Nam Cung Giác lần này bị nói trúng tim đen, chợt ho sặc sụa, lả giả cười: "Hì hì...!Nha đầu ngươi cũng tinh ranh lắm.
Cũng đừng trách vi sư a, nếu vi sư không làm vậy, Lăng Kỳ tuyệt đối sẽ không cùng ngươi làm chuyện kia.
Còn chẳng phải do vi sư liệu sự như thần sao, nha đầu ngươi thật sự giở trò đấy thôi."
Cơ Tuyết không cho là đúng nói: "Nếu vậy thì sư phụ nói trước với đồ nhi một tiếng không phải là được rồi sao? Hại đồ nhi thành cái hình dạng này người mới vừa lòng?"
Nam Cung Giác cười ngả ngớn: "Ha ha...!Vậy là hắn không phải là không được?"
Cơ Tuyết liếc xéo lão: "Sư phụ, người nghiêm túc chút được không? Sao cứ phải nói đến cái đề tài đỏ mặt này chứ? Người không thấy ngượng nhưng mà đồ nhi da mặt mỏng lắm đấy!"
"Da mặt ngươi mỏng?" Nam Cung Giác bĩu môi.
Cơ Tuyết lườm lão một cái.
"Được được, vi sư không cùng ngươi nói nữa, cùng hắn nói là được.
Ha ha..." Lão vẫn tiếp tục cười không khép miệng được.
Cơ Tuyết không thèm để ý đến lão nữa, ngồi vẽ vòng tròn trên bàn.
Sau khi cười đủ, Nam Cung Giác nghiêm túc trở lại, lên tiếng giải thích: "Về hôn sự này, nha đầu ngươi cũng đừng trách hắn, hắn thật sự là thân bất do kỷ.
Ngay từ đầu hắn đã từ chối hôn sự này, mà nha đầu ngươi cũng là đầu xỏ đấy."
"Đồ nhi là đầu xỏ?" Cơ Tuyết ngạc nhiên hỏi.
Lão gật đầu: "Còn không phải sao? Hắn ngày đó trở lại tìm ngươi, nhưng ngươi đã rời đi từ lâu rồi.
Kể ra cũng trùng hợp đấy, hôm trước ngươi rời khỏi chỗ vi sư thì hôm sau hắn cũng chạy đến than thở, còn ở lại mấy ngày.
Sau đó hắn rời đi thì hôm sau ngươi cũng trở lại."
Nam Cung Giác thở dài một cái rồi nói tiếp: "Khi hắn nói với vi sư về ý trung nhân của hắn, vi sư khi đó đã biết là nha đầu ngươi rồi, cũng biết Hoàng thượng đã âm thầm chỉ hôn cho hai ngươi.
Vi sư chỉ là thuận nước đẩy thuyền, tương kế tựu kế thúc đẩy hôn sự mà thôi."
Lão dừng lại nhìn biểu cảm của Cơ Tuyết rồi lại cất giọng: "Thân phận của Lăng Kỳ ngươi cũng không phải không biết, hắn vừa là Hoàng đệ của đương kim Thánh thượng, còn là Đại tướng quân nắm giữ binh quyền của cả Hoằng Quốc.
Một khi hắn gặp bất trắc, không những Hoàng vị của Hoàng huynh hắn khó giữ mà cả Hoằng Quốc đều sẽ xảy ra biến động lớn."
Cơ Tuyết hai ngón tay gõ nhịp nhàng trên mặt bàn, trầm mặc suy ngẫm những lời Nam Cung Giác vừa nói.
Chuyện triều chính nàng không hiểu lắm, nhưng miễn cưỡng có thể hiểu được một ít.
Người nắm giữ binh quyền mới chính là người có thế lực nhất.
Nếu hắn trung thành, Hoàng vị hiện tại sẽ vững chắc.
Nếu hắn bất trung, một là tạo phản tự mình giành lấy Hoàng vị, hai là giành Hoàng vị về tay người khác.
Nếu như nàng không hiểu sai về con người của Lăng Kỳ, hắn chính là một người trung thành tuyệt đối.
Như vậy cơ bản, nàng có thể hiểu được lý do vì sao hắn lại chấp nhận hôn sự này, nhưng sao vẫn cứ thấy khó chịu vậy nhỉ?
