CẢ THẾ GIỚI CỦA ANH CHỈ DÀNH CHO EM



Lạc Ninh Hinh men theo vách tường ra ngoài, vì hai chân cô đã mềm nhũn, cơ thể suy yếu.
Cô không biết Âu Dương Tư Thần ở phòng nào, chỉ còn cách hỏi y tá bên ngoài.
" Xin lỗi, tôi muốn tìm một bệnh nhân, anh ấy tên là Âu Dương Tư Thần.

Xin hỏi, anh ấy ở phòng nào vậy?" Giọng cô yếu ớt hỏi, sắc mặt thì tái nhợt.
" Cô chờ tôi một chút, tôi sẽ kiểm tra cho cô." Ý tá nói với cô, rồi nhanh tay thao tác trên máy tính.
" Xin lỗi, bệnh viện không có ai tên giống như cô nói, cô có nhầm lẫn gì không?" Năm phút tra cứu không thấy, ý tá báo lại cho Lạc Ninh Hinh.
" Sao có thể như vậy được, anh ấy vào bệnh viện cùng với tôi mà, cô có thể kiểm tra lại giúp tôi không?" Cô nài nỉ y tá giúp đỡ.
Thật ra thì Âu Dương Tư Thần ở đây, nhưng thông tin của anh là bảo mật, chỉ có Mặc Vũ cùng những người cấp cao mới biết.

Vậy nên, y tá bình thường sẽ không tra ra được.
" Xin lỗi cô,nhưng thật sự là không có." Y tá vẫn lắc đầu nói.
" Cảm ơn cô đã giúp!" Lạc Ninh Hinh nói rồi quay đi, cô vừa lúc nhìn thấy Lục Thần Vũ cùng Du Cảnh từ bên ngoài đi vào.
Lạc Ninh Hinh đầu sáng suốt hẳn ra, bởi vì Âu Dương Tư Thần ở đây, thì Du Cảnh và Lục Thần Vũ mới có mặt ở nơi này.


Cô lén lút đi theo hai người họ.

Hai người vào thang máy bấm lên tầng cao nhất, Lạc Ninh Hinh sau đó cũng vào thang máy, bấm lên tầng cao nhất.
Cửa thang máy mở ra, Lạc Ninh Hinh bước ra ngoài, có khá nhiều phòng ở đây.

Cô quan sát, trên mỗi cửa phòng đều có một dãy số, nhớ tới số mà Âu Dương Tư Thần hay sử dụng, là bốn con số chín.
Lạc Ninh Hinh đưa mắt nhìn dãy số trên từng phòng, hành lang dài rất rộng lớn, làm cô mệt muốn đứt hơi.

Đúng như cô dự đoán, có một phòng dãy số là bốn con số chín.
Lạc Ninh Hinh tay nắm lại, cô hít một hơi thật sâu.

Cô hy vọng bên trong căn phòng này, sẽ hình dáng quen thuộc, là gương mặt tuấn mỹ của Âu Dương Tư Thần mỉm cười ôn nhu với mình.

Cô đưa tay lên gõ vào cửa.
" Cốc, Cốc, Cốc!"
Bên trong có người mở cửa ra, là Khương Bạc, trên mặt hắn lộ rõ vẻ hốc hác.

Hắn nhìn thấy cô, động tác bỗng khựng lại.
" Tư Thần, anh ấy đang ở bên trong?" Cô hỏi hắn.

Khương Bạc thoáng chút giật mình, rồi cố giữ lại bình tĩnh.

Hắn không nghĩ là Lạc Ninh Hinh lại có thể tìm đến đây.
" Chị dâu,.....Cửu ca anh ấy vừa mới uống thuốc nghỉ ngơi rồi, chị vào sẽ làm anh ấy thức giấc.


Để em đưa chị về." Lại một người nữa dối gạt cô, hắn túm lấy cánh tay, muốn dìu cô đi.
" BỎ RA! ĐỪNG CHẠM VÀO TÔI." Lạc Ninh Hinh thét lên, rút tay mình lại.
" Chị dâu...." Khương Bạc, hắn cũng không biết, nên nói cái gì, tâm trạng hắn cũng đang rối bời.
Trong phòng, mọi người nghe tiếng hét của cô, đều đi ra cửa.
" Các người tránh ra, tôi muốn vào trong." Lạc Ninh Hinh cố gắng không rơi nước mắt, cô nghiêm giọng nói.
" Chị dâu, bây giờ không thể vào được.

Cửu ca,...anh ấy ngủ rồi." Vệ Tư Hàn lên tiếng.
" Các người nếu không cho tôi vào, tôi sẽ nói với Âu Dương Tư Thần đem các người đày hết đến Châu Phi." Lạc Ninh Hinh từ khi nào lại biết đe dọa.
" Chị dâu, nhưng...." Vệ Tư Hàn muốn lên tiếng, đã bị Lục Thần Vũ chặn ngang.
" Để cô ấy vào đi, chuyện này cũng không giấu được mãi, biết sớm một chút có khi lại tốt." Lục Thần Vũ nói, hắn kéo Vệ Tư Hàn đi ra ngoài, Du Cảnh và Khương Bạc khựng lại một chút, cũng lầm lũi đi theo.
Căn phòng phút chốc trở nên trống vắng, Lạc Ninh Hinh đẩy cửa ra.

Vừa bước vào phòng, Lạc Ninh Hinh đã đưa tay lên che lại môi của mình, nước mắt cô chảy không ngừng, ướt đẫm cả khuôn mặt cô.
" Tư...Thần!"
Đập vào mắt cô, chính là Âu Dương Tư Thần đang nằm trên giường bệnh, đầu quấn băng trắng xóa, trên người gắn toàn kim và ống nhỏ.


Mắt anh nhắm nghiền lại, cô không hiểu biết nhiều, cô chỉ biết là Âu Dương Tư Thần của cô không ổn rồi, anh thậm chí còn phải thở bằng máy.
"Ô"
Lạc Ninh Hinh không còn kiềm chế nữa, cô ô ô khóc như một đứa trẻ, tiếng khóc của cô khiến Vũ Đình đứng bên ngoài chua xót.
Lạc Ninh Hinh đôi mắt đỏ hoe, đầy nước mắt, cô lê chậm từng bước đến giường bệnh.
" Tư Thần,...anh có nghe em nói không?" Cô gọi tên anh hỏi.
Đáp lại cô chỉ là sự im lặng, Âu Dương Tư Thần bây giờ đang hôn mê sâu, làm sao anh có thể trả lời cô được.
Cô giơ tay vuốt nhẹ gương mặt anh mà đau muốn mệnh, gương mặt này đã từng anh tuấn tiêu soái như thế nào? Vậy mà bây giờ lại nhợt nhạt, không một chút sức sống.

Lạc Ninh Hinh lại nắm tay anh áp vào mặt mình, cơ thể phong độ, cường tráng ngày nào, vậy mà bây giờ lại nằm im bất động trên giường bệnh.
" Âu Dương Tư Thần, anh không thể bỏ lại em một mình, anh nhất định phải khỏe lại.

Anh từng nói, tất cả mọi thứ của anh đều dành cho em, vậy nên anh là của em, em không cho phép anh chết." Lạc Ninh Hinh biết những lời nói của mình rất ngu ngốc, nhưng cô vẫn hy vọng anh có thể nghe thấy.


Bình luận

Truyện đang đọc