đã nói rồi! Anh từng nói nếu em múa tốt anh sẽ…”

“Ông đây không muốn nữa.”

Anh đi thẳng, không ngoảnh đầu lại.

Sau khi đã có được Khương Vũ thì những người khác càng khiến anh cảm thấy chán ngắt, vô vị. Anh tựa như một người tu hành khổ hạnh, đóng chặt toàn bộ thế giới của mình. Dù cho cám dỗ kề trong gang tấc.

Chỉ cần nhớ lại buổi tối hôm đó, anh có thể vượt qua mỗi một đêm dài đằng đẵng không có ánh rạng đông.

Chân Nhứ Nhứ hiển nhiên có thể cảm giác được, Cừu Lệ từ ngày hôm đó trở đi hoàn toàn thay đổi, không giống với thiếu niên áo trắng sạch sẽ lần đầu tiên cô ta nhìn thấy.

Anh phảng phất như bước ra từ trong bóng đen sâu hút, toàn thân lạnh lẽo. Thái độ vô cùng hời hợt với cô ta.

Trước đây còn có thể nói vài ba câu cùng cô ta. Cho dù là qua loa lấy lệ.

Nhưng sau ngày hôm đó lại không còn nữa.

Chân Nhứ Nhứ không muốn từ bỏ, cho tới bây giờ cô ta không phải là cô gái dễ dàng nói bỏ cuộc. Bất kể là sự nghiệp, học hành hay ước mơ.

Mẹ đã từng nói, miễn là nỗ lực hết sức thì  cũng đều đạt được.

Không biết anh có phải cũng là như thế khi bạn gái cũ theo đuổi không, cô ta hy vọng là vậy.

Nếu ngộ nhỡ không phải thì sao.

Mỗi lần nghĩ đến điều này, Chân Nhứ Nhứ cảm giác như trong lòng đang cắm một cây gai.

Có lẽ một mặt không tốt nhất là dành cho những người anh không muốn để tâm.

Nhưng mà may thay, Cừu Lệ không còn uống rượu, đánh bài, sống bất cần giống như trước đây. Anh cai thuốc, bỏ rượu, duy trì rèn luyện và tự giác kỷ luật. Chí ít là sống như một con người.

Chân Nhứ Nhứ không biết điều gì đã khiến anh trở nên như thế, nhưng anh quả thật đã thay đổi.

Anh bắt đầu đi tới thư viện, một khi đã vào thì trọn cả một ngày trời. Anh như thể đã hoàn toàn đóng kín năm giác quan, biến thành một người máy không có cảm xúc, đọc những con chữ tẻ ngắt vô vị.

Càng ngày càng đem đến cảm giác cường bạo cho người khác.

Chân Nhứ Nhứ chán ghét một bản thân như thế này. Cô hoa khôi kiêu hãnh, ưu tú lúc trước dường như đã biến mất. Dưới sự lạnh nhạt của anh, cô hoa khôi ấy đã biến thành một kẻ hèn mọn, thảm hại lo được lo mất.

Hết lần này tới lần khác cô ta lại luyến tiếc không nỡ buông tay. Bởi vì rất thích, thích đến mức cho dù mỗi ngày đều phải chịu uất ức nhưng cô ta không thể chịu được những ngày không có anh.

Có đôi khi cô ta cũng tự hỏi, liệu có phải có được rồi thì sẽ không thích đến như thế nữa chăng.

Không có được mới luôn mãi rối rắm ư.

Tình yêu đối với Chân Nhứ Nhứ mà nói đã trở thành địa ngục không đáy.

Thành tích Cừu Lệ ngày càng tốt, đứng nhất toàn trường dễ như bỡn. Trong lúc những bạn học khác còn đang vò đầu bứt tai chiến đấu hăng hái trên con đường nghiên cứu luận thì Cừu Lệ đã dễ dàng lấy được chứng nhận cố vấn tâm lý cấp ba, tâm lý trị liệu, thuật thôi miên và nhiều chứng chỉ khác.

Anh dần dần bắt đầu thực hiện một vài tham vấn tâm lý, không biết thiên phú của anh là từ bố hay từ những việc anh đã trải qua thời thơ ấu mà anh luôn có thể vừa liếc qua đã nhìn thấu lòng người, nhìn thấu bóng đen cùng với lớp khói mù ẩn nấp dưới vẻ ngoài vô hại.

