CẠM BẪY NGỌT NGÀO CỦA TỔNG TÀI



Sự việc xảy ra chiều này khiến thân thể của cô đến bây giờ vẫn đau xót.Không biết còn có thể thừa nhận sự đòi hỏi của anh tiếp không.
Bạc Diễn Thần cúi đầu cắn môi cô: “Chiều nay chỉ là món khai vị, bây giờ mới là món chính.”
Lê Hân Đồng: Cô phát hiện bản
thân không có lời gì để nói lại anh.
Bạc Diễn Thần thấy cô không nói gì, đặt cô nhẹ nhàng áp xuống giường,
giơ tay bắt đầu cởi quần áo ngủ của cô.
Lông mi của Lê Hân Đồng hơi run, bàn tay nhỏ theo tiềm thức đặt ở khuôn ngực rộng lớn của anh.

Rõ ràng đã không phải là lần đầu nhưng cô lại căng thẳng đến muốn mệnh.
Anh thấp đầu ở bên tai cô cắn nhẹ: “Thả lỏng, anh sẽ khiến em vui vẻ.”
Lê Hân Đồng ngây ngẩn, nhiệt độ của tai tăng lên bao nhiêu độ, cả người càng thêm căng thẳng, run đến lợi hại.
Bạc Diễn Thần không nói thêm nhiều lời, nhanh chóng loại bỏ trang phục,
thấp đầu hôn lấy môi cô.

Đôi môi nóng bỏng theo môi cô đi xuống.

Lê Hân Đồng hoảng loạn giơ tay đặt ở trước ngực để ngăn lại anh tấn công bước tiếp theo, lại bị anh dùng tay bắt lấy để tay cô lên đỉnh đầu.

Một trận hôn mãnh liệt rơi xuống.

Lê Hân Đồng thân thể ngày càng nóng, thần trí cũng mơ hồ lên, chỉ cảm giác bàn tay to lớn cùng môi lưỡi của anh không nơi nào là không ở, đến nơi nào đốt lên lửa nơi đó.
Lê Hân Đồng mở mắt ra đối với đôi con ngươi thâm thúy rõ ràng của anh, không biết có phải là cảm giác sai lầm không.

Cô cảm thấy trong ánh mắt đong đầy đó đều là thâm tình.
Bị chạm vào nơi mềm nhất trong tim, cô không tự chủ mà giơ ra cánh tay quàng lấy cổ anh, nhấc người đưa tặng đôi môi đỏ hòng của mình.
Bạc Diễn Thần cừng đờ, đổi khách thành chủ hôn cô đồng thời đẩy vào, làm những lời thì thầm của cô bị hòa vào trong môi lưỡi giao triền.
Người phụ nữ chặt đến khiến Bạc Diễn Thần suýt nữa sụp đổ, Lê Hân Đồng cũng không tốt đến đâu.

Anh quá to rồi, tuy không phải là lần đâu tiên nữa nhưng cô vẫn không có cách nào thừa nhận.
Nhìn bộ dạng Lê Hân Đồng cau chặt mày cắn răng nhịn xuống khiến Bạc
Diễn Thần đau lòng, “Đừng sợ, em thả lỏng chút.


Anh sẽ thật diu dàng.”
Bạc Diễn Thần dịu dàng nâng khuôn mặt nhỏ của cô lên, thấp đầu hôn sâu, một lần ròi lại một lần.

Khiến cho con tim nhỏ bé đang sợ hãi của cô bình tĩnh lại, thầm lặng hưởng thụ nụ hôn của anh.
Thân thể anh nhẹ nhàng di chuyển,
Lê Hân Đồng có chút không kiềm chế nổi vặn vẹo eo.

Cử động nhỏ như vậy làm sao trốn khỏi mắt của người đàn ông, “Muốn rồi?”
“Em không có.” Lê Hân Đồng cắn môi không thừa nhận.
Bạc Diễn Thần nhếch mày, không vạch trần cô, nhẹ cười một tiếng, dùng sức ở dưới eo một lần lại một lần đụng vào nơi sâu nhất của cô.
Tiếng thở dốc xen lẫn tiếng thì thầm khàn khàn trong cả căn phòng.
Khi đôi bích nhân đang triền miên, ở nhà cũ Bạc gia lại một một tràng cảnh khác.
“Súc sinh, mày quỳ xuống cho tao.” Bạc Tu Duệ lấy cây quải trượng trong tay gõ mạnh xuống mặt đất.
Bạc Cảnh Hiên không cam tâm tình nguyện chầm chậm quỳ đầu đầu gối xuống đất, trên người đẫn đến đau
đớn hít lấy một hơi lạnh khí.
Mẹ của Bạc Cảnh Hiên Ngô Mỹ Tư đứng ở bên cạnh, nước mắt tích tích rơi nhìn con trai không dám lên tiếng.
Bạc Tu Duệ nói với quản gia đứng một bên:
“Lão Lý lấy gia pháp ra đây tôi muốn dậy dỗ đàng hoàng tên tiểu tử thối này.”.


Bình luận

Truyện đang đọc