Từ ngày truy được nội gián bên cạnh mình, Lăng Kỳ cũng nhẹ nhõm đi rất nhiều.
Ngoài mặt hắn tỏ ra lo lắng muốn tìm cách để mang "Tuyết nhi" về, chính là để cho tên nội gián kia truyền tin tức đến cho Kình Vương, để y cho rằng mình đã nắm chắc thế cuộc trong tay.
Trên thực tế Lăng Kỳ lại âm thầm bày binh bố trận, trong ứng ngoài hợp cùng với Nam Cung Giác để một lần bắt trọn toàn bộ người của Lăng Kình, cũng kiềm hãm đội quân của Thái tử Đông Ly.
Trong những ngày này, cả Cơ Tuyết và Lăng Kỳ đều bận rộn chuyện của mình, cho nên cũng ngần ấy thời gian chưa gặp nhau.
Đêm trước ngày đại thọ của Thái hậu, Nam Cung Giác đột nhiên tìm đến Cơ Tuyết khiến nàng hơi ngạc nhiên một chút, nhưng suy nghĩ kỹ thì cũng chẳng khó hiểu.
Nếu như không có chuyện quan trọng, Nam Cung Giác cũng sẽ không nửa đêm đến tìm nàng như thế này.
Sau khi uống một hớp trà ổn định hơi thở, Nam Cung Giác lên tiếng: "Mấy ngày nay thế nào, không có việc gì chứ?"
Cơ Tuyết nhìn lão, bĩu môi một cái: "Sư phụ, người có phải rất rảnh hay không? Nửa đêm tìm đến chỉ để hỏi chuyện này? Nếu đồ nhi có chuyện gì thì còn ngồi ở đây cùng người uống trà tâm sự?"
Nam Cung Giác liếc nàng: "Xú nha đầu, vi sư là muốn hỏi nha đầu ngươi có gặp phải chuyện gì hay người nào bất thường hay không cơ mà.
Nha đầu ngươi bớt xỉa xói ta đi."
Nàng lắc đầu: "Vậy thì không có."
"Thật không có sao? Tên tiểu tử kia có đến tìm ngươi sao?"
Nàng lại lắc đầu: "Cũng không có."
Nhắc đến Lăng Kỳ, nàng ấy vậy mà bân bịu đến nỗi quên hắn luôn rồi, mà hắn cũng có khác nàng đâu kia chứ?
Bao nhiêu ngày rồi cũng có buồn đến tìm nàng đâu? Chẳng lẽ đang vui vẻ với nữ nhân khác rồi?
Trong lòng nàng muốn mắng hắn tám trăm lần rồi: nam nhân, đúng là chỉ suy nghĩ bằng nửa thân dưới, một khi kéo quần lên liền không nhận người.
Lăng Kỳ, huynh đợi đấy cho ta!
Lúc này Lăng Kỳ đang cùng Vu Minh và Cơ Phong bàn bạc đối sách cho ngày mai, giải cứu "Tuyết nhi", đồng thời vây quét người của Lăng Kình, cũng kìm kẹp Thái tử Đông Ly không để hắn nhúng tay vào cuộc tranh đấu của Hoằng Quốc.
Lăng Kỳ bỗng nhiên mi mắt giật giật, hắt xì một cái.
Là nàng đang nhớ đến hắn sao?
Hắn cười tự giễu, hẳn là không rồi! Người nhớ, là hắn mới đúng!
Lắc lắc đầu, lại day day mi tâm để cho bản thân tỉnh táo hơn một chút, bởi vì đêm nay hắn phải thức trắng rồi.
Nam Cung Giác nhìn Cơ Tuyết âm thầm đánh giá, sau đó xác nhận lại: "Hắn thật sự chưa từng đến đây?"
Cơ Tuyết gật đầu khẳng định: "Vâng, hắn chưa từng đến.
Đồ nhi gạt người làm gì chứ?"
Nam Cung Giác âm thầm nghĩ: Xú tiểu tử kia là định lực tốt hay là hắn còn chưa phân định được ai mới là ý trung nhân của hắn?
