CẦM THÁNH VƯƠNG PHI


Hôm sau tại Thừa tướng phủ.

Cơ Vĩnh Sơn sau khi tảo triều trở về, trong lòng thấp thỏm không yên, vội vàng đi tìm phu nhân Lâm Ái My.

Nhìn phu quân của mình một bộ dạng đầy bất an, Lâm Ái My lên tiếng hỏi han: "Lão gia, ông làm sao vậy? Có chuyện gì sao? Ông ngồi xuống uống chum trà cho bình tĩnh lại đã."
Cơ Vĩnh Sơn nhận lấy ly trà uống cạn, sau đó mới chậm rãi nói: "Phu nhân, hôm nay sau khi tảo triều, Hoàng thượng đã gặp riêng ta tại ngự thư phòng, hỏi ta về Tuyết nhi."
"Tuyết nhi?" Lâm Ái My tỏ ra ngạc nhiên.

"Ừm." Cơ Vĩnh Sơn gật đầu.

"Vậy Hoàng thượng hỏi gì về Tuyết nhi? Nữ nhi của chúng ta chưa từng xuất đầu lộ diện, ngài ấy làm sao bỗng nhiên lại hỏi đến?"
Cơ Vĩnh Sơn trong lòng không khỏi bấn loạn.

Lại nhìn đến sắc mặt ngập tràn lo lắng của phu nhân mình, ông cũng không biết phải nói tiếp như thế nào.

Nữ nhi duy nhất mà ông yêu thương, ông đương nhiên phải hết sức bảo vệ chu toàn.

Nhưng đây là Hoàng thượng, ông lại là phận thần tử, nào có quyền lựa chọn.

"Hoàng thượng muốn chỉ hôn cho nữ nhi của chúng ta?"
"Chỉ hôn?"
Lâm Ái My càng tỏ ra vạn phần bất an hơn.


Nữ nhi của nàng quả thật đã đến tuổi gả đi, nhưng cớ gì lại vào lúc này lại nhắc đến hôn sự của nàng?
Cơ Vĩnh Sơn gật đầu: "Đúng vậy.

Mặc dù Hoàng thượng hỏi qua ý của ta, nhưng ta nghĩ chỉ là hỏi cho có lệ mà thôi thực chất là đã quyết định rồi, ta liệu có thể không nói hay sao?"
Lâm Ái My càng tỏ ra đăm chiêu.

Nữ nhi của nàng tuy rằng cầm nghệ không tinh thông, nhưng mọi thứ khác đều không tìm được khuyết điểm.

Suy cho cùng cũng vẫn là tài sắc vẹn toàn không phải sao?
"Vậy Hoàng thượng chỉ hôn Tuyết nhi với ai?"
Cơ Vĩnh Sơn nhìn phu nhân mình, thở dài nói: "Là Cửu đệ của Hoàng thượng - Lăng Kỳ."1
"Kỳ Vương?"
Lâm Ái My lần này không còn là ngạc nhiên nữa mà là lo sợ: "Danh tiếng Kỳ Vương thế nào cả Hoằng Quốc ai mà không biết.

Hoàng thượng sao lại đẩy nữ nhi của chúng ta cho vị Vương gia máu lạnh vô tình này chứ?"
Nói đến Cửu Vương - Kỳ Vương, hắn là đệ đệ được Hoàng thượng một tay nuôi lớn, cũng là vị đệ đệ được Hoàng thượng sủng ái nhất, giao cho trọng trách nắm giữ binh quyền, là đại tướng quân hùng dũng nhất của Hoằng Quốc, đã lập không biết bao nhiêu chiến công hiển hách.

Nhưng đi đôi với chiến công hiển hách thì cũng là một thân máu lạnh vô tình, giết người không chớp mắt.

