CẦM THÁNH VƯƠNG PHI


Cơ Tuyết đưa hai ngón tay lên làm hình cái kéo, bặp bặp hai ngón tay vào nhau, sau đó lại giơ cả bàn tay lên chém loạn xạ vào không khí, miệng thì treo khẩu hình "xẹt xẹt", ánh mắt hung hăng như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.

Nam Cung Giác cười lớn: "Ha ha...!Xú nha đầu, ngươi nghĩ ngươi làm gì được hắn? Hắn chỉ cần dùng một đầu ngón tay liền có thể xử đẹp ngươi."
Cơ Tuyết bĩu môi lườm lão: "Ỷ có chút võ công là hơn người chắc? Đồ nhi chẳng sợ.

Nam nhi đại trượng phu, nếu hắn có gan làm thì có gan chịu phạt.

Cùng lắm thì đường ai nấy đi, nương ai nấy ôm là xong.

Sư phụ, người đừng quên đồ nhi đến từ nơi nào!"
Nam Cung Giác nhìn nàng lắc đầu.

Nha đầu này đúng là hết nói nổi, lão cũng chỉ biết giơ tay đầu hàng.

Lại nói tính khí của hai đứa này cũng quá giống nhau rồi.

Đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, trời sinh một đôi mà.

Xem ra những ngày tháng sau này sẽ có rất nhiều chuyện thú vị đây.

"Được rồi, chuyện phiếm xong rồi, bây giờ nói chính sự đi."
Cơ Tuyết cũng thu lại hành vi, gật đầu: "Sư phụ nói đi.

Ngày mai muốn đồ nhi làm gì?"
Lão khẽ nhướn mày: "Ồ, cũng thông minh nhỉ?"
Nàng không nói gì, chỉ bĩu môi nhìn lão.


Này còn phải cần động não sao? Bao nhiêu ngày không đến tìm nàng mà hôm nay lại nửa đêm mò đến, chẳng phải cần nàng làm chuyện gì vào ngày mai hay sao? Ấu tử cũng có thể nghĩ ra được có biết hay không?
Hắng giọng một cái, lão lên tiếng hỏi: "Nha đầu ngươi và tên tiểu tử kia còn có điểm gì để nhận biết nhau hay không?"
Cơ Tuyết khẽ nhíu mày: "Ý người là sao?"
"Theo như vi sư thấy thì hắn có vẻ nhận ra nha đầu ngươi rồi, nhưng vi sư lại không chắc chắn.

Hiện tại bên phía Kình Vương đang ép hắn, e rằng ngày mai có biến.

Vi sư chỉ sợ hắn lại nghĩ không thông, cho rằng nữ nhân kia mới là ngươi."
Cơ Tuyết "xì" một tiếng: "Vậy thì nói rõ với hắn là được rồi không phải sao, cần chi cứ phải lòng vòng? Sư phụ có biết sáng nào đồ nhi cũng phải vẽ mặt thành như thế này, nửa đêm đi ngủ cũng không dám xoá đi sợ có người đột nhập nhìn lén.

Khổ lắm sư phụ à!"
Nam Cung Giác liếc nàng một cái: "Ngươi tưởng vi sư không muốn à? Bên cạnh hắn có nội gián còn chưa nói, chỉ sợ hắn biết rồi liền không kiềm chế được đi tìm nha đầu ngươi rồi bỏ mặc Hàn Vân ở bên kia không cứu về.

Ngươi tưởng vi sư không khó xử à?"
Cơ Tuyết xua tay: "Được được, người thích là được.

Vậy bây giờ sư phụ muốn đồ nhi làm gì?"
"Ngươi và tên tiểu tử kia còn có điểm gì mà chỉ hai ngươi biết không? Vi sư muốn ngày mai tại đại điển, ngươi cố tình để cho hắn biết ngươi mới chính là người hắn tìm, nhưng nhất định không được tìm đến hắn, vi sư sợ tai vách mạch rừng.

Có như vậy hắn sẽ chuyên tâm thực hiện kế hoạch của mình mà không sợ nữ nhân giả kia làm hỏng đại sự."
"Vậy thì Hàn Vân phải làm thế nào?" Nàng hỏi.

