CẢ THẾ GIỚI CỦA ANH CHỈ DÀNH CHO EM



Trong làn khói đen nghi ngút, cùng ngọn lửa đỏ cháy như đang thét gào, Âu Dương Tư Thần lần mò đi lên.

Càng lên cao không khí càng loãng, khói cũng dày đặc hơn, phải rất khó khăn anh mới lên tới tầng mười hai.
Trước mắt anh chính xác là một biển lửa nóng rực, không nghĩ nhiều anh xông thẳng qua nó, đến được phòng của Lạc Ninh Hinh.
" RẦM RẦM!"
" Ninh Hinh, Ninh Hinh, em có ở bên trong không? Là anh đây." Âu Dương Tư Thần đấm mạnh vào cửa kêu lớn.
Lạc Ninh Hinh đang mơ màng bên trong, cô nghe thấy tiếng của anh, liền dùng sức gõ vào cửa, âm thanh thật nhỏ.
" Thần....em ở.....đây." Cô gắng gượng nói khẽ.
" Em tránh xa cánh cửa ra, anh sẽ phá cửa." Âu Dương Tư Thần có thể nghe thấy cô, nó giống như thần giao cách cảm vậy.
Lạc Ninh Hinh từ từ lê thân thể nặng nề sang một bên.

Âu Dương Tư Thần ở ngoài dùng sức tông mạnh vào cửa, một lần hai lần, đến lần thứ ba, cánh cửa mới bung ra.

Âu Dương Tư Thần thở hồng hộc, anh cũng đã mất sức khá nhiều, cánh cửa mở ra thì anh cũng ngã nhào theo nó.

" Tạ ơn trời, em vẫn ổn." Anh nhìn thấy Lạc Ninh Hinh ngồi một góc, mắt nhắm nghiền lại, anh mỉm cười cảm tạ.

Cô vẫn còn an toàn.
" Tư Thần!" Lạc Ninh Hinh mở mắt nhìn thấy anh, cô mừng rỡ kêu lên.
Âu Dương Tư Thần ngồi dậy, anh bỗng ngước nhìn lên trần nhà, một khối bê tông đang chuẩn bị rơi xuống ngay chỗ Lạc Ninh Hinh.

Có lẽ do tác động của anh vào cánh cửa, mới khiến nó đổ sập.
Lạc Ninh Hinh còn ngây ngô không biết gì, thì Âu Dương Tư Thần đã chạy đến, ôm cô vào lòng, lấy tay che mắt của cô lại.

Một âm thanh lớn vang lên, khiến tim Lạc Ninh Hinh đập mạnh.
" Ầm..ầm!"
" Tư Thần, có chuyện gì vậy?" Cô ôm chặt anh hỏi.
" Không có chuyện gì cả, anh đưa em ra ngoài.

Đừng mở mắt ra!" Anh thì thầm vào tai cô.
Khối bê tông không quá lớn, nhưng nó cũng đủ khiến Âu Dương Tư Thần bị thương, máu nhiễm đầy trên trán anh.

Âu Dương Tư Thần nhíu mày lại, anh cắn chặt răng để kiềm chế sự đau đớn.
Lạc Ninh Hinh nghe lời anh, cô không mở mắt ra, tay túm chặt áo sơ mi của anh.

Âu Dương Tư Thần bế cô lên, mang cô ra ngoài, bước chân của anh chậm dần.

Khi đến cửa cầu thang thoát hiểm, Âu Dương Tư Thần không thể chịu nổi nữa, anh dựa vào tượng gục xuống, nhưng tay vẫn che đôi mắt cô lại.
" Ninh Hinh, em có đi nổi không?" Anh cố gắng tự nhiên nhất có thể hỏi cô.
" Anh bị làm sao vậy?" Cô vẫn nhận thấy sự bất thường của anh, nên hỏi lại.
" Anh vừa mới thấy có người mắc kẹt ở bên kia, em tự mình chạy xuống trước.


Anh sẽ cứu người, rồi theo sau." Âu Dương Tư Thần đang nói dối.
Lạc Ninh Hinh không có trả lời anh, cô nắm tay Âu Dương Tư Thần kéo mạnh xuống mà nhìn anh.
" Tư Thần, anh làm sao vậy?" Lạc Ninh Hinh như chết lặng mà hỏi anh, mặt mày của Âu Dương Tư Thần đã đầy huyết sắc.
Lạc Ninh Hinh đưa tay lau đi máu trên mặt anh, cô khóc đến thương tâm, chỉ là làm sao cô có thể lau sạch máu bằng tay được.
" Không sao cả, em không cần lo lắng cho anh, vết thương nhỏ không ảnh hưởng đến anh." Âu Dương Tư Thần an ủi cô, luôn là câu nói đó, lần trước cũng như vậy.
" Ninh Hinh, lửa đang cháy đến đây rồi, em chạy trước đi nhé, anh sẽ theo sau."
" Anh đừng nói nữa có được không? Em sẽ không bỏ chạy một mình.

Âu Dương Tư Thần chúng ta không thể cùng nhau thoát khỏi đây, vậy thì cùng nhau chết ở đây đi." Lạc Ninh Hinh gạt bỏ lời nói của anh, kêu cô bỏ mặc anh tự cứu lấy mình, thà một dao giết cô cho rồi.
" Đừng khóc, nước mắt chỉ khiến em thêm yếu đuối mà thôi.

Ninh Hinh, em nhất định phải mạnh mẽ, nghe lời anh có được không? Hãy chạy đi, em phải sống sót ra ngoài."
Âu Dương Tư Thần lau nước mắt cô nói, giọng của anh bắt đầu run lên, mất máu quá nhiều, khiến tầm nhìn của anh mờ dần.

Lạc Ninh Hinh nhìn anh lắc đầu, cô không muốn.
" Em không đi đâu hết, em sẽ ở lại đây.

Tư Thần, đừng bắt em phải rời xa anh." Lạc Ninh Hinh ôm lấy Âu Dương Tư Thần không buông, mặt mày cô đã lấm lem.

" Xin em đó, tự cứu lấy mình đi, anh không muốn em chết cùng anh." Âu Dương Tư Thần vẫn giữ nguyên quyết định của mình, anh cầu xin cô.
Lạc Ninh Hinh vẫn không buông ra, cô càng bám chặt anh hơn.

Âu Dương Tư Thần lòng đau như cắt, anh vung tay đẩy mạnh cô ra.
" Đi! Em đi ngay cho anh!" Lần đầu tiên anh lớn tiếng với cô, Lạc Ninh Hinh ngồi ngây ngốc ở đó.
Người cô run lên, lúc nãy ánh mắt của Âu Dương Tư Thần thật đáng sợ.

Rồi anh mất đi nhận thức, gục ngã xuống đất.
Lạc Ninh Hinh lấy lại tinh thần, cô bò tới cạnh Âu Dương Tư Thần, đỡ anh ngồi dậy.

Cô tựa đầu vào ngực anh, vẫn còn hơi thở, mặc dù nó rất yếu.
" Tư Thần, nếu chúng ta không thể cùng nhau, làm một cặp vợ chồng ở trần thế.

Vậy em nguyện cùng anh, làm một đôi quỷ phu thê ở dưới địa ngục." Lạc Ninh Hinh nhắm mắt lại, ôm lấy Âu Dương Tư Thần nói, gương mặt cô bình thản chờ cái chết.


Bình luận

Truyện đang đọc