Ánh mắt gã hắc y nhân tối đi vài phần, trong đầu hắn bất giác hiện lên hình ảnh một nữ nhân bất phàm khiến hắn vô cùng kinh diễm.
Trong lòng hắn lúc này không hiểu sao lại có một sự thôi thúc lớn lao.
Hắn...!muốn có được nàng!
Khoé miệng khẽ cong lên, hắn dường như đã bắt được một mục tiêu mới, rất đáng để thử một lần.
Ha...!Giang sơn và mỹ nhân...!Hắn đều muốn.
Nhìn vẻ mặt thờ ơ của gã hắc y nhân, Lăng Kình lo lắng hỏi: "Vậy tiếp theo nên làm thế nào? Ngươi tính để yên như thế sao?"
Hắc y nhân cười khẩy: "Để yên? Không có khả năng.
Hiện tại cần án binh bất động chỉnh đốn binh lực bị hao hụt đã.
Ngày mai hay tin ông đã vượt ngục, sẽ có rất nhiều trò hay để xem đấy."
Lăng Kình liếc hắn một cái, xong cũng không phản bác gì nữa, gật đầu: "Được, vậy ta ở nơi đợi tin tức của ngươi."
Hắn đứng dậy, nhìn Lăng Kình lạnh nhạt nói: "Vậy phụ thân nghỉ ngơi đi.
Có tin tức gì, ta sẽ cho người đến báo."
"Được."
Sáng hôm sau, người của Lăng Bình đến tìm Lăng Kỳ báo tin Lăng Kình đã trốn khỏi đại lao, Lăng Kỳ ấy vậy mà không cảm thấy bất ngờ gì cả.
Hắn giống như đã sớm tiên liệu, biết sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Lúc nhận được tin này thì hắn đang cùng Cơ Tuyết dùng điểm tâm sáng, thế nhưng hắn chẳng thèm đếm xỉa đến việc Lăng Bình đang nóng ruột nóng gan ở ngự thư phòng chờ hắn, vẫn thản nhiên cùng nàng dùng xong bữa thiện mới trở về phòng thay y phục, sau đó mới chậm rãi ngồi xe ngựa đi vào Cung.
Cơ Tuyết năm lần bảy lượt hối hắn mau đi, thế nhưng hắn vẫn dửng dưng đáp lại: "Tuyết nhi, đây là bữa điểm tâm sáng đầu tiên ta ăn cùng nàng, ta không muốn bị những chuyện nhỏ nhặt ảnh hưởng tâm trạng, nàng hiểu không?"
Bước vào ngự thư phòng, Lăng Kỳ sau khi hành lễ cùng Lăng Bình thì lạnh nhạt liếc mắt nhìn những người không hẹn mà gặp: Nam Cung Giác và Cơ Phong.
Cả ba người bao gồm cả Lăng Bình đã ở tại nơi này gần một canh giờ chỉ chờ đợi hắn.
Nam Cung Giác lườm hắn một cái, sau đó lên tiếng: "Ngươi sao lại có bộ dáng thờ ơ như thế vậy hả?"
Lăng Kỳ không thèm nhìn lão, hướng Lăng Bình nói: "Đệ không phải đã nói qua Lăng Kình sẽ không đơn giản như thế mà, Hoàng huynh vì sao lại cho người canh gác lỏng lẻo như vậy? Lại nói tên Vương Chi Dực kia liệu có bàng quang đứng nhìn hay còn mục đích gì khác?"
Lăng Bình nhíu mày: "Ý của đệ là người cứu Lăng Kình đi là Thái tử Đông Ly?"
Lăng Kỳ lắc đầu: "Không loại trừ khả năng, nhưng đệ lại nghĩ là người của y cứu đi, hơn nữa người này tuyệt không đơn giản, không những quen thuộc chốn Hoàng cung mà nơi đại lao cũng thuộc nằm lòng.
Hoàng huynh, huynh nói xem, người tiếp ứng cho y sẽ không phải người bên cạnh Hoàng huynh chứ?"
Lăng Bình nghe vậy sắc mặt liền trở nên trầm trọng.