Một nam nhân như vậy làm sao có nữ nhân nào nguyện ý gả cho? Dù hắn có là hiền đệ được Hoàng thượng sủng ái, ở bên cạnh hắn không biết lúc nào sẽ trở thành thây ma?
Nữ tử kinh thành nhiều không đếm xuể, cớ sao vận hạn này lại rơi trúng đầu nữ nhi nhà mình? Lâm Ái My làm sao lại không lo thay cho ái nữ của mình đây?
Cơ Vĩnh Sơn khi nghe Hoàng thượng nói đến Kỳ Vương cũng không khỏi một thân rét run.


Kỳ Vương từ khi mười bốn tuổi đã nắm giữ vạn quân, mười năm nay số lần ông gặp được vị đại tướng quân này chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Lần đầu tiên gặp vị vương gia này, ấn tượng đầu tiên là tướng mạo phi phàm, anh minh quyết đoán.

Lần thứ hai gặp là sau khi hắn đánh bại Đằng Quốc khải hoàn trở về với một thân thương tích, mang theo một mặt nạ bạc che giấu dung mạo đã bị hủy.

Lần thứ ba, hắn lại một thân chiến bào oai phong lẫm liệt phụng mệnh tới phương bắc đánh đuổi man di.

Những lần về sau, Cơ Vĩnh Sơn cũng không còn ấn tượng sâu sắc tựa như những lần đầu gặp vị tướng quân này nữa, bởi vì dường như đã quen với khí tràng hiên ngang của hắn.

Cũng vì ái mộ sự cơ trí dũng mãnh hơn người của Kỳ Vương, trưởng tử của ông - Cơ Phong mới đầu quân dưới trướng của hắn, cùng hắn lập nên không ít chiến công, làm rạng rỡ Cơ gia, khiến cho người làm phụ thân như ông cũng nở mày nở mặt.

Cơ Vĩnh Sơn thở dài: "Trong số các vị Vương gia, ai ai cũng đã có chính phi của mình, chỉ có Thất vương gia, nhưng vị Thất vương gia tuy rằng hơn Tuyết nhi một tuổi, dung mạo hơn người nhưng lại trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi.

Cuối cùng chỉ còn lại một vị Kỳ Vương này là chưa có thê thiếp."
Thừa tướng đại nhân dừng một chút rồi lại nói tiếp: "Tuyết nhi của chúng ta thân phận thế nào, sao có thể chịu ủy khuất mà làm thiếp đây? Các vị công tử thế gia khác thì ta lại cảm thấy không xứng.

Phu nhân, bà nói xem, ta phải làm thế nào?"
Hai người nhìn nhau không biết phải nói gì.

Dù chọn người nào cũng không ổn, mà nữ nhi đến tuổi cũng phải xuất giá, không thể nói không gả liền không gả.


Lỡ đâu sau này phải đi hoà thân thì biết phải làm sao?
Lâm Ái My thở dài, đáy mắt hiện lên tia không nỡ: "Chẳng lẽ phải chọn Kỳ Vương sao? Nhưng mà Kỳ Vương quanh năm ở biên quan, Tuyết nhi nếu như gả đi thì sẽ phải làm sao?"
Cơ Vĩnh Sơn bình thản đáp: "Hoàng thượng đã cho gọi Kỳ Vương trở về rồi, sau này sẽ không cần phải ngày ngày ở biên quan nữa, trừ khi có giặc loạn cần Kỳ Vương phải xuất chinh.

Điều này phu nhân không cần lo lắng."
"Vậy Cơ Phong có phải hay không lần này cũng sẽ trở về?" Thừa tướng phu nhân bất chợt tỏ ra mừng rỡ.

"Ta cũng không rõ.

Kỳ Vương đang trên đường trở về rồi, vài hôm nữa là sẽ biết thôi."
"Cơ Phong vẫn luôn ở bên cạnh Kỳ Vương, nếu như lần này cùng trở về, hỏi nó không phải sẽ biết rõ về vị Kỳ Vương này hay sao?" Lâm Ái My mang theo ba phần lạc quan nói.

