BOSS PHẢN DIỆN ĐỢI TÔI TỚI CỨU

Biên tập: Rong Biển

Hiệu đính: Xiaoxin

Trước khi đi, Cừu Lê đưa hộp quà đến trước mặt cô, mong đợi nhìn cô, “Mở ra xem thử.”

Bỗng Khương Vũ có dự cảm không tốt.

Hộp quà đóng gói tinh tế, nhìn bên ngoài là đủ hiểu giá không rẻ.

Nhưng cô lại không mang tâm trạng chờ mong mở quà như Cừu Lệ nghĩ.

Cô rất sợ hãi, tay cầm hộp quà không nhịn được nhẹ run.

Cô mở hộp quà làm bằng nhung ra, bên trong là một hộp nhạc thạch anh tinh xảo. Trên tấm vải nhung xanh còn có một thiếu nữ múa ba lê được làm bằng thạch anh.

Thân người thiếu nữ làm bằng thạch anh, váy họa tiết xòe rộng. Các đường nét chạm khắc đều vô cùng tinh tế.

Khi đặt thiếu nữ lên trên hộp nhạc bóng loáng như gương, bản nhạc Hồ Thiên Nga sẽ chậm rãi vang lên.

Thiếu nữ thạch anh sẽ nương theo tiếng nhạc mà thanh nhã nhảy múa trên mặt kính.

“Thấy sao?”

Cừu Lệ chờ mong nhìn cô, nhưng anh lại không thấy nét vui vẻ nào trên mặt cô, đầu lông mày cô nhíu chặt lại.

“Đẹp lắm, em rất thích.”

Nụ cười trên môi Cừu Lệ chợt tắt, “Nói dối, em không thích.”

Hộp nhạc thực sự rất đẹp, thiếu nữ làm bằng thạch anh đứng trên mặt kính lấp lánh…

Nhưng Khương Vũ chỉ cần nghĩ tới anh đã phải làm việc cực khổ dưới cái nắng như lửa đốt thì cô không tài nào có tâm trạng vui vẻ nhận quà.

Khương Vũ không muốn làm anh thất vọng, cố gắng thể hiện như mình bất ngờ lắm. Nhưng cô không phải người biết cách giấu nhẹm cảm xúc vào lòng.

Mà Cừu Lệ thì lại tinh ý cỡ nào chứ.

“Tiểu Vũ, em không biết cách giả vờ đâu.” Cừu Lệ lạnh lùng đẩy hộp nhạc ra, “Không thích thì thôi.”

Cuối cùng, Khương Vũ không nhịn được nữa, không giả vờ được nữa, “Thế nên, anh làm việc cực khổ… Anh cực khổ đi làm gia sư là để mua cho em cái này à?”

“Làm gia sư thì vất vả gì chứ.” Cừu Lệ thản nhiên: “Ngày nào cũng ngồi điều hòa, trông con nít làm bài, còn có thời gian đọc sách. Học phí một giờ là 200, quà này có là gì.”

Khương Vũ nhìn chằm chằm Cừu Lệ. Cuối cùng ném lại y nguyên câu của anh: “Nói dối.”

“…”

Hai người im lặng mặt đối mặt. Mấy lần Cừu Lệ muốn nói nhưng lại không nói nên lời, đành tiếp tục yên lặng.

Một hồi lâu sau, Cừu Lệ đặt thiếu nữ thạch anh lên mặt kính. Tiếng nhạc thanh thúy vang lên, thiếu nữ chụm tay chậm rãi xoay tròn…

Cừu Lệ tựa vào bàn, im lặng nhìn thiếu nữ biểu diễn.

Trái tim cũng dần bình tĩnh lại.

Không biết từ lúc nào anh bỗng yêu ba lê. Mặc dù không biết thưởng thức, nhưng anh vẫn thấy nó rất đẹp. Nó giúp anh quên đi những nỗi đau, những ký ức kinh khủng.

Quên đi mình đã từng thấy Địa Ngục…

Mà hết thảy cũng bởi vì cô gái của anh yêu ba lê.

Khương Vũ ôm đầu gối ngồi trên sô pha, im lặng nhìn bóng lưng của anh. Trong phòng chỉ còn vang vọng bản nhạc Hồ Thiên Nga nền nã, hai con người cứ yên lặng thế đấy.

Cũng có gì để nói đâu.

Cô cứ nghĩ mọi chuyện đang dần tốt lên. Cô cố gắng hướng về tương lai, tìm được bố mình, cả nhà đoàn viên, êm ấm tựa thiên đường.

