Lăng Kỳ nghe nàng hỏi câu này thì nhíu mày: "Đoạt xá hoàn hồn?"
Cơ Tuyết gật đầu: "Đúng vậy, đoạt xá.
Chính là linh hồn của mình nhập vào thân xác của người khác.
Nói một cách cụ thể, thiếp - Cơ Tuyết nhưng không phải là Cơ Tuyết!"
Mi tâm Lăng Kỳ lại bất giác nhíu chặt hơn.
Hắn giống như đã hiểu nhưng thực chất lại không hiểu, cứ mơ mơ hồ hồ không thể phân biệt thật giả.
Hắn vốn không tin trên đời này có thần có quỷ, cho nên sẽ không tin những chuyện hoang đường này.
Nhưng mà hiện tại, hắn lại đang nghi ngờ chính bản thân mình có thể vì nàng mà tin tưởng những điều vô lý kia.
"Nếu nàng không phải Cơ Tuyết, vậy nàng là ai?"
Cơ Tuyết cười thành tiếng: "Ha ha...!Thiếp chính là Cơ Tuyết, nhưng không phải là Cơ Tuyết nữ nhi của Thừa tướng Cơ Vĩnh Sơn."
Nàng dừng lại nhìn hắn, sắc mặt chợt trở nên nghiêm túc: "Chàng cảm thấy thiếp đang nói nhảm, không đáng tin có đúng không? Chàng không phải từ lâu đã nghi ngờ rồi hay sao? Không bằng chúng ta cùng nhau hàn huyên một chút, thế nào?"
Lăng Kỳ ánh mắt phức tạp nhìn nàng.
Hắn nửa muốn biết rõ chân tướng, nửa lại không muốn.
Hắn chỉ sợ một khi biết được sự thật, mà sự thật này có thể sẽ khiến hắn mất đi nàng, hắn sẽ không thể tiếp nhận nổi.
Nàng đối với hắn đã ăn sâu vào trong cốt tủy, hắn không dám tưởng tượng một ngày nào đó nàng rời xa hắn thì hắn sẽ như thế nào.
Hắn chưa từng nghĩ đến, cũng không dám nghĩ đến.
Cơ Tuyết biết những lời nàng vừa nói đã khiến tâm tình của Lăng Kỳ có phần xáo trộn.
Chỉ cần nhìn vào đôi mắt mông lung kia, nàng có thể cảm nhận một cách rõ ràng.
Nhưng, nếu nàng đã nguyện ý sống cùng hắn cả đời, thứ nàng muốn có là trái tim hắn, tình yêu của hắn dành cho chính bản thân nàng chứ không phải thân xác nàng đang trú ngụ.
Thực xin lỗi, nàng rất ích kỉ, cũng rất cố chấp, nhất là trong chuyện tình cảm.
Cho nên, nếu như hắn không chấp nhận được sự thực này, nàng thà rằng bây giờ dừng lại đoạn tình cảm này, còn hơn sau này phải hối hận.
Cơ Tuyết không tiếp tục nhìn Lăng Kỳ nữa, nàng đưa mắt nhìn về phía chân trời xa xăm, cất giọng khàn khàn: "Thiếp không phải là người của thế giới này, thiếp đến từ một nơi khác rất xa, xa đến nỗi chàng muốn tới cũng không thể tới, thiếp muốn trở về cũng không có cách nào trở về.
Thiếp cũng không biết mình đến thế giới này bằng cách nào.
Chỉ sau một giấc ngủ, khi tỉnh dậy linh hồn của thiếp đã ở trong thân thể này, còn linh hồn của thân thể này ở nơi nào thiếp cũng không rõ."
Nàng dừng lại, giơ bàn tay của mình lên che chắn, để ánh nắng xuyên qua từng kẽ tay, khẽ cười: "Cùng tên cùng họ, cùng một hình dáng, nhưng lại thuộc về hai thế giới riêng biệt, nói ra ai sẽ tin chứ?"
Cơ Tuyết quay đầu sang nhìn Lăng Kỳ, nở nụ cười ngọt ngào: "Chàng tin sao?"