Lại nhìn Cơ Tuyết thêm một lần, thấy sắc mặt nàng đã hoà hoãn, Nam Cung Giác bồi thêm: "Nha đầu ngươi đừng nghĩ Lăng Kỳ ngồi ở vị thế đó là có thể không sợ trời, không sợ đất sao? Hắn ngược lại nguy hiểm tứ bề, bao nhiêu thế lực núp trong bóng tối chỉ mong hắn mau chết sớm một chút, như vậy Hoằng Quốc mới có thể đổi chủ.
Lần về kinh lần này là một minh chứng rõ ràng nhất, cũng may có nha đầu ngươi cứu hắn, nếu không hắn sớm đã xanh cỏ rồi.
Lần hắn bị truy sát này cũng không phải là lần đầu tiên."
Cơ Tuyết nghe vậy lại tiếp tục trầm mặc.
Nàng xem không ít phim cổ trang tranh đấu các kiểu, cũng có những tình tiết tương tự như những gì Nam Cung Giác vừa nói.
Chỉ là bây giờ thật sự được chứng kiến, cũng cảm thấy có chút gì đó khó mà tin được.
Không ngờ một nam nhân như Lăng Kỳ mà nàng cũng có duyên ở bên cạnh hắn.
Nhưng mà là phúc phần hay là hiểm hoạ đây?
Nếu nàng không nghĩ sai, e rằng là vế sau rồi.
Nam Cung Giác khẽ nhấp một ngụm trà, liếc nhìn Cơ Tuyết: "Nha đầu ngươi không muốn hỏi vi sư gì sao?"
Cơ Tuyết quay sang nhìn lão, chợt thở dài: "Sư phụ nói tiếp đi.
Chờ người nói xong đồ nhi sẽ hỏi một lần."
Nam Cung Giác khẽ nhướn mày: "Nha đầu ngươi định lực cũng tốt lắm đấy!"
Cơ Tuyết bĩu môi: "Còn không phải? Sư phụ quên đồ nhi đến từ đâu à? Phim truyền hình chiếu đầy ra đấy, còn cả cung đấu nữa cơ.
Người có muốn đồ nhi phổ cập cho người chút kiến thức hiện đại?"
Nam Cung Giác mắt sáng lên: "Ồ, được nha.
Vi sư rất là hiếu kỳ về thế giới của nha đầu ngươi đấy!"
Cơ Tuyết gật đầu cười: "Dĩ nhiên không vấn đề.
Bây giờ đồ nhi ở nơi này không ai thân thuộc, có người cùng đồ nhi nói chuyện phiếm, đồ nhi dĩ nhiên phải mở cửa hoan nghênh rồi."
Xua tay một cái, nàng nói tiếp: "Chuyện đó để nói sau đi, sư phụ nói tiếp chuyện của Lăng Kỳ đi."
Nam Cung Giác nhếch mép cười: "Nha đầu ngươi có vẻ rất quan tâm đến hắn?"
Cơ Tuyết liếc lão một cái: "Sư phụ, người có thể đừng xuyên tạc lời của đồ nhi hay không? Còn có, hắn hiện giờ đã là phu quân của đồ nhi, cho nên đồ nhi cũng phải hiểu về hắn một chút thì mới sống chung được chứ! Nhỡ đâu đồ nhi cũng bị kéo vào cuộc tranh đấu này thì sao, phải có sự chuẩn bị chứ? Đồ nhi không biết võ công nhá, chết lúc nào ai biết được? Sư phụ nỡ lòng để đồ nhi chết oan sao? Người sẽ mất đi một bảo vật đấy!"
Nam Cung Giác nghe vậy liền bĩu môi: "Xú nha đầu, da mặt ngươi cũng dày không vừa đâu, lại còn tự dát vàng lên mặt."
"Thì đồ nhi có vốn liếng để mà tự đắc không phải sao?" Nàng cười ngả ngớn.
"Được rồi, để vi sư nói tiếp cho ngươi nghe."
Nam Cung Giác uống thêm một ngụm trà cho nhuận giọng, sau đó lên tiếng: "Lăng Kỳ có một vị Hoàng huynh tên là Lăng Kình, hắn và Lăng Bình, là Hoàng thượng ấy, suốt bao năm nay vẫn tranh đấu không ngừng.