Nhưng lại quên mất cậu thiếu niên vẫn đang lạc ở nơi trần gian đau khổ.

Một lúc sau, cô duỗi đầu ngón tay ra, nhẹ chạm vào lưng anh.

Cừu Lệ nghiêng mặt qua, lạnh lùng hỏi: “Có muốn món đồ chơi này nữa không?”

“Quý như vậy, em nhận không nổi.”

Cái quý giá không phải là về giá cả, mà chính là công sức cực khổ mà Cừu Lệ đã bỏ ra.

“Vậy nếu là anh, em có muốn không?”

Khương Vũ nhận ra tâm trạng anh tệ đi, nhanh chóng kéo tay áo anh, “Nhưng là anh cho thì em lấy mà.”

“Anh đã từng nghĩ, cố gắng thi tốt, đậu vào trường đại học hàng đầu, vậy thì anh sẽ thoát khỏi cái cảnh áp bức này. Còn nghĩ lúc đó sẽ là khoảng thời gian tốt đẹp nhất đời mình. Nhưng em thấy không, ngay cả việc dạy học anh cũng làm không được.”

Anh cười một tiếng mỉa mai, “Tốt đẹp cái rắm, con mẹ nó chứ cả đời anh không thể tốt đẹp được.”

Khương Vũ nắm chặt tay anh, mặc kệ anh vùng ra vẫn cố chấp ôm lấy eo anh, “Thì sao chứ?”

“…”

“Nếu không tốt đẹp được, vậy em nguyện ở lại Địa Ngục cùng với anh. Chuyện sau này ra sao cũng được, chỉ cần anh biết tình cảm của em là thật.”

Cừu Lệ không đẩy cô ra nữa, tay khẽ run đặt lên tay cô.

“Là em nói trước…”

Thiếu niên giữ chặt cô lại, bế cô ngồi lên chỗ dựa lưng của ghế sô pha.

Động tác anh có phần thô bạo, Khương Vũ theo bản năng co người lại. Hô hấp cô dồn dập, ngực cũng theo đó mà nhấp nhô không ngừng.

Cừu Lệ cắn lên môi cô.

Ánh mắt anh hung ác, cắn cô đến phát đau.

Cô đẩy đẩy anh, thấp giọng cầu xin: “A Lệ à, em sợ…”

“Gọi lần nữa.”

“A Lệ.”

Cậu thiếu niên càng hăng hơn.

Khương Vũ ra sức giãy dụa, suýt nữa đã ngã lăn ra sàn. Nhưng ngay khi cô suýt chạm đất, anh đã ôm lấy cô, tay lót ở dưới người cô.

Cánh môi kề sát, anh giữ chặt gáy cô, ép cô phải há miệng.

Khương Vũ theo không kịp tiết tấu, bất cẩn cắn trúng môi dưới của anh. Cừu Lệ cảm nhận được cơn đau nhoi nhói, thậm chí là cả vị tanh nồng của máu.

“Không phải nói thích anh à, vậy anh cho em mọi thứ của anh.”

Giọng nói anh dịu dàng, nhưng động tác lại hoàn toàn ngược lại.

Đầu óc Khương Vũ hoàn toàn trống rỗng, không biết máu cô nếm được là của anh hay của cô… Dáng vẻ mất khống chế của thiếu niên bỗng khiến cô cảm thấy thất bại cực kỳ.

Cừu Lệ tựa như cảm giác được cảm xúc của cô gái nhỏ, chợt ngừng hôn.

Hai mắt cô gái nhắm chặt, lông mi khe khẽ run rẩy, giống như đang cố gắng mà nhẫn nhịn tất cả.

Đúng vậy, là nhẫn nhịn…

Như kiếp trước cô vẫn luôn nhẫn nhịn.

Cừu Lệ vội vàng kéo cô lên, tay chân vụng về chỉnh tóc lại cho cô.

Khương Vũ mở to mắt, con ngươi đen nhánh vương chút nước, giọng nói cũng run run: “Không ai cứu được anh ngoài chính mình đâu.”

Dứt lời, cô nhặt túi lên, đi thẳng ra cửa, để lại một mình Cừu Lệ chán nản ngồi trên sàn.

Thiếu nữ làm bằng thạch anh vẫn chậm rãi xoay tròn nhảy múa.

Anh vung tay lên, thiếu nữ rơi xuống đất. Tiếng nhạc cũng theo đó mà dừng hẳn.