"Ta tin!"
Cơ Tuyết chỉ hỏi bâng quơ nhưng Lăng Kỳ lại trả lời một cách vô cùng dứt khoát.
Trong thâm tâm hắn chỉ có duy nhất một ý nghĩ: chỉ cần là điều nàng nói, hắn đều sẽ tin.
Suy xét cẩn thận những việc nàng đã làm từ trước đến nay, cùng những gì Vu Minh đã tra được về nàng của trước kia, tất cả đều quy về kết luận: những gì nàng đang nói cùng hắn đều đáng tin.
Mặc kệ thân phận của nàng là gì, thứ hắn để ý, thứ hắn quan tâm, và thứ hắn thực sự cần là chính con người của nàng.
Vậy nên, không cần biết nàng là ai, từ đâu đến, chỉ cần là nàng, thế là đủ!
Cơ Tuyết nghe hắn trả lời kiên định như vậy thì có hơi sửng sốt, sau đó lại nở nụ cười như có như không, cất giọng: "Dễ tin người như vậy sao? Không sợ thiếp gạt chàng?"
Lăng Kỳ tựa tiếu phi tiếu nói: "Nàng cần phải gạt ta sao? Ta có gì để nàng phải hao tâm tổn trí lừa gạt?"
Lia ánh mắt đánh giá quét từ trên xuống dưới Lăng Kỳ, bàn tay không an phận bắt đầu chạm vào khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, nàng ngả ngớn cười: "Có chứ! Ví như khuôn mặt này, rất phù hợp thẩm mỹ của thiếp."
Ngón tay nàng trượt xuống cần cổ, nhẹ nhàng vuốt ve yết hầu đang dịch chuyển lên xuống của hắn, sau đó lại chạm vào vùng ngực, theo từng câu nói của nàng chậm rãi dời xuống vùng bụng: "Thân thể này cũng không tồi, chạm vào rất có cảm giác."
Lăng Kỳ ánh mắt tối đi vài phần, bàn tay to lớn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn đang làm loạn của nàng, kéo mạnh một cái ôm nàng ngồi lên đùi mình, sau đó học theo động tác của nàng, cất giọng trầm khàn: "Chỉ có như vậy?"
Cơ Tuyết nhướn mày, vòng tay ôm lấy cổ hắn, mỉm cười nói: "Còn có thân phận Sát thần đại tướng quân Kỳ Vương nha.
Sư phụ nói thân phận này là chỉ dưới một người, trên vạn người.
Nghe ra rất có cảm giác thành tựu."
Lăng Kỳ nheo mắt: "Nếu ta không có thân phận này thì sao?"
Nàng nắm lấy cằm hắn, tựa tiếu phi tiếu nói: "Vậy thiếp phải nghĩ lại, tìm một người có thân phận cao hơn mới được.
Chẳng hạn như ngôi vị cửu ngũ chí tôn."
"Nàng dám?"
Lăng Kỳ nghe vậy thì nghiến răng ken két, cánh tay ôm lấy eo nàng siết chặt thêm một chút khiến Cơ Tuyết khẽ nhăn mày, chu môi nói: "Sao không dám? Chàng không thương thiếp, thiếp cần gì phải thủ thân cho chàng?"
Lăng Kỳ sắc mặt u ám, nghiêm giọng: "Tuyết nhi, những lời này không nên mang ra đùa giỡn, ta sẽ cho là thật đấy.
Nàng biết rõ ta đối với nàng như thế nào, ta tuyệt đối sẽ không phụ nàng."
Cơ Tuyết ôm lấy cổ hắn, cùng hắn mắt đối mắt: "Ngay cả khi thiếp không phải là chủ nhân thân thể này sao?"
Hắn nhìn thẳng vào khuôn mặt của nàng, cất giọng kiên định: "Nếu như vì khuôn mặt này mà ta động lòng thì nữ nhân giả mạo nàng tính là gì? Chẳng lẽ nàng vẫn không hiểu ta đối với nàng thế nào sao? Nàng là chính nàng, không ai có thể thay thế được!"