"Đã có Cơ Vũ lo rồi, dù sao cũng là người của hắn, ngươi có thể an tâm."
Cơ Tuyết gật đầu một cái, sau đó trầm tư suy nghĩ.

Điểm gì mà chỉ có nàng và hắn biết nhỉ? Lại làm sao không cần gặp hắn nói rõ mà hắn vẫn nhận ra nàng đây?

Một lúc sau, mắt nàng sáng lên, quay sang Nam Cung Giác nở nụ cười tươi rói: "Sư phụ, đồ nhi biết phải làm gì rồi.

Sư phụ người yên tâm đi, bảo đảm hắn sẽ nhận ra đồ nhi, không sai lệch đi đâu được."
Lão nở nụ cười hài lòng: "Vậy thì tốt.

Ngày mai mong là mọi chuyện đều thuận lợi, sẽ không xảy ra biến cố gì."
Cơ Tuyết nghe vậy chợt nhíu mà hỏi: "Sư phụ, các người không phải có chuyện gì giấu đồ nhi chứ?"
Đáy mắt Nam Cung Giác chợt tối đi vài phần, ra vẻ điềm tĩnh trả lời: "Không có việc gì, nha đầu ngươi đừng gây phiền phức cho hắn là đã tốt lắm rồi."
Lão dừng lại một chút nhìn nàng bằng ánh mắt sâu xa, sau đó lại nói: "Nếu như thật sự có chuyện bất trắc xảy ra, nha đầu ngươi một là bàng quang đứng nhìn, hai là trở về bên cạnh phụ mẫu ngươi.

Cách xa hắn càng xa càng tốt, đừng khiến hắn phân tâm, như vậy mới bảo toàn tính mạng của ngươi, và của hắn nữa, có biết không?"
Cơ Tuyết nghe vậy lúc này mới cảm thấy có gì đó không đúng.

Liên quan đến tính mạng? Hắn sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng sao?
Nàng bất giác cảm thấy thập phần bất an.

Nàng không muốn hắn gặp bất trắc, càng không muốn nhìn thấy hắn bị thương.

Cứ nghĩ đến cảnh ngày đầu tiên gặp hắn mang theo một thân chằng chịt vết thương, đáy lòng nàng chợt co thắt lại, vô cùng ngột ngạt khó thở.

Nàng không phủ nhận nàng quan tâm hắn, lo lắng cho sự an nguy của hắn, cũng không dám tưởng tượng nếu sau này hắn...!
Bậy bậy bậy...!Nàng làm sao lại có ý nghĩ quái gở như vậy? Đây chẳng khác nào đang trù ẻo hắn gặp bất trắc hay sao?
Hít sâu một hơi điều chỉnh tâm trạng của mình, Cơ Tuyết nhìn Nam Cung Giác gật đầu: "Sư phụ, đồ nhi biết rồi."
Lão gật đầu: "Được rồi, chuyện cần nói cũng nói xong rồi, nha đầu ngươi nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai sẽ mệt mỏi lắm đấy.

Vi sư cũng phải trở về thương thảo tiếp đây."

"Vâng, sư phụ.

Ngày mai mọi người cẩn thận một chút."
Mọi người sao?
Nam Cung Giác khẽ cười.

Xem ra nha đầu này cũng không phải vô tâm với tên tiểu tử kia.

Biết đâu chừng những lời vừa rồi của lão lại vô tình vun vén cho tên tiểu tử kia rồi đi.

Ha...!Một chuyến đi đến nơi này cũng gặt hái được nhiều chiến lợi phẩm nhỉ? Thật đáng chúc mừng a.

Đúng là được lợi cho tên tiểu tử kia quá rồi.

Sau khi Nam Cung Giác rời khỏi, Cơ Tuyết ấy vậy mà suy nghĩ cả đêm không ngủ được.

Nàng chính là lo lắng cho hắn mà không ngủ được đấy.