***

Khương Vũ quay lại Esmeralda, đi vào phòng học của Bộ Hi đúng như đã hẹn. Bộ Hi nhìn thấy vẻ không tập trung của cô, lo lắng hỏi thăm: “Sao vậy, cãi nhau với bạn trai à?”

Khương Vũ bình tĩnh gật đầu.

Bộ Hi ngồi xuống cạnh cô, “Muốn tâm sự chút không?”

“Thật ra cũng chẳng phải chuyện gì lớn đâu. Chỉ là đôi lúc, anh ấy… rất cố chấp. Bây giờ tớ không biết làm sao mới được.”

Bộ Hi ngẫm nghĩ một chút, “Ở tuổi này, yêu đương chính là giúp nhau tiến bộ, bước tới tương lai, chứ không phải cãi vã qua lại. Mỗi người là một cá thể độc lập, không thể mãi dính lên người khác được. Nếu không một người rời đi, thế giới của kẻ còn lại sẽ sụp đổ. Mà với cả, ở tuổi này mấy ai xác định được sẽ đi tới hôn nhân đâu.”

Đương nhiên Khương Vũ hiểu quan niệm của Bộ Hi.

Nhưng trên đời này, làm gì có nhiều chuyện có thể giải quyết hết được chứ.

Cừu Lệ không phải người bình thường. Mà quan hệ của cô và anh cũng đã định sẽ không thể như cặp đôi bình thường khác…

Cô sẽ không bao giờ rời khỏi Cừu Lệ được.

Bộ Hi thấy cô lại rầu rĩ gì đó, khẽ vỗ vai an ủi, “Đừng nghĩ nhiều. Cuối tuần này là Vũ hội Đêm Hè rồi, tập múa thật tốt mới là chuyện nên làm!”

“Ừ.”

Khương Vũ gật đầu, có lẽ cả hai người cần thời gian suy nghĩ.

Kết thúc việc tập múa, có lẽ là do không yên tâm nên cô gửi tin nhắn cho Cừu Lệ: “Em không giận, anh phải ngoan đó.”

Cừu Lệ chỉ trả lời lại bốn chữ: “Yên tâm thi đấu.”

***

Vũ hội Đêm Hè rất náo nhiệt, có rất nhiều người nổi tiếng tham dự, quản lý cấp cao của Esmeralda cũng có vài người xuất hiện. Có cả mẹ và bà ngoại của Bộ Hi.

Đây là lần đầu Khương Vũ gặp mẹ của Bộ Đàn Yên.

Mái tóc hoa râm, hành xử ưu nhã. Bà mặc sườn xám màu xanh đen, đang trò chuyện với những người máu mặt của Hiệp hội Ba lê…

Khương Vũ từng nghe Khương Mạn Y nói, nhà họ Bộ quản lí Bộ Đàn Yên rất nghiêm ngặt. Họ coi bà ấy như người thừa kế mà bồi dưỡng, mặc kệ cả ước mơ của bà.

Đó cũng là lý do Bộ Đàn Yên phản nghịch.

Tiệc tối lần này rất ít học sinh tham gia.

Học sinh của lớp A, B, C cộng lại không vượt quá 40 người. Mà học sinh của các lớp D, E, F thì hầu như không tham dự.

Thi đấu không có phần của họ. Mà tiệc thượng lưu như này, bọn họ lại càng không đủ tư cách tham gia.

Trên đời này không có công bằng tuyệt đối. Cũng như ở Esmeralda, dẫu không có gia thế chống lưng thì cũng có năng lực quyết định danh dự và địa vị của mỗi người.

Trước ngực mỗi học sinh đều đeo thẻ học sinh, trên đó có viết lớp và tên của họ.

Khương Vũ được Tiết Gia Di đề cử, là học sinh duy nhất đại diện cho toàn bộ lớp F đến tham dự.

Cũng bởi vậy, mỗi lần có học sinh muốn tới bắt chuyện cùng cô nhưng khi nhìn thấy thẻ trước ngực cô ghi lớp F, họ cảm thấy cô không đủ tư cách kết bạn với họ.

Khương Vũ vẫn rất bình tĩnh, cô cảm thấy như vậy cũng tốt.

Năng lực quyết định địa vị vẫn tốt hơn tiền tài quyết định địa vị.

Nếu không thì sao Tiết Gia Di xuất thân ở tầng lớp thấp lại leo lên cao như vậy được.

Tiết Gia Di đi cạnh Khương Vũ, dặn dò cô: “Một lát nữa vũ hội sẽ bắt đầu đấu loại. Mỗi người thay phiên nhau múa. Tiếng nhạc sẽ không ngừng lại, các em phải biết dựa vào phong cách âm nhạc nhạc mà chọn cách múa. Nếu theo không kịp hay phong cách không phù hợp đều sẽ bị loại.”

