CẠM BẪY NGỌT NGÀO CỦA TỔNG TÀI



Người xem náo nhiệt bình luận sôi nổi, mọi người đều vì vị tiểu mỹ nữ mới tới này toát mồ hôi, không biết rằng lát nữa tên biến thái Mão Dục sẽ xỉ nhục cô như thế nào.
“Nếu như tôi xem hiểu, quản lý Mão có phải sẽ đưa cho tôi bản thiết kế.” Lê Hân Đồng không nhanh không chậm mở miệng.
“Cô xem hiểu?” Trong ánh mắt của Mão Dục đầy là không tin tưởng.
“Mời quản lý Mão trả lời vấn đề của tôi trước.” Thái độ của Lê Hân Đồng không thấp hèn không cao ngạo.
Lúc này Mão Dục mới nhìn kỹ đánh
giá người con gái đẹp quá mức trước mắt này.

Trẻ như vậy, chưa đầy hai mươi đi.

Cho dù học chuyên ngành thiết kế, nếu không có mấy năm cũng không thể xem hiểu hình vẽ thiết kế phức tạp như thế.

Càng đừng nói một trợ lý nhỏ mới ra ngoài đời.
He he nói mạnh miệng không sợ gió to mất đầu lưỡi.
Lòng ôm ý xấu Mão Dục cười một cái:
“Nếu như cô xem hiểu tôi đương nhiên để cô mang đồ đi.


Nhưng nếu như cô xem không hiểu thì sao? Dám tiếp nhận trừng phạt của tôi không?”
Lê Hân Đồng ngẩn người: “Trừng phạt?”
“Thời gian của tôi có bao chân quý cô biết không?” Mão Dục dùng giọng điệu chất vấn.

“Cô xem không hiểu còn đến chỗ tôi đòi hình vẽ thiết kế, rõ ràng là lấy tôi tiêu khiển lẽ nào không nên tiếp nhận trừng phạt sao?”
Lê Hân Đồng sảng khoái gật đầu: “Được, nếu như tôi xem không hiểu, cam tâm tình nguyện chịu trừng phạt.

Tùy tiện anh phạt tôi cái gì.”
Nụ cười đắc ý của Mão Dục cương cứng ở khóe môi.

Tưởng rằng mình nói thế, tiểu nha đầu này nhất định biết khó mà lui, không ngờ rằng cô lại một ngụm đồng ý.
Mão Dục từ trong ngắn kéo lấy ra mấy trang hình vẽ thiết kế, “ở đây có năm trang bản cảo thiết kế, cô trước xem xem, tôi cho cô mười phút chuẩn bị, chỉ cần cô có thể nói ra hàm ý thiết
kế của một trong những tấm vẽ đỏ, coi như cô qua cửa.

Làm sao? Không coi là tôi làm khó cô đi.


Nếu như nói không ra, đương nhiên tiếp nhận trừng phạt, trừng phạt cái gì thì đợi tí nữa hãng nói.”
Nói đến trừng phạt, thực ra thì Mão Dục chỉ tùy tiện nói ra thôi, cụ thể phạt gì anh ta cũng thật chưa nghĩ tới.
Lê Hân Đòng cầm lấy bản cảo thiết kế, đây là bản vẽ tay, cũng là kiểu vẽ mà cô thích nhất.

Biểu hiện chính xác cấu trúc bên trong và đặc điểm kiểu dáng của quần áo.

Có thể thể hiện ra hoa văn đặc điểm hình dạng chất liệu khác nhau.
Hiện giờ rất nhiều thiết kế sư đều thích sử dụng phần mềm thiết kế trên máy tính, nhưng mà Lê Hân Đồng không thích.

Vẽ bằng máy tính so với bản giấy sẽ cứng nhắc hơn, không cách nào có thề thật sự dung nhập được ý niệm của thiết kế sư.
Nhìn đường nét quen thuộc trên bản cảo thiết kế, trong lòng dâng lên cảm giác cảm động.

Nhớ lúc trước, mỗi ngày cô ít nhất phải vẽ một tiếng, vừa đầu nhập là đạt đến quên mất cảnh giới của mình.
Tính một chút, đã hơn một năm không động qua bút vẽ, vừa nhìn bản vẽ giấy tay lại ngứa, hận không thể cầm bút vẽ vài nét.
“vẫn còn một phút cuối cùng, nắm chắc thời gian.” Mão Dục thúc dục nói.
Lê Hân Đồng lúc này mới hòn lại thần, bất giác cô đã xem lâu như vậy, “Không cần nữa.

Tôi bây giờ có thể nói.” Cô chỉ một bức thiết kế đồ trong đó:
“Bức vẽ này lý niệm thiết kế thể hiện sự tôn sùng màu xanh, trở về hoàn cảnh tự nhiên, đưa màu sắc tự nhiên vào bản thiết kế, kêu gọi chúng ta yêu thương tự nhiên, có ý thức bảo hộ tự nhiên.”
Thái dương của Mão Dục đột nhiên nhảy hai cái, nha đầu này lại có thể
nhẹ nhàng nói ra đáp án đúng, còn phân tích chuyên nghiệp như thế.


Bình luận

Truyện đang đọc