Sáng sớm Thu Cúc đến gõ cửa phòng nàng, thấy nàng mặt mũi bơ phờ thì tỏ ra lo lắng không thôi.

Đến khi nghe nàng nói qua loa một chút thì mới miễn cưỡng tin tưởng.

Trang điểm thay y phục xong xuôi, xe ngựa cũng vừa lúc đến phủ Huyện chủ, Cơ Tuyết liền nghĩ vào cung sớm một chút hội họp với ban nhạc của mình.

Nhìn thấy trên mặt các nàng một bộ dáng lo lắng như nhau, Cơ Tuyết cũng chỉ biết lên tiếng trấn an, dù sao đây cũng là lần đầu các nàng chơi lớn như thế này, tâm trạng thế này cũng là hợp tình hợp lý.

Không lâu sau đó cũng đến thời gian tổ chức đại thọ.

Khắp nơi trong Hoàng cung đều được trang hoàng lộng lẫy, nhất là nơi tổ chức yến tiệc.

Những người được vinh dự mời đến tham dự đại thọ của Thái hậu đều đã có mặt từ sớm, Lăng Kỳ và Cơ Phong cũng không ngoại lệ.


Không lâu sau đó Kình Vương và Thái tử Đông Ly cũng cùng nhau xuất hiện một cách ngạo nghễ, giống như đã hẹn trước từ sớm, chỉ thiếu điều gióng trống khua chiêng để thiên hạ biến bọn chúng có một chân vậy.

Lăng Kỳ và Lăng Bình không hẹn mà gặp, đưa mắt nhìn nhau ngầm hiểu.

Sau hôm nay, chốn Hoàng cung này, thậm chí cả kinh thành này đều sẽ gà bay chó chạy, một trận tranh đấu ngầm cũng sẽ bắt đầu khơi mào.

Ai là người chiến thắng cuối cùng vẫn còn là một ẩn số.

Đại thọ năm nay của Thái hậu không giống như những năm khác, náo nhiệt và phấn khích hơn cả.

Nguyên do cốt yếu chính là thứ thanh âm rộn rã đang vang lên trên đài cao kia khiến người nghe không khỏi cảm thán.

Cơ Tuyết không phải chỉ để ban nhạc tâm đắc của mình trình diễn một tiết mục mà tất cả các tiết mục giải trí trên khán đài nàng đều thầu hết.

Nàng chính là đã làm thì làm cho trót, để tất cả các học trò của nàng có thể trong một ngày đều toả sáng trong chốn hậu cung, cốt yếu chính là làm cho các nàng đều không còn đố kị nhau, không hơn thua với nhau mà sẽ có tinh thần đoàn kết cùng nhau, chí ít là trong buổi thọ yến này.

Còn về sau, nàng sẽ từ từ "dạy bảo" cũng không muộn.

Các phi tần, công chúa không tham gia vào ban nhạc và vũ công chính thì sẽ thay phiên nhau trình diễn xuyên suốt yến tiệc, mỗi nhóm có số lượng người tùy thuộc vào khúc nhạc và nhạc cụ tham gia.

Ví như hiện tại trên khán đài, nhóm năm vị phi tần đang cùng hợp tấu khúc "Lưỡng chỉ hồ điệp" bao gồm đàn tranh, tỳ bà và sáo trúc.

Ban đầu khi đề xuất ý tưởng này, các nàng vô cùng hoang mang nhưng khi tận mắt nhìn thấy cuốn cầm phổ mà Cơ Tuyết đưa ra, lại tấu một lần cho các nàng nghe, thế là...!tranh nhau hệt như cảnh trước chịu đói mấy ngày, sau liền được thưởng thức mỹ vị nhân gian vậy đó.

Trong đầu Cơ Tuyết có cả một kho âm nhạc cơ mà, có mà tấu mấy ngày mấy đêm liên tiếp cũng chẳng làm khó được nàng.

Có điều nàng phải mất thêm một chút tinh lực để viết cầm phổ.

Hiện tại nhìn thấy thành quả thế này, nàng thấy tuy vất vả một chút, nhưng đáng!.


Bình luận

Truyện đang đọc