Không được, tình thế hiện tại không thể tiếp tục che giấu nữa rồi, cho dù hắn chưa biết hay đã biết, nhất định phải khẳng định lại, để hắn biết phân biệt nặng nhẹ.
Bên phía Hàn Vân, lão và Cơ Vũ đã sắp xếp ổn thoả, trong ngày mai cũng đồng thời giải cứu nàng, cho nên đã không còn gì vướng bận nữa.
Uống xong chum trà trên tay, Nam Cung Giác lên tiếng hỏi: "Phu thê hai ngươi đã nhận biết nhau chưa?"
"Nhận biết thế nào?" Nàng ngơ ngác hỏi lại.
"Thì là hắn đã nhận ra ngươi mới là ý trung nhân của hắn."
Cơ Tuyết liếc lão một cái: "Cái gì mà ý trung nhân? Đồ nhi và hắn có tầng quan hệ này từ lúc nào vậy?"
Nam Cung Giác chợt cười lớn: "Ha ha...!Hay cho xú nha đầu ngươi, vậy mà nói trở mặt liền trở mặt không nhận người.
Vậy hoá ra là tiểu tử kia đơn phương à?"
Lão lại cười một tràng dài rồi mới nói tiếp: "Tốt tốt, để cho xú tiểu tử kia biết thế nào là núi này cao còn có núi cao hơn.
Ha ha...!Hắn cũng có ngày này a...!Khụ khụ...!Ta cười chết mất!"
Cơ Tuyết bĩu môi khinh thường: "Sư phụ, buồn cười lắm sao? Người quá nhạt nhẽo rồi."
Vuốt ngực mấy cái cho ổn định nhịp thở, Nam Cung Giác trả lời: "Xú nha đầu, ngươi là không biết hay cố tình không biết vậy hả? Tiểu tử Lăng Kỳ kia đối với ngươi tình thâm như vậy, ngươi chẳng lẽ không nhìn ra, hoặc là ngươi biết nhưng chẳng mảy may động lòng? Nha đầu, ngươi cũng quá vô tâm rồi đi."
Cơ Tuyết không cho là đúng nói: "Sư phụ, người cho rằng hễ cứ đối tốt với đồ nhi, thâm tình với đồ nhi thì đồ nhi đều phải đáp lại sao? Vậy thì gã đồ đệ thân ái kia của người không biết là người thứ bao nhiêu rồi đi."
Nàng không nói ngoa nha, ở hiện đại nam nhân theo đuổi nàng thật sự là đếm không xuể đâu.
Nếu như ai nàng cũng phải đáp lại, thì chắc nàng cũng phải có một hậu cung nam sủng ngang ngửa với Lăng Bình rồi đấy.
Nam Cung Giác nghe vậy thì gõ đầu nàng một cái: "Xú nha đầu, vi sư biết ngươi bất phàm hơn người nhưng mà ngươi cũng tự luyến vừa thôi biết chưa? Cho dù ngươi có nhiều nam nhân thương nhớ thì thế nào, ngươi tìm được ai hơn đồ đệ của ta? Muốn sắc có sắc, muốn tài có tài, muốn địa vị liền có địa vị.
Còn chưa biết thoả mãn lại muốn làm hồng hạnh xuất tường?"
Cơ Tuyết bất giác chột dạ.
Nam Cung Giác nói không sai, nam nhân từng theo đuổi nàng dù ở phương diện nào cũng không một ai hơn được Lăng Kỳ.
Lần đầu tiên nàng gặp hắn, nàng cũng bị chính diện mạo cùng khí chất kia thu hút, cho nên mới càn rỡ nói những lời trêu chọc kia, không ngờ lại trở thành bước đệm khiến hắn đối với nàng trung trinh như vậy.
Nàng chưa từng yêu nên cũng không hiểu như thế nào mới gọi là yêu.
Hiện tại nàng đối với hắn như thế nào nàng cũng không rõ.