“Đấu loại đến khi còn một người thì người đó chính là quán quân.”

“Nghe cứ như một trò chơi nhỉ.”

“Nghe thì không giống như đang thi đấu.” Tiết Gia Di nghiêm túc nói: “Nhưng em nhìn phía dưới là ai xem. Không nói tới mẹ con nhà họ Bộ, chỉ cần những người đứng đầu hiệp hội và những người nổi tiếng kia thôi. Em có đủ năng lực múa trước mặt họ thì không phải là thi đấu à?”

Khương Vũ căng thẳng hít thật sâu, “Em sẽ cố hết sức.”

“Không cần phải sợ. Lần này Bộ Hi cũng tham gia, em không cần phải đấu với em ấy, dù sao cũng thắng không nổi. Chỉ cần đấu với hai học trò mạnh nhất của Bạch Thư Ý là được.”

Bà ta đang nói Thẩm Ngạo Tình và Ôn Luân.

Thắng hai người này là đồng nghĩa với việc Tiết Gia Di có tư cách làm tổ trưởng của Esmeralda hơn Bạch Thư Ý.

“Còn một lát nữa mới bắt đầu. Em có thể ăn chút gì bổ sung thể lực đi, nhưng đừng ăn quá nhiều.”

“Vâng ạ, cô Tiết.”

Khương Vũ đi tới bên bàn ăn, ăn một thanh sô cô la bổ sung thể lực.

Ngay lúc này, Bộ Hi đi lại gần kéo kéo cô: “Đi nào, tớ dẫn cậu đi gặp mẹ tớ.”

“Hả, chuyện này…”

Cô còn chưa kịp từ chối thì Bộ Hi đã kéo cô đến trước mặt Bộ Đàn Tương mất rồi.

Bộ Đàn Tương và Bộ Đàn Yên là chị em ruột. Bà ấy là chị, lớn hơn Bộ Đàn Yên ba tuổi.

Đương nhiên Khương Vũ cũng đã từng nghe qua danh tiếng của Bộ Đàn Tương. Khi xem lý lịch của Bộ Đàn Yên trong tạp chí doanh nhân thì có thấy nhắc tới người chị này.

Tạp chí nói từ nhỏ bà và Bộ Đàn Yên đã cực kỳ thân thiết. Hai người cùng học múa ba lê, cùng có thành tích nổi bật.

Khi số tuổi ngày càng tăng lên thì khoảng cách giữa hai người cũng ngày càng xa cách. Bộ Đàn Yên có thiên phú ba lê hơn người, nhưng tính bà trời sinh thích tự do bay nhảy, không thích bị quản lý.

Mà Bộ Đàn Tương lại ngược lại. Bà rất thích ba lê, luôn chăm chú nghe thầy cô giảng dạy, theo đúng khuôn phép. Nhưng năng lực có hạn, cho dù đạt tới mức độ cao nhất của chăm chỉ thì cũng khó mà tiến cao hơn được.

Về sau bà cũng dần từ bỏ ba lê, bắt đầu tham gia vào chuyện trong nhà, trở thành người giỏi quản lý gia đình như Vương Hi Phượng.

Bộ Hi kéo được Khương Vũ tới trước mặt Bộ Đàn Tương, nhiệt tình giới thiệu: “Mẹ, đây là bạn con mới quen được. Con từng kể mẹ nghe đó, là bạn Khương Vũ.”

Khuong Vũ lễ phép chào hỏi: “Con chào dì ạ.”

Bộ Đàn Tương mặc chiếc áo khoác cổ điển của Chanel, khí chất tinh anh. Bà không nhìn Khương Vũ, ánh mắt rơi trên thẻ ghi lớp F trước ngực cô, biểu cảm lạnh nhạt…

“À, xin chào.”

Khương Vũ biết không phụ huynh nào hy vọng con mình chơi với đứa trẻ có thành tình kém. Bởi Khương Mạn Y cũng là ví dụ điển hình của kiểu phụ huynh này.

Mỗi lần Trần Vi tới chơi, bà đều niềm nở chào đón. Vì thành tích của Trần Vi rất tốt.

Người lớn ai cũng vậy, và Bộ Đàn Tương cũng không ngoại lệ. Bà quét mắt qua thẻ học sinh, trong lòng tính toán gì đó rồi mới ngẩng đầu nhìn Khương Vũ.

