CẠM BẪY NGỌT NGÀO CỦA TỔNG TÀI



Yết hầu Bạc Cảnh Hiên động đậy, nuốt một ngụm nước miếng, chầm chậm cúi đầu hướng môi cô hôn xuống.

Đúng lúc môi hai người chuẩn bị chạm nhau, Lê Hân Đồng đẩy mạnh anh ta ra, một cái tát qua.
“Cô.” Bạc Cảnh Hiên bị đánh ngốc luôn rồi, “Em làm gì đánh anh.”
“Không đánh anh, anh làm sao tỉnh được.” Trong mắt của Lê Hân Đồng là sự khinh thường, “Muốn tôi về lại bên an, thật sự là làm mơ ban ngày.”
Sắc mặt Bạc Cảnh Hiên ngày càng
khó xem, “Sao em không nguyện ý về cạnh bên anh, là vì Bạc Diễn Thần.

Em bị anh ta bao dưỡng rồi?”
Lê Hân Đồng giật mình, bị bao dưỡng?hừ, Tư tưởng của người đàn ông này thật bẩn thỉu “Việc của tôi và anh ấy không đến lượt anh hỏi.

Cho dù không có anh ấy, tôi cũng sẽ không về bên anh, đặc biệt là hôm nay nghe sự giải thích đặc sắc của anh xong, tôi càng tăng thêm quyết tâm.”
Bạc Cảnh Hiên kinh bỉ lạnh cười nói: “Bạc Diễn Thần có gì tốt? anh ta so với anh trẻ sao? So với anh có địa vị sao? Lão gia còn không thừa nhận anh ta, anh ta chỉ là một thằng con
riêng.

Đúng rồi, anh ta còn mang một đứa trẻ không rõ lai lịch.

Khưa khưa, Lê Hân Đồng không nghĩ rằng em lại ngu ngốc như thế.


Thiếu phu nhân của Bạc gia không làm, nhất quyết phải làm mẹ kế của người ta.

Cũng không có ai như em nữa rồi.”
Lê Hân Đồng không giận ngược lại cười: “Bạc Diễn Thần không trẻ như anh, nhưng tôi thích người đàn ông thành thục, có mùi vị.

Lão gia thừa nhận anh ấy hay không tôi căn bản không quan tâm, tôi thích là con người anh ấy, lại không phải thân phận anh ấy.

Huống hồ anh ấy bây giờ có sự nghiệp.

Căn bản không cần sự ủng hộ của Bạc gia, ngược lại anh một tên nhị thế tổ, nếu như không có
Bạc gia là hậu đài anh cái gì cũng không phải.”
“Cô” Bạc Cảnh Hiên tức đến ngũ quan vặn vẹo, “Cô mới quen anh ta mấy ngày, liền biện hộ cho anh ta.

Anh ta cho cô chỗ tốt gì? Tiền sao? Tôi ra gấp đôi.

Chỉ cần cô có thể ra giá, tôi đều có thể cho được.

Dù sao đều là bán, không bằng bán cho tôi.”
Lê Hân Đồng nâng bàn tay lên, lại muốn đánh anh ta, lần này Bạc Cảnh Hiên nhanh chóng tóm lấy cô, “Sao? lại muốn đánh tôi?”
Bạc Cảnh Hiên nói giữa chừng thì đột nhiên dừng lại, trong giây lát ánh mắt rơi vào vị trí trước ngực cô.


Bời vì
vùng vậy, dây váy của Lê Hân Đồng bị tuột ra, mảng da tuyết trên vai và ngực của cô bị bao phủ bởi những dấu hôn to nhỏ.
Cô kêu a đẩy Bạc Cảnh Hiên ra, kéo dây áo lên: “Tôi không có gì để nói với anh, xin hãy tự trọng.”
“Tự trọng?” Đôi mắt đỏ tươi của Bạc Cảnh Hiên trừng cô, “Cô đều bị người khác thượng rồi, còn nói tự trọng với tôi.

Lúc ở cạnh tôi, tôi muốn chạm cô cô đều đùn đẩy.

Bây giờ mới chia tay với tôi lại gấp không chờ được cùng người đàn ông khác trộn lẫn.

Cô cô thật sự không cần mặt mũi, khưa khưa Lê Hân Đồng.

Tôi còn tưởng cô là một người phụ nữ biết thủ lễ tiết
không ngờ rằng cũng là gái điếm ai cũng làm chồng được.”
“Im miệng.” Lê Hân Đồng gào nói, “Bạc Cảnh Hiên mời anh làm rõ một chút, tôi và anh đã chia tay nhau rồi.

Tôi với ai ở bên nhau không liên quan gì đến anh.”
Bạc Cảnh Hiên áp Lê Hân Đồng trên tường, dùng ánh mắt dâm tà trên dưới đánh giá cô.
Lê Hân Đồng cảm giác được nguy hiểm, dùng tay chặn lại, môi của Bạc Cảnh Hiên đã nhanh hơn cô một bước áp lên rồi.
“Cứu mạng.” Miệng của Lê Hân Đồng vừa phát ra tiếng thì bị người đàn ông hung ác lấp đầy, một tiếng xoẹt lễ phục bị xé rách.
Sức lực của đàn ông và phụ nữ có khác biệt, Lê Hân Đồng bị áp trên tường bị hôn đến thở không ra hơi.

Nhưng cô vẫn cứng đầu cắn chặt răng không cho lưỡi của Bạc Cảnh Hiên thâm nhập, còn ý đồ dùng đầu gối đạp anh ta.
Bạc Cảnh Hiên thẹn quá thành giận,
thật mạnh đánh cho cô hai cái tát..


Bình luận

Truyện đang đọc