Nhìn thấy người vừa lên tiếng bước vào, cả yến tiệc tức thời trở nên ngây ngốc.
Liền sau đó đều đồng loạt quỳ xuống kinh hô: "Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."
Người đến chính là Hoàng đế Hoằng Quốc - Lăng Bình.
Hắn hôm nay mặc thường phục đến chúc thọ Cơ Hàng nhưng mục đích chính lại là mang theo thánh chỉ ban hôn đã chuẩn bị từ trước.
Chẳng qua là ghé đến một lúc mà thôi, không ngờ lại được thưởng thức một tiết mục vô cùng đặc sắc.
Trước đó hắn nhận được thư của Nam Cung Giác kể chút sự tình của Lăng Kỳ, lão lại đặc biệt nhắc đến tiểu nha đầu ái nữ của Cơ Vĩnh Sơn, cũng là đệ tử chân truyền lão mới thu nhận.
Trong thư, Nam Cung Giác không ngớt lời khen ngợi nàng khiến hắn vô cùng hiếu kỳ, cho nên hôm nay hắn mới phá lệ tự mình đi đến để chứng thực.
Trước đó hắn chỉ định để cho Trần công công đến tuyên chỉ mà thôi.
Lăng Bình mỉm cười hài lòng: "Bình thân cả đi.
Trẫm hôm nay chỉ mặc thường phục vi hành đến chúc mừng đại thọ của Cơ ái khanh mà thôi.
Không cần quá câu nệ.
Nào, tiếp tục, cứ tiếp tục đi."
Toàn trường lại kinh hô: "Tạ ơn Hoàng thượng." Sau đó mới đồng loạt đứng dậy.
Cơ Hàng đích thân tiến lên mời Lăng Bình hướng về vị trí chủ tọa, đối gia đinh trong phủ cất giọng: "Nhanh tay lên một chút để Hoàng thượng an toạ."
Lăng Bình đối Cơ Hàng xua tay: "Cơ ái khanh không cần câu nệ.
Trẫm như thế nào đều được, cứ tự nhiên như thường đi."
"Vâng, tạ Hoàng thượng ân điển." Cơ Hàng vẫn một bộ dáng đối quân thần hành xử.
Lăng Bình nhìn lão một cái rồi cũng không nói gì thêm, ngồi vào vị trí mà lão sắp xếp.
Sau khi an toạ, Lăng Bình nhìn Cơ Hàng lên tiếng hỏi: "Nữ nhân vừa gảy đàn là ai? Có thể cho Trẫm nhìn một chút?"
Lăng Bình theo lời kể của Nam Cung Giác đã biết ít nhiều về nữ nhân mang tên Cơ Tuyết này.
Nàng luôn mang mạng che mặt cùng một thân cầm nghệ uyên thâm.
Hắn lên tiếng hỏi Lăng Bình chẳng qua chỉ là khách sáo mà thôi, nếu không Cơ Vĩnh Sơn lại cho rằng hắn đích thân đến nơi này là vì ái nữ của hắn, mặc dù mục đích của hắn thật đúng là như vậy.
Cơ Hàng khẽ nhíu mày, cố gắng tìm hiểu ý nghĩa câu hỏi của Lăng Bình, trong lòng bất giác có dự cảm không lành.
Kia là điệt nữ bảo bối của lão, Lăng Bình sẽ không có ý nghĩ không an phận với nàng chứ? Hắn so với nàng chênh lệch tuổi cũng quá lớn rồi.
Cơ Hàng còn đang mải suy tư, Cơ Vĩnh Sơn đã tiến lên một bước thay phụ thân mình trả lời: "Bẩm Hoàng thượng, là ái nữ của thần."
"Ồ." Lăng Bình cười đầy ý vị.
Quả nhiên như những gì Nam Cung Giác nói, thật sự vô cùng đặc biệt.
Nhưng còn đặc biệt tới đâu, còn phải tìm hiểu một chút.