Nhưng khi thấy cô, cơ hình Bộ Đàn Tương liền run rẩy.

Quả thực Bộ Đàn Tương đã giật nảy mình, tưởng như Bộ Đàn Yên đã trở về.

Nhưng khi nhìn lại lần nữa mới thấy không đúng.

Cô bé này còn trẻ như vậy, chắc cũng bằng tuổi Bộ Hi nhà bà thôi. Vậy sao có thể là Bộ Đàn Yên được.

Chỉ là ngoại hình giống nhau mà thôi.

Bộ Đàn Tương giấu đi biểu cảm thất thố của mình, nghiêm túc nói với Bộ Hi: “Sắp bắt đầu thi đấu rồi, con còn ở đây nói chuyện. Bà ngoại mà thấy lại mắng bây giờ.”

“Con biết rồi.”

Bộ Hi biết mẹ mình không muốn cô tiếp xúc nhiều với Khương Vũ, cô không nói gì thêm mà kéo Khương Vũ đi, “Đừng để ý nha. Mẹ tớ là vậy đấy. Bà ấy nhìn thấy cậu ở lớp F, nên là…”

“Không sao đâu, mẹ tớ cũng vậy mà.”

“Ha ha ha, bắt tay cái.”

***

Cũng không trách mẹ Bộ Hi hành xử như vậy được. Bởi lẽ học sinh lớp F khi bước lên sân khấu chính là kẻ bình thường nhất ở Esmeralda.

Cho đến cuối đời cũng không gây dựng được danh tiếng gì, chỉ là kẻ làm nền cho người khác,

Những người được gọi là nghệ thuật gia và tổ trưởng sẽ không để ý đến cô.

Tuy nhiên, Khương Vũ vào lớp F là vì xích mích với Bạch Thư Ý. Cô không nghĩ là thực lực của mình sẽ phải làm nền cho kẻ nào.

Không lâu sau, Tạ Uyên cũng đã có mặt.

Đa số các quản lý cấp cao của Esmeralda đều rất hoan nghênh ông ta, kính cẩn đón tiếp.

Bà lão nhà họ Bộ vẫn giữ bình tĩnh, nhìn thấy ông ta cũng coi như không thấy.

Còn gương mặt của Bộ Đàn Tương thì có hơi kì là.

Năm đó, người nhà họ Bộ ai mà không biết chuyện của ông ta và Bộ Đàn Yên.

Nhất là sau khi Bộ Đàn Yên chết đi, tên này xông vào nhà xác, một hai đòi sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Nhà họ Bộ đã phải kêu ra gần hết bảo vệ mới cản được.

Sau này, bọn họ giương mắt nhìn sự nghiệp ngày càng lớn mạnh của Tạ Uyên, một bước trở thành ông lớn Bắc Thành. Thậm chí còn vượt qua mối liên hôn mà gia đình lựa chọn kỹ lưỡng cho Bộ Đàn Tương.

Không những thế, ông ta còn không tiếc cạnh tranh với nhà họ Bộ, trả giá cao để mua về số lượng lớn cổ phần của Esmeralda, khiến người nhà họ Bộ thấy khó xử vô cùng.

Cho nên mỗi lần gặp mặt, đều là mỗi người một chỗ.

Tạ Uyên trước giờ chưa từng tham gia vũ hội kiểu này. Bởi vì Esmeralda là một trong rất nhiều tài sản của ông ta, nên ông chưa từng để tâm đến nó.

Nhưng lần này nghe nói Khương Vũ sẽ biểu diễn ở đây nên ông ta mới vội vàng chạy tới.

Chỉ là muốn xem con gái biểu diễn thôi.

Từ nhỏ tới lớn, ông ta đã bỏ lỡ quá nhiều khoảnh khắc trong đời của con gái. Mà bây giờ, Tạ Uyên chắc chắn sẽ không bỏ lỡ trận thi đấu này của Khương Vũ.

Bạch Thư Ý đi lên trước, dịu dàng nói với Tạ Uyên: “Ông Tạ, thi đấu đã trễ nửa tiếng. Chỉ cần ông nói thì cuộc thi sẽ lập tức bắt đầu.”

“Không vội.” Tạ Uyên khoát tay nói.

“Được, chờ cho ông Tạ chuẩn bị xong, chúng tôi sẽ bắt đầu ngay.”

Ánh mắt Tạ Uyên lướt qua xung quanh, “Tôi muốn biết Tiểu Vũ đã chuẩn bị tốt chưa.”

Bạch Thư Ý: “…”

Bình luận

Truyện đang đọc