CẢ THẾ GIỚI CỦA ANH CHỈ DÀNH CHO EM



Dần dần, bữa tiệc càng có nhiều người đến tham dự, cũng không thể thiếu Dương Trí Viễn, người trong mắt Lạc Bội Sam.

Mọi người đang sôi nổi trò chuyện, thì Lạc Bội Sam kéo lấy tay Lạc Ninh Hinh lôi lên sân khấu, bắt lấy micro cao giọng nói.
" Cảm ơn mọi người, vì hôm nay đã dành thời gian đến bữa tiệc của tôi! Thật ra chị của tôi hôm nay có nói, muốn tặng cho tôi một điệu nhảy chúc mừng sinh nhật.

Mọi người có thể cùng tôi thưởng thức điệu nhảy này được không?"
" Được đấy! Mau nhảy đi nào!"
" Đúng đúng, chúng tôi rất mong chờ đấy."
" Nữ thần khiêu vũ thì còn gì bằng!"
Bạn bè ở trường học cũng có chút hứng thú, bởi vì ở trường, Lạc Ninh Hinh cũng có năng khiếu với môn khiêu vũ.

Chỉ có Lạc Ninh Hinh bất an nhìn Lạc Bội Sam, không biết cô ta lại muốn giở trò gì với cô? Lạc Bội Sam cũng không thèm nhìn đến cô, chỉ dõng dạc kêu người mở nhạc.

Bước xuống sân khấu, Lạc Bội Sam nhìn nam nhân bước lên khẽ gật đầu, nở nụ cười đầy gian ác.
Nam nhân tiến đến, hắn lịch sự đưa tay mời Lạc Ninh Hinh khiêu vũ, Lạc Ninh Hinh cũng chỉ đành thuận theo ý Lạc Bội Sam.


Âm nhạc cất lên, Lạc Ninh Hinh uyển chuyển lã lướt theo tiếng nhạc, cả người toát ra vẻ quý phái.

Mọi người cũng chăm chú nhìn từng bước đi, từng cái xoay người nghệ thuật của Lạc Ninh Hinh.
Đang lúc mọi người đang say mê với điệu nhảy, người nam nhân chân bỗng giẫm mạnh vào vạt áo dài của Lạc Ninh Hinh, tác động quá mạnh làm dây kéo váy của cô toác ra.

Lạc Ninh Hinh chưa kịp định thần, phần trên áo đã tuột xuống quá ngực, lộ ra một mảng thịt trắng nõn.

Lúc này cô mới nhận ra, vội ngồi xổm xuống dùng tay che lấy cơ thể nhỏ nhắn của mình.

Người nam nhân lên tiếng vờ xin lỗi.
" Lạc tiểu thư, tôi xin lỗi! Lúc nãy không để ý, giẫm nhầm vạt váy của cô rồi!"
Lạc Ninh Hinh mặt đỏ bừng, cô biết mình không xong rồi.

Chuyện mất mặt thế này, Lạc Chí Bằng nhất định sẽ không tha cho cô đâu.

Ngau cả ngẩng đầu lên cô cũng không dám, chỉ co ro ngồi dưới sàn, để bọn họ thay nhau chế nhạo mình.
Bên dưới mọi người đều nhìn cô, họ lại bàn tán xôn xao.

Lạc Bội Sam nhìn cô chật vật, lại đưa mắt qua nhìn Dương Trí Viễn, cô ta khẽ cười thích thú.

Lúc này, Lạc Chí Bằng và Trần Thi Thi mặt mày đã xám xịt, ông ta lập tức kêu Trương quản gia đưa áo khoác cho Lạc Ninh Hinh, rồi đưa cô trở về phòng.
Nhìn Lạc Ninh Hinh nhục nhã ê chề, Lạc Bội Sam lại tiến lên sân khấu, cô ta bình thản nói.
" Xin lỗi mọi người! Lúc nãy chỉ là sự cố, mọi người cứ tiếp tục dự tiệc nhé! Không có chuyện gì đâu ạ!"
Dù vậy, mọi người vẫn tiếp tục bàn tán không thôi.

