BOSS PHẢN DIỆN ĐỢI TÔI TỚI CỨU

Biên tập: NDLinh

Hiệu đính: Xiaoxin

Sinh nhật Chân Nhứ Nhứ được bố mẹ tổ chức tại một nhà hàng Nhật trong trung tâm thương mại.

Trên bàn nào là sushi, cá chình, gan ngỗng,… Và một chiếc bánh sinh nhật nhân bơ đào rất đáng yêu.

Bố cô ta là điều hành cấp cao, đeo kính, mặc âu phục đen, thoạt nhìn như người thuộc tuýp ôn tồn, lễ độ.

“Bố, đây là bạn con quen ở trường, năm nay mới vào Đại học Bắc Thành.”

Chân Chính lịch sự nói với Cừu Lệ: “Chào cháu, cảm ơn cháu đến chúc mừng sinh nhật con gái chú.”

“Đúng rồi, đúng rồi. Đàn em, chúng tôi còn chưa biết tên cậu!”

“Tôi tên Cừu Lệ.”

Dứt lời, anh lướt mắt nhìn Nhậm Nhàn.

Vẻ mặt Nhậm Nhàn không có gì thay đổi, gắp cho Chân Nhứ Nhứ miếng cá chình. Đồng thời nói với anh: “Tiểu Lệ, không phải gò bó, ăn nhiều lên.”

Bà ấy hình như không còn nhớ anh nữa. Giống như trong kí ức của bà ấy vốn dĩ không có sự tồn tại của Cừu Lệ.

Chỉ có người không quan trọng mới có thể quên đi.

Đối với bà ấy, anh là người không quan trọng.

Cừu Lệ không biết cảm nhận lúc này của mình là gì.

Nản lòng, thoái chí không?

Hình như cũng không phải. Anh không cảm nhận được gì cả.

Giống lúc bé, chú chim nhỏ bị hành hạ đến chết, nhìn sinh mạng yếu ớt trên tay dần dần chết đi, anh cũng không chút mảy may.

Cơ chế bảo vệ… hình như lại khởi động rồi.

Không có bi thương, không có đau khổ, không có đau khổ tột cùng.

Cừu Lệ dùng đôi đũa dài và mảnh dầm gan ngỗng trong đĩa, đầu đũa chọc chọc vào phía ngoài của gan ngỗng, dầu mỡ chảy ra.

Chân Nhứ Nhứ thấy Cừu Lệ hình như không thích gan ngỗng, nên gọi thêm một phần ramen cay địa ngục cho anh.

“Thử đi, ramen cay địa ngục của nhà hàng này ngon lắm. Thể nào cậu cũng thích nó.”

Cừu Lệ lẳng lặng ăn một miếng mì vô vị.

“Ngon không?” Chân Nhứ Nhứ nhìn anh bằng con mắt mong đợi, thấy anh ngẩn người, tưởng rằng anh không được tự nhiên, lại gắp cho anh một miếng sushi: “Không thì cậu thử cái này.”

Nhậm Nhàn thấy thế nói: “Con để Tiểu Lệ tự ăn.”

“Vâng.” Chân Nhứ Nhứ trấn an: “Cậu không cần quá gò bó, mặc dù hôm nay là lần đầu gặp nhau nhưng sau này chúng ta là bạn bè rồi, tự nhiên một chút.”

Lúc này nhân viên phục vụ thắp nến bánh kem, Chân Chính nâng ly lên nói: “Chúc con gái chúng ta sinh nhật vui vẻ. Sau này trưởng thành rồi, phải tiếp tục cố gắng nhé.”

Nhậm Nhàn cũng nâng ly cười nói: “Mong rằng con chăm học, bớt thức khuya, đi ngủ trước 10 giờ.”

Chân Nhứ Nhứ bĩu môi: “Mẹ, mẹ như vậy là làm khó con… chẳng nhẽ mẹ chưa nghe qua không nên để người khác làm những việc họ không thích sao. Mẹ cũng thường hay thức khuya, còn nói con.”

