Tên ám vệ mặc dù rất biết quan sát sắc mặt người khác nhưng đáng tiếc, Lăng Kỳ lại là người thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật sách.
Hắn giây trước còn lạnh nhạt, giây sau đã xám xịt một mảng khiến tên ám vệ bất giác lạnh sống lưng.
Y ở bên cạnh Lăng Kỳ đã lâu, cho nên y biết, biểu cảm hiện tại của hắn là đang tức giận, nhưng tức giận đến mức độ nào thì xin thứ lỗi, y không dám đoán đâu.
Y ấp úng lên tiếng: "Chủ..
tử...!có cần thuộc hạ đi đón Vương phi trở lại sao?"
Những tưởng Lăng Kỳ sẽ gật đầu để cho y đi đón người trở về, nhưng hắn lại xua tay đuổi người.
Tên ám vệ thở hắt ra một hơi, lập tức biến mất dạng.
Chủ tử đã cho phép hắn lui, hắn mừng còn hơn nhặt được vàng.
Chủ tử tâm tình vốn bất định, y có ngu mới ở lại để chịu trận nha, dĩ nhiên là biến mất càng nhanh càng tốt rồi.
Ám vệ đi rồi, lúc này chỉ còn Lăng Kỳ một mình trong phòng.
Khoé miệng hắn cong lên, âm thầm nói: "Tuyết nhi, ta để nàng tự do nhưng nàng lại chẳng chừa cho ta chút mặt mũi nào.
Nếu nàng còn không mau trở lại, vi phu cũng không ngại đi bắt người trở về đâu!"
Tắm rửa dùng thiện xong xuôi mà vẫn chưa thấy Cơ Tuyết trở lại, Lăng Kỳ đã có chút tức giận rồi.
Chờ đến giờ tuất mà vẫn chưa thấy bóng dáng của nàng, hắn chạy đến Mai Uyển tìm người, vậy mà cũng không thấy.
Hắn thật sự là mất kiên nhẫn rồi có biết không?
Xem ra, hắn đã quá dung túng nàng, để nàng mặc sức làm bừa.
Được thôi, nàng không trở lại, hắn đi tìm nàng cũng như nhau cả thôi.
Khoé miệng hắn nở nụ cười tà mị: "Nương tử của ta, xem ra vi phu không chỉnh đốn nàng là không được rồi!"
Từ Kỳ Vương phủ đến Học viện Cầm thánh cũng không quá xa, hắn chỉ cưỡi ngựa chừng nửa khắc là đến nơi.
Bên trong Học viện lúc này cũng không còn sáng đèn, Lăng Kỳ xuống ngựa sau đó phi thân bay qua cửa phủ, tìm đến gian phòng lớn ở hậu trạch, nơi Cơ Tuyết ở.
Hắn đẩy cửa bước vào, nhìn quanh lại không thấy bóng dáng của nàng.
Hắn đang định bước ra ngoài đi tìm ở nơi khác thì lúc này vang lên thanh âm quen thuộc: "Thu Cúc, lấy giúp ta bộ y phục khác đi, ta lỡ tay làm ướt rồi."
Lăng Kỳ dừng bước, khoé miệng cong lên, sau đó tiện tay khoá cửa phòng lại, bước chân nhẹ nhàng đi đến tủ đồ lấy ra một bộ y phục, tiếp tục đi đến nơi phát ra tiếng nói.
Dừng lại trước khung cảnh nữ nhân ngâm bồn, đường cong nơi khoé miệng Lăng Kỳ càng sâu thêm, đáy mắt cũng phát ra tia sáng mị hoặc, toàn thân lại nóng lên một cách bất thường.
Hắn rủa thầm trong lòng: "Tuyết nhi, nàng đúng là giỏi quyến rũ ta!"
Thấy tiếng bước chân đã im bặt, Cơ Tuyết lúc này mới mở mắt ra nhìn, kết quả người đứng trước mặt nàng không phải là Thu Cúc mà là Lăng Kỳ khiến nàng không khỏi thất kinh.