Nội tâm của mỗi người không phải ai cũng là một tấm bảng trắng tinh thuần khiết. Cho dù là người có cuộc sống thường ngày rạng rỡ, lạc quan thì trong thế giới nội tâm vẫn luôn cất giấu bóng đen không muốn ai biết đến.

Năng lượng xấu tựa như miếng bọt biển khổng lồ. Nó luôn luôn dành chỗ cho sự tiêu cực, sầu khổ, tuyệt vọng, uất ức,…

Cuối cùng biến thành ngòi nổ phạm tội.

Những người tìm đến anh nếu tâm lý khỏe mạnh, Cừu Lệ sẽ dẫn dắt họ theo cách thông thường để giải quyết vấn đề. Nhưng nếu như tâm lý đã có tiềm thức thiên về phạm tội, anh sẽ khơi gợi để nó nổi lên.

Anh thử thách lòng người chưa bao giờ khống chế được cái ác của bản thân bằng cách gieo rắc mầm mống ác quỷ.

Anh càng ngày càng giống hệt bố mình. Xuất chúng nhưng điên cuồng.

Chân Nhứ Nhứ có đôi khi cảm thấy bản thân như chưa thật sự quen biết anh.

Buổi chiều đầu hạ ngày hôm ấy, cậu thiếu niên từng khiến cô kinh ngạc thảng như đã bị anh giết chết.

Mà Cừu Lệ của hiện tại lại giống một ác long ngủ say trong bóng đêm. Chỉ mở ra một con mắt để nhìn chằm chằm thế giới này với vẻ dửng dưng.

***

Khương Vũ quay trở về Bắc Thành, làm mới lại tâm trạng của mình, thử nhìn về phía trước, chôn giấu thật sâu đoạn kí ức phủ đầy bụi này.

Đúng như Lăng Toàn từng nói, đời người nếu chỉ có tình yêu, muốn dùng tình yêu để cứu vớt một người thì thật sự rất mệt mỏi và bất lực.

Việc cô nên làm là khiến bản thân trở nên kiên cường hơn, trở thành người thật sự mạnh mẽ. Để rồi khi đối mặt với những lựa chọn trong tương lai, cô mới có đủ điều kiện đạt được những gì mình muốn nhất, không bị một ai ép buộc phải từ bỏ…

Khương Vũ dằn lòng mình xuống. Cô chuyên tâm học múa, không để mình bị quấy nhiễu bởi tâm trạng của bản thân nữa.

Bộ Hi trở thành đối thủ cạnh tranh lớn nhất của cô. Cũng chính vì có một đối thủ mạnh như thế nên cô phải giữ tinh thần mọi lúc mọi nơi, không chút mảy may dám lười biếng, lơi lỏng.

Bộ Hi dường như vẫn luôn canh cánh trong lòng vì chuyện trong Vũ hội Đêm Hè. Bởi vì từ dạo đó cô ấy không nói chuyện riêng với cô nữa.

Khương Vũ hiểu cô ấy.

Quan hệ ban đầu của hai người chính là dựa trên sự phân rõ mạnh yếu, cô ấy nghe Khương Vũ nói là học sinh của lớp F cho nên mới không giấu nghề mà chỉ dạy kĩ năng cho cô, làm bạn với cô. Thậm chí là mời cô đến nhà làm khách.

Nhưng trong Vũ hội Đêm Hè, Khương Vũ lại khiến Bộ Hi vô cùng kinh ngạc, cô ấy cho tới giờ chưa từng nghĩ tới mình sẽ thua. Hơn nữa lại còn thua bởi học sinh của lớp F!

Bộ Hi từ nhỏ đã hiếu thắng, lòng tự ái rất cao. Nhất là trước mặt mẹ và bà ngoại mình, cô ấy sao có thể chấp nhận được chuyện này.

Có thể đây cũng là lí do vì sao cô ấy vẫn luôn không có bạn bè.

Khương Vũ không hối hận khi đối đầu trong vũ hội đêm đó. Ngay cả trong vài lần hiếm hoi đụng độ với Bộ Hi sau này, cô cũng hết sức cố gắng đi thi đấu.

Chỉ có toàn lực cố gắng mới là sự tôn trọng lớn nhất dành cho đối thủ.