Chân Chính gõ đầu con gái, tức giận nói: “Mẹ con thức khuya để viết luận văn, con thức khuya để chơi điện thoại.”

“Không phải đâu, con cũng vì sáng tác. Con muốn làm nhà văn.”

Trước khung cảnh gia đình hòa thuận vui vẻ, Cừu Lệ cảm thấy mình như người ngoài cuộc.

Anh vốn dĩ là người ngoài cuộc. Cho dù người phụ nữ trước mặt là mẹ anh, nhưng bà ấy đã hoàn toàn không nhớ đến anh. Đối với bà ấy, anh chỉ là người dưa thừa mà thôi.

Chân Chính nuông chiều nói với Chân Nhứ Nhứ, đành nói: “Con ấy, 20 tuổi rồi vẫn như đứa trẻ vậy.”

Cừu Lệ hỏi Chân Nhứ Nhứ: “Cậu 20 tuổi rồi?”

Chân Nhứ Nhứ nhún vai: “Đúng vậy. Chắc tôi lớn hơn cậu, theo lý mà nói, cậu nên gọi tôi một tiếng chị.”

Tiếng “Chị” trong chốc lát đã đâm thẳng vào tim Cừu Lệ, gương mặt Khương Vũ dịu dàng hiện lên trong đầu anh, cảm giác tê liệt mới dần dần dừng lại.

Lồng ngực bắt đầu đau, hô hấp trở nên khó khăn, tay anh nắm chặt đũa.

“Cậu 20 rồi…”

Cừu Lệ mới 18 tuổi, nói cách khác, mẹ có Chân Nhứ Nhứ trước, rồi mới có anh.

Sao có thể chứ, sao có thể…

Chẳng lẽ bà ấy và bố là ngoại tình?

Bà ấy đã có gia đình và con rồi?

Không, không đúng lắm, không phải,… rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu!

Trong đầu Cừu Lệ thật hỗn loạn.

Anh quyết định không nghĩ lung tung, đoán mò nữa. Anh nhất định hỏi cho rõ, hỏi Nhậm Nhàn tại sai ban đầu nhẫn tâm rời đi. Chẳng lẽ chỉ vì anh làm tổn thương động vật nhỏ.

Anh đã thay đổi rồi. Anh sẽ không làm như vậy nữa, mẹ vẫn chấp nhận anh chứ?

Cừu Lệ nhìn Nhậm Nhàn, cổ họng hơi chua sót: “Cô thật sự không nhớ cháu nữa sao?”

Vấn đề này khiến Nhậm Nhàn run sợ: “Hả?”

“Cừu Thiệu, cô có nhớ không?”

Mặc dù bây giờ Cừu Lệ chỉ nói tên thôi nhưng anh vẫn cảm nhận được cảm giác đau đớn của hai từ này đâm vào lưỡi.

Cừu Lệ kiềm chế cảm giác ghê tởm trong lòng, tiếp tục hỏi: “Một chút cũng không nhớ sao, cháu là con trai của ông ấy, cũng là…”

Anh không có dũng cảm, cũng không có tự tin nói ra hai từ kia. Ánh mắt còn sót lại chút ánh sáng khao khát nhìn Nhậm Nhàn, hy vọng bà ấy có thể nhận ra anh.

Nhậm Nhàn hồi lâu mới phản ứng lại, hoảng sợ nói: “Cháu là Tiểu Lệ?!”

Cừu Lệ thở dài một hơi, tinh thần căng thẳng cũng nới lỏng không ít. Anh đang định nói thì đột nhiên Nhậm Nhàn nói: “Cháu là con trai của bác sĩ Cừu à! Trời ơi, nhiều năm không gặp, cháu đã lớn thế này rồi!”

“Con trai… bác sĩ Cừu?”

Cừu Lệ ngạc nhiên trong chốc lát.

Chân Nhứ Nhứ thấy họ quen biết, vội vã hỏi mẹ: “Mẹ với cậu ta biết nhau à? Rốt cuộc là chuyện gì, mẹ nói rõ đi!”