Cơ Vĩnh Sơn lắc đầu: "Hoàng thượng chỉ cho ta ba ngày suy nghĩ, không thể đợi đến lúc Phong nhi trở về được."
Từ biên quan trở về kinh thành cũng phải mất mười ngày nửa tháng, cho nên gặp trưởng tử để hỏi là không có khả năng.

Thời gian ba ngày thật sự là quá ngắn, dù có đi thăm hỏi mọi nơi thì cũng chưa chắc thu được kết quả khả quan.

Với thân phận thừa tướng đương triều mà số lần tiếp xúc với vị đại tướng quân này còn ít, so những người khác liệu có hơn được ông?
Suy tư một hồi lâu, Lâm Ái My tựa như bắt được một phao cứu mạng, mừng rỡ lên tiếng: "Lạc Quân tôn giả không phải là sư phụ dạy văn của Kỳ Vương sao?"
Cơ Vĩnh Sơn nghe đến cái tên này liền vỗ bàn một cái, ha hả cười: "Phải rồi, Lạc Quân tôn giả hẳn là sẽ vô cùng hiểu về Kỳ Vương.

Nhanh, nhanh một chút chuẩn bị xe ngựa, ta phải đến Lạc gia trang một chuyến cho kịp trở về diện kiến Hoàng thượng."
"Được, để thiếp thân chuẩn bị hành lý cho người."
Cùng lúc đó, tại Bách Hoa sơn trang.

Cơ Tuyết vẫn như mọi ngày sau khi dùng điểm tâm sáng thì đi đến sân đình luyện cầm.


Mặc dù hôm qua cùng Tiêu Kỳ náo loạn một hồi, nàng cũng không vì vậy mà lảng tránh.

Hắn hiện tại còn phải dưỡng thương tại nơi này, cũng phải mười ngày nửa tháng mới khỏi hoàn toàn, nàng lại không thể yêu cầu hắn phải rời đi.

Hằng ngày đi ra đi vào gặp nhau, trốn tránh không phải là cách.

Hơn nữa nàng không làm sai chuyện gì, vậy thì không lý nào phải chột dạ tránh mặt.

Giai điệu nhẹ nhàng tươi vui của khúc "Tương thức dã thị duyên phận" (Quen biết cũng là duyên phận) khiến tâm tình của nàng lúc này thoải mái hơn nhiều so với tâm tình nặng nề hôm qua.

Những lời của Tiêu Kỳ khiến nàng cả đêm không ngon giấc, nhưng sau khi suy nghĩ, nàng cũng không mấy để tâm, bởi vì hiện tại nàng đối với hắn không có chút tư tâm.

Cho nên tốt nhất là cứ bình thản đối mặt với hắn, khiến hắn vấn lại bản thân mà sớm cắt đứt ý niệm kia đối với nàng.

Lại tấu thêm một khúc "Thanh hoa từ" (Thanh hoa sứ), tiết tấu tươi vui càng khiến tâm tình của nàng thêm phần cao hứng.

Tiêu Kỳ ở một góc khuất vẫn luôn đứng đó dõi theo nàng thì tâm tình so với nàng lại trái ngược.

Đêm qua hắn đã dặn dò Vu Minh đêm nay sẽ rời đi, cho nên hắn chỉ còn lại mấy canh giờ cùng nàng ở một chỗ.

Hắn trên người khí bức lạnh lẽo âm u, còn nàng lại một thân hồn nhiên ngập tràn sức sống.

Có phải hay không hắn đang tự ngược bản thân, hoặc chẳng qua là hắn đang tự mình đa tình?
Những lời hắn thổ lộ cùng nàng, nàng có để tâm một chút nào hay không? Còn hắn, có nên một lần nữa cùng nàng nói rõ ràng?
Nếu như cùng nàng đối chất, có khi nào hắn lại nhận lấy quả đắng hay không?1.


Bình luận

Truyện đang đọc