Những lần thi đấu này, có thua cũng có thắng, thực lực giữa bọn họ ngang tài ngang sức.

Bộ Hi vẫn luôn rất thản nhiên, thắng là thắng, thua là thua. Thắng thì không ngừng tiến lên, thua thì không ngừng nỗ lực.

Các cô trở thành đối thủ xa lạ nhất nhưng cũng thân thiết nhất.

Tất cả mọi người đều cảm thấy có lẽ trong tương lai không xa, vương miện của nữ hoàng là thứ mà không ai có thể giành được sau khi Bộ Đàn Yên qua đời sẽ được đội lên đầu một trong hai cô gái này.

***

Đời sống ở đại học có thể nói là khá phong phú, Lâm Miểu và Mộc Tử Nhàn đều học ở đại học Bắc thành. Cuối tuần miễn là có thời gian rảnh sẽ kéo Khương Vũ đi dạo phố xem phim và chơi game nhập vai (murder mystery game), cuộc sống rất muôn màu.

Cừu Lệ trở thành một vết thương không thể lành sẹo trong lòng cô.

Những món quà cô tặng anh, ảnh chụp chung của hai người đều đã phủ đầy bụi. Cô không còn chạm đến, cũng không nhắc tới nữa.

Chỉ là mùi vị của đêm đó, vẫn thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ. Nó giày vò cô đến mức không còn lòng dạ nào ngủ yên.

Cừu Lệ mang đến cho cô niềm vui thích tột cùng khi trở thành phụ nữ, tựa như một ấn ký tư tưởng khắc dấu thật sâu lên tâm trí cô.

Thế nhưng anh lại bỏ đi, đây là điều đáng giận nhất.

Ham muốn thay thế cho nhớ nhung, lan tràn xâm chiếm hết thảy mọi thứ.

Khương Vũ chưa từng phủ nhận sự tồn tại của nó. Nếu có thể đổi lấy một đêm cùng với Cừu Lệ lần nữa, có lẽ cô sẽ dùng bất cứ thứ gì để có nó.

App [Đã biết] mỗi ngày đều trừ 500 tệ vào số dư tài khoản của cô, cho nên cô cần phải cố gắng làm nhiệm vụ kiếm tiền.

Thật ra cũng không phải không còn đường lui, ba trăm triệu đối với cô mà nói là một con số khổng lồ nhưng đối với hai ông bố của cô thì chẳng qua chỉ là hạt cát trong sa mạc.

Khương Vũ hoàn toàn có thể nói với Trình Dã, ông ấy chắc chắn cũng sẽ giúp cô.

Nhưng…

Từ bỏ nhiệm vụ [Cứu rỗi thiếu niên ác ma], Khương Vũ chung quy lại vẫn không làm được.

Cô thậm chí không xác định được mình phải chăng có còn yêu anh hay không.

Nhưng nhiệm vụ này lại là ràng buộc duy nhất giữa cô và Cừu Lệ, cô không đành lòng từ bỏ.

Khương Vũ không thể liên lạc được với Cừu Lệ của hiện tại nên cô thử gửi tin nhắn với Cừu Lệ ở tương lai, nhưng anh ấy vẫn chưa trả lời.

Bởi vì quá khứ đã bị thay đổi rất nhiều nên hoàn cảnh xung quanh anh ấy ở tương lai có lẽ cũng xảy ra biến đổi.

Khương Vũ không biết tình huống của anh như thế nào, dường như hết thảy mọi thứ đều rơi vào bế tắc.

***

Để bù đắp cho khoản tiền 500 tệ bị trừ mỗi ngày, Khương Vũ bắt đầu nhận nhiệm vụ ngoài giờ học.

Ting! Kích hoạt chức năng tìm kiếm xung quanh, nhiệm vụ [Giúp thiếu nữ dũng cảm thổ lộ] thù lao nhiệm vụ 30.000 tệ, người tái sinh có chấp nhận hay không?

Khương Vũ: chấp nhận.

