CẠM BẪY NGỌT NGÀO CỦA TỔNG TÀI



Cô ấy chưa nói với Mạc Song Song chuyện của mình với Bạc Diễn Thần.

Chuyện này trong điện thoại một hai câu không thể nói rõ được.
Vốn dĩ cô ấy dự định tối nay lúc ăn tối rồi nói nhỏ với Mạc Song Song.

Nhưng không ngờ được sức tưởng tượng của nha đầu này quá phong phú, lại có thể hiểu lầm thành ra như thế này.”
Lê Hân Đồng vụng về mở miệng: “Song Song, cậu hiểu lầm rồi.

Mình kết hôn là đúng rồi nhưng”
Mạc Song Song từ miệng của Lê Hân Đồng đã xác nhận được sự thật cô ấy kết hôn, trong lòng càng buồn hơn, một tay ôm lấy cô ấy, loạng choạng với cảm xúc kích động: “Hân Đồng, cậu sao lại ngốc như thế biết rõ Bạc Cảnh Hiên là một tên cặn bã còn gả cho hắn ta.

Có phải anh ta lại dùng những thủ đoạn đê hèn khác để dồn ép cậu đúng không?”

Mạc Song Song ôm bằng đôi tay của một bác sĩ ngoại khoa, mạnh mẽ khiến người khác kinh ngạc, Lê Hân Đồng bị cô ấy ôm đến nỗi thở không nổi.
Coco nhìn há hốc mồn, “Chị dâu, tôi thấy người bạn này của chị tinh thần không được tốt lắm, chỗ này của cô ta có phải không bình thường không?” Coco dùng ngón tay nhấn nhấn vào đầu của mình, ám thị não của Mạc Song Song tinh thần có vấn đề.
Khóe miệng của Mạc Song Song càng co giật mạnh hơn, không biết nên trả lời anh
ta thế nào mới được.
Coco thấy cô ấy không nói chuyện, càng thêm xác nhận suy đoán của mình là đúng, thở dài nói: “Nếu như thật sự như vậy, thế thì chuyện chai rượu bỏ đi.

Coco tôi vẫn không đến nỗi đi so đo với một kẻ đần độn.

Được, coi như tôi xui xẻo.

Xem như làm từ thiện một lần đi.”
Mạc Song Song lại không cảm kích, trừng mắt nhìn anh ta nói: “Anh mới là kẻ đần độn, cả nhà anh đều là kẻ đần độn.”
“…” gương mặt của Coco trắng bệch vì tức giận, “Đùng cho rằng cô là kẻ ngốc thì tôi không dám đánh cô nha.”
“Đừng cãi nhau nữa” Lê Hân Đồng sợ rằng lại tiếp lục im lặng thì sẽ xảy ra một trận chiến lớn, vội vàng bước lên một bước ngăn giữa hai người họ: “Mọi người đều hiểu lầm rồi, nghe tôi nói đã được không?”
Hai người quả nhiên bình tĩnh lại.
“Song Song, mình là kết hôn rồi, nhưng không phải là Bạc Cảnh Hiên, vốn dĩ tối nay mình định giới thiệu cậu với chồng của
mình để hai người biết nhau.

Vị này là Coco bạn thân của chồng mình.

Mọi người nếu đã đều là người trong nhà, cho mình chút thể diện đi, cũng đừng có cãi nhau nữa được không?”
Lê Hân Đồng nói xong, một lúc lâu sau Mạc Song Song mới hoàn hồn, “Không phải Bạc Cảnh Hiên, Hân Đồng nói như vậy cậu cậu đã kết hôn vội.”
Lê Hân Đồng ngượng ngùng giật giật khóe miệng: “ Cái này cái này có chút phức tạp, sau này rồi mình từ từ nói với cậu.”

Lê Hân Đồng nói hai câu qua loa với Mạc Song Song, quay đầu nói với Coco: “Coco vị này là chị em tốt của tôi Mạc Song Song, cô ấy là một bác sĩ, cũng là tiểu sư muội của bác sĩ Cù.” ”
Coco nheo mắt nhìn Mạc Song Song một lúc lâu, mới nở một nụ cười không rõ chân ý, “À, thì ra là sư muội của Hoa Khánh, thật sự nhìn không ra, cô còn là một bác sĩ haha.

Nếu đều đã biết nhau, vậy thì chuyện vừa rồi coi như bỏ đi.

May sao người cô đụng trúng là tôi, nếu như là người khác, cô phải bồi thường khuynh gia bại sản rồi.”
Mạc Song Song không cảm kích, trở mặt trợn trừng mắt với anh ta.

Trong miệng lẩm bẩm không biết oán thầm cái gì.
Nụ cười trên mặt của Coco đột nhiên tan biến, sự tức giận bắt đầu hiện lên trong mắt anh ấy.
Lê Hân Đồng thấy muốn mắc phải bệnh
ung thư xấu hổ rồi, vội vàng hòa giải nói: “Được rồi được rồi, hiểu lầm một trận mọi người đều nói ra rồi, không sao không sao.

Chúng ta đừng đứng ở đây nữa, mau chóng đi ăn cơm thôi.”
“Hân Đồng, bị cậu nói như vậy, mình dường như rất đói bụng rồi.” Mạc Song Song vô tâm vô phế* nở nụ cười, một tay ôm lên vai của Lê Hân Đồng, “Mau vào trong để mình xem xem chồng của cậu trông như thế nào.”
Vô tâm vô phế [>Ỗ’Ù’)ỖW] ~ Một tâm một phế: Tạm hiểu là “Không tim, không phổi”, thường chỉ người vô tâm, nhẫn tâm, hay suy nghĩ đơn giản, thiếu suy nghĩ, thậm chí là… ngu đần.

Trán của Lê Hân Đồng rơi xuống ba vạch*, đây có phải lời con gái nên nói không.
* Có nghĩa là bạn cảm thấy rất khó nói trước những lời nói của người khác.
Vốn dĩ hai câu tách ra nói thì không có vấn đề gì, nhưng cô ấy nói trước bản thân đói bụng, phía sau lại nói muốn xem tướng mạo của Bạc Diễn Thần, làm giống như
nhìn Bạc Diễn Thần thôi đã thấy no rồi*.
*
từ gốc là tú sắc khả xan
5SẾỘIÍÌ
: nghĩa đen: đẹp đến mức nhìn thôi đã thấy no rồi; nghĩa bóng: chỉ những người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần.
Coco xùy một tiếng: “Bên trong toàn là mỹ nam, kiềm chế một chút, một lúc nữa đừng chảy nước miếng là được.”
Mạc Song Song quay đầu trừng anh ta một cái, “Bên trong đều là mỹ nam, ngoài anh ra ha một lát nữa anh đừng có ngẩng đầu lên, để tránh tôi ăn cơm không nổi.”
Coco: “…”.


Bình luận

Truyện đang đọc