Hai tay vội vàng che lấy ngực, mắt trợn tròn nhìn người đang ung dung đứng trước mặt, hoảng hốt nói: "Chàng...!Chàng sao lại ở đây?"
Lăng Kỳ cúi người, dựa hai tay vào thành bồn, nhìn nàng, tựa tiếu phi tiếu nói: "Vì sao ta không thể ở đây?"
Cơ Tuyết tức giận mắng: "Chàng mau tránh ra! Chàng không biết xấu hổ sao? Chàng mau đi ra, thiếp muốn mặc y phục."
Lăng Kỳ vẫn giữ nguyên tư thế cũ, ánh mắt lúc này cũng cong lên.
Tuyết nhi của hắn vốn nên là thế này.
Nhìn mà xem khuôn mặt hắn ngày nhớ đêm mong, bây giờ mới được tận mắt nhìn thấy rõ ràng.
Trước còn cảm thấy có chút tức giận khi nàng trốn hắn, bây giờ lại cảm thấy vô cùng vui vẻ bởi vì được nhìn thấy tràng cảnh hiếm hoi này.
Trong lòng hắn lúc này lại dấy lên âm mưu đen tối, sau này thi thoảng đột nhập phòng của nàng cũng là điều không tệ nha.
"Nàng là nương tử của ta, ta làm sao lại phải xấu hổ.
Lại nói, trên người nàng có chỗ nào ta chưa thấy qua, có chỗ nào ta chưa chạm qua?"
"Tiêu! Kỳ!" Cơ Tuyết nghiến răng nghiến lợi.
Lăng Kỳ cười càng thêm ngả ngớn: "Vi phu đúng là thích nàng gọi ta là Tiêu Kỳ, nhưng mà vi phu càng thích nàng gọi là tướng công hơn.
Tuyết nhi, từ ngày thành thân đến nay, nàng còn chưa từng gọi vi phu như thế đâu!"
Sắc mặt Cơ Tuyết cũng muốn đen như đít nồi rồi.
Nàng chỉ thấy nam nhân ở hiện đại không biết xấu hổ, nàng còn chưa thấy nam nhân cổ đại mặt dày như thế này đâu.
Trong lòng Cơ Tuyết đã muốn mắng hắn tám trăm lần: Tiêu Kỳ a Tiêu Kỳ, ta đúng là quá xem thường chàng rồi!
"Chàng muốn thế nào mới chịu đây?" Giọng nói Cơ Tuyết có chút mềm mỏng.
Lăng Kỳ vuốt ve gò má mịn màng không tì vết của nàng, khẽ cười: "Gọi tướng công!"
Cơ Tuyết phối hợp: "Tướng! Công!" Nghiến răng nghiến lợi.
Hắn nhéo nhẹ cằm nàng: "Nương tử, như vậy là không ngoan đâu."
Cơ Tuyết giả vờ cười, ngọt ngào cất giọng: "Tướng công! Chàng hài lòng sao?"
Nghe giọng điệu mềm mỏng hơn nhiều, hắn cũng xem như hài lòng, gật đầu: "Ồ, nương tử xem ra cũng rất biết nhìn sắc mặt đấy."
Nàng lại cười: "Vậy tướng công, chàng có thể để thiếp mặc y phục được hay chưa? Hay chàng muốn ngày mai thiếp trở bệnh?"
Lăng Kỳ chợt nhíu mày.
Hắn chỉ lo đùa bỡn nàng mà quên mất nước tắm sẽ chuyển lạnh.
Hắn vội vàng cầm lấy y phục, nhanh như chớp kéo nàng ra khỏi bồn tắm quấn chặt lấy thân thể nàng, sau đó ôm nàng đi về chiếc giường duy nhất trong phòng, lại lấy mền chùm nàng lại kín mít không một kẽ hở.
Hắn cất giọng tràn đầy lo lắng: "Nàng thấy ấm rồi sao?"
Cơ Tuyết hơi bất ngờ trước một loạt hành động của hắn, lại thêm vẻ mặt lo lắng không hề che giấu thì đáy lòng bất giác cảm thấy vô cùng ấm áp.