Lát sau có một cô gái tên “Thịnh Hàm” kết bạn với cô: “Tôi là sinh viên năm tư trường đại học Bắc Thành, tôi yêu thầm một đàn anh đã ba năm nhưng vẫn không có can đảm nói với anh ấy. Đây là năm thứ ba tôi thích anh ấy, mỗi một ngày tôi nhìn thấy anh ấy là mỗi một lần trái tim đập rộn lên, mỗi ngày sẽ gấp một ngôi sao nhỏ bỏ vào bình thủy tinh. Tôi dự định buổi tối trước ngày tốt nghiệp của anh ấy sẽ tặng một lọ thủy tinh đầy ắp sao nhỏ cho anh ấy, nói cho anh ấy biết tâm tư của tôi.”

“Nhưng trong buổi tối tốt nghiệp hôm ấy, có rất nhiều cô gái cũng tỏ tình với anh ấy ở sân trường.”

Khương Vũ: “Đây là…”

[Thịnh Hàm]: “Các cô ấy xinh đẹp hơn tôi, cũng giỏi giang hơn tôi. Thậm chí còn có đàn chị được công ty trong top 500 doanh nghiệp lớn thế giới tuyển thẳng sau khi tốt nghiệp. Tôi cảm thấy mọi mặt của mình đều kém hơn các cô ấy nên cũng không dám tặng.”

Khương Vũ: “Có sức hút như vậy sao.”

[Thịnh Hàm]: “Hầu hết con gái trong trường bọn tôi đều thích ảnh. Anh ấy thật sự rất tốt.”

Khương Vũ: “Vậy bây giờ bạn hối hận à?”

[Thịnh Hàm]: “Sau tối hôm đó, tôi cảm thấy bản thân mình thực sự vô dụng. Vốn dự định ở lại Bắc Thành phấn đấu nhưng tôi lại không thể không nghe theo lời mẹ thúc giục. Thế là tôi về quê đi làm trong một đơn vị công chức ở một thị xã nhỏ. Nhiều năm trôi qua, cuộc sống của tôi rất vô vị, đi làm, tan làm, xem mắt,…”

“Sau đó trong thời gian xem mắt, tôi quen một người đàn ông. Anh ta là nhân viên công chức, mọi phương diện đều phù hợp nhưng cảm giác của tôi đối với anh ta không phải là kiểu rung động sét đánh, càng không phải là kiểu kích động muốn gấp sao vì anh ta.”

Khương Vũ: “Bạn không thích anh ta mà, làm sao lại có cảm giác được.”

[Thịnh Hàm]: “Có lẽ là giống như lời mẹ tôi nói, sống hòa hợp qua ngày mới là điều quan trọng nhất, biết đâu kết hôn với người đàn ông này tôi cũng sẽ có được hạnh phúc.”

Khương Vũ: “Vậy tại sao bạn lại tìm đến tôi?”

[Thịnh Hàm]: “Ngày mai tôi phải kết hôn rồi, khi tôi nhìn thấy hộp sao nhỏ được giấu trong tủ tôi lại không kiềm được lòng. Nếu như ngày hôm đó tôi tặng sao thì có phải tương lai của tôi cũng sẽ trở nên khác đi không.”

Khương Vũ: “Cũng có thể có cũng có thể không, bạn không thể chắc chắn rằng cho dù anh ấy nhận sao của bạn thì sẽ ở bên bạn. Dẫu sao theo như lời bạn nói thì anh ấy rất được yêu thích.”

[Thịnh Hàm]: “Nhưng tôi rất muốn biết đáp án, biết được rồi tôi mới có thể từ bỏ hi vọng. Nếu không cả đời này tôi sẽ vô cùng khó chịu. Cho nên tôi hi vọng cô có thể giúp tôi, trong ngày sinh nhật giúp tôi tặng sao.”

Thi thoảng, Khương Vũ nhận được kiểu nhiệm vụ như này, cô thật sự sốt ruột thay cho họ khi nhìn thấy những gì mà các cô gái này đã trải qua.

Đôi khi tình yêu kì thực cũng không hẳn là điều gì đó kì diệu. Có thể dùng chút đầu óc, tốn ít tâm tư đã dễ dàng có được. Cứ một mực suy đi nghĩ lại, bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để rồi sau này hối hận.

Khương Vũ nếu đã nhận nhiệm vụ ủy thác thì tất nhiên sẽ cố gắng hết sức giúp cô ấy, không chỉ để giúp cô ấy tặng quà.

Cô còn muốn để cô ấy nổi bật giữa nhiều người theo đuổi ưu tú và được đàn anh chú ý đến.