Lăng Kình luôn âm thầm nuôi dưỡng trọng binh, âm thầm ám toán Lăng Kỳ để tranh giành Hoàng vị.
Lần truy sát Lăng Kỳ vừa rồi cũng là do Lăng Kình làm.
Hiện tại bên cạnh Lăng Kỳ có nội gián vẫn chưa tra ra, cho nên tình thế của hắn bây giờ vô cùng nguy hiểm.
Mà ngươi, chính là điểm yếu trí mạng của hắn!"
"Đồ nhi? Điểm yếu trí mạng của hắn?" Cơ Tuyết mắt trợn tròn, chỉ vào chính mình hỏi.
Nam Cung Giác gật đầu thật mạnh: "Đúng vậy!"
Cơ Tuyết tỏ ra không tin: "Làm sao có thể? Đồ nhi cùng hắn nào có liên can gì?"
"Không liên can?"
Nam Cung Giác bĩu môi một cái, nói tiếp: "Nha đầu ngươi là khúc xương mềm của hắn.
Hắn đối với ngươi thế nào ngươi không rõ nhưng vi sư đứng bên ngoài lại nhìn rõ mười mươi.
Nếu vi sư nói hắn có thể vì ngươi mà bất chấp sinh mạng, ngươi có tin không?"
Cơ Tuyết mi tâm nhíu chặt, nhẹ lắc đầu: "Làm sao có thể?"
"Sao lại không thể?" Lão nhướn mày.
"Không thể chính là không thể, làm sao lại lắm lý do như thế? Đồ nhi đâu đáng để hắn bất chấp sinh mạng?"
Cơ Tuyết nằm bò ra bàn.
Mặc dù lời Nam Cung Giác nói có hơi khoa trương, nhưng cũng không hẳn là không có khả năng.
Nhưng mà...!
Ài, thật là loạn! Đầu óc nàng bây giờ rối tinh rối mù, chẳng thể suy nghĩ được gì nữa rồi.
Nam Cung Giác chợt tỏ ra nghiêm túc: "Nha đầu ngươi nếu mà nhìn thấy biểu cảm của hắn hôm qua khi cùng ngươi bái đường, sau đó lại uống không biết bao nhiêu rượu, nha đầu ngươi dám nói như vậy hay không?"
Lão thở dài: "Ài, tình cảm mà hắn đối với ngươi, quá sâu rồi!"
Cơ Tuyết ngồi thẳng người, nhìn Nam Cung Giác sâu thêm một chút, lên tiếng: "Khoan nói đến tình cảm của đồ nhi và hắn đi.
Hiện tại tình cảnh của hắn đồ nhi đã hiểu được đại khái rồi.
Vậy sư phụ nói xem, lý do thật sự mà sáng sớm nay người đến tìm đồ nhi là gì? Người cứ vòng vo tam quốc mãi khiến đồ nhi cũng mơ hồ luôn rồi."
Nam Cung Giác lại vuốt râu, nhìn Cơ Tuyết đầy ý vị thâm trường, sau đó nhếch miệng nói: "Hiện tại nha đầu ngươi đã nhận biết hắn, vậy ngươi nói xem, nếu như hắn không nhận ra ngươi, ngươi sẽ thế nào?"
Cơ Tuyết tỏ ra không hiểu hỏi lại: "Thế nào là thế nào? Ý sư phụ là sao?"
"Nếu hắn không nhận ra ngươi, ngươi sẽ để hắn nhận biết sao? Hoặc là...?" Nam Cung Giác cười mỉm.
"Xì..." Cơ Tuyết bĩu môi: "Nếu hắn không nhận ra đồ nhi mà dám cùng đồ nhi lăn giường...!Sư phụ người nói xem, nếu như người đêm qua không phải là đồ nhi mà là một nữ nhân xa lạ nào khác, chỉ cần mang đến ném trên giường hắn, cho hắn uống chút xuân dược thì hắn liền nhào tới...!Vậy thì hậu cung của hắn chắc phải ngang ngửa với Hoàng thượng rồi! Vậy thì mấy lời cửa miệng kia tính là gì? Đồ nhi thì được tính là gì?"
"Cho nên?".