Nam nhân của nàng đúng là càng ngày càng khiến nàng khó lòng nhìn thấu rồi đấy, nhưng mà hắn quan tâm lo lắng cho nàng là thật, nàng hoàn toàn có thể cảm nhận một cách rõ ràng.
Ở bên cạnh một người như vậy đến suốt đời cũng là một điều không tệ nha, chí ít nàng không cần phải phòng bị, có thể tự do buông thả cảm xúc của chính mình.
Nàng nhìn hắn, gật đầu: "Ừm, không lạnh, rất ấm!"
Nghe nàng nói vậy, mày rậm của hắn bấy giờ mới giãn ra, nhìn nàng hỏi: "Vì sao không trở lại Vương phủ?"
Cơ Tuyết nhất thời có chút chột dạ.
Nàng đích thực là muốn trốn hắn, không biết phải đối mặt với hắn như thế nào.
Chẳng là sáng nay trước khi hắn rời đi đã yêu cầu nàng chuyển đồ vào viện của hắn, nàng chính là có chút...!xấu hổ a.
Mặc dù không phải cảm giác giống như ngày đầu về nhà chồng, nhưng là hoàn cảnh của nàng hiện tại cũng được xem là như thế không phải sao?
Từ ngày thành thân cùng hắn, nàng và hắn đã phân viện ở, bây giờ mới nói nàng chuyển qua, lại bảo nàng tự chuyển, nàng biết phải làm thế nào a?
Nếu như hắn cho người chuyển cho nàng, nàng cũng không phải khó xử như vậy.
Nàng có cảm giác giống như nàng ham muốn ở cùng hắn quá vậy!
Ai nha, mặc dù nàng đúng là cũng có chút chút ý muốn chiếm hữu này nha, nhưng mà người ta dù gì cũng là nữ nhân, cũng phải làm giá tí chứ hử? Nàng không tin hắn không sốt ruột a.
Nhìn xem, chẳng phải hiện thực đang chứng minh lời nàng nói hay sao? Không thấy nàng, hắn tự động mò tới cửa đây nè.
Ách, bỗng dưng cũng thấy bản thân hơi có chút tự luyến rồi đấy.
Nhưng mà...!hi hi...!Bản cô nương có quyền nha! Hắc hắc...!
Bây giờ nàng cần phải chống chế một chút mới được: "Thiếp có việc còn chưa giải quyết xong."
Lăng Kỳ nhướn mày: "Việc gì còn quan trọng hơn cả phu quân nàng?"
Cơ Tuyết cong môi nói: "Sao lại lấy bản thân chàng ra so sánh chứ?"
Hắn nhấc cằm nàng: "Còn không phải sao? Vi phu ở phủ đợi nàng cả buổi, kết quả nàng lại chẳng thèm về, cho nên vi phu phải đi bắt người đây."
"Ách, chẳng phải trời tối rồi hay sao? Thiếp chính là sợ đi đêm sẽ gặp nguy hiểm cho nên mới ở lại đây."
Lăng Kỳ tựa tiếu phi tiếu nói: "Ồ, lý do thật là hay!"
Cơ Tuyết bĩu môi: "Chẳng lẽ không đúng?"
Tay hắn không chịu an phận bắt đầu vuốt ve gò má của nàng, sau đó ngón tay miết nhẹ lên cánh môi, lên tiếng: "Cũng đúng.
Cho nên, vi phu đành phải ủy khuất đến đây với nương tử vậy!"
Cơ Tuyết chợt nhíu mày, nàng dường như có dự cảm chẳng lành: "Chàng..."
"Chẳng lẽ nương tử không hoan nghênh ta?" Hắn nheo mắt.
Cơ Tuyết theo bản năng gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
Nàng chính là đang bị hắn làm cho phân tâm rồi nghen.
"Hửm?" Hắn nhướn mày.
"Hoan nghênh, dĩ nhiên là hoan nghênh rồi!" Nàng chột dạ vội gật đầu.
Lăng Kỳ hài lòng cười: "Vậy vi phu đêm nay liền ở đây bồi nàng!".