Hắn vốn không định sẽ làm gì Lăng Kình, chỉ muốn nhốt y vài ngày để y thông suốt mà thôi.
Xem ra việc hắn làm hoàn toàn vô ích, Lăng Kình không những không hối cải mà ngược lại càng thêm mưu tính sâu xa.
Nam Cung Giác nhìn hai huynh đệ Lăng Kỳ thì khẽ thở dài một tiếng, sau đó nói lên suy nghĩ của mình: "Hoàng thượng, có những lời lão thần cất giấu trong lòng đã lâu, nhưng hiện tại tình thế đã đi đến nước này, lão thần không thể không nói."
Lăng Bình nhìn lão, gật đầu: "Nam Cung ái khanh, khanh có điều chi muốn nói cứ việc nói thẳng, Trẫm sẽ cân nhắc."
"Kình Vương mưu tính nhiều năm như vậy, không thể nói y từ bỏ liền có thể từ bỏ.
Nếu như tiếp tục mềm lòng với y, không biết sẽ còn bao nhiêu người phải chịu liên lụy.
Thần mong Hoàng thượng hãy vì con dân Hoằng Quốc mà suy nghĩ.
Nếu không triệt để một lần bắt Kình Vương phải chịu tội, e rằng sớm muộn cũng xảy ra chiến loạn, khi đó người chịu khổ sẽ chỉ là bách tính."
Nam Cung Giác liếc nhìn Lăng Kỳ một cái, sau đó nói tiếp: "Lăng Kỳ, vi sư biết ngươi xem trọng tình cảm, nhưng ngươi có nghĩ đến những người vô tội bên cạnh ngươi hay không? Lăng Kình năm lần bảy lượt muốn dồn ngươi vào chỗ chết, ngươi liệu có mấy cái mạng để mà sống mái với y.
Nếu như đợt truy sát vừa rồi ngươi không may mắn gặp được nha đầu kia, ngươi nghĩ ngươi còn mạng đứng ở đây sao? Lại nói hiện tại nha đầu kia ở bên cạnh ngươi sẽ có nguy hiểm như thế nào ngươi có nghĩ đến chưa? Hoặc là ta nên nói, ngươi có thể ở bên nàng từng thời từng khắc sao? Ví như hiện tại ngươi đang ở chỗ này, người của Kình Vương đã âm thầm đem nàng đi rồi thì sao?"
Sắc mặt Lăng Kỳ đen như đít nồi, hắn làm sao lại không hiểu lời Nam Cung Giác đang nói.
Hắn chỉ là vẫn cố chấp hi vọng Lăng Kình nghĩ đến tình huynh đệ ruột thịt mà bỏ qua ý nghĩ sai lệch kia.
Nhưng mà xem ra, hắn đã không thể trông đợi điều đó từ Lăng Kình nữa rồi.
Nam Cung Giác nói đúng, hiện tại bên cạnh hắn còn có nàng, mà nàng lại là tâm can bảo bối của hắn.
Hắn không hề rộng lượng, hắn vô cùng ích kỷ.
Cho nên giữa tình huynh đệ và tình ái, hắn chọn tình ái.
Có cho hắn chọn lại trăm lần nữa, hắn cũng sẽ vì nàng mà không tiếc bất cứ thứ gì, chỉ cần nàng ở bên cạnh hắn, cùng hắn đi hết kiếp này, hắn chẳng màng bất cứ danh lợi địa vị gì cả.
Giang sơn và mỹ nhân, hắn chọn nàng!
Nam Cung Giác lại không hiểu suy nghĩ của Lăng Kỳ, cho rằng hắn đang lo lắng cho Cơ Tuyết, vì vậy lên tiếng trấn an: "Yên tâm đi, vi sư đã phái không ít ám vệ ẩn núp trong ngoài phủ của ngươi rồi, người của Lăng Kỳ hẳn sẽ không mang nha đầu kia đi được đâu."
Lăng Kỳ liếc mắt nhìn lão.