Nàng không ghét hắn, còn yêu thì hẳn là không, mà thích, có lẽ vậy! Nếu phải sống với hắn cả đời, nàng cũng không phản cảm.
Nói chung là tình cảm mà nàng đối với hắn hiện tại đúng là có chút lấp lửng không rõ ràng.
Có lẽ do nàng và hắn tiếp xúc với nhau không nhiều, không hiểu về nhau nên nàng mới có cảm giác mông lung như vậy.
Dù sao thì cũng đã bái đường thành thân, là phu thê danh chính ngôn thuận được mọi người công nhận, tình cảm có thể từ từ bồi đắp, không vội.1
Nàng hận nhất bị phản bội, cho nên trừ phi hắn phản bội nàng, còn lại đều có thể cân nhắc.
Cơ Tuyết nheo đôi mắt hạnh nhìn Nam Cung Giác, khoé miệng nhếch lên đầy tà mị: "Sư phụ, người có vẻ rất mong đồ nhi hồng hạnh xuất tường? Hoặc là người đã từng là nạn nhân?"
"Khụ khụ..."
Nam Cung Giác nghe vậy liền bị sặc, ho mấy tiếng, nhìn nàng bằng ánh mắt ghét bỏ.
Lão khi xưa cùng Mẫu phi của Lăng Kỳ là thanh mai trúc mã, cũng yêu nàng sâu đậm, nhưng chỉ tiếc lão chậm một bước liền bị Lăng Xương cướp đi.
Lão như vậy có được gọi nàng là "hồng hạnh xuất tường" không?
Vẫn biết Đế vương sẽ chẳng mấy ai chung tình, nhưng nàng lại quá yêu hắn, chỉ cần ở cùng hắn liền bất chấp, kể cả việc phải cùng nữ nhân khác chia sẻ nam nhân của mình.
Còn lão đến bây giờ vẫn chỉ đơn độc một mình nhớ về nàng, bảo hộ nhi tử của nàng, còn phải vì nhi tử của nàng mà lo nghĩ cho tương lai của hắn.
Đời lão bi ai như thế, lão cũng chỉ biết cam chịu.
Đời người mà, mấy khi gặp được người đáng để khắc cốt ghi tâm đâu!
"Xú nha đầu, ngươi dám sao? Đừng nói đến ta nhìn không thuận mắt, nghe không thuận tai, để tên tiểu tử kia nghe được, thậm chí biết được ngươi dám có ý nghĩ này, ngươi tự gánh hậu quả đi, vi sư không gánh nổi cho ngươi đâu."
Cơ Tuyết khẽ nhướn mày: "Tự gánh hậu quả? Hắn dám làm gì đồ nhi sao?"
Nam Cung Giác chợt trở nên nghiêm túc: "Nha đầu, vi sư nhắc nhở ngươi, đừng chọc vào điểm mấu chốt của hắn.
Hắn tuy nặng tình nhưng hắn hận nhất là phản bội, cho nên ngươi an phận một chút đi.
Vi sư không dám tưởng tượng khi hắn điên lên sẽ là bộ dáng gì.
Vi sư đã từng chứng kiến một lần rồi, rất tàn nhẫn đấy.
Nha đầu ngươi thật sự muốn thử sao?"
Lần này đến lượt Cơ Tuyết chột dạ.
Nàng đúng là đang nuôi ý định thử hắn một chút, xem hắn sẽ có bộ dáng như thế nào khi thấy nàng hồng hạnh xuất tường.
Bây giờ nghe lão gia tử nói như vậy, nàng thật sự có chút sợ rồi nha.
"Ách, sư phụ, đồ nhi không có nha.
Vừa hay đồ nhi cũng giống hắn, hận nhất là phản bội.
Cho nên sư phụ, người cũng nhắc nhở hắn một chút đi, nếu hắn dám có ý nghĩ muốn thú Trắc phi...!À không, chỉ cần đồ nhi nghe hắn có nữ nhân khác bên ngoài thôi, đồ nhi sẽ...".