CẢ THẾ GIỚI CỦA ANH CHỈ DÀNH CHO EM



Phòng quan sát ở quán bar, một người đàn ông hơn năm mươi tuổi đang ngồi nhìn vào Lâm Như Tuyết, ông ta nở nụ cười quái dị.
" Cô ta là người mà Hứa Vân Du nói tới sao? Thật là gương mặt cũng xinh đáo để, chỉ tiếc là lụy tình quá." Ông ta mở miệng nói, giọng nói đầy ẩn ý.
" Nếu cô ta say đến nỗi không về được, thì giúp cô ta trở vêc Lâm gia đi.

Món ngon phải từ từ nhấm nháp.

Bây giờ chưa phải lúc."
" Đã rõ, thưa ông chủ!" Người quản lý bên cạnh ông ta kính cẩn lên tiếng, hắn ta tên là Triệu Thiên Hạo.
Ở dưới, Lâm Như Tuyết say xỉn đến quên trời quên đất, không ngừng gọi tên Hàn Mặc Phong.
" Mặc Phong, Mặc Phong!"
" Hàn Mặc Phong, bây giờ anh đang ở đâu? Sao anh có thể nói đi là đi như vậy.

Em rất hận anh, em sẽ nguyền rủa anh cả đời, vĩnh viễn không thể yêu ai.

Chết già trong cô độc."

" Hahaha!"
Lâm Như Tuyết nói xong cười rộ lên, cô ta lại rót rượu mà uống lên, mỗi một ly đều uống sạch sẽ.

Đến khi gục trên bàn, không còn biết trời biết đất gì nữa.
Triệu Thiên Hạo lúc này mới đi lại gần, hắn đỡ cô ta lên xe, chạy thẳng một đường về hướng Lâm gia.
Tại Lâm gia, bây giờ đã hơn mười hai giờ đêm, nhưng Lâm Như Tuyết vẫn chưa trở về, khiến cho Lê Như Nhã sốt ruột không yên.

Bình thường cô ta chẳng bao giờ về trễ như vậy, gọi điện thoại cũng không bắt máy, nên Lê Như Nhã càng thêm lo lắng.
Bà ta cứ đi đi lại lại ở phòng khách, đến nổi Lâm Văn Thành cũng thấy chóng mặt.
" Như Nhã, em mau ngồi xuống đi.

Em cứ đi lại như thế, anh cảm thấy rất chóng mặt." Lâm Văn Thành rốt cuộc không chịu được mà lên tiếng.
" Anh cái đồ vô tâm, con gái về trễ như vậy, không lo lắng thì thôi, còn trách móc em." Lê Như Nhã bực bội đáp trả ông ta.
" Con bé lớn rồi, đi chơi khuya một chút cũng không sao.

Điện thoại có lẽ hết pin nên nó không gọi về thôi, em cứ làm quá lên."
" Anh..."
Nghe Lâm Văn Thành nói mà Lê Như Nhã cảm thấy không đồng tình, bà ấy đang muốn phản bác thì người hầu đi vào báo.
" Phu nhân, lão gia, tiểu thư đã trở về.

Có điều, cô ấy say rượu mất rồi."
" Mau đưa tiểu thư vào đi!" Lê Như Nhã mừng rỡ kêu lên.
Cùng lúc đó thì Triệu Thiên Hạo đã bế cô ta vào.

Nhìn thấy con gái mình được người lạ ôm về nhà, khiến Lê Như Nhã không vui.
" Cho hỏi cậu là ai vậy?" Lê Như Nhã giọng không có chút gì là thân thiện hỏi, khi Triệu Thiên Hạo đã đặt Lâm Như Tuyết xuống ghế sô pha.
" Chào bà, tôi chỉ là một người bạn của cô ấy thôi.


Có lẽ hôm nay tâm trạng cô ấy không tốt, nên uống lên rất nhiều rượu, tôi chỉ tình cờ gặp được nên đưa cô ấy về."
" Không còn việc gì nữa, tôi xin phép trở về đây.

Chào ông bà." Triệu Thiên Hạo nói xong thì liền đi ra ngoài, Lê Như Nhã muốn hỏi thêm gì đó, cũng không có cơ hội.
" Cái con bé này, hôm nay còn bày đặt đi uống rượu, lại uống đến say bét nhè như thế này.

Thật là tức chết tôi mà, con gái con đứa thật chẳng ra làm sao." Lê Như Nhã nhìn Lâm Như Tuyết mà trách móc, chỉ có điều trong lời nói của bà ta vẫn chứa đựng sự yêu thương.
" Thôi được rồi, dù gì cũng an toàn trở về, vậy thì tốt rồi.

Để tôi đỡ con bé lên lầu, nằm ở đây dễ cảm lạnh." Lâm Văn Thành ngoài mặt thì lạnh lùng, nhưng trong tâm thì thương không để đâu cho hết, ông ta lập tức lên tiếng bênh vực khi Lâm Như Tuyết bị mắng.
.....
Đỡ Lâm Như Tuyết nằm ngay ngắn trên giường, Lê Như Nhã lấy nước ấm lau người cho cô ta.

Thật là trớ trêu, con gái mình thì cực khổ từ nhỏ, còn mình lại trở thành tu hú lo cho con người khác.
" Mặc Phong,....!anh đừng đi có được không?" Lâm Như Tuyết giọng lè nhè, đột nhiên nắm tay Lê Như Nhã kêu lên.
Lê Như Nhã nhìn cô ta mà thấy đau lòng, là một người mẹ, chăm sóc cho Lâm Như Tuyết từ lúc đỏ hỏn.

Làm sao bà ta không biết, Lâm Như Tuyết rất thích Hàn Mặc Phong.

Lâm Văn Thành đứng kế bên nhìn cô ta cũng xót xa vô cùng.

" Mặc Phong, anh đừng vì Lạc Ninh Hinh mà bỏ rơi em, em cầu xin anh."
" Lạc Ninh Hinh, cô là đồ hồ ly tinh.

Tại sao lại quyến rũ Mặc Phong của tôi." Lâm Như Tuyết vậy mà lại khóc.
Một câu nói mê của Lâm Như Tuyết, đã khiến Lâm Văn Thành nổi trận lôi đình rồi.
" Cái gì? Con bé vừa nói gì?" Ông ta hỏi lại Lê Như Nhã.
" Nó vừa nhắc đến Mặc Phong, còn có cô gái tên Lạc Ninh Hinh nữa." Lê Như Nhã trả lời ông ta.
" Hóa ra là thắng oắt con đó phản bội con gái tôi, còn Lạc Ninh Hinh, là con nhỏ đê tiện ở bữa tiệc lần trước sao?" Lâm Văn Thành mỗi lần nói đến Lạc Ninh Hinh là dùng từ khó nghe.
Lê Như Nhã dù có hảo cảm với Lạc Ninh Hinh, nhưng khi nghe được những lời này, bà ta cũng phẫn nộ.

Bởi dù gì bây giờ, bà ta vẫn nghĩ Lâm Như Tuyết là con gái ruột của mình mà.
" Đừng để tôi gặp được hai đứa nó, tôi sẽ lột mặt nạ của chúng ra.

Khiến hai đứa nó không còn mặt mũi sống trên đời nữa mới thôi." Lâm Văn Thành đay nghiến nói, có thể thấy được ông ta rất tức giận.


Bình luận

Truyện đang đọc