Không cần nàng phải quá nổi bật, ít nhất phải phù hợp với cương vị sắp tới nàng phải đảm nhận, nếu quá yếu đuối, Lăng Kỳ lại phải mất công thay nàng ta thu dọn tàn cuộc.
Cơ Tuyết cùng Cơ Vũ lúc này cũng tiến đến trước mặt Lăng Bình, làm tròn chức trách của phận thần tử.
Lăng Bình nhìn Cơ Tuyết bằng ánh mắt tìm tòi đánh giá, nàng cũng không tỏ ra e sợ mà trốn tránh ánh mắt kia.
Nhờ vào ánh mắt trực diện này, Cơ Tuyết cũng tương đối hiểu được người đang ngồi trước mắt nàng không hề có ý xấu, chỉ là hiếu kỳ và đánh giá.
Cho nên nàng cũng thản nhiên đón nhận, đồng thời trao cho đối phương một ánh mắt tương tự.
Nếu như lúc này vẽ lại hình ảnh không mấy thân thiện giữa hai người này, thêm một tia sét giữa hai cặp mắt thật là vô cùng phù hợp rồi.
Lăng Bình sau khi nhìn đủ liền mỉm cười hài lòng.
Không tệ, quả nhiên có cốt cách.
Nam Cung Giác không nhìn nhầm người.
"Trẫm nghe nói Nam Cung Giác là sư phụ cầm nghệ của khanh?"
Cơ Tuyết khẽ nhíu mày.
Nàng chỉ mới bái sư cùng Nam Cung Giác không lâu, vậy mà vị Hoàng đế này đã có thể nhận được tin tức nhanh như vậy, đến phụ mẫu cùng đại ca nàng còn chưa nhắc qua đâu.
Quả nhiên là tận lực tận trách, tai mắt khắp thiên hạ mà.
Nhưng mà Cơ Tuyết đã lầm to rồi, chính vị sư phụ mà nàng coi trọng kia lại là người đem nàng đi bán, còn bán một cách triệt để.
Một ngày nào đó nàng biết được sự thật này, có khi nào nàng tức hộc máu luôn hay không?
"Bẩm Hoàng thượng, sư phụ tiểu nữ là Nam Cung Hách."
Lăng Bình khẽ cười: "Không phải là Nam Cung Giác?"
Khoé miệng Cơ Tuyết giật giật.
Sao vị này cứ nắm mãi không buông thế nhỉ?
Được rồi, dù gì thiên hạ này cũng là của hắn, điều hắn muốn biết thì hoàn toàn nằm trong tầm tay, nàng muốn gạt cũng không phải dễ gạt.
Hơn nữa nếu để lão ngoan đồng kia biết được nàng không dám nhận lão, lão không chừng sẽ tức chết mất.
"Dạ Hoàng thượng, sư phụ dạy cầm của tiểu nữ là Nam Cung Hách.
Còn Nam Cung Giác là sư phụ..."
Cơ Tuyết ngập ngừng, lựa chọn từ ngữ thích hợp để trả lời, nhưng mãi cũng không biết Nam Cung Giác là sư phụ dạy mình cái gì.
"Ách...!Hoàng thượng, tiểu nữ cũng không biết gọi Nam Cung Giác là sư phụ dạy gì nữa!"
"Ồ." Lăng Bình lại cười đầy ý vị: "Vậy thì khanh vẫn nhận Nam Cung Giác là sư phụ có đúng không?"
"Vâng, Hoàng thượng." Nàng gật đầu.
"Vậy khanh có biết đồ đệ chân truyền của Nam Cung Giác hay không?"
Lăng Bình nhìn chằm chằm Cơ Tuyết, chú ý từng biểu cảm của nàng, nói tiếp: "À, Nam Cung Giác hẳn đã nói với khanh phải gọi y là sư huynh nhỉ?"
Lần này Cơ Tuyết không muốn thắc mắc cũng không được.
Nàng có cảm giác vị này hôm nay đến đây chỉ để nhìn nàng vậy.
Từ lúc đến nơi này, nàng là người duy nhất bị điểm danh chỉ mặt, cũng chỉ cùng nàng hỏi chuyện.