Lạc Bội Sam trong lòng đầy vui vẻ."Lạc Ninh Hinh ngày mai cô sẽ được nổi tiếng!"
Bữa tiệc cũng dần kết thúc, mọi người lần lượt ra về.

Tiễn xong khách khứa, Lạc Chí Bằng mặt mày hung ba ba lên lầu, tiến đến phòng của Lạc Ninh Hinh.


Ông ta thô bạo đạp cửa văng ra, rồi mới bước vào.

Việc đầu tiên khi thấy Lạc Ninh Hinh là quăng cho cô một bạt tay, khiến cô choáng váng.
" Tiện nhân, chỉ biết làm mất mặt Lạc Gia! Cho mày ăn học đàng hoàng, trước mặt mọi người lại như một con điếm!"
Lạc Chí Bằng gáo rống như một con thú dữ, Lạc Ninh Hinh ôm lấy mặt thanh minh.
" Ba tất cả chỉ là sự cố, con không biết mọi chuyện sẽ như vậy! Con không cố ý!" Giọng cô như van xin ông ấy.
Lạc Chí Bằng cơn giận đã che mất lí trí, ông ta đưa chân đạp vào người Lạc Ninh Hinh.

Bị đánh bất ngờ, cô loạng choạng ngã xuống, đầu vô tình đập vào thành giường ngất xỉu.

Nhìn thấy đầu Lạc Ninh Hinh chảy máu, Trương quản gia lúc này hốt hoảng chạy vào, ôm lấy Lạc Ninh Hinh đứng lên nói.
"Lão gia, tiểu thư chảy nhiều máu quá, có chuyện gì cũng để nói sau.Tôi đưa tiểu thư vào bệnh viện trước!"
Lạc Chí Bằng thấy máu chảy nhiều, tâm hơi run rẩy nhìn Trương quản gia gật đầu.

Trương quản gia vội đưa cô đến bệnh viện, vết thương khá sâu bác sĩ phải khâu đến tám mũi.

Nghe bác sĩ nói Lạc Ninh Hinh không sao, chịu khó chăm sóc vết thương cũng sẽ không để lại sẹo,Trương quản gia lúc này mới yên tâm.
Ở Lạc Gia, người quan tâm Lạc Ninh Hinh nhất, chắc cũng chỉ có mỗi Trương quản gia.

Đứng nhìn thân thể nhỏ bé yếu ớt thở nhè nhẹ, Trương quản gia không khỏi xót xa.


Từ nhỏ đã nhìn Lạc Ninh Hinh lớn lên, Trương quản gia rất hài lòng với đứa trẻ hiểu chuyện này.

Chưa bao giờ làm nũng, cũng không khóc nháo như Lạc Bội Sam.

Lạc Ninh Hinh rất ngoan ngoãn, nhưng vẫn không được yêu thương.
Ngược lại, Lạc Ninh Hinh luôn bị đánh mắng, dù lỗi không phải do cô.

Lạc Bội Sam thì chẳng được gì, từ nhỏ đã xấc xược, lại được cưng chiều, nên lúc nào cũng ăn hiếp Lạc Ninh Hinh.
Một đứa trẻ đáng yêu như thế, sao lại bị bỏ rơi mà không quan tâm? Đó luôn là câu hỏi trong lòng của Trương quản gia.
Buổi sáng Lạc Ninh Hinh tỉnh dậy, cô đưa tay sờ băng gạc trên đầu, mặt mày nhăn lại vì đau.

Cô đưa mắt nhìn xung quanh, phòng bệnh trống rỗng, không có lấy một người.

Trương quản gia sáng sớm đã rời đi.

Lạc Ninh Hinh không khỏi xót xa, Lạc Gia không một ai đến xem cô sống chết thế nào.


Bình luận

Truyện đang đọc