CẠM BẪY NGỌT NGÀO CỦA TỔNG TÀI



“Không, mình muốn ở bên cậu.” Mạc Song Song khăng khăng nói, “Mình ra ngoài đi dạo để cho tỉnh táo, lát nữa quay lại.” Cô ấy đối với việc chơi bài hoàn toàn ù ù cạc cạc, nhìn rồi lại nhìn, bất giác mơ thấy Chu Công.
Sau khi Mạc Song Song rời đi, không có ai ghi nợ, mọi người tự động vào thời gian nghỉ giải lao giữa hiệp.

Cù Hoa Khánh nói muốn đi ra ngoài hít thở không khí, cũng đi ra ngoài.
Lê Hân Đồng đem trái cây từ bàn bên cạnh đến, chu đáo chia ra cho những người còn lại, sau đó mới xiên một miếng đưa nó vào miệng mình.
Khi cô ấy xiên miếng trái cây lần thứ hai vừa lúc chuẩn bị đưa lên miệng, Bạc Diễn Thần trực tiếp bắt lấy cổ tay của cô ấy, cúi đầu xuống cạnh tay cô ấy, trực tiếp ăn miếng trái cây vào trong miệng, đầu lưỡi ấm nóng liếm dọc theo ngón tay cô.
“vẫn là của em ngon hơn.” Bạc Diễn Thần nói,
Lê Hân Đồng:
Trước mặt người khác làm động tác thân mật như thế thì thôi đi, còn phối hợp nói ra những lời nói mờ ám như vậy, mặt của Lê Hân Đồng trong nháy mắt đã đỏ lên.
Thoáng nhìn thấy ý cười tràm ngâm trên khóe miệng của Cảnh Hạo Nhiên.
“Chậc chậc chậc, thật là ngọt ngào quá” Cảnh Hạo Nhiên cười xong, đột nhiên lộ ra biểu cảm hàm ý thâm sâu, “Nhìn thấy hai người hạnh phúc như thế tôi đã yên tâm rồi.

Trước đây tôi vẫn lo lắng, vài năm trước hai người”
Khụ khụ khụ
Bạc Diễn Thần đột nhiên ho lên một cách kịch liệt, cắt ngang lời vẫn chưa nói xong của Cảnh Hạo Nhiên.
Lê Hân Đồng vuốt lưng cho Bạc Diễn Thần, ân cần hỏi thăn: “Anh làm sao vậy? Có phải ăn trái cây bị nghẹn rồi không.”
Bạc Diễn Thần lắc lắc đầu tỏ ý không có vấn đề gì.

“Đồng Đồng, đi mua giúp anh một ly cà phê.”
“Được.” Lê Hân Đồng đứng người dậy đi ra bên ngoài.
Lê Hân Đồng vừa đi, Bạc Diễn Thần lập tức lật mặt, “Cậu có uống nhiều rồi có phải không trước mặt Đồng Đồng nói bậy bạ gì vậy”
Tối nay Cảnh Hạo Nhiên uống có chút nhiều nhưng vẫn không đến mức say, vừa rồi anh ta không cẩn thận buột miệng mà nói ra, suýt nữa gặp phải chuyện lớn rồi.

Lúc này đã biết sai rồi chột dạ đầu cũng không dám ngẩng lên.
“Mình đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, đừng nhắc đến chuyện trước đây trước mặt Đồng Đồng.

Đồng Đồng mất trí nhớ rồi, chuyện 6 năm trước cô ấy hoàn toàn không nhớ gì cả, bao gồm vả mình.

Cậu biết mình tốn bao nhiêu công sức mới tìm được cô ấy, còn nghĩ bao nhiêu là cách mới có thể khiến cô ấy lần nữa quay về
bên cạnh mình không?’
Bạc Diễn Thần ngừng lại một chút, làm dịu lại cảm xúc kích động của chính mình,
“Bây giờ cô ấy bằng lòng kết hôn với mình, mình đã rất thỏa mãn rồi.

Mình có niềm tin khiến cô ấy một lần nữa đón nhận mình, yêu mình.


Cái này cần thời gian không vội được.

Mặc dù bây giờ trong cuộc đời cô ấy mình chỉ là một người mới quen.

Mình không sợ chờ đợi, lỡ như cô ấy biết sự thật năm đó sẽ không chịu nổi, sẽ suy sụp.
Mình không thể chịu đựng được nỗi đau mất cô ấy thêm một lần nữa.”
Quá khứ như một cơn ác mộng, Bạc Diễn Thần nhắm mắt lại, sự thống khổ không có cách gì có thể nói nổi.
“A Thần, mình xin lỗi.” Cảnh Hạo Nhiên tự trách đánh vào đàu mình, “Đây đều tại mình trí nhớ kém.

Sau này mình sẽ cẩn thận, sẽ không trước mặt chị dâu nói nhảm nữa.

Hai người từng yêu nhau như thế, mình đều nhìn thấy.

Mình thật lòng hy vọng hai người các cậu có thể có một kết quả hạnh phúc.”
Bạc Diễn Thần hít thở sâu, vuốt vuốt bả vai
của Cảnh Hạo Nhiên , “Cảm ơn cậu.

Bọn mình sẽ luôn hạnh phúc hơn.

Thu cái cái biểu cảm đó lại, đừng để Đồng Đồng nhìn ra sơ hở.”
“Được.” Cảnh Hạo Nhiên gật gật đầu đầy sự nặng nề..


Bình luận

Truyện đang đọc