Chẳng lẽ lão biết phái người bảo vệ nàng mà hắn lại không? Không những thế hắn còn phái cả đường chủ Ám Tiêu chuyên trách bảo vệ sự an toàn của nàng, cho nên hắn mới ung dung đi vào Cung mà không lo sợ điều gì.
Thấy Lăng Kỳ chỉ nhìn mình mà không nói gì, Nam Cung Giác nhướn mày: "Ngươi nhìn vi sư như vậy là có ý gì?"
Cơ Phong đứng một bên nghe hai người này lời qua tiếng lại, trong lòng muôn vàn khúc mắc nhưng cũng không dám lên tiếng hỏi bởi vì e ngại thân phận thần tử của mình.
Lăng Bình lại khác, y thắc mắc liền lên tiếng hỏi: "Hai sư đồ các người đang nói chuyện gì mà Trẫm nghe chẳng hiểu gì hết.
Cửu đệ, rốt cuộc ý trung nhân của đệ là nữ nhân bị Lăng Kình mang đi hay là Vương phi của đệ?"
Lăng Kỳ nghe nhắc đến nàng, ánh mắt bất giác nhu hoà đi vài phần, khoé miệng hơi nhếch lên: "Là Vương phi của đệ."
"Ồ." Lăng Bình mày rậm cũng nhướn lên ngạc nhiên: "Không phải nữ nhân Cửu đệ mang về kia?"
Hắn khẳng định: "Không phải, chỉ là nhầm lẫn."
"Nhầm lẫn? Cửu đệ, đến cả ý trung nhân của mình mà đệ cũng nhầm lẫn?" Lăng Bình chợt cao giọng.
Lăng Kỳ nhìn Nam Cung Giác, ánh mắt hung hăng bắn về phía lão, tựa tiếu phi tiếu nói: "Vậy Hoàng huynh phải hỏi sư phụ của đệ rồi."
"Ồ." Lăng Bình tỏ ra hứng thú nhìn sang Nam Cung Giác.
Cơ Phong cũng nhìn lão đầy nghi hoặc.
Nam Cung Giác đồng loạt bị ba cặp mắt không mấy thân thiện nhìn mình thì có chút chột dạ: "Ách, hỏi ta cái gì?"
Lăng Kỳ lườm lão một cái khiến lão nhảy dựng, chống chế nói: "Vậy thì ngươi phải hỏi Vương phi của ngươi chứ?"
Lăng Kỳ khoé miệng nhếch lên, cất giọng lạnh lùng: "Vậy sư phụ, nữ nhân ta mang về từ Bách hoa sơn trang, người tính giải thích thế nào?"
Cơ Tuyết đã nói qua với hắn về việc nàng dịch dung, cũng như nữ nhân thay thế nàng do ai đưa tới nhưng không nói cho hắn biết thân phận thật sự của nữ nhân kia, bởi vì chính nàng cũng không rõ ràng lắm.
Nhân đây, nếu như đã nhắc đến, không bằng cùng nhau nói rõ một chín một mười, cũng là để cho hắn và Cơ Phong một lời giải thích hợp lý.
Trước đó cũng đã từng hứa với Cơ Phong đợi sau khi sự việc này kết thúc sẽ nói rõ ràng với y, cho nên hiện tại cũng nên nói rồi.
Nam Cung Giác nhìn một lượt những người có mặt, sau đó lão kể rõ đầu đuôi sự tình tất cả mọi chuyện diễn ra từ lúc lão gặp Cơ Tuyết lần đầu đến những sự việc nối đuôi nhau xảy ra sau này.
Lăng Bình nghe xong thì nhìn Lăng Kỳ bằng ánh mắt tràn ngập hứng thú.
Không ngờ một cái thánh chỉ ban hôn lại có thể dẫn đến kết cục không ai ngờ tới.
Y cười hài lòng: "Xem ra Trẫm cũng làm ông tơ đúng chỗ nhỉ? Cửu đệ, có phải đệ cũng nên cảm tạ Hoàng huynh không nhỉ? Mà Cửu đệ muội này đúng là khiến Hoàng huynh phải nhìn bằng cặp mắt khác rồi đấy!".