***

Đến ngày lễ tốt nghiệp, bầu không khí trong trường tràn ngập những buồn thương chia xa. Các đàn anh, đàn chị mặc đồ cử nhân chụp ảnh kỷ niệm ở khắp nơi.

Vào mỗi tối dưới kí túc xá, thường có những nam sinh viên tỏ tình hoặc cầu hôn. Họ xếp những ngọn nến hoặc hoa hồng theo hình trái tim thật lớn, thu hút rất đông người đến xem.

Có người thành công gặt hái được tình yêu, cũng có người thất bại trong tiếc nuối. Nhưng kết quả cuối cùng là đều phải thu dọn tàn cuộc dưới ánh mắt nổi bão của cô quản lí kí túc xá.

Một năm đã trôi qua rồi nhỉ.

Có lúc Khương Vũ lại nhớ đến ngày này năm ngoái. Cô và Cừu Lệ đều vì tương lai của mỗi người mà nỗ lực phấn đấu. Mỗi ngày đều cùng nhau ra vào thư viện, anh sẽ đốc thúc chuyện học hành của cô.

Cùng trưởng thành và khích lệ lẫn nhau, cùng trở nên tốt hơn. Có lẽ đây chính là sự khởi đầu tình yêu của hai người.

Bây giờ Khương Vũ nhớ lại những việc đã trải qua trước đây có hoài niệm, có tiếc nuối, có thương cảm nhưng không biết tại sao lại không nhớ nhung nữa.

Có lẽ thời gian thật sự có thể làm mài mòn đi toàn bộ góc cạnh, chữa lành mọi vết thương.

Cứ tự cho là những hồi ức mãnh liệt, nhớ mãi không quên. Nhưng cuối cùng chẳng qua đó chỉ là một con đường nhỏ bé trong hành trình của đời người.

Sau quá khứ, trời cao biển rộng.

Chỉ là đáy lòng vẫn trống rỗng như cũ.

Bất kể cô có cố gắng múa đến đâu, tiếp nhận bao nhiêu nhiệm vụ đi nữa cũng không lấp đầy được lổ hỗng này.

Cô giống như bị trộm mất thứ gì.

Sau khi Khương Vũ hỏi rõ ràng [Thịnh Hàm] về tình hình cơ bản của đàn anh, cô đi đến siêu thị thú cưng ngay sau đó. Trong cửa hàng, những động vật máu lạnh đang bò lổm nhổm, Khương Vũ bỏ ra hai ngàn tệ mua một bé rắn bạch tạng.

Ban đầu, Khương Vũ còn hơi sợ sệt nên không dám đưa tay chạm. Dưới sự chỉ dẫn của chủ tiệm, cô lấy hết can đảm sờ vào bé rắn.

Rắn cảnh sẽ không dễ làm hại con người. Vả lại Khương Vũ đã mua giống hiền lành nhất sau khi trải qua lai tạo và chọn lọc, hệ số nguy hiểm gần như là không.

Dần dần, cô cũng có thể đưa tay để rắn cảnh quấn trên cánh tay cô.

Buổi tốt nghiệp hôm đó, Khương Vũ mang theo bé rắn cảnh. Cô ngồi trên bãi cỏ xanh mướt, nhìn thấy đàn anh đã khiến cho Thịnh Hàm vô cùng ngưỡng mộ, nhớ mãi không quên.

Đàn anh này tên là Tề Gia Ngôn, đúng như lời miêu tả của Thịnh Hàm, Tề Gia Ngôn thật sự đẹp trai, tính cách ấm áp, khí chất xuất chúng.

Anh ta mặc áo sơ mi trắng, ngồi trên bãi cỏ, tay gảy đàn ukelele, ngân nga bài “Ngày Nắng” của Châu Kiệt Luân.

Ngồi vây xung quanh là một nhóm lớn các cô gái, say mê nhìn anh ta đầy tán thưởng, trong mắt gần như sắp tràn ra sao nhỏ.

Đàn anh Tề Gia Ngôn không những ngoại hình ưu nhìn, gia thế tốt, khiêm tốn nhã nhặn, mà năng lực cũng rất giỏi. Nghe nói đã được tập đoàn khoa học công nghệ Duyệt Phương tuyển dụng, trở thành sinh viên khoa chính quy duy nhất của trường được chọn.

