CẠM BẪY NGỌT NGÀO CỦA TỔNG TÀI



Lê Hân Đồng làm sao không nghe ra ý của anh ta trong lời nói, đây thật là tử trung “Tôi đi Lục Thành hoa viên, trự lí Nhuế thuận đường không.”
Khóe miệng của Nhuế Văn Đào kéo lên, hạ giọng nói: “Cô đây là nhớ nhà sao?”
Lê Hân Đồng kiêu ngạo nhìn anh ta: “Anh nói đúng rồi, tôi sốt ruột nhớ nhà, được chưa?”
Nhuế Văn Đào cười xấu hổ: “Cô đừng hiểu nhầm, tôi không phải là truy hỏi hành tụng của cô.

Mà là lát nữa Bạc thiếu quay về nhìn không thấy cô đâu nhất định sẽ đến hỏi tôi, đến lúc đó tôi rất khó để giải thích.”
A lấy Bạc Diễn Thần ra để gây sức ép cho
cô, thật quá được rôi.
Lê Hân Đồng không vui nói: “Tôi trở về để lầy bộ lễ phục tối quá.”
“Tại sao lấy lễ phục.” Nhuế Văn Đào cả mặt sững sờ.
“Dầu gì anh cũng là trợ lí đặc biệt có thâm niên, đến cả cũng quy định và quy tắc của công ty cũng quên.” Lê Hân Đồng nhìn anh ta xem thường, “Mượn dùng vật phẩm của công ty phải trả về trong ngày sau khi dùng xong, nếu vượt qua thời gia n tan ca, muộn nhất là hoãn lại đến sáng sớm hôm sau.
Tôi để quên lễ phục ở nhà rồi, đương nhiên phải về lấy.” “
Nhuế Văn Đào cau mày, “Bộ lễ phục này là Bạc thiếu đặc biệt đặt may vì cô, là tặng cho cô, vốn dĩ không cần trả lại.”
“Cái gì tặng cho tôi.” Lê Hân Đồng trợn mắt, “Nhưng giám đốc Lâm của phòng hành chính rõ ràng nói với tôi phải trả lại.”

Giám đốc Lâm Lâm Tuyết Nhi
Nhuế Văn Đào cuối cùng cũng hiểu là
chuyện gì.

Xem ra người phụ nữ đố kị cuối cùng cũng xuất hiện rồi, trước đây là bởi vì bên cạnh Bạc Diễn Thần luôn luôn không có người phụ nữ xinh đẹp trẻ trung, vì thế cũng không hiện lên, bây giờ Lê Hân Đồng vừa xuất hiện, lập tức gây sự nảy ra.
Xem ra cần phải cho Lâm Tuyết Nhi người đang cầm lông gà làm lệnh tiễn* một bài học giáo dục tư tưởng.
‘Nguyên văn là “nã trữ kê mao đương lệnh tiễn”
-Lệnh tiễn hay còn gọi là cờ lệnh ngày trước trong quân đội dùng một cây cờ nhỏ để phát hiệu lệnh, trên đầu cây cờ gắn một mũi tê, gọi là lệnh tiễn.
-Kê mao: nghĩa là đồ vô dụng, mà lệnh tiễn lại có thể dựa vào nỏ để ra lệnh quan trọn, về sau mọi người dùng câu tục ngữ này để miêu tả một người dựa hơi cấp trên để ra lệnh, dùng khẩu khí kiêu ngạo để sai khiến, điều khiển, nói cách khác chính là “giở trò
quyền mưu, lấy giả làm thật, công khai ra lệnh”.

Ngoài ra, còn có nghĩa làchuyện bé xé ra to, mượn chuyện người khác để nói ra chuyện mình.
“ồ, thì ra là như vậy, trước đây thì sao, bình thường trường hợp thay mặt công ty tham dự buổi tiệc quan trọng, đồng phục bắt buộc phải mang nhãn hiệu của công ty, cũng là đại diện cho hình ảnh của công ty.

Mặc xong cần trả lại.

