CẠM BẪY NGỌT NGÀO CỦA TỔNG TÀI



Mạc Song Song nheo mắt cười: “Coco là tên tiếng anh của anh sao, tôi nhớ rằng ca sĩ Đài Loan Coco Lee hình như cũng gọi là Coco.

Tôi rất tò mò, anh tại sao lại muốn lấy một cái tên tiếng Anh nữ tính hóa như vậy, hay là nói bản thân anh khá nữ tính hóa.”
Gương mặt Coco chuyển từ đỏ sang trắng bệch, rồi còn chuyển từ trắng bệch sang tái mét.

Anh ta ghét nhất người ta lấy chuyện này ra.
Thật ra Coco không phải là tên tiếng anh của anh ta.
10 năm trước, khi studio của anh ta vừa được thành lập, vẫn còn là một sinh viên nghèo, vốn huy động không đủ.


Anh ta được tài trợ bởi một thương hiệu mĩ phẩm nước ngoài tên là Coco.

Vì thế studio hợp lẽ được đặt tên là studio Coco.
Sau này không biết bắt đầu từ khi nào, mọi người đều gọi anh ta là Coco, anh ta cảm thấy vừa thuận miệng lại dễ nhớ, liền không ngăn cấm.

Vì thế rất nhiều người hiểu lầm rằng tên tiếng Anh của anh là Coco.
Studio của anh tiếp đón khách 90% đều là nữ, cái tên Coco này quả thật là có chút nữ tính hóa, cùng với mức độ phổ biến ngày càng tảng, bên ngoài bắt đầu có rất nhiều suy đoán về giới tính của anh ta.
Mỗi lần như thế anh ta đều lười trả lời, ngược lại lại cho người ta một loại ảo tưởng ngầm.
Bình thường cũng sẽ bỏ qua, hôm nay ngồi ở đây đều là bạn bè, trên mặt của Coco lập tức không nhịn được, anh ta nhảy dựng lên khỏi chỗ của mình: “Tên Coco thì sao nào, thiếu gia tôi đây rất vui, cấm cô nói tôi nữ

tính hóa, hừ cô cũng không nhìn xem mình có đức hạnh gì, đầu thì bù xù như ổ gà trán sân bay, nói cô là con gái cũng trái với lương tâm.

Tưởng tượng cô mà có phúc vinh sự đến studio của tôi, tôi sẽ trực tiếp từ chối.”
Bị anh ta nhục mà như vậy, Mạc Song Song cũng nổi giận rồi, nhảy dựng lên khỏi chỗ ngồi, “Cái studio rách của anh, ai thèm thích thì đi mời tôi cũng không thèm đi.”
Coco cười haha: “Còn thếp vàng lên mặt mình.

Cười chết tôi mất, ai sẽ mời cô chứ.”
Bạc Diễn Thần không xem nổi nữa: “A Diên, cậu làm sao vậy, sao lại đi cãi nhau với một cô gái chứ, nể mặt tôi đi, đừng cãi nhau nữa.”
“Song Song cậu cũng bớt nói hai câu đi” Lê Hân Đồng Nói, “Mọi người vui vẻ ăn cơm không được sao”
Vợ chồng họ vừa ra tay, cả hai miễn cưỡng ngồi vào lại chỗ của mình.
Sau khi mọi người cùng cụng ly, bữa tối chính thức bắt đầu..


Bình luận

Truyện đang đọc