“Cũng gần 10 năm rồi. Khi ấy mẹ đang viết luận văn tiến sĩ nên rất áp lực, toàn mất ngủ đến sáng. Đồng nghiệp giới thiệu bác sĩ Cừu thôi miên rất hay nên mẹ đến tìm bác sĩ Cừu giúp đỡ. Sau mỗi lần thôi miên, mẹ có thể ngủ một lúc.”

Trong đầu Cừu Lệ “bong” một tiếng như quả chuông đồng bị mõ gõ mạnh vào.

Cả thế giới của anh như bị chấn động.

Đầu đau muốn nứt ra.

Có những mảnh manh mối vụn vặt dần dần hiện ra từ khe kí ức.

Đúng vậy, là như vậy. Mỗi lần mẹ đến chỉ ở phòng làm việc nghỉ ngơi.

Phòng của Cừu Lệ ở ngay cạnh phòng làm việc. Sau mỗi lần anh ghép xong bức tranh một nghìn mảnh, mẹ sẽ tỉnh dậy, rồi qua phòng anh xem, xoa đầu anh nói: “Tiểu Lệ giỏi thật đấy, bức tranh phức tạp như vậy mà đã làm xong trong 2 tiếng.”

Không sai, anh nhớ rất rõ, cái này không có vấn đề!

Vậy thì vấn đề ở đâu…

Trong đầu anh tiếp tục hồi tưởng, nỗ lực nhớ ra toàn bộ chi tiết.

***

Mẹ rất thích váy màu vàng nhạt, giống màu sắc của hoa cúc.

Mẹ rất dịu dàng nói với anh: “Tiểu Lệ rất ngoan.”

Mẹ còn giải thích cho anh đề toán khó.

Mẹ rất tôn trọng người đàn ông kia, gọi ông ấy là “Bác sĩ Cừu…”

Mẹ thường ở phòng khám của ông ấy nghỉ ngơi. Khi tỉnh lại thì tinh thần rất tốt.

Mẹ mỗi lần nghỉ ngơi xong sẽ trả tiền cho bố, còn hỏi ông ấy: “Mẹ của Tiểu Lệ đi đâu rồi”

Người đàn ông hình như trả lời là…

Khó sinh, chết rồi.

“Bụp.”

Bong bóng màu sắc trong không khí tan biến rồi.

Giây phút đó, toàn thế giới tan vỡ.

Bà ấy không phải mẹ…

Mẹ đã chết rồi, khó sinh mà chết.

Cừu Lệ vì không có mẹ nên trong tiềm thức nhận nhầm người phụ nữ bố khám bệnh thành mẹ mình. Đã vậy còn nhớ nhung da diết trong nhiều năm qua.

Cứ thế… rất tin tưởng, không nghi ngờ!

“Tiểu Cừu, cháu vẫn ổn chứ?” Nhậm Nhàn thấy sắc mặt anh không tốt, dịu dàng hỏi thăm: “Có phải khiến cháu nhớ đến chuyện không vui rồi?”

Cừu Lệ không trả lời, anh căn bản đã không còn nghe thấy tiếng của thế giới bên ngoài.

Chân Nhứ Nhứ nói: “Mẹ thật sự là bệnh nhân của bố Cừu Lệ. Chúng ta có duyên với nhau thật!

“Đúng vậy, bác sĩ Cừu….”

Nhậm Nhàn khựng lại. Mỗi lần bà ấy nhớ đến người đàn ông này đều sởn gai óc.

Lúc đầu gặp ông ta, ông ta là người ôn hòa, dễ gần. Ai ngờ sau cánh cửa lại đối xử với con ruột như vậy. Thay đổi cách suy nghĩ của thằng bé.

Năm đó bà nghe tin ông ta vào tù mà toát mồ hôi lạnh. Lúc ấy bà mới chợt nhận ra tại sao đứa trẻ đó lại lầm lì, ác tâm, quỷ quyệt như vậy.

Bà còn nhớ đợt trị liệu cuối cùng, đứa trẻ ấy đã bóp chết một con chim đưa cho bà.

Bà hình như đã phê bình nó, nói không nên tàn nhẫn với động vật nhỏ.