Hôm đó tôi bận quá quên mất lời căn dặn của Lâm Ngọc Nhi, có thể cô ta cho rằng bộ y phục đó đươn gnhieen là mượn.” Nhuế Văn Đào không tính đem chân tướng sự việc với Lê Hân Đồng, để tránh cô ấy nghĩ ngợi lung tung, cảm thấy đồng nghiệp có ý loại trừ cô ta, “Thế này đi, tôi đích thân đi nói với cô ta.”
Ai mà biết Lê Hân Đồng lại xua tay: “Như thế không được, lễ phục là của công ty, người khác đều mượn, đến tôi đây lại biến thành tặng, làm đặc biệt hóa quá không tốt, sẽ khiến mọi người nói chủ tịch lấy việc công làm việc tư, tôi vẫn là quay về lấy, bớt truyền ra những lời đoán bừa không có căn cứ.”
Nhuế Văn Đào cảm thấy cô ấy nói có lí, “Vậy để tôi nói với cô ta, quần áo mang đi giặt sạch.

Sáng sớm ngày mai rồi trả lại.”
Lê Hân Đồng nhìn anh ta một cái: “Tôi sớm đã nói như thế rồi, vô ích thôi.

Cô ta chỉ
cho tôi thời gia nửa tiếng, bằng không thì giải quyết theo quy định của công ty.”

Nhuế Văn Đào: Lâm Tuyết Nhi này làm
quá rồi.
Ting một tiếng, thang máy đến rồi, Lê Hân Đồng vừa muốn bước vào liền bị Nhuế Văn Đào kéo lại.
“Anh làm gì vậy.” Lê Hân Đồng hoài nghi nhìn anh ta, “Làm ơn, tôi chỉ có thời gian nửa tiếng thôi.

Còn không đi nữa thì thật sự không kịp nữa.”
“Nửa tiếng một lượt đi cũng không đủ đâu.” Nhuế Văn Đào nói, “vẫn là đừng đi nữa.

Bạc thiếu sẽ quay về ngay, cô không thấy hợp lí sao?”
“Lập tức” Lê Hân Đồng sốt ruột, “Không được rồi, báo cáo của tôi vẫn chưa viết xong nữa.”
Nhuế Văn Đao gật đầu: “Đúng rồi, báo cáo quan trọng hơn lễ phục nhiều, chiều hôm nay trong hội nghị Bạc thiếu cần dùng đến.”
“Cái gì” Lê Hân Đồng bị anh ta nói càng sốt ruột, “Chiều hôm nay đã phải dùng *aiya* sao anh không nói sớm với tôi.”
Nhuế Văn Đào: “Tôi thấy cô nên quay lại tranh thủ viết báo cáo đi.

Chuyện lễ phục, tôi giúp cô hoàn thành.”
Lê Hân Đồng lúc này không quản được nhiều như thế nữa, “Được rồi, cảm ơn anh.

Tôi trở về trước tranh thủ viết báo cáo.”

Nhìn theo bóng lưng Lê Hân Đồng vội vã mà đi, nụ cười trên mặt Nhuế Văn Đào tắt ngấm, anh ta vốn dĩ muốn ra ngoài, bây giờ dứt khoát không đi nữa, nhấc chân đi đến phòng làm việc của chính mình.
Trở về phòng làm việc, Nhuế Văn Đào lập tức cầm điện thoại trên bàn một cuộc điện thoại gọi tới phòng hành chính, gọi Lâm Tuyết Nhi qua đây.
Chức vụ của Nhuế Văn Đào cao hơn Lê Tuyết Nhi, vì thế, cô ta rất kính nể Nhuế Văn Đào.
Nhuế Văn Đào bình thường rất bận, đối nhân xử thế rất ngầu, về cơ bản ra lệnh
xuống phòng hành chính đều là một cuộc điện thoại, đây là lần đầu tiên nghiêm trọng gọi cô ta xuống phòng làm việc.
Trên đường đi, Lâm Tuyết Nhi nghĩ ngợi lung tung cả đoạn đường.

Phỏng đoán xem có phải Nhuế Văn Đào có việc gì quan trọng phải tuyên bố thay Bạc Diễn Thần hay không?”
Vừa đến phòng làm việc, cô ấy suýt chút nữa bị khói thuốc đầy phòng hun chết.
Ho cả nửa ngày, cuối cùng mới thở hồn hển.

Đang ngăn làn khói thuốc, cô ta nhìn không rõ mặt của Nhuế Văn Đào.
“Trợ lí Nhuế, tìm tôi có chuyện gì không?” Lâm Tuyết Nhi hỏi dè dặt..


Bình luận

Truyện đang đọc