Nói tóm lại, chính là… mọi phương diện đều thuộc tiêu chuẩn của ‘nam thần’.

Không lâu sau, có mấy cô gái liên tục nối tiếp bước lên thổ lộ với Tề Gia Ngôn.

Sau hôm nay, đàn anh ‘nam thần’ sẽ phải rời khỏi trường, những bí mật nho nhỏ cất giấu trong lòng kia nếu hôm nay không nói thì sau này sẽ không còn có cơ hội để nói nữa.

Cho nên dù có tỏ tình tập thể thì các cô ấy cũng không kiểm soát được.

Chẳng qua mặc dù có rất nhiều cô gái tỏ tình, còn có những người ưu tú. Nhưng Tề Gia Ngôn đều mỉm cười, lịch sự từ chối.

Khương Vũ nhìn xung quanh, trông thấy Thịnh Hàm đứng dưới tán cây bạch quả bên sân trường, từ xa quan sát Tề Gia Ngôn, chần chừ lại không dám tiến lên.

Trong tay cô ấy đang cầm bình thủy tinh trong suốt chứa đầy những ngôi sao nhỏ mà cô ấy đã gấp suốt ba năm, tựa như pha lê thuần khiết trong veo.

Tâm tư của thiếu nữ thầm mến thật sự rất đẹp, ngôi sao nhỏ cũng vậy.

Tương lai khi trưởng thành, con người ta luôn phải đối mặt với hiện thực, không có ai luôn mãi sống trong tháp ngà với những ảo tưởng.

Hiện thực cuộc sống tàn khốc có lẽ sẽ khiến tình yêu bị che lấp, khiến cho lý tưởng phai mờ.

Nhưng những ngôi sao nhỏ kia, những mảnh hồi ức vụn vặt trong cuộc sống, những thầm mến vui vẻ nhỏ nhoi, những rung động nhỏ bé lại có thể chống đỡ được sự tẻ ngắt của cuộc đời.

Khương Vũ đi đến bên cạnh Thịnh Hàm, nói vu vơ: “Đàn chị, sao còn chưa đi nữa?”

“Đi, đi gì cơ?!”

“Chị còn chần chừ không đi tỏ tình…” Khương Vũ sờ bé rắn bạch tạng đang thè lưỡi trên tay: “Vậy em phải chen ngang rồi.”

Thịnh Hàm nhìn thấy bé rắn quấn trên cổ tay cô mà giật hết cả mình, ôm ngực nói: “Em tỏ tình, em tỏ tình mang theo rắn?!”

“Ừ! Em nghe nói đàn anh Tề Gia Ngôn thích rắn nhất đó, bé rắn đáng yêu như vậy là quà em đặc biệt mua tặng ảnh đó.”

“Không phải! Không có! Anh ấy sợ rắn nhất, em đừng đi!”

Khương Vũ không để ý đến Thịnh Hàm, cô đi thẳng về phía Tề Gia Ngôn đang chơi đàn.

Vốn dĩ Thịnh Hàm nhìn thấy có nhiều cô gái ưu tú như vậy tụ tập xung quanh anh ta nên đã từ bỏ việc thổ lộ.

Nhưng lúc này nhác thấy Khương Vũ vậy mà đem rắn hù dọa Tề Gia Ngôn, cô ấy làm sao còn ngồi yên nổi. Thế là lập tức đuổi theo.

Khương Vũ mang bé rắn đi đến trước mặt Tề Gia Ngôn, cười híp mắt: “Xin chào đàn anh.”

Tề Gia Ngôn nhìn thấy gương mặt cô, hiển nhiên sẽ kinh ngạc một chút. Song lúc anh ta dòm rõ con rắn nhỏ quấn quanh cổ tay cô, cơ thể lập tức cảm thấy không ổn. Anh ta thoắt nhảy dựng lên, lảo đảo lùi về phía sau mấy bước!

Trong cuộc đời anh ta sợ nhất là rắn, đây quả thực là cơn ác mộng của anh ta.

“Em đừng lại đây! Đừng tới đây! AAA!”

Những cô gái cũng sợ đến mức tản ra, không dám lại gần Khương Vũ.

Khương Vũ cười nói: “Đàn anh đừng sợ mà, bé nó không cắn người đâu. Anh lại đây xem nè, thật sự đáng yêu lắm!”