"Thiếp thật sự có thể tin sao?"
"Ta có thể thề với trời...!"
Lăng Kỳ còn chưa nói hết câu, Cơ Tuyết đã đưa tay lên che lại miệng hắn, ngăn không cho hắn nói tiếp: "Thiếp tin, chàng đừng hở chút liền thề thốt."
"Nhưng nàng..."
Cơ Tuyết tiếp tục ngắt lời hắn: "Thiếp tin chàng, tuyệt đối tin tưởng, nếu không thiếp đã không nói cho chàng những sự việc khó tin này.
Chàng hiểu sao?"
Hắn không cần suy nghĩ liền gật đầu: "Ta biết.
Cho nên ta cũng nguyện ý tin tưởng nàng."
Cơ Tuyết cười vang.
Nam nhân của nàng, sao lại đáng yêu như thế chứ?
"Chàng có muốn biết những chuyện về thế giới của thiếp không?"
Lăng Kỳ lúc này mới thả lỏng tâm tình, khẽ cười: "Ta đương nhiên muốn.
Ta chính là muốn hiểu về nàng, con người thật sự của nàng chứ không phải thân phận ái nữ Cơ Vĩnh Sơn, nàng hiểu sao?"
Cơ Tuyết gật đầu: "Được."
Nàng bắt đầu kể cho hắn nghe về cuộc sống của nàng ở thời hiện đại, bao gồm gia đình, tuổi tác, nghề nghiệp...!Kể cả những thứ công nghệ tiên tiến, phương tiện giao thông ở nơi nàng sống.
Lăng Kỳ nghe đến đâu thì ánh mắt sáng rực đến đó.
Không ngờ trên thế gian này lại có một nơi như thế, mà nữ nhân của hắn lại là một người đặc biệt đến từ thế giới cũng đặc biệt như vậy.
Nàng thật sự là bảo bối có một không hai trên đời, mà hắn cũng là người may mắn nhất vì có được nàng.
Đời này hắn đã mãn nguyện rồi, hắn chẳng còn mong chờ điều gì hơn thế nữa.
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Lăng Kỳ, Cơ Tuyết khẽ cười: "Thế nào, chàng cảm thấy rất khó tin có phải hay không?"
Lăng Kỳ lắc đầu: "Không phải là khó tin mà là thấy rất thú vị.
Ta chưa từng nghĩ thế gian này lại có nơi như nàng nói.
Đây là lý do vì sao nàng lại biết ngôn ngữ bản địa của Đông Ly quốc sao?"
Cơ Tuyết gật đầu: "Đúng vậy.
Nhưng ban đầu thiếp cũng không chắc, bởi vì thiếp chưa từng nghe nói đến Đông Ly quốc, trong lịch sử chỉ có Cao Ly quốc mà thôi.
Khi biết Thái tử Đông Ly họ Vương, thiếp chỉ nghi ngờ nên nói một câu, không ngờ lại đúng là tiếng bản địa của hắn."
Lăng Kỳ nhéo mũi nàng, hơi tức giận nói: "Sau này nàng tốt nhất không nên tỏ ra quá đặc biệt có biết không?"
Nàng chu môi: "Thiếp đặc biệt gì chứ?"
"Từ khi ta biết nàng đến nay, có khi nào nàng không tỏ ra hơn người chứ? Nàng có biết chính điểm này của nàng khiến bao nam nhân mơ ước hay sao?"
Lăng Kỳ nói không hề ngoa, tài hoa của nàng khiến không biết bao nhiêu nam nhân ở kinh thành này nhìn nàng thèm thuồng.
Hắn cũng là nam nhân cho nên chỉ cần thông qua ánh mắt liền có thể nhìn ra.
Chỉ vì bọn họ e sợ thân phận của nàng cho nên không dám biểu đạt, còn trong lòng thế nào, không ai có thể biết được.
Ví như tên Thái tử Đông Ly quốc, y còn không ngần ngại tỏ rõ hứng thú đối với nàng trước mặt hắn, đủ để biết nàng có sức hút mạnh mẽ như thế nào..