CẢ THẾ GIỚI CỦA ANH CHỈ DÀNH CHO EM



Lâm Như Tuyết bị khí thế của bà ta làm cho sợ sệt, cô ta nhanh chóng rút tay, ánh mắt rụt rè nói.
" Bà có cái gì làm bằng chứng, mà muốn tôi phải tin lời bà chứ?"
Hứa Vân Du cười lạnh, bà ta đưa tay lấy ly cà phê trên bàn uống một ngụm, rồi nhìn Lâm Như Tuyết trả lời cô ta.
" Thật ra Lạc Ninh Hinh kia, mới chính là con ruột của Lâm Văn Thành và Lê Như Nhã! Còn cô, chỉ đơn giản là một quân cờ trên tay của tôi mà thôi.

Hơn mười bảy năm trước, tôi đã bắt đi đứa con của Lâm Văn Thành, và cho cô thay thế cô ta.

Vì vậy, cô không phải thiên kim đại tiểu thư Lâm Gia, cô chỉ là một con tu hú chiếm nhà của người khác không hơn không kém."
" Lâm Như Tuyết, bây giờ cô có hai lựa chọn.

Một là giúp tôi xử lý Lâm Gia, đem cả nhà bọn họ kéo xuống hết.

Hai là tôi sẽ công khai cho mọi người biết, cô không phải là con ruột của họ, mà chỉ là một đứa trẻ mồ côi do tôi thay thế vào." Hứa Vân Du dịu giọng nói, nhưng là trong lời nói chỉ toàn sự đe dọa.

" Tôi không tin, bà đừng nghĩ lừa gạt được tôi!" Lâm Như Tuyết tức giận gầm nhẹ lên, làm sao cô ta tin được đây.

Cô ta từ nhỏ đã là cành vàng lá ngọc, được Lâm Gia phủng trong lòng bàn tay, sao có thể vì những lời nói của Hứa Vân Du mà chấp nhận được?
" Cô không tin cũng chẳng sao? Cô có thể đi xét nghiệm huyết thống! Nếu có kết quả thì đến tìm tôi!" Hứa Vân Du để lại phương thức liên lạc lên bàn nói.
Bà ta đứng lên, đi được vài bước bà ta dừng lại.
" Theo tôi cô sẽ không có hại, chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời tôi, thì cô sẽ có những thứ mình muốn.

Sau khi xử lý Lâm Gia và Lạc Ninh Hinh, tôi cũng có thể cho cô một số tiền, đủ để cô có thể an nhàn sống một cuộc sống vô âu vô lo.

Còn nếu cô cố chấp, tôi cũng có cách xử lý cô!" Bà ta nở nụ cười quái dị lên tiếng, rồi mới kéo mũ thấp xuống rời đi.
Lâm Như Tuyết ngồi ở lại tay chân run lên cầm cập, cô ta không thể chấp nhận chuyện này được.

Nếu đúng như lời Hứa Vân Du nói, cô ta sẽ bị đánh hồi nguyên hình, là một đứa mồ côi bị người đời khinh bỉ.
" Không, tôi không chấp nhận chuyện này! Tôi là thiên kim danh giá, tôi không muốn trở thành đứa mồ côi không nơi nương tựa!" Lâm Như Tuyết khẽ kêu lên, cô ta cầm lấy số điện thoại trên bàn, rồi đi nhanh khỏi quán cà phê.
Chẳng mấy mà sắp đến sinh nhật của Lạc Bội Sam, vì không muốn Lạc Ninh Hinh làm xấu mặt Lạc Gia, nên Lạc Chí Bằng đã bảo Trần Thi Thi đưa cô đi cùng để chọn váy dự tiệc.

Dù Trần Thi Thi và Lạc Bội Sam không thích, thì bọn họ cũng phải mang cô theo.
" Không hiểu sao ba lại cho chị ta đi cùng, nhìn thôi cũng thấy chướng mắt!" Ngồi trên xe, Lạc Bội Sam liếc nhìn Lạc Ninh Hinh nói.
" Bội Sam, ngoan nào! Mặc kệ nó, hôm đó con vẫn sẽ là người xinh đẹp nhất!" Trần Thi Thi vỗ vỗ bàn tay cô ta dỗ ngọt.

Mà Lạc Ninh Hinh mím chặt môi, cô vờ như không nghe thấy bọn họ nói gì.
Xe nhanh chóng đến trung tâm thương mại, ba người tiến vào cửa hàng đầm dạ hội của Lâm Gia.

Ở thành phố này, những thiết kế của Lâm Gia cũng nổi tiếng nhất nhì.


Vừa bước vào bên trong, Lạc Bội Sam đã nhanh chóng nhìn trúng một khoản đầm dạ hội, nó được trưng bày bắt mắt ở bên ngoài
Chiếc váy làm từ lụa voan màu hồng phấn, dáng dài kiêu sa, phần sau lưng được khoét sâu, khoe trọn lưng trần gợi cảm.

Trải dài từ phần ngực đến chân váy, đều được thêu hoa hồng tinh xảo, chỉ mới nhìn thôi đã khiến Lạc Bội Sam yêu thích.
Nhân viên tư vấn lúc này cũng đi đến, thấy Lạc Bội Sam ngắm nhìn không thôi.

Cô ta liền lên tiếng giới thiệu.
" Tiểu thư cô thật có mắt nhìn, đây là khoản váy mới nhất của chúng tôi, được làm từ chất liệu cao cấp và hoàn toàn may thêu thủ công, nó rất hợp với dáng vóc thon thả của cô.

Cô có thể thử xem!"
Lạc Bội Sam gật đầu hài lòng, nhân viên tháo chiếc áo xuống, cô ta vội đi vào trong phòng thay đồ để thử.
Lạc Ninh Hinh bên ngoài cũng đảo mắt một vòng cửa hàng, cô chợt dừng lại trước một chiếc váy trắng.

Với thiết kế trễ vai ngắn, có đuôi dài, phía trên được làm từ chất liệu ren tinh tế, phía dưới chân váy dùng ba bốn lớp vải voan may lại, tạo nên sự bồng bềnh.
Tuy đơn giản, nhưng không kém phần sang trọng, Lạc Ninh Hinh gọi nhân viên đến lấy váy thử.

Thay xong, cô dịu dàng bước ra ngoài, không ít ánh mắt nhìn cô đầy ngưỡng mộ.

Gương mặt thanh tú, đường nét lại sắc sảo hài hòa, thần thái hơn người.

Làn da của cô trắng mịn hoàn hảo, không thể tìm ra khuyết điểm nào trên cơ thể cô.

Vóc dáng Lạc Ninh Hinh kết hợp với váy trắng, tạo nên sự hòa hợp tinh tế, váy ngắn lộ ra đôi chân dài thẳng tắp của cô.

Cứ như chiếc váy này, là được thiết kế riêng cho Lạc Ninh Hinh vậy.
Lạc Bội Sam cũng vừa trong phòng thay đồ bước ra, nhìn đến Lạc Ninh Hinh không khỏi cắn răng tức giận.

Rõ ràng cô ta mới là chân chính thiên kim tiểu thư của Lạc Gia, nhưng luận về nhan sắc, vóc dáng đến khí chất, cũng không bằng đứa con nuôi Lạc Ninh Hinh.
Lạc Bội Sam nén giận, cô đi đến bên Lạc Ninh Hinh giễu cợt.
" Chị à, đây là vịt xấu xí hóa thành thiên nga sao? Đúng là người đẹp vì lụa! Chứ nếu mà chị cởi cái váy này ra, cũng chỉ là con vịt mà thôi!"


Bình luận

Truyện đang đọc