Cô càng bước tới, Tề Gia Ngôn càng lùi ra sau, sợ đến mặt cắt không còn giọt máu. Ngay cả cây đàn anh ta cũng không cần nữa, vứt đại trên bãi cỏ, tựa như chỉ một giây sau thôi sẽ co cẳng bỏ chạy.

Ngay lúc này, Thịnh Hàm chạy tới ngăn giữa Khương Vũ và Tề Gia Ngôn: “Em gái đây là sao vậy! Người ta tỏ tình đều tặng một nghìn con hạc giấy, bánh ga tô, em lại khác người đi tặng rắn. Chẳng lẽ em không biết đàn anh trước đây từng bị rắn cắn, sợ nhất là rắn hả. Hay là em cố ý muốn hù dọa ảnh vậy chứ!”

Khương Vũ cười ngọt ngào, ném bé rắn nhỏ lên cây đàn của Tề Gia Ngôn: “Thật ngại quá à, em thật sự không biết mà. Em chẳng qua chỉ tỏ tình với đàn anh thôi, chị phá rối làm gì vậy. Chị cũng tới tỏ tình đúng không, làm phiền chị xếp hàng trước nhé.”

Thưở niên thiếu, vì thích một người mà thật sự có thể hăng hái đến quên mình.

Tuy là Thịnh Hàm cũng sợ rắn nhưng lúc cô ấy nhìn thấy các cô gái xung quanh chỉ dám đứng từ xa nhìn lại, còn sắc mặt Tề Gia Ngôn thì sợ đến trắng bợt mà không nói không nên lời. Thế là cô ấy lấy hết can đảm tóm bé rắn trên cây đàn của Tề Gia Ngôn vứt lên bãi cỏ, định bụng dùng chân giẫm chết.

“Ơ nè!”

Khương Vũ không ngờ lá gan cô gái này to đến thế, dám xuống tay với cả bé rắn. Cô vội vàng bước lên bắt lấy bé rắn: “Dầu gì cũng là một sinh mệnh mà!”

“Đàn anh, anh đừng sợ, chỉ là một con rắn mà thôi. Em, em sẽ không để nó làm hại anh đâu.”

Tề Gia Ngôn nơm nớp lo sợ “ừ” một tiếng.

Thịnh Hàm thở phì phì nói với Khương Vũ: “Sau này em đừng lấy rắn hù người ta nữa!”

“Được rồi, được rồi mà, chị là bà lớn, em nghe chị hết.”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Khương Vũ nhét bé rắn bạch tạng vào túi xách, cười híp mắt: “Chuyện là, em tỏ tình xong rồi, đàn anh quả thật hổng có hứng thú với em và bé rắn của em lắm. Vậy đến lượt chị đó, cố lên nha.”

Thịnh Hàm ngơ ngác nhìn Khương Vũ rời đi. Khi quay lại thì bắt gặp ánh mắt thăm dò của Tề Gia Ngôn.

Hai má Thịnh Hàm tức khắc nóng rực, siết chặt lọ thủy tinh đựng sao nhỏ trên tay, lúng ta lúng túng.

“Lúc nãy cảm ơn em nhé.” Tề Gia Ngôn thấy được sự lúng túng của cô gái nhỏ, lên tiếng trước phá vỡ bầu không khí ngột ngạt: “Em có đồ gì muốn đưa anh à?”

“À, vâng.”

Tề Gia Ngôn đã chủ động lên tiếng hỏi, dù là Thịnh Hàm có ngại thì cung tên đã lắp lên dây, đã vậy thì cứ bắn thôi.

“Đàn anh, em thích anh được ba năm rồi. Từ khi nhìn thấy anh trong phỏng vấn hội sinh viên năm nhất em đã thích anh, em nghĩ anh có thể không để ý đến sự tồn tại của em. Bởi vì, vì em thật sự rất nhạt nhòa, cũng không phải người nổi trội gì. Nhưng em thật sự rất cố gắng để khiến bản thân trở nên ưu tú hơn.”

“Lúc học đại học em đã giành được giải bạc cuộc thi khoa học kĩ thuật cấp trường, giải vàng là của anh, em… em nghe nói anh thích đàn ghi ta. Em cũng có đi đăng kí học thổi sáo, bây giờ thổi cũng tạm ổn… Nếu em có may mắn ở cạnh anh, chúng… chúng ta chắc chắn có điểm chung về phương diện âm nhạc.”

Để nói những lời này thì đối với cô ấy không hề dễ dàng gì cho cam. Với cả là do tình thế bắt buộc nên từng câu từng từ không được mạch lạc cho lắm.

Tề Gia Ngôn nhìn cô ấy, ấy sao anh ta lại cảm thấy cô rất chân thành. Anh ta nhận lấy sao nhỏ của cô ấy, sau đó nói: “Cảm ơn tấm lòng của em, nhưng chúng ta không quá thân. Anh cũng không biết rõ về em cho nên không có cách nào cân nhắc về việc mối quan hệ bạn trai với em được.”

Trên mặt Thịnh Hàm lộ vẻ thất vọng: “Không, không sao, có thể nói ra hết là em đã rất thỏa mãn rồi. Hy vọng đàn anh tốt nghiệp vui vẻ, sự nghiệp suôn sẻ.”

Dứt lời, cô gái nhỏ xoay người rời đi,vành mắt đã đỏ lên.

Nhưng ngay lúc này, Tề Gia Ngôn chợt mở lời: “Tuy là chúng ta không quá thân nhưng anh muốn làm quen với em. Không nhất định phải ở bên nhau, chúng ta có thể thêm Wechat, làm bạn bè trước. Em biết anh rất sợ rắn nhưng em không sợ, có lẽ chúng ta có thể bù trừ cho nhau.”

Ánh mắt Thịnh Hàm sáng lên, khi cô ấy xoay người lại, nhìn thấy Tề Gia Ngôn đang đứng dưới ánh nắng, tao nhã mỉm cười.

Giây phút đó, mọi thứ đều trở nên sống động.

***

Đinh! Nhiệm vụ [Giúp thiếu nữ dũng cảm thổ lộ] thành công, phí ủy thác đã được thanh toán, mời kiểm tra và xác nhận. Người ủy thác thông qua nền tảng để bày tỏ lòng biết ơn với người tái sinh, cũng để lại lời nhắn.

“Sau khi làm quen với đàn anh Tề Gia Ngôn, tôi đã quyết định ở lại Bắc Thành phấn đấu, không về quê nữa. Một năm sau chúng tôi xác lập mối quan hệ người yêu, hiện tại đã sắp kết hôn rồi nè. Cảm ơn cô, cũng cảm ơn bé rắn của cô nữa. Xin lỗi vì đã lỡ hành xử thô lỗ với ẻm như vậy, giúp tôi nói lời xin lỗi với bé nó nha.”

Khương Vũ tựa vào cây bạch quả, vuốt ve đầu bé rắn nhỏ trên tay, dịu dàng nói: “Thành đôi rồi nè, đồ máu lạnh dọa người như cưng bữa nay cũng làm được việc tốt đó.”

Bé rắn thè lưỡi, ngoan ngoãn nằm trong tay Khương Vũ, hưởng thụ vuốt ve mềm mại của cô.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Khương Vũ bỗng nhiên có hơi yêu thích bé rắn bạch tạng. Cô cảm thấy nó hơi giống Cừu lệ, có lúc máu lạnh tàn nhẫn, có lúc lại rất ngoan ngoãn nghe lời.

Càng nhìn càng thấy giống.

Đã hơn một năm rồi.

Không phải lúc nào cô cũng nghĩ về anh nhưng đôi khi trong lúc lơ đãng, dáng vẻ của anh sẽ như tia sáng thoáng vụt qua tâm trí cô.

Khương Vũ nhìn ánh mắt của bé rắn, cũng trở nên dịu dàng hơn: “Sau này em sẽ là A Lệ của chị nhé.”

Bé rắn dường như có thể hiểu lời của cô, nó khéo léo trườn quanh tay cô, đặt hàm lên lòng bàn tay của cô.

“A Lệ.”

“A Lệ Lệ.”

***

Bé rắn nhỏ thè thè lưỡi, nhìn cô.

Lúc gọi tên của anh, một giọt nước mắt đã rơi xuống.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Khương Vũ mờ mịt đưa tay lên sờ, vậy mà cô lại không nhận ra mình đã khóc.

A Lệ, em vẫn nhớ anh lắm.

Bình luận

Truyện đang đọc