CẠM BẪY NGỌT NGÀO CỦA TỔNG TÀI



Những lời như thế này thật ấm lòng, đáy mắt của Lê Hân Đồng nhìn về phía anh ta thâm sâu như hồ nước sâu thẳm.

Ánh mắt như thế này thật quen thuộc, dường như rất lâu trước đây đã nhìn qua, nhưng làm sao lại không nhớ ra được.
“Cứ nhìn anh như vậy làm gì?” Bạc Diễn Thần đưa tay ra nhéo chiếc mũi nhỏ của cô ấỵ, cười nói, “Có phải cảm thấy chồng em rất đẹp trai hay không, có chút không khống chế được.”
Khuôn mặt của người đàn ông và khuôn mặt nhỏ của cô kề sát gần nhau, giọng nói đầy sức quyến rũ vang lên bên tai cô, lúc nói chuyện, hơi thở ấm áp phả vào trên má cô, Lê Hân Đồng không kìm được đỏ mặt lên, “Nào có đâu anh bớt tự luyến lại đi.”
Cô ý thức được liền muốn đưa tay đẩy anh ấy ra, nhưng người đàn ông đồng thời lại xiết chặt eo cô, cùng nhau nắm chặt tay cô ấy trong lòng bàn tay.
“Đừng nhúc nhích, một lát nữa cọ ra lửa* em tự mình chịu trách nhiệm.” Bạc Diễn Thần nắm lấy bàn tay nhỏ của cô trượt xuống nơi nào đó phíandưới dây thắt lưng của anh ta.
‘Nguyên văn là Sát thương tẩu hỏa ÍẢÍ]: lúc đang lau súng xảy ra sự cố cướp cò, bởi vì khi lau súng không có tháo đạn hoàn toàn hoặc cài chốt an toàn, thời điểm đang lau súng không cẩn thận cướp cò, xảy ra sự việc ngoài ý muốn.
“Anh làm gì vậy?” Lê Hân Đồng bị sự cương cứng nóng bỏng dọa cho hết hồn.
Người đàn ông này uống thuốc rồi sao? Sao mà động dục mọi lúc mọi nơi vậy.


Cô vẫn chưa làm gì với anh ấy, chỗ ấy đã dựng lên.

Nếu như cô trêu trọc anh ấy một chút, chẳng phải anh ấy sẽ nổ tung sao.
Đương nhiên Lê Hân Đồng không có cái gan lớn dám chủ động khiêu khích anh ấy.
“Anh không muốn làm gì cả.

Anh muốn làm em.” Bạc Diễn Thần cắn môi cô, trơ trẽn trả lời.
Không biết tại sao, từ ngày hôm qua sau khi chiêm nghiệm tại phòng làm việc, mỗi lần cô bước vào, anh liền nghĩ đến cảnh tượng đỏ ngầu.
“Bạc Diễn Thần” Lê Hân Đồng thật sự muốn đạp chết anh ta, người đàn ông này tinh trùng lên não rồi sao? “Nếu như việc đứng đắn anh nói vừa rồi là lời này vậy thì em lập tức đi sẽ đi đây.
Nhìn thấy dáng vẻ nhe nanh vuốt của người phụ nữ nhỏ, Bạc Diễn Thần chỉ cảm thấy rất mắc cười, lại không dám giỡn cô ấy nữa, “Được rồi, anh đùa thôi đừng tức giận, anh thật sự có chuyện nghiêm chỉnh.

Có món quà này tặng em.”
Lê Hân Đồng chớp chớp lông mi: “Quà gì?”
Bạc Diễn Thần một tay ôm cô ấy, tay còn lại từ trong ngăn bàn kiếm ra một hộp quà lớn, đặt lên trên bàn: “Mở ra xem xem.”
Hộp quà được gói khá đẹp mắt, mở ra lại dễ dàng.

Rất nhanh cái bao bì bên ngoài bị gỡ bỏ, hộp được mở ra, đập vào mắt toàn là dụng cụ vẽ tranh.
“Đây đây thật là tặng em sao?” Lê Hân Đồng ngước mắt mong đợi lại nhìn Bạc Diễn Thần không thể tin được.
Bạc Diễn Thần: “ở đây ngoài em vẫn còn người khác sao?”
Lê Hân Đồng cúi đầu nhìn chiếc hộp, lại ngẩng đầu nhìn Bạc Diễn Thần, sau đó lại cúi đầu nhìn chiếc hộp.
Nhãn hiệu dụng cụ vẽ này là khao khát trước đây của Lê Hân Đồng, nhưng mà trong nước không bán, đặt trên mạng lại mắc chết người.

Lúc đại học, cô ấy rất muốn mua nhưng bố không cho tiền.

Đợi sau khi đi làm, tích góp được ít tiền không hề dễ dàng thì bà ngoại lại bị bệnh, số tiền đó trả tiền viện phí thuốc thang của bà ngoại cũng không đủ, căn bản không thể đi mua đồ xa xỉ như thế.
“Sao anh lại biết em thích nhãn hiệu này.”
Lê Hân Đồng hỏi.
“Anh đoán.” Bạc Diễn Thần thản nhiên nói.
Lời nói vừa dứt, nước mắt của Lê Hân Đồng liền rơi xuống tí ta tí tách.
Đoán haha cái lí do này còn có thể tệ hơn không?
“Tại sao anh phải đối xử với em tốt như thế” Lê Hân Đồng lại hỏi.
Bạc Diễn Thần ôm lấy cô, không nhìn thấy biểu cảm của cô, thuận miệng trả lời: “Bởi vì em là vợ của anh không đối xử tốt với em thì đối xử tốt với ai.”
“*khỏc nức nở* anh lừa người, em không tin.” Lê Hân Đồng lắc đầu giống như trống lắc.

Giữa bọn họ là khế ước hôn nhân, vả lại mới biết nhau vài ngày, căn bản không có lí do đối với cô thế như thế.
“Sao lại khóc rồi” Bạc Diễn Thần nhìn thấy gương mặt cô gáinhỏ đầm đìa nước mắt, có chút luống cuống giúp cô ấy lau đi những giọt nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Ai mà biết là vừa an ủi, Lê Hân Đồng ngược lại càng khóc dữ dội hơn, “Bạc Diễn Thần, anh làm gì phải đối tốt với em như thế em không có gì cả, đối với anh mà nói cũng không có giá trị lợi dụng.”

Bạc Diễn Thần vừa tức vừa buồn cười, cô gái nhỏ này sao lại nói anh thế lực như thế chứ, giống như anh ta nhất định phảu vụ lợi mới đối xử với cô ấy tốt như thế.
“Ai nói em không có giá trị lợi dụng?” Bạc Diễn Thần nói, “Em là một nhà thiết kế thiên tài.

Có thể tạo ra lợi nhuận khổng lồ cho công y của anh.”
Lê Hân Đồng bĩu môi, trong lòng cảm thấy rất kì lạ.

Thì ra giá trị lợi dụng của cô chỉ có cái này anh ta quả thật là thương nhân, trong mắt chỉ có lợi nhuận.
“Đương nhiên em vẫn còn giá trị rất lớn.” Bạc Diễn Thần cúi xuống cười rồi hôn lên môi cô, “Đó chính là buổi tối làm ấm giường cho anh, cùng hay trải qua những giây phút vui vẻ.”
Lê Hân Đồng nổi giận nhéo anh ấy một cái, không nhịn được cười: “Đáng ghét, lại ức
hiếp em..


Bình luận

Truyện đang đọc