Đứa trẻ hình như đã khóc.

Liệu trình kết thúc, bà không còn cơ hội gặp lại cậu bé nữa.

“Có thể nhìn thấy hôm nay cháu ưu tú như vậy, dì rất vui!” Nhậm Nhàn xúc động nói với Cừu Lệ: “Thật là quá tốt rồi.”

Âm thanh nhẹ nhàng của bà ấy đã hoàn toàn bị ngăn cách bên ngoài màng nhĩ của Cừu Lệ.

Bụp!

Lại một quả bóng nữa vỡ rồi.

Toàn bộ cố gắng của anh, toàn bộ hy vọng, tương lai tốt đẹp dần dần tan biến.

Bụp!

Bụp!

Bụp!

Bụp!…

Chỉ còn lại chút thể diện, chống đỡ, gian nan ăn xong bữa cơm.

Nhưng Cừu Lệ không biết bản thân mình đã kiên trì đến cuối cùng thế nào. Anh không cảm nhận được gì cả, chỉ như con robot nhai thức ăn.

Sau khi tạm biệt gia đình họ, Cừu Lệ ôm tay dạo trên đường phố.

Ánh đèn rực rỡ sáng lên, màn đêm buông xuống nhưng trong đầu anh lại hoàn toàn trống rỗng.

Người trên phố, xe cộ qua lại đông nghịt, tiếng còi ầm ĩ, người bán hàng rong rao hàng… Tất cả, tất cả đều bị ngăn cách khỏi thế giới của anh.

Phía trước là cửa hàng bánh ngọt, Cừu Lệ đi chậm lại rồi bước vào cửa hàng, gọi một chiếc bánh kem trà sữa trân châu đường đen.

Em gái bán bánh liếc trộm anh mấy lần, sau đó còn tặng anh một cốc trà sữa chân trâu.

Cừu Lệ ngồi trên băng ghế ven đường, vô cảm nhìn người qua lại. Tựa như loài động vật máu lạnh.

Anh mở hộp bánh kem ra.

“Gâu!”

Một con chó hoang hướng về Cừu Lệ mà sủa dữ dội, nhìn bánh kem trên tay anh, ánh mắt hung dữ.

“Gâu”

“Gâu gâu”

Khóe miệng Cừu Lệ nhếch lên, vẫy tay với nó: “Muốn ăn?”

Chú chó lập tức chạy đến trước mặt anh.

Anh mệt mỏi duỗi chân ra, một chân đá bay nó.

“Ẳng”

Con chó hoang kêu thảm một tiếng, không dám nhằm vào anh mà sủa nữa, cong đuôi chạy mất.

Cừu Lệ thấy bóng dáng chạy trối chết của nó mà không cảm nhận được gì.

Anh dùng tay quẹt bánh kem lên thử. Giống bữa ăn vừa nãy vậy, cho vào miệng chỉ là một thứ vật chất, không hề nếm được mùi vị gì cả.

Xa quá, cách Khương Vũ xa quá, anh không cảm nhận được gì cả.

Thế giới này lại đóng cửa với anh lần nữa.

Anh nuốt miếng to, ăn đến miệng dính đầy bơ. Giống như con robot điên cuồng lấp đầy dạ dày mình.

Xung quanh không ít người dành cho anh những ánh mắt cười nhạo, e ngại.

Cừu Lệ nuốt miếng bánh to rồi lấy điện thoại ra gọi cho Khương Vũ.

“Bây giờ mới gọi điện cho em à.” Giọng thiếu nữ dịu dàng truyền đến, mang chút giận dữ: “Cả ngày nay chẳng thấy gọi cho em! Còn tưởng quên bạn gái luôn rồi.”

Nghe thấy giọng cô, cảm giác trong nháy mắt đã khôi phục lại.

Vừa mặn vừa đắng.

Anh nhổ bánh ra mới phát hiện hóa ra là vị của nước mắt. Chua xót như vậy.

Tủ kính đối diện phản chiếu hình ảnh của bản thân, nước mắt đã đầy mặt.

Bình luận

Truyện đang đọc