Ách, đây là có ý gì vậy?
Theo trí nhớ của nguyên chủ, nàng cùng vị Hoàng đế này chưa từng đối mặt, cho nên không hề có chút ấn tượng nào.
Bây giờ y lại nhắc đến vị sư huynh nàng không biết tên, không biết mặt?
Vậy thì hiện tại, mục đích của y sẽ không chỉ đơn giản là đến xác nhận nàng có phải là đồ đệ của Nam Cung Giác hay không rồi.
Đúng là thánh ý khó đoán mà!
"Dạ Hoàng thượng, sư phụ đã từng nhắc đến vị sư huynh này nhưng tiểu nữ chưa có cơ duyên gặp mặt."
Lăng Bình khẽ cười: "Ồ, vậy lão có nói tên cùng thân phận của hắn hay không?"
Cơ Tuyết lắc đầu: "Sư phụ không có nói là ai."
Lăng Bình lại cười đầy ý vị thâm trường: "Ồ, Trẫm hiểu rồi."
Cơ Phong ở một bên dõi theo toàn bộ cuộc trò chuyện của Lăng Bình và Cơ Tuyết, trong lòng lại không rõ ý vị của chính mình.
Lại nghe Lăng Bình nhắc đến người kia.
Dường như hắn đã phần nào đoán ra được mục đích của Lăng Bình khi đến nơi này.
Nói đến Nam Cung Giác, trên dưới Hoằng Quốc không ai không biết đến lão đã từng là vị Đại tướng quân thần võ, lập nên bao chiến công lẫy lừng, cũng là người góp công sức không nhỏ cho Hoàng vị của Lăng Bình.
Nam Cung Giác có rất nhiều đệ tử trữ danh, nhưng đệ tử chân truyền chỉ có một đó chính là Lăng Kỳ.
Chỉ là rất ít người biết điều đó.
Ví như ở tại thọ yến này, cũng chỉ có Cơ Phong, Cơ Vũ cùng vị Hoàng đế này và Trần công công - thái giám thân cận của y, biết được Lăng Kỳ chính là người đệ tử chân truyền duy nhất đó.
Ngay đến Cơ Hàng cùng phu phụ Cơ Vĩnh Sơn cũng không hề biết điều này.
Hơn nữa họ càng không biết được ái nữ của họ cũng đã trở thành đệ tử chân truyền của Nam Cung Giác.
Khi Lăng Bình cùng Cơ Tuyết trò chuyện, phu phụ Cơ Vĩnh Sơn cùng Cơ Hàng như bị sét đánh ngang tai, không dám tin vào những gì mình vừa được nghe, chỉ muốn ngay lập tức gặng hỏi nàng nhưng vì người kia là Hoàng đế, dù có muốn cũng không dám phạm thượng, cho nên đành phải bấm bụng để trong lòng, lẳng lặng quan sát tiếp, chờ tàn tiệc lại hỏi nàng sau.
Cơ Tuyết lúc này một bụng nghi vấn.
Năm lần bảy lượt nhắm vào nàng trong khi ở yến tiệc có biết bao nhiêu người.
Rốt cuộc mục đích của vị Hoàng đế này là gì đây?
Cơ Tuyết ậm ừ đáp: "Tùy duyên thôi."
"Ồ, tùy duyên sao? Nói cũng đúng.
Duyên phận a, vô cùng khó lường."
Lăng Bình lại nhếch miệng cười.
Duyên phận giữa nàng và Cửu đệ của hắn cũng vô cùng sâu đấy.
Mà hắn, chính là đến đây để thúc đẩy cho cái gọi là duyên phận này.
Hắc hắc...!Hắn cũng bắt đầu muốn động tay động chân rồi.
Nhưng mà phải làm thế nào cho thêm phần kịch tính nhỉ?
Ài, không vội không vội.
Hôm nay hắn có rất nhiều thời gian để chờ đợi thời cơ thích hợp.
Cái cảm giác hồi xuân